Tên anh là thời gian

Chương 120 : Chương 120



Chương 120 BỞI VÌ TÔI CHÍNH LÀ FAN THẦN

Fan thần, Tư Thiệu chưa từng gặp.

Trên đời này không thiếu kiểu người như vậy, tay nghề kỹ thuật phi phàm, danh tiếng lẫy lừng nhưng lại chưa từng gặp mặt, trừ phi là một người đã từng hợp tác hoặc có quan hệ thân thiết, bằng không người ngoài hoàn toàn không biết người này vuông hay tròn, gầy hay béo, Fan thần chính là một mẫu người như vậy.

Những điều đồn thổi ra ngoài chỉ toàn là những lời bảo sao biết vậy và những câu chuyện lẻ tẻ, riêng rẽ.

Thế nên Tư Thiệu thẳng thắn nói thật rằng mình không có được may mắn ấy, anh ấy chưa từng gặp Fan thần, hơn nữa buổi tọa đàm chiều nay cũng không phải chính Fan thần tới diễn giảng.

Vừa nghe thấy câu nói này, Thịnh Đường lập tức không vui. Cô trợn tròng trắng lườm nguýt, bày ra thái độ không thân thiết gì, quay đầu định đi.

Tư Thiệu biết ngay tính khí của cô là như vậy, vội vàng cản cô lại, nói thẳng vào điểm quan trọng: “Tuy rằng trong buổi tọa đàm chiều nay không được nhìn thấy chính Fan thần, nhưng em có thể nhìn thấy tác phẩm của Fan thần mà, đây cũng là một chuyện cực kỳ hiếm có. Em nghĩ mà xem, Fan thần không bao giờ lộ mặt, cũng không chấp nhận phỏng vấn của báo chí. Tính cách của người này rất khó hiểu, vậy thì nếu em muốn hiểu về anh ấy, muốn tới gần anh ấy, em phải làm sao? Phải thông qua các tác phẩm của anh ấy, phải bắt tay vào nghiên cứu các tác phẩm bao năm qua anh ấy từng khôi phục, vậy là có thể nhìn ra sở thích và tính cách của anh ấy.”

Nghe xong câu này, Thịnh Đường bắt đầu ngập ngừng, nhưng trong lúc ngập ngừng vẫn không quên đính chính lại danh dự cho Fan thần: “Cái gì mà tính cách khó hiểu? Đó gọi là xa cách trần tục, khí tiết thanh cao, không đứng chung hàng ngũ với người thường. Chứ ngày nào cũng nghĩ tới chuyện lộ diện, nghĩ tới độ nổi tiếng còn gọi gì là thần nữa.”

Thẩm Dao lại là một người dồn hết sự chú ý vào bích họa, nghe xong cô ấy nói: “Được nhìn thấy Fan thần dĩ nhiên là rất vui, nhưng nếu không thể gặp, có thể tận mắt nhìn thấy tác phẩm anh ấy khôi phục cũng là một chuyện rất vinh hạnh.”

Thịnh Đường cụp mắt xuống trầm tư suy nghĩ, nhất thời chưa thể đưa ra kết luận.

Tiêu Dã lẳng lặng đánh mắt nhìn nhanh Giang Chấp một cái, sau đó quay qua nhìn gương mặt Thịnh Đường rồi hỏi cô có vẻ hứng thú: “Rốt cuộc là em muốn gặp người hay là muốn ngắm tác phẩm đây?”

Câu hỏi này mới thực sự là nắm bắt trọng điểm.

Thịnh Đường có phản ứng, nói chắc như đinh đóng cột: “Đương nhiên là muốn gặp người nhất! Fan thần là thần tượng của em, những người theo đuổi idol có ai không muốn được nhìn xem thần tượng của mình bằng xương bằng thịt trông như thế nào. Tác phẩm chắc chắn cũng rất muốn xem, yêu ai yêu cả đường đi lối về mà.”

Tiêu Dã gãi đầu, anh ấy biết ngay cô sẽ nói như vậy.

“Nếu đã như vậy thì chẳng còn gì đáng xem cả, theo tôi về đi.” Giang Chấp lạnh nhạt lên tiếng, kéo cô định đi ra ngoài.

“Ấy ấy ấy…” Thịnh Đường giữ chặt lấy cánh tay anh.

Giang Chấp dừng bước, quay đầu nhìn cô không hiểu.

“À thì, tôi cảm thấy là…” Thịnh Đường quyết định đưa ra một sự lựa chọn, chọn lấy cái tuy không phải tốt nhất nhưng vẫn không thiệt thòi: “Tư Thiệu nói đúng đấy, ngắm tác phẩm cũng có thể nhìn ra được tính cách, sở thích của người sáng tạo ra nó.”

“Chưa chắc.” Giang Chấp nói.

Nghe xong, Tư Thiệu cười khẽ: “Thầy Giang nói vậy là không đúng rồi. Khôi phục bích họa tuy rằng không giống như sáng tác mỹ thuật, nhưng suy nghĩ và tư tưởng hằn sâu trong đầu một nhà khôi phục văn vật, thậm chí có thể nói là niềm tin đối với văn vật thì đều giấu cả vào các tác phẩm, và cũng đều có thể được mọi người bên ngoài cảm nhận.”

Giang Chấp nhìn thẳng vào mắt anh ấy, ngữ khí điềm nhiên: “Niềm tin? Cậu nghĩ nhiều quá rồi thì phải, nếu họ chỉ coi khôi phục bích họa là một nghề bình thường thì sao?”

Tư Thiệu nghẹn lời.

Thịnh Đường không tán đồng, nhíu mày: “Fan thần của tôi sẽ không như vậy đâu.”

“Của em?” Đáy mắt Giang Chấp thấm đượm một nụ cười, khóe miệng của anh hơi hơi rướn lên.

“Không một ai được phép bôi nhọ Fan thần của tôi.” Thịnh Đường ngước mắt lên nhìn anh, cho dù anh có là Giang Chấp cũng không thể: “Những bức bích họa được qua tay anh ấy khôi phục là đã phải nhận cái lắc đầu từ chối của biết bao nhiêu người thợ và chuyên gia. Ở trong ngành này, người ta ai cũng đang nghĩ cách tìm kiếm con đường và phương pháp khôi phục mới nhất, lợi dụng đủ các thủ đoạn và cách thức, vì sao chứ? Đó là vì thời đại ngày nay, các kỹ thuật xưa, các công nghệ cũ đều đã dần dần thất truyền. Fan thần nhà tôi thì khác, một khi anh ấy khôi phục bích họa thì sẽ áp dụng công nghệ cũ, sử dụng tất cả các phương pháp cổ xưa thuần túy nhất. Nếu anh nói anh ấy chỉ coi khôi phục bích họa là một nghề bình thường thì tôi không tán đồng. Một người có thể nâng tầm kỹ thuật khôi phục đạt tới đỉnh cao, nếu không có tình yêu và tín ngưỡng với nghề sẽ không thể làm được.”

Lời nói này có thể nói là đanh thép và đầy căn cứ rồi.

Đây quả thực là lần đầu tiên Tiêu Dã và Thẩm Dao được nhìn thấy một Thịnh Đường nghiêm túc đến như vậy, xem ra cô thật sự nôn nóng. Ngược lại, Tư Thiệu thì không mấy kinh ngạc. Bao năm nay anh ấy khá hiểu Thịnh Đường. Người cô luôn tâm tâm niệm niệm trong lòng chính là Fan thần, ai dám to gan nói một câu không hay ho về Fan thần thì cô chắc chắn sẽ trở mặt.

Tận sâu trong đáy mắt Giang Chấp thoáng lướt qua một sự ngạc nhiên. Anh nhìn cô một lúc, bất ngờ cười khẽ, giọng nói dịu dàng: “Được, em nói thế nào thì là thế ấy.”

Giống như đã thỏa hiệp với lời cô nói. Đương nhiên, Thịnh Đường cũng chỉ có thể nghĩ được ra một tầng nghĩa như vậy mà thôi.

Một cánh tay của Tiêu Dã khoác lên bả vai Giang Chấp, anh ấy cười uể oải: “Không ngờ đấy, Đường Đường nhà chúng ta lại thấu hiểu Fan thần đến như vậy, chưa biết chừng còn hiểu Fan thần hơn cả chính ông anh ấy cũng nên.”

Giang Chấp đánh mắt liếc nhìn cánh tay của anh ấy, nhíu mày, rồi giơ tay đẩy ra một cách không hề khách khí, khiến cánh tay của Tiêu Dã bị hẫng.

“Cái gì mà ông anh? Người ta hoàn toàn chưa già, được không! Người trong giới đều nói trong số các nhà khôi phục có thể đạt tới trình độ khôi phục thần thánh, anh ấy là người trẻ tuổi nhất!” Thịnh Đường như một quả pháo nhỏ bị châm lên vậy, chỉ cần nghe thấy một chút điều không hay về Fan thần là lập tức bùng nổ: “Tiêu Dã, đừng để lòng đố kỵ của anh che chặt niềm khao khát học hỏi và tinh thần tu dưỡng chuyên cần của anh. Đều là người cùng ngành, anh phải nhìn thấy ưu điểm của người ta, đừng có suốt ngày chăm chăm để ý tới mấy thứ không có ích, bằng không làm sao anh có thể tiến bộ được?”

“Cung kính nghe theo lời dạy của cô giáo.” Tiêu Dã khẩn trương chỉnh đốn lại thái độ, rồi lại nói: “Nếu có lòng ‘yêu ai yêu cả đường đi’ thì tới ngắm tác phẩm của anh ấy cũng được. Chưa biết chừng Fan thần là một người rất lười biếng, bình thường bản thân từng khôi phục những cái gì còn chẳng buồn tổng kết ấy chứ, vừa hay có người giúp đỡ…”

Dưới ánh mắt phẫn nộ của Thịnh Đường, anh ấy lại phải sửa chữa cách dùng từ của mình: “Một người bận rộn như Fan thần.”

Nghe vậy còn tạm chấp nhận được.

Thịnh Đường mím môi cười khẽ, quay đầu lại hỏi Tư Thiệu: “Vé mời đâu, mau đưa em.”

“Chuyện vé mời tạm thời không gấp.”

“Sao lại không gấp? Chiều nay là buổi tọa đàm bắt đầu rồi.” Ngay sau đó, Thịnh Đường lập tức bày ra thái độ cảnh giác: “Không phải là anh chưa có vé mời đấy chứ?”

Tư Thiệu nào dám chọc vào cô, vội vàng nói: “Có, anh có, nhưng cần bỏ ra chút thể lực mới cầm được chắc trong tay. Yên tâm, tuyệt đối là chuyện dễ như trở bàn tay.”

Nghe xong câu ấy, Thịnh Đường thầm nghĩ xem ra là có chuyện gì rồi, bèn nheo mắt lại: “Ý anh là sao?”

Tư Thiệu vừa định mở lời thì nhìn thấy Giang Chấp, Tiêu Dã và Thẩm Dao, cả ba người đồng loạt nhìn mình chằm chằm, bèn hắng giọng: “Thưa ba thầy cô, em và Đường Đường phải thảo luận một chút chuyện của trường bọn em, mọi người xem, có cần…”

Lời đã nói đến mức này, rõ ràng là muốn họ tránh mặt một chút.

Tiêu Dã và Thẩm Dao đều là những người da mặt mỏng, ưa sĩ diện, nghe thấy vậy cũng định rút ra ngồi sang bàn bên cạnh. Vậy mà Giang Chấp…

Anh vẫn lười biếng ngồi ở đó, không những không có ý định đứng dậy mà còn giơ tay gọi nhân viên phục vụ, gọi thêm năm cốc cà phê. Sau đó anh ngước mắt lên, hỏi một cách cực kỳ chân thành: “Được thôi, cứ nói ra xem chúng tôi có thể giúp được gì không.”

Tư Thiệu đứng hình.

Tiêu Dã đứng bên cạnh suýt chút nữa thì phì cười thành tiếng. Anh ấy quả thật bái phục tinh thần nghiêm túc giở trò lưu manh và sự vô sỉ ngàn năm không đổi của Giang Chấp.

Nhìn biểu cảm vô tội như bị sét đánh của cậu hot boy ngây thơ kìa, e là sống tới từng này tuổi, cậu ta chưa bao giờ gặp phải tình huống nào như thế này cả.

Mà Thịnh Đường cũng là thần bồi dao: “Không sao đâu Tư Thiệu, anh cứ nói thẳng đi, đều là người mình cả.”

Tư Thiệu không còn cách nào khác, chỉ còn cách cất ngay suy nghĩ muốn được ở riêng nói chuyện với cô, đồng thời kể lại tất cả đầu đuôi sự việc.

Ba phút sau…

Thịnh Đường trầm mặc.

Cà phê đã được bê lên, cốc trước đó của Tư Thiệu còn chưa uống hết. Anh ấy đẩy cả cốc cũ và cốc mới sang một bên, tấn công vào trọng điểm: “Cũng không thể để thể diện của Đại học Z chúng ta bị mất sạch trên sân bóng chứ? Đội bóng rổ trường chúng ta trước kia vẫn luôn chèn ép được Đại học G, thế nên chuyện vé mời lần này họ muốn cắn lại chúng ta. Họ biết dạo trước Tiểu Võ bị gãy xương không thể tham gia thi đấu được nên đã gửi thư khiêu chiến. Nếu muốn giật thêm mấy tờ vé mời từ trong tay họ thì phải ứng chiến.”

Thịnh Đường chà chà nắm đấm rồi đập xuống bàn, làm cho cà phê rung lên bắn tứ tung ra khỏi cốc: “Buổi tọa đàm không phải do Đại học Z chúng ta tổ chức chính sao?”

“Là Đại học Z đưa ra ý tưởng, Đại học G đồng tổ chức. Buổi tọa đàm lần này bao gồm không ít các tác phẩm của những người nổi tiếng, thu hút quá nhiều sự chú ý của những người trong ngành. Vé mời của cả hai trường đều bị giành giật như phát điên, có trách thì trách lần này có thêm chuyên đề về tác phẩm của Fan thần, một vé cùng khó xin. Trong tay đội bóng rổ trường G nắm chặt mấy vé mời còn dư, chỉ đợi chúng ta tới đá đít họ ra. Đối phương có lời, nếu thắng được họ, họ sẽ đưa vé mời bằng hai tay cho chúng ta.”

“Không có Tiểu Võ thì tìm người thay thế vậy, với cái đám ‘âm thịnh dương suy’ của Đại học G?” Thịnh Đường cười khẩy: “Một tuyển thủ cấp thi đấu như anh mà còn phải sợ bọn họ sao? Chỉ cần cử một mình anh đi đánh cũng nắm chắc phần thắng rồi.”

“Họ mới tăng cường thêm trợ thủ ngoài.” Tư Thiệu nói vào trọng điểm: “Đừng nói là Tiểu Võ không thể thi đấu, cho dù có Tiểu Võ thì chuyện thắng thua cũng chưa thể biết được. Nghe nói, trợ thủ ngoài từng thi đấu không ít các giải vô địch, chỉ dựa vào một mình anh làm sao đối phó lại được?”

Thịnh Đường nghiến răng nghiến lợi: “Đám oắt con này, cũng giở lắm trò thật đấy, tìm trợ thủ ngoài không sợ bị nói là ỷ mạnh hiếp yếu sao?”

“Bị chèn ép suốt ba năm trời rồi, nếu đổi lại là em, em chắc chắn cũng muốn đi một đường vòng để trả thù mà.” Tư Thiệu nói nhẹ nhàng.

“Đợi chút…” Tiêu Dã lên tiếng: “Tôi càng nghe càng khó hiểu rồi đấy. Tư Thiệu, ý của cậu là, để Đường Đường thay thế Tiểu Võ ra thi đấu… bóng rổ?”

“Đúng vậy.” Tư Thiệu nói một cách điềm nhiên.

Tiêu Dã phì cười: “Đại học Z các cậu hết người thi đấu rồi à?”

Thịnh Đường quay người lại, tay chống cằm, nhìn chằm chằm Tiêu Dã.

Tiêu Dã nhìn thái độ này của cô thì càng khó hiểu hơn nữa: “Sao…”

Thịnh Đường hắng giọng: “Tư Thiệu.”

Tư Thiệu cười nói: “Mọi người không biết sao, Đường Đường chơi bóng rổ cực đỉnh, nhìn cô ấy nhỏ người vậy thôi…”

“Nói vào trọng điểm.” Thịnh Đường liếc nhìn anh ấy, gõ tay lên mặt bàn.

.

“Nhưng sức bật rất mạnh, động tác nhanh nhẹn, nhất là quả ba điểm bỏ vào lưới cứ gọi là xuất thần nhập hóa. Thế nên ngoài danh hiệu họa sĩ thiên tài ra, ở Đại học Z, Thịnh Đường còn được mệnh danh là ‘Thần bóng’.”

Thịnh Đường kịp thời ngắt lời Tư Thiệu. Những lời tốt đẹp nói đến đó là đủ rồi, còn nói tiếp chưa biết chừng lại lỡ nói ra chuyện gì đó. Cô lại hắng giọng thêm tiếng nữa, ngồi thẳng dậy, làm điệu bộ miêu tả bản thân một đường từ trên xuống dưới, nói với Tiêu Dã: “Danh hiệu ấy à, tuy rằng cũng không hay cho lắm, nhưng ