Tên anh là thời gian

Chương 114 : Chương 114



Chương 114 GẶP BẠN THÂN BỖNG DƯNG CĂNG THẲNG

Khi Giang Chấp lần theo địa chỉ, mất rất nhiều công sức mới tìm được tới “Một Xiên Cuộc Đời”, ông chủ đã đứng đợi sẵn trước cửa quán từ lâu, sau khi nhìn thấy anh lập tức dẫn anh đi vào trong quán.

“Uống hưng phấn hết cả rồi, tôi thấy vậy cũng không ổn, cũng không thể để ba người họ ở tạm bợ trong quán tôi một đêm được, vậy thì ngày mai tỉnh dậy sẽ hết đau eo lại nhức mỏi cánh tay.”

Giang Chấp còn đang thấy khó hiểu trong lòng, ba người họ? Ba người nào?

Đang mải nghĩ, bước chân anh vừa xoay chuyển thì đã nhìn thấy Tiêu Dã ngồi trên chiếc bàn sát cạnh cửa sổ, uống đến mức mặt đỏ phừng phừng, vẫn còn đang khoa chân múa tay, chém trên trời dưới đất. Đống vỏ chai rượu trống trơn dưới gầm bàn cực kỳ hoành tráng, đống que xiên trên mặt bàn cũng sắp chất thành một ngọn núi nhỏ rồi, phải ăn khỏe đến mức nào…

Đối diện Tiêu Dã là một cô gái, vì cô ấy ngồi quay lưng lại thế nên Giang Chấp không nhìn rõ được tướng mạo của đối phương, ngược lại đập ngay vào mắt chính là hình ảnh của Thịnh Đường. Cô ngồi bên cạnh Tiêu Dã, bò rạp ra mặt bàn như một con chim cút, một tay chống má, giống như đang lắng nghe màn ba hoa chém gió của Tiêu Dã, cũng lại giống như đang ngủ gật, mặt sắp dính vào đống xiên que tới nơi rồi.

Tiêu Dã là người nhìn thấy Giang Chấp đầu tiên, đôi mắt bỗng chốc sáng rực lên, điên cuồng vẫy cánh tay về phía anh: “Hi! Thầy Giang!” Anh ấy đứng dậy, loạng choạng lảo đảo lao tới chỗ của Giang Chấp.

Khoảnh khắc hông bị ôm chặt, Giang Chấp bỗng dưng xuất hiện cảm giác chán nản não nề, nghĩ bụng chưa biết chừng con người ta thật sự có kiếp trước, còn anh chắc chắn đã từng mắc nợ Tiêu Dã, thế nên kiếp này Tiêu Dã mới bất chấp tất cả khiến anh ghê tởm.

Mùi rượu phả thẳng vào mặt, người say rượu cơ thể luôn nặng muốn chết. Tiêu Dã không những ôm chặt anh không buông, còn coi anh như một bức tường chịu tải, dồn toàn bộ trọng lượng cả cơ thể lên anh, tựa đầu mình vào đầu anh, mơ mơ màng màng nói: Cậu đúng là cái đồ trọng sắc khinh bạn, còn biết đường tới à, tới tìm chúng tôi à. Nói cho cậu biết: Người… Người anh em của cậu hôm nay bộc phát sự giỏi giang…

Ngay sau đó là một tiếng nấc cụt.

Giang Chấp khi đó…

Nếu đây không phải là chỗ công cộng, anh nhất định sẽ một cước đá bay Tiêu Dã; Còn nếu lúc này họ đang ở Đôn Hoàng, anh cũng chắc chắn sẽ lôi cậu ta ra sa mạc Gobi, chôn sống!

Khó khăn lắm mới giằng được anh ấy ra, Tiêu Dã lại theo đà dựa đầu lên vai Giang Chấp, giơ tay vẽ lên không trung: “Long trọng… giới thiệu với… với cậu… Trình Tần…”

“Tinh võ anh hùng”?

Không cần biết có phải anh hùng hay không, tóm lại anh cảm nhận được rõ ràng một sự mờ ám và hứng thú không thể miêu tả rõ ràng toát ra từ đôi mắt mơ màng say của cô gái đó, nhìn hai người họ cứ như nhìn một đôi yêu nhau…

Anh lôi Tiêu Dã trở lại bàn ăn như lôi một con chó chết, tiện tay đẩy một cái, Tiêu Dã trọng tâm không vững liền ngã phịch xuống ghế, đau đến nhe răng nhe lợi, còn không quên gào ầm ĩ chuyện xương cụt với anh. Thịnh Đường nghe thấy tiếng động bèn cười hờ hờ. Thấy Giang Chấp tới, cô cũng bày tỏ một sự nhiệt tình chưa từng thấy. Cô đứng lên nhưng vẫn chấp chới một chút, Giang Chấp tiện tay ôm lấy cô, cô liền dính vào lòng anh.

Cũng thật kỳ lạ, rõ ràng cả hai đều nồng nặc mùi rượu, cơ thể của Thịnh Đường vừa có mùi rượu lại xen lẫn hương hoa thoang thoảng, giống như tới từ mái tóc của cô hoặc tới từ da thịt của cô. Một cô gái bé nhỏ mềm mại gục vào lòng anh như không xương vậy, len lỏi vào trong trái tim anh như một dòng nước.

Anh cúi đầu xuống nhìn gương mặt đỏ hồng vì say rượu của cô, nhất thời bỗng dưng không đành lòng quát nạt cô nữa. Ngữ điệu buột miệng bật ra của anh vừa trầm thấp vừa có phần khó xử: “Sao lại uống nhiều như vậy chứ?”

Thịnh Đường cười hì hì, ngước mắt nhìn anh: “Anh giận đấy à?”

Ánh mắt của Giang Chấp dịu dàng hẳn đi: “Không phải.”

Chỉ là anh lo lắng.

Suốt dọc đường tới đây anh gọi không ít cuộc vào máy Tiêu Dã, thầm nghĩ trong lòng, nha đầu Tiểu Thất này mà uống say không biết còn có thể gây ra chuyện gì nữa, Tiêu Dã là đàn ông, kiểu gì cũng phải trông chừng cô. Ai ngờ tên oắt này sống chết không chịu nhận điện thoại, khiến anh tức đến nghiến răng kèn kẹt.

Thịnh Đường say rượu bỗng dưng trở nên rất nhiệt tình, chủ động ôm lấy cánh tay của Giang Chấp, đầu dựa lên ngực, nói với Trình Tần: “Cậu xem cậu xem, anh ấy chính là sư phụ của mình đấy… Sư phụ của mình đẹp trai không. Mình nói cho cậu nghe, sư phụ của mình lợi hại lắm… Lợi hại vô cùng, lợi hại cực kỳ, cậu sợ không!”

Nghe được mấy câu phía trước, không cần nói cũng biết trong lòng Giang Chấp cảm động đến mức nào. Nha đầu này coi như cũng có mắt nhìn người, không những nhận ra vẻ đẹp trai của anh, còn biết anh khá lợi hại. Nhưng câu nói cuối cùng sao nghe xong lại cảm thấy biến chất vậy nhỉ? Vậy cái “lợi hại” mà cô nói ở trên… ám chỉ điều gì?

Trình Tần cũng say lắm rồi, nhưng đối mặt với một người có “nhan sắc tuyệt đỉnh”, đôi mắt cô ấy tuyệt đối vẫn phải sáng lấp lánh. Cô ấy hai tay chống má, dùng đôi mắt say mèm quan sát khắp lượt từ trên xuống dưới cơ thể Giang Chấp, nghĩ trong lòng: Đây chính là Giang Chấp mà Thịnh Đường hay nhắc tới ư, mẹ kiếp, đẹp trai thật.

Nhưng câu nói này cô ấy không dám nhận xét thành tiếng, không giống như giáp mặt Tiêu Dã, cô ấy có thể xắn tay áo, đập bàn thị uy, đùa đùa giỡn giỡn: Anh đẹp như thế này bảo đám con gái chúng tôi sống làm sao được.

Tuy say đấy nhưng việc so sánh hai người đàn ông đẹp trai đã trở thành bản năng của Trình Tần.

Tiêu Dã đẹp trai, đẹp ở đôi mắt đào hoa đó, đẹp ở sự chân thành, tình cảm, đẹp ở thái độ rộng rãi hào phóng, phong độ ngời ngời như một cậu chủ như hoa như ngọc.

Còn Giang Chấp này, diện mạo dĩ nhiên không cần bàn cãi, ngũ quan sắc nét, tuấn tú đến hút hồn. Nhưng anh lại khác với Tiêu Dã. Trong cốt tủy của anh như luôn ẩn chứa một sự lãnh đạm, là cao quý, ngạo mạn, không phục tùng cũng là khinh thường kết bạn với mọi người. Anh thích hành động một mình, khiến người ta muốn lại gần nhưng lại không dám lại gần.

Nhưng Trình Tần cảm thấy, anh có lẽ rất thương Đường Đường. Ánh mắt anh nhìn cô rất dịu dàng, giống như chấp nhận buông xuống tất cả mọi sự kiêu hãnh và thận trọng của bản thân.

Sư phụ ư, cảm giác này tuyệt thật đấy…

Trình Tần mơ mơ màng màng suy nghĩ, cũng cảm thán xem ra hôm nay tới đây một chuyến không hề lãng phí. Không nói đến chuyện dạy được cho gã đàn ông tệ bạc kia một bài học, còn liên tục hết lần này tới lần khác được đã con mắt. Những người đẹp trai quả nhiên hay chơi chung với những người đẹp trai.

“Chào sư phụ!” Cô ấy kính lễ với anh, lảo đà lảo đảo.

Thịnh Đường cười phá lên, càng ôm chặt cánh tay của Giang Chấp hơn nữa: “Anh ấy là sư phụ của mình…”

Ừm, câu này khiến Giang Chấp nghe cảm thấy rất thoải mái. Có điều… Anh rõ ràng cảm nhận được cánh tay của mình đắm chìm vào một nơi mềm mại nào đó, cổ họng bỗng khô hơn. Anh lặng lẽ rút cánh tay ra, nhưng lại sợ cô đứng không vững, bèn theo đà vòng tay qua ôm lấy eo cô.

Tiêu Dã lại loạng choạng đứng dậy, khoác cánh tay lên bờ vai Giang Chấp, nói với Trình Tần: “Người anh em… tôi yêu nhất!”

Giang Chấp phiền chết sự bám dính của Tiêu Dã, nhíu mày hỏi Trình Tần: “Cô là đối tượng xem mặt của Tiêu Dã ư?”



Anh hỏi như vậy, suy nghĩ trong lòng thật ra rất đơn thuần. Anh nghĩ nếu đây là đối tượng xem mặt của Tiêu Dã, vậy thì họ có thể uống đến mức này coi như cũng đồng thời ưng ý nhau, vậy thì bảo cô ấy đưa Tiêu Dã đi, hoặc bảo Tiêu Dã đưa cô ấy về… Tóm lại anh chính là không muốn Tiêu Dã lượn lờ trước mặt mình nữa, có lẽ cô ấy cũng sẽ không phản đối.

Nhưng không ngờ, câu hỏi này vừa bật ra đã khiến Trình Tần giật mình một phen, cơn say dường như cũng tan đi quá nửa. Cô ấy liên tục xua tay: “Không, không không, tôi không phải, tôi không phải…”

Thấy vậy, Giang Chấp rất khó hiểu, chuyện này là thế nào?

Còn Trình Tần thì quả thật đã thảng thốt đến đổ mồ hôi lạnh, tư duy bỗng dưng trở nên nhạy bén hơn nhiều. Nhìn dáng vẻ dính chặt của Tiêu Dã, lại nghe ngữ khí ban nãy của Giang Chấp, càng nghĩ càng cảm thấy sát khí đằng đằng, cô ấy chắc chắn phải khẩn trương thanh minh rõ ràng, bằng không lỡ bị lôi ra đánh thì phải làm sao?

Thịnh Đường vỗ vỗ lên ngực Giang Chấp: “Cô ấy… Cô ấy là bạn tốt nhất… tốt nhất của em, Trình Tần.”

Giang Chấp hiểu ra mọi chuyện, bấy giờ mới sực nhớ ra lúc trước Thịnh Đường đã từng lẩm bẩm về người này trước mặt mình. Ngoài ra vẫn còn một cô bạn khác, hiện tại đang ra nước ngoài trao đổi học thuật…

“À… Thành thật xin lỗi, bạn thân của Tiểu Thất à, chào cô, chào cô.” Đáng chết, bỗng dưng anh lại thấy căng thẳng.

Trình Tần tuy đã mơ màng lắm rồi nhưng dẫu sao tửu lượng vẫn không tệ, thế nên không say đến vô lý như Tiêu Dã. Cộng thêm việc ban nãy bị Giang Chấp dọa cho một phen, cô ấy cũng tỉnh táo lại không ít. Cô ấy ừm ừm à à đáp lại nhưng trong lòng vẫn có chút sợ Giang Chấp.

Đồng thời cô ấy còn lo lắng, nghĩ bụng nhất định phải tìm cơ hội giải thích một chút. Hôm nay cô ấy và Tiêu Dã quả thực chỉ vô tình quen biết nhau, tuyệt đối không có ý vì gặp nhau quá muộn mà muốn làm bạn tâm giao.

“Xe ở ngay ngoài cửa, chúng tôi đưa cô về trước.” Một mình Giang Chấp, vai trai vai phải đỡ lấy hai con người, có thể nói là “đội trời đạp đất” rồi. Anh nghĩ bụng: Nếu đây đã là bạn thân của Tiểu Thất thì không thể tiếp đón sơ sài được, càng không thể để cô ấy thân con gái một mình đi về. Đến lúc Tiểu Thất tỉnh rượu, há chẳng phải sẽ oán chết anh sao?

Thật ra Trình Tần muốn giúp Giang Chấp đưa hai con người kia về trước. Còn về phần cô ấy, ra ngoài hóng chút gió đêm là có thể tỉnh rượu. Nhưng chớp mắt nghĩ lại cô ấy cảm thấy không ổn. Nếu như cô ấy can dự vào chuyện này, có khi nào Giang Chấp sẽ nghi ngờ cô ấy có tâm địa bất chính không. Càng nghĩ càng sợ hãi, cô ấy gật đầu nói: “Được được, cảm ơn, cảm ơn anh.”

“Đừng khách sáo, đừng khách sáo… Nên làm mà, nên làm mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 522 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status