Tên anh là thời gian

Chương 112 : Chương 112 DIỄN SÂU



Chương 112 DIỄN SÂU

Sau khi Tiêu Dã trở về “Một Xiên Cuộc Đời” liền bắt đầu đuổi khéo cô bạn đồng hành kia đi, cố tình làm quá mức độ nghiêm trọng của câu chuyện lên, ai không biết lại tưởng quán nướng này sắp sửa đối mặt với tai họa ngập đầu. Khiến cô gái ấy nghe mà cứ nhíu mày suốt, rồi nói với anh ấy: Nếu đã nguy hiểm như vậy thì chúng ta cùng về thôi, nếu không chú Tiêu sẽ lo lắng đấy.

Điều khiến Tiêu Dã đau đầu nhất và cũng phản cảm nhất chính là đối phương mang bố mẹ mình ra làm bia chắn, sắc mặt anh ấy trầm xuống: “Nói thật với cô vậy, tôi đã có người trong lòng rồi, hôm nay dẫn cô tới đây chính là muốn chọc tức cô ấy.”

Câu nói này chỉ cần lọt vào tai một cô gái có một chút lòng tự trọng thôi cũng không khác gì chôn một quả bom. Quả nhiên, cô gái bùng nổ, đập bàn đứng dậy, đồng thời còn hắt cả cốc nước lên người Tiêu Dã, ngón tay chỉ vào mặt anh run lên vì tức giận: “Chính là hai cô gái ở đối diện kia sao? Là loại người gì chứ, ngồi không ra ngồi, ăn chẳng ra ăn? Ban nãy đã xảy ra chuyện gì anh tưởng tôi không nhìn thấy à? Hai cô gái đó khắp người rặt mùi thổ phỉ, tôi thấy chẳng ai là loại tử tế cả.”

Lần này, sắc mặt Tiêu Dã đen hẳn lại, ánh mắt cũng lạnh đi rất nhiều: “Đừng nghĩ rằng hai gia đình chúng ta có chút quen biết thì cô được quyền ăn nói lung tung. Cô đi ngay đi, đừng để tôi nhìn thấy cô lần nữa.”

Đến khi Tiêu Dã ngồi xuống bên cạnh Thịnh Đường, Thịnh Đường ngó nhìn ngực anh ấy một cái, chép miệng hai tiếng: “Sư huynh à, cho dù anh muốn hóng chuyện vui cũng không cần liều mạng như vậy chứ.” Rồi cô lại ngó đầu ra nhìn thêm: “Cô gái rất giận dữ, hậu quả có thể rất nghiêm trọng.”

Tiêu Dã bày ra bộ mặt khó xử: “Em đúng là không có một chút lương tâm nào hết, anh là kiểu người thích hóng chuyện vui sao?”

“Anh đương nhiên không phải là một người thích hóng chuyện vui rồi.” Thịnh Đường nói.

“Vậy nghe còn tạm được.”

“Mà anh là một người đã thích hóng chuyện vui còn không sợ mọi chuyện ầm ĩ lên.” Thịnh Đường làm một cú ngoặt.

Ngay sau đó đầu cô bị vò một cú điên cuồng: “Anh đang lo em gặp chuyện đấy!”

Thịnh Đường lập tức hất tay anh ấy ra, vuốt lại mái tóc rối như tơ vò, buộc lại thành một chiếc đuôi ngựa sau gáy. Cuộc chiến lớn đang ở trước mặt, vào lúc này tóc tai tuyệt đối không thể hỗn loạn. Tiêu Dã hỏi rõ họ rốt cuộc mọi chuyện là thế nào. Trình Tần cắm đầu gặm xiên nướng một lúc lâu, khi ngẩng lên không trả lời mà hỏi: “Tiêu công tử, quần áo của anh ướt hết cả rồi, không cần cởi ra sao?”

Thịnh Đường ở bên cạnh hơi nheo mắt lại nhìn Trình Tần, quả nhiên là đám chị em bạn dì “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, hiểu những gì cô nghĩ, nói những điều cô muốn…

Có vẻ như bản thân Tiêu Dã cũng ngửi ra được một mùi khác lạ từ câu nói có vẻ mang ngữ khí quan tâm của Trình Tần, hoặc cũng có thể là anh ấy phát hiện ra ý đồ từ một Thịnh Đường trông bề ngoài có vẻ bình thản thực chất nội tâm đang nổi cơn sóng cả ngồi bên cạnh… Anh ấy cười cười: “Không cần cởi, trời nóng thế này, lát nữa là khô hết.”

Đáy lòng Thịnh Đường dấy lên một chút thất vọng.

Rất nhanh, có người đẩy cửa đi vào, kêu gào ầm ĩ một trận. Ông chủ đã nhìn ra sự khác lạ từ lâu, tiến lên khuyên nhủ thì bị quát mắng: “Cút ra! Ban nãy là kẻ nào? Mẹ kiếp, kẻ nào đập xe của ông! Cút ra đây cho ông…”

Một cơn phẫn nộ vẫn còn chưa kịp thoải mái trút hết ra ngoài, nửa câu nói dang dở bị chặn lại ở đó không thể nói nốt.

Một thanh niên cực kỳ nho nhã, tuấn tú, vóc người cao ráo, mảnh khảnh. Chỉ nhìn ngoại hình, tuyệt đối sẽ là kiểu người cho ta biết thế nào là như được tắm mình trong làn gió xuân nhẹ nhàng. Chỉ có điều khi nhìn rõ cô gái ngồi ở bàn bên cạnh, sắc mặt hắn trở nên vừa hoảng hốt vừa khó coi.

Nhưng Trình Tần không nhìn hắn, tiếp tục từ tốn ăn xiên nướng.

“Anh Phong, chính là người phụ nữ này! Còn cả đôi ngồi đối diện nữa, đứng xem trò, họ là một bọn cả đấy!” Màn thầu bột mì thì không chịu thôi, nói xong còn định lao tới.

Cô ta lập tức bị người đàn ông kéo lại. Nhưng màn thầu chung quy vẫn chỉ là một cái màn thầu, mới một kéo một giữ mà đã khiến người đàn ông lảo đảo suýt chút nữa ngã nhoài.

“Anh kéo em làm gì?” Màn thầu tỏ vẻ không vui.

Người đàn ông một tay vẫn còn túm chặt lấy màn thầu, ngước mắt lên nhìn về phía Trình Tần: “Có chuyện gì nói chuyện tử tế không được hay sao, đập xe có quá đáng quá không?”

Màn thầu bột mì tức phát điên: “Anh Phong, có phải anh khách khí quá rồi không?” Rồi cô ta quay đầu nhìn chằm chằm Trình Tần: “Chuyện này hoặc là mấy người đền tiền và xin lỗi, hoặc là chúng tôi sẽ báo cảnh sát! Tóm lại, không xong đâu!”

Trình Tần quay qua ngó màn thầu một cái, tầm nhìn di chuyển tới gương mặt người đàn ông. Hắn nuốt nước bọt cái ực, vẻ rất gượng gạo.

“Ô, đây chẳng phải là Khúc Phong sao?” Ngược lại, Thịnh Đường là người lên tiếng, cố tình làm ra vẻ ngạc nhiên: “Phải đến hơn nửa năm không gặp nhau rồi ấy nhỉ? Tôi sắp không nhận ra mặt anh nữa rồi. Xem chừng dạo này anh chăm chút cũng nhẵn mịn ra phết. Ấy? Vị đứng bên cạnh đây là… dì của anh à?”

Màn thầu bột mì nổi điên: “Cô ăn nói kiểu gì thế hả? Cô là ai!”

Khúc Phong sống chết giữ rịt lấy Màn thầu bột mì, chỉ sợ cô ta sẽ thật sự bay nhào tới đó. Trình Tần là người có tính cách ra sao, hắn hiểu quá rõ. Một khi đã quyết định tàn nhẫn, cô ấy chắc chắn sẽ không nương tay, có đầy đủ tố chất dũng mãnh và khả năng làm cho người ta khiếp sợ của một cô gái vùng Đông Bắc. Từ lúc bước vào đến bây giờ, Trình Tần không nói dù chỉ một câu, chỉ ngồi đó gặm xiên nướng, nhưng thái độ thì chưa chắc đã ôn hòa.

Còn Thịnh Đường lại là người như thế nào, hắn càng rõ hơn. Trong số hai cô bạn thân thiết nhất của Trình Tần, Thịnh Đường xấu xa hơn cả, lắm trò hơn cả, gây hấn với ai cũng tuyệt đối bất chấp thủ đoạn. Uổng công ông trời ban cho cô một gương mặt xinh đẹp, không ít người sẽ bị lừa phỉnh bởi sự vô tội của cô.

Thế nên ngay lúc này đây, Khúc Phong không dám hành động tùy tiện. Người ta có câu “Đạn công khai dễ trốn, tên bắn ngầm khó phòng”. Thịnh Đường chính là mũi tên ngấm ngầm bắn ra ấy. Đồng thời hắn cảm thấy sầu não vô cùng, sớm biết là hai người họ thì có đánh chết hắn cũng không bước vào “Một Xiên Cuộc Đời” nửa bước.

Lúc này Trình Tần lên tiếng, rất chậm rãi: “Vậy cô lại là ai?”

“Tôi là bạn gái của Khúc Phong!” Màn thầu bột mì cũng không ngốc, ít nhiều đã nhìn ra những điều khác lạ trong câu chuyện này. Cô ta khoác cánh tay mình vào tay Khúc Phong, ưỡn ngực, một vòng ngực hoành tráng, vĩ đại như một dãy núi.

“Bạn gái à?” Trình Tần quay đầu qua nhìn Khúc Phong, cười khẩy: “Hẹn hò từ lúc nào vậy, sao không thông báo cho tôi một tiếng? Khúc Phong, xem ra chuyện này anh hành xử không đứng đắn chút nào.”

Khúc Phong thấy vậy, thẳng thừng đã đến nước này đành phải đưa chân theo tới cùng, quyết trở mặt không nhận thân quen: “Trình Tần, anh biết em không vượt qua được khúc mắc trong lòng này. Nhưng chúng ta đã là quá khứ của nhau rồi, điều gì cần buông xuống, em nên buông xuống, đừng tiếp tục bám riết lấy nhau nữa.”

Màn thầu bột mì vừa nghe xong câu ấy thì hơi sững người một chút, sau đó lập tức hiểu ra mọi chuyện. Cô ta dựa sát vào người Khúc Phong, rồi xuất phát từ giác quan thứ sáu của người phụ nữ, nhận ra một cách chính xác người nào là Trình Tần, nói: “Hóa ra đó là bạn gái cũ của anh, đập xe trút giận có ý nghĩa gì sao? Cô tưởng làm như vậy có thể khiến Khúc Phong hồi tâm chuyển ý à? Tôi nói cho cô biết, cô làm như vậy chỉ càng khiến đàn ông thấy cô thêm phiền. Hành vi này gọi là gì cô có biết không? Chua ngoa! Một người đàn bà chua ngoa từ đầu tới chân! Cô như vậy cũng chẳng trách tại sao anh Phong lại rời xa cô.”

Trình Tần đặt chiếc xiên xuống: “Vậy phải làm thế nào đàn ông mới không thấy phiền? Ăn đẫy vào để ra nông nỗi như cô à?”

Tiêu Dã ngồi ở đối diện trong một khoảnh khắc không nhịn được, phì cười thành tiếng.

Anh ấy xin thề với trời, chỉ cần tên “anh Phong” gì đó không giở trò lưu manh côn đồ ở đây, anh ấy tuyệt đối không nhúng tay vào. Cuộc cãi vã giữa những người phụ nữ, anh ấy can dự vào kiểu gì cũng có cảm giác kỳ lạ. Nhưng lần này anh ấy thật sự không nhịn được, cười xong cũng tự cảm thấy bản thân có phần quá đáng.

Màn thầu bột mì tức anh ách, con ngươi trừng đến mức sắp rớt ra ngoài, nhưng chung quy cô ta vẫn là một người thông minh, lập tức chuyển sang chế độ tội nghiệp, đáng thương, trở ngược tay giữ chặt lấy cánh tay Khúc Phong: “Anh xem bạn gái cũ của anh đi, sao lại ăn nói cái kiểu đó? Quả thật không có một chút giáo dục nào hết.”

Khúc Phong ra mặt thay cho Màn thầu bột mỳ: “Trình Tần, có chuyện gì cô cứ nhắm vào tôi đây này, đừng làm tổn thương bạn gái của tôi.”

Trình Tần đập mạnh xuống bàn, lạnh lùng quát: “Nhắm vào anh thì nhắm vào anh, anh tưởng tôi không dám à? Ngày nào anh cũng sống kiểu giả tạo hai mặt, ăn nói thì lúng búng không được một câu, anh nghĩ người ta rời khỏi anh sẽ không sống nổi đấy à? Bám riết lấy anh? Khúc Phong, anh có chút sĩ diện được không? Vì sao tôi đập xe, lẽ nào bản thân anh không tự biết à?”

“Xe cô đập là của tôi!” Màn thầu bột mì quát to lên một tiếng.

Trình Tần lạnh lùng nhìn Khúc Phong: “Ha, quả nhiên là loại bám váy phụ nữ.”

Sắc mặt Khúc Phong trong phút chốc trở nên khó coi, dù sao ở đây còn có người đàn ông khác, nhất thời anh ta không biết phải lượm lại thể diện kiểu gì, đang định buột miệng nói hết thì Thịnh Đường ra tay.

“À… Tôi có vài lời nhé.” Cô cười phá lên: “Tất cả cứ bình tĩnh lại đã, chuyện đâu có đó.”

Tiêu Dã chống cằm, xem xem Thịnh Đường rốt cuộc chuẩn bị bày trò gì. Ông chủ quán liên tục ngó đầu xin sang bên này, đang phòng bị một khi tình huống trở nên tồi tệ sẽ áp dụng một số biện pháp. Mở hàng quán sợ nhất là mấy người thích gây sự, dù là tới tìm ông chủ gây sự hay người ta giải quyết mâu thuẫn với nhau.

Trình Tần không nói gì nhiều, ngồi xuống tiếp tục ăn xiên nướng. Khúc Phong nhìn gương mặt cười tươi như hoa của Thịnh Đường, chẳng hiểu sao lại bắt đầu cảm thấy gió lạnh thổi qua sống lưng. Nhưng vào những lúc như thế này không thể bỏ đi, đành phải bấm bụng nghe xem cô định nói gì.

“Chuyện đập xe này, thật ra là do tôi xúi bẩy.” Thịnh Đường ăn nói nhỏ nhẹ, nét mặt nghiêm túc: “Tại tôi nhìn thấy biển xe của tôi treo trên một chiếc ô tô lạ mặt, vậy thì chắc chắn là tính cuỗm biển của tôi rồi, như vậy thì quá đáng quá. Tôi ấy à, bắp tay bé xíu, bắp chân yếu xìu, đánh cũng đánh không lại, chửi cũng chửi không thắng. Trình Tần ra mặt hộ tôi, ai ngờ được lại đập đúng vào đầu anh Khúc Phong đây.”

Khúc Phong sững sờ.

Màn thầu bột mì là người phản ứng lại trước. Cô ta cũng không tiếp tục bày vẻ tội nghiệp nữa, buông tay nhắm thẳng vào Thịnh Đường, cả người bỗng dưng trở nên rất sắc bén: “Cái gì mà biển số xe của cô? Đó rõ ràng là biển số của chiếc xe nhà tôi!”

Trình Tần thấy vậy đứng dậy định nghênh chiến. Tiêu Dã nhanh hơn cô ấy một bước, từ tốn bình tĩnh chặn trước mặt Thịnh Đường: “Nói chuyện bình thường, đừng có sấn xổ sát lại gần người ta.”

Ban nãy Khúc Phong ngẩn người mới không giữ vững được Màn thầu bột mì, thấy tình hình ấy lập tức tiến lên chặn cô ta lại. Tiêu Dã cao to lực lưỡng, còn cao hơn Khúc Phong nửa cái đầu. Anh ấy đứng ở đó, Màn thầu bột mì dĩ nhiên không dám tiếp tục lao về phía trước nữa. Đương nhiên, cũng một phần vì Tiêu Dã đẹp trai, cô ta quả thực không dám buông bỏ thể diện tỏ thái độ tác ta, đành nhịn cơn tức xuống, dồn ép hỏi Thịnh Đường rốt cuộc có ý gì.

Thịnh Đường giơ ra một ngón tay chọc chọc, ý bảo Tiêu Dã đứng qua một bên, còn không quên nói một câu hờn trách: “Anh làm cho con gái nhà người ta sợ rồi đấy.”

Tiêu Dã nào đã được nghe cô nói giọng ấy bao giờ, trong khoảnh khắc ấy thôi mà khắp người đã nổi đầy da gà.

“Liên quan đến chuyện biển số xe cô phải hỏi Khúc Phong. Anh ta xếp hàng nhận số(*) không được đành phải đi mượn một biển số xe. À, nói một cách nghiêm túc thì cái biển số xe đó cũng không phải là của tôi, là của Trình Tần, chỉ có điều, tôi ra ngoài mượn.”

.

(*) Từ năm 2010, chính quyền Bắc Kinh vì muốn hạn chế lưu lượng ô tô tham gia giao thông trên đường đã đưa ra quy định: Cá nhân, tổ chức muốn đăng ký xe hằng tháng phải xếp hàng chờ tới lượt, nếu tháng này chưa tới lượt thì tiếp tục xếp hàng đợi tới tháng sau. Ngày mùng 8 hàng tháng là hạn đăng ký chỉ tiêu, ngày 26 hàng tháng chính quyền công khai các số tới lượt. Trong một tháng, cá nhân chỉ được đăng ký một số, tổ chức chỉ được đăng ký hai số.

Màn thầu bột mì nghe mà chẳng hiểu chuyện gì, một lúc lâu sau mới quay đầu qua hỏi Khúc Phong: “Biển số xe không phải của anh sao?”

Khúc Phong không còn tâm trí đâu để trả lời câu hỏi của Màn thầu bột mì nữa, hắn nhíu mày chất vấn Trình Tần: “Biển số xe đó tôi thuê của một người bạn, sao giờ lại thành của cô chứ? Trình Tần, hôm nay tôi cho cô đường lùi thì cô nên lùi, đừng có không biết điều.”

“Này, có biết nói tiếng người không đấy?” Tiêu Dã khẽ quát một tiếng.

Khúc Phong định đáp trả lại, nhưng nhìn nhanh anh ấy một cái, đành nhịn xuống.

Trình Tần ăn cũng ngang dạ rồi, rót một cốc nước uống cho mượt giọng, cười khẩy: “Của bạn anh hả? Khúc Phong, tôi thấy hai năm qua anh mở phòng thám tử tư coi như phí công vô ích rồi. Anh có một người bạn rộng rãi đến mức để cho anh dùng biển số xe của người ta miễn phí sao? Ngày trước vì anh muốn được tỏ ra hoành tráng trước mặt khách hàng, đi khắp nơi xin ông nọ bà kia giúp làm cho một chiếc biển số xe. Tôi để ý tới sĩ diện đàn ông của anh, cũng không quan tâm đăng ký xe tên của tôi nữa, lấy biển số của chiếc xe đứng tên tôi, nhờ Đường Đường bán ra ngoài. Đường Đường tinh tế, sợ bị anh điều tra ra, làm tổn thương lòng tự trọng của anh, nên cô ấy lại cất công đi thêm một đường vòng, tìm một người bạn có quan hệ được coi là tạm tốt đẹp với anh, cho anh mượn. Sớm biết anh là kẻ hèn hạ, chỉ biết bám váy phụ nữ như thế này thì ngày trước tôi đã chẳng cần mất công mất sức đến thế.”

Khúc Phong nghe mà mặt lúc đỏ rần lúc trắng bệch. Anh ta cuộn chặt tay lại thành nắm đấm, những gân xanh nổi lên trên trán như sắp bật ra ngoài. Anh ta gào to lên với cô: “Không thể nào! Cô còn có được ô tô? Bao năm qua cô sống như thế nào tôi còn không biết hay sao? Nói cứ như thật vậy, chẳng qua cô chỉ muốn rắp tâm làm nhục tôi chứ gì? Được lắm, cô thích nói thế nào thì cứ nói như vậy đi. Tóm lại tôi cảnh cáo cô, chúng ta chia tay rồi là chia tay rồi, cô cũng đừng nghĩ tới chuyện bám riết lấy tôi đòi quay lại nữa, không có cửa đâu!”

“Tôi cũng cảm thấy vở kịch đến đây nên hạ màn, dù sao thì chúng ta cũng không phải là những người chung một tầng lớp xã hội.” Câu nói của Thịnh Đường nối tiếp một cách trơn tru như nước. Cô ngước mắt nhìn Trình Tần: “Đằng nào cũng chia tay rồi, cậu cũng không cần ngại ngần nữa, đòi lại biển số xe là xong chuyện. Nhưng con xe đó của cậu

cũng dùng vài năm rồi. Chẳng phải cậu chủ Tiêu đây định tặng cho cậu một mẫu mới vào đúng dịp sinh nhật để lái đi cho vui sao, vừa hay, lắp vào xe mới.”

Nói tới đây, cô vỗ vỗ bả vai Tiêu Dã: “Được đấy, đúng là cưng chiều, thương yêu Trình Trình nhà em.”

Tiêu Dã mỉm cười, khóe miệng sắp vén tới tận mang tai: “Dĩ nhiên, đừng nói là một chiếc xe. Chỉ cần Trình Trình muốn, anh còn có thể bắt thỏ ngọc xuống hầm cho cô ấy ăn ấy chứ.”

Trình Tần liếc nhanh Tiêu Dã một cái.

Khúc Phong đứng bên này nghe mà tâm trạng trong lòng đầy phức tạp, bỗng dưng xuất hiện một cảm giác tức tối khó hiểu. Hắn quan sát Tiêu Dã, nghiến răng kèn kẹt. Lúc này, hắn nghe thấy Trình Tần lên tiếng: “Phải đấy, nếu đã không còn quan hệ gì nữa, Khúc Phong, cũng đừng dùng mãi biển số xe của người ta không chịu trả nữa. Anh cũng biết đấy, việc cho người ngoài mượn biển số xe vốn là phạm pháp. Anh còn tiếp tục mang biển số xe của tôi đi lung tung dạo chơi khắp nơi, lỡ như một giây phút nào đó mặt để lên đầu, đâm phải người ta hoặc anh bị đâm đến tàn phế rồi thì tôi sẽ khó lòng mà giải thích.”

Màn thầu bột mì nghe rõ ràng rành mạch những câu này, kéo kéo cánh tay của Khúc Phong: “Biển số xe chẳng phải lấy từ chiếc xe nát trước kia của anh sao?”

Khúc Phong bị cô ta nói đến hơi mất mặt, hạ thấp giọng: “Cái gì mà xe nát, năm đó mua nó cũng đắt lắm đấy.” Sau đó hắn nói tiếp bằng tông giọng bình thường: “Tóm lại, em đừng nghe cô ta nói xằng nói bậy, cô ta chỉ muốn khiến chúng ta ghê tởm thôi.”

“Cô Tân phải không?” Trình Tần bất ngờ chuyển hướng sang Màn thầu bột mì.

Màn thầu bột mỳ sững người, tiếp tục cảnh giác: “Cô biết tôi?”

Trình Tần ngả người vào ghế, quay đầu nhìn cô ta: “Cô cũng được coi là một người có quan hệ rộng, muốn điều tra rõ về một biển số xe chắc không phải chuyện khó khăn đâu nhỉ?”

Cơ mặt của Màn thầu bột mì giật giật. Cô ta ngẫm nghĩ một chút rồi quay người đi sang một bên gọi một cuộc điện thoại. Khúc Phong hơi hoảng hốt, trước kia hắn vẫn luôn cho rằng mình rất thấu hiểu Trình Tần, nên mới nghĩ với tính cách của Trình Tần, cô ấy chắc chắn sẽ là một người phát điên lên với hắn rồi điên cuồng xé lớp mặt nạ của hắn. Phụ nữ một khi phát rồ lên thì sẽ đánh mất lý trí. Ở trong mắt người ngoài, nhất là ở trong mắt bạn gái mới, đó chắc chắn sẽ là hành động không cam tâm, vì yêu hóa hận, sống chết bám riết hắn. Vì vậy ban nãy hắn mới dám mạo hiểm một phen, thẳng thừng chọc cho cô ấy tức giận.

Vậy mà, tình hình lúc này đang phát triển ra ngoài dự liệu của hắn.

Sao biển số xe lại thành sở hữu của Trình Tần được? Hơn nữa, Trình Tần còn điều tra ra được mọi chuyện về người tình mới của hắn? Hắn nên một mực giữ vững niềm tin, chí ít hắn không cho rằng chuyện biển số xe giống như lời Trình Tần nói. Có điều, thái độ của Trình Tần khiến hắn không thể không lo lắng…

Rất nhanh, Tân tiểu thư đã quay trở lại, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Khúc Phong nhìn thấy tình hình ấy, lòng lạnh hẳn đi.

“Anh tự nhìn xem bản thân đã làm ra chuyện gì!” cô Tân nhét điện thoại vào lòng Khúc Phong: “Anh coi tôi là đồ giải trí của anh đấy à?”

Khúc Phong cầm di động lên xem, sau đó nhảy dựng lên kêu to: “Aston Martin? Làm sao có thể?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 522 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status