Tên anh là thời gian

Chương 119 : Chương 119



Chương 119 THÍCH NHẤT CHÍNH LÀ BẮT NẠT HẬU BỐI

Tư Thiệu chính là một người xuất hiện tự mang theo nhạc nền.

Theo lời miêu tả của Thịnh Đường thì đó chính là một “công tử tuyệt thế, ôn nhu như ngọc”. Anh ấy chỉ cần lộ diện thì dường như mọi điều trên cuộc đời này đều trở thành phù du, mang tới cho người ta một cảm giác thoát tục, sổng ẩn dật với đời. Sau đó Thịnh Đường lại bổ sung thêm một câu: Đây chính là đánh giá của tất cả các nữ sinh say đắm anh ấy ở Đại học Z bọn em dành cho anh ấy.

Trên đường đi tới Đại học Z, sau khi nghe xong bài giới thiệu ấy, Giang Chấp chỉ tặng một nụ cười khẩy nhẹ như gió thoảng, rồi đưa ra lời bình: Có thoát tục hơn nữa thì cũng vẫn có hai cái mắt, một cái miệng phải không? Lẽ nào còn có thể có ba đầu sáu tay?

So với thái độ mỉa mai châm chọc của Giang Chấp, Tiêu Dã lại cực kỳ rộng rãi và thẳng thắn, tỏ rõ thái độ. Anh ấy nói: “Đường Đường, em nói sự thật với sư huynh đi. Vị công tử vô song đó so với sư huynh, ai đẹp trai hơn?”

Thịnh Đường trả lời dứt khoát: “Đương nhiên là sư huynh đẹp trai!”

Nghe xong, lòng Tiêu Dã như nở hoa: “Vẫn là Đường Đường nhà chúng ta có mắt nhìn người nhất.”

Thế nhưng, khi Tư Thiệu xuất hiện trong quán cà phê của trường, Thẩm Dao cũng phải chân thành cảm thán: “Quả nhiên là công tử vô song. Đây nào có phải là một nam nhân phàm trần, rõ ràng là Hoa Vô Khuyết bước ra từ tiểu thuyết của Cổ Long mà.”

Không phải Hoa Vô Khuyết, hơn hẳn Hoa Vô Khuyết.

Chiếc sơ mi trắng đơn giản làm cho làn da của anh ấy trở nên sạch sẽ vô cùng. Vóc dáng cao lớn, gương mặt cực kỳ ưa nhìn, nhất là đôi mắt, là kiểu mắt nằm giữa mắt hạnh nhân và mắt hoa đào. Quả thật thêm một chút sẽ trở nên yêu nghiệt, bớt một chút sẽ trở thành dữ dằn, bẩm sinh có một đôi mắt vừa phải hoàn hảo, anh tuấn rạng rỡ, khí khái bất phàm.

Anh ấy đi qua là có thể thu hút không ít sự chú ý của nữ giới, rất nhiều người chỉ trỏ vào bóng lưng của anh ấy rồi thì thầm to nhỏ, mặt tươi tắn đầy sắc xuân. Nhưng đến khi anh ấy nhìn thấy Thịnh Đường, gương mặt mới hiện lên ý cười. Khoảnh khắc đôi môi mở ra, quả thật giống như trăm hoa đua nở trên cánh đồng, dịu dàng điển trai.

“Sao giờ anh mới tới, quá đáng rồi đấy, bắt em đợi anh hai mươi phút, sao anh dám hả?” Thịnh Đường cực kỳ không khách khí, đập tan nát khung cảnh tươi đẹp trước mắt.

Tư Thiệu tươi cười tỏ thái độ áy náy, nói với cô: “Đón tiếp em, anh không long trọng một chút sao được? Lỡ như bà cô đây trở mặt không nhận người quen thì phải làm sao? Lần sau anh đợi em hẳn một tiếng để bù lại có được không?”

Tâm tư của Thịnh Đường nào có nằm ở việc anh ấy có đợi được một tiếng hay không. Còn long trọng một chút, long trọng mà cũng không thấy khua chiêng gõ trống gì cả. Cô chìa tay về phía anh ấy, thúc giục: “Khẩn trương khẩn trương, giấy mời, à đúng rồi, em cần hai tờ!”

Tư Thiệu cười khẽ, đưa tay ra phía trước, nhưng còn chưa kịp chạm được vào ngón tay của Thịnh Đường thì đã có một bàn tay khác xuất hiện chặn ngang ở giữa, kéo tay Thịnh Đường lại, giọng nói trầm mà hờ hững: “Tiểu Thất.”

Tư Thiệu sững người, quay qua nhìn thẳng vào Giang Chấp, rồi tiện thể nhìn lướt qua một nam một nữ đứng bên cạnh anh. Đều rất nổi bật, anh ấy vừa vào cửa đã nhìn thấy rồi, hóa ra thật sự đi cùng với Thịnh Đường.

Anh ấy mỉm cười hỏi Thịnh Đường: “Đường Đường, mấy vị đây là?”

Bấy giờ Thịnh Đường mới chợt nhớ ra việc giới thiệu: “Họ là các đồng nghiệp của em ở Viện Nghiên cứu Đôn Hoàng, là cộng sự hợp tác chung trong cùng một ekip.” Sau đó cô lại lần lượt giới thiệu tên của từng người một, cuối cùng mới tới trọng điểm: “Họ đều là những nhà khôi phục bích họa hàng đầu đấy.”

Tư Thiệu thể hiện rõ ràng sự khiêm nhường, nói với Tiêu Dã: “Thầy Tiêu trước đây từng hỗ trợ kỹ thuật công trình hang đá ở Bái Thành(*) phải không? Hồi em theo thầy giáo tới Tân Cương nghiên cứu kiến trúc hang đá đã từng gặp thầy Tiêu, chắc là anh không còn nhớ em nữa rồi. Lúc đó anh đang chỉ đạo khôi phục bích họa. Anh có rất nhiều ý tưởng đối với việc bảo vệ chữ số hóa và phục nguyên hư cấu, đặc biệt là trong việc phối hợp màu sắc và ánh sáng. Nghe nói quá trình bảo vệ không ít các bức bích họa sắp nguy kịch đều đã được anh mô phỏng và phát triển mới có được kế hoạch khôi phục thực tế, khâm phục, khâm phục.”

(*) Bái Thành: Một huyện thuộc địa khu Aksu, Tân Cương, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Huyện này có diện tích 15.889 ki-lô-mét vuông, dân số năm 2002 là 200.000 người. Về mặt hành chính, huyện này được chia thành 2 trấn, 11 hương.

Tiêu Dã không ngờ Tư Thiệu lại biết nhiều đến như vậy, nhất là lại nắm rõ về chuyên ngành của anh ấy như thế. Anh ấy hơi sững người ra giây lát rồi cười nói: “Được đấy, không hổ danh là sinh viên xuất sắc. Với năng lực và hiểu biết của cậu, tới Đôn Hoàng chúng tôi khôi phục bích họa luôn cho xong.”

Tư Thiệu đáp: “Bảo em tùy tiện nói dăm ba câu thì được, chứ nếu phải khôi phục bích họa thật, đến rìa của mấy thầy cô đây em còn chưa chạm tới được.”

Anh ấy lại nhìn về phía Thẩm Dao, mím môi cười khẽ: “Luận văn của cô Thẩm em cũng từng đọc qua. Cô là người rất chuyên nghiệp trong việc khai thác lịch sử đằng sau các bức bích họa. Ví dụ như bức ‘Lao Độ Xoa đấu thánh biến’ ở vách tường phía Tây trong hang số 196 cuối đời nhà Đường mà cô tham gia khôi phục, từ hình ảnh Lao Độ Xoa súc miệng, đánh răng, cạo râu và gội đầu, cô đã tổng kết được đất nước chúng ta là quốc gia sớm nhất trên thế giới phát minh ra bàn chải đánh răng và cũng là nước đi đầu trong thói quen đánh răng. Còn trong bức ‘Quan Âm Phổ môn phẩm trung’ ở vách tường phía Nam hang số 45, có hình ảnh một người mắc bệnh đần độn cầu xin Quan Âm, luận văn của cô đã chỉ ra rằng nội dung của bích họa tuy rằng mang màu sắc mê tín, nhưng có thể phản ánh được mức độ nhận thức khá cao của xã hội thời bấy giờ đối với các căn bệnh tâm lý và cách chữa trị chúng. Ngoài ra, từ hình ảnh và đề ký ‘Bát giả hoành chết vì thuốc độc’ trong bức tranh ‘Cửu hoành tử’ tại vách tường phía Bắc hang số 55, cô cho rằng thời đó đã có kiến thức về trúng độc và giải độc; từ bức ‘Phúc điền kinh biến’ trong hang số 296 thời Bắc Chu, thông qua hình ảnh cho lạc đà uống thuốc, cô đã chỉ ra rằng, từ một ngàn bốn trăm năm trước, ngành thú y của đất nước chúng ta đã đạt tới một trình độ nhất định.”

Thẩm Dao sửng sốt, không thể ngờ Tư Thiệu đến cả bài luận văn trước kia cô ấy từng làm cũng nắm rõ đến vậy: “Sao cậu lại hiểu rõ các kiến thức về bích họa Đôn Hoàng như thế?”

Tư Thiệu mỉm cười, nhìn thẳng về phía Thịnh Đường: “Bởi vì Đường Đường yêu thích bích họa Đôn Hoàng, nên em cũng tranh thủ tìm hiểu luôn.”

Câu nói này nếu nghe sẽ có rất nhiều cách giải thích. Bạn nói nó quang minh lỗi lạc cũng được, thể hiện cho một tình bạn sâu đậm. Nhưng nếu nói nó là một lời bày tỏ tình cảm gián tiếp cũng chẳng sai, nghe là thấy tình cảm đậm sâu.

Giang Chấp khẽ nheo mắt lại đánh giá Tư Thiệu. Ánh mắt tên nhóc này nhìn Thịnh Đường khiến anh cực kỳ không thoải mái. Cái gì mà công tử vô song, ở trong mắt anh, đàn ông mà trưởng thành kiểu này chỉ có thể dùng một từ duy nhất để hình dung: Ẻo lả.

Sau khi lần lượt trình bày xong về Tiêu Dã và Thẩm Dao, Tư Thiệu quay qua nhìn Giang Chấp, tiện thể cũng đã nhìn thấy động tác nắm cổ tay Thịnh Đường của anh, nãy giờ vẫn chưa hề buông ra. Ánh mắt Tư Thiệu xuất hiện một chút cảnh giác, nhưng anh ấy vẫn mỉm cười, giữ phép lịch sự: “Chỉ không biết tác phẩm của thầy Giang đây là?”

“Sư phụ của em giỏi lắm đấy, mắt độc như gì ấy. Người ta nói ‘sửa cũ như cũ’ đúng không, nhưng chỉ cần là một bức bích họa đã từng được khôi phục, sư phụ của em sẽ nhận ra ngay chỉ qua một ánh mắt. Còn những bức bích họa đã được qua bàn tay khôi phục của sư phụ em thì bất kỳ ai cũng không thể moi ra được tì vết.” Thịnh Đường dương dương tự đắc, bổ sung thêm một câu với Tư Thiệu: “Lợi hại chưa, run rẩy đi.”

Giang Chấp buồn cười, cúi đầu nhìn Thịnh Đường, cô cũng giỏi tổng kết thật đấy. .

“Sư phụ?” Tư Thiệu nhướng mày, rồi lập tức chìa tay về phía anh: “Chào sư phụ, em và Đường Đường bình thường chơi với nhau rất thân, em…”

“Tiểu Thất gọi tôi là sư phụ, cậu thì khỏi cần.” Giang Chấp ngắt lời Tư Thiệu một cách nhẹ tênh: “Trừ phi cậu làm lễ nhận thầy, ba lạy chín quỳ thì mới được coi là nhập môn.”

Tiêu Dã hắng giọng một tiếng, rõ ràng là có ý nhắc nhở. Ai dè Giang Chấp hoàn toàn không đoái hoài tới Tiêu Dã, thái độ vẫn rất kiêu ngạo và lạnh lùng.

Tư Thiệu nghe ra sự không khách sáo trong khẩu khí của Giang Chấp, nhưng không hổ danh là nhân vật cấp hot boy trong trường, anh ấy vẫn có thể hoàn thành tiết mục “binh đến tướng chặn” một cách tốt đẹp, vẫn chìa tay ra: “E là chuyên ngành của em không lọt được vào mắt xanh của thầy Giang. Thầy là sư phụ của Đường Đường, vậy tức là trưởng bối, người làm hậu bối như em được quen biết với thầy là một niềm hân hạnh.”

Giang Chấp cúi xuống nhìn lướt qua tay của Tư Thiệu, Tiêu Dã cũng âm thầm huých vào người Giang Chấp, dùng kẽ răng ép ra một câu nói: “Người làm thầy nên hiểu rõ đạo đối nhân xử thế.”

Nhưng nói xong câu này Tiêu Dã cũng thấy hối hận ngay. Với một người đã thất lạc đạo đức như Giang Chấp, ai có thể lọt vào mắt anh, anh còn khách sáo đôi chút, còn nếu ai không lọt được vào mắt anh thì anh nào thèm quan tâm trưởng bối hay hậu bối.

Quả nhiên, nghe xong Giang Chấp bật cười, hoàn toàn không có ý định đưa tay ra bắt lại, mặc kệ cho Tư Thiệu cứ chìa tay ở đó: “Nếu đã là hậu bối thì miễn bắt tay đi. Dù sao thì con người tôi thích nhất chính là ức hiếp hậu bối.”

Tư Thiệu sững người. Anh ấy vốn dĩ định âm thầm khiến Giang Chấp buông tay ra, không ngờ anh lại nói một câu như vậy. Gì mà truyền thống không giơ tay đánh người đang cười rồi một loạt các mỹ đức khác đều đồng loạt hóa hư vô, quả thực đã đánh cho anh ấy không kịp phòng bị.

Nhưng điều khiến Tư Thiệu bất ngờ hơn cả phải là câu hỏi nhẹ nhàng lướt tới như gió thoảng của Giang Chấp: “Trưởng bối hỏi cậu, từng gặp Fan thần chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 522 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status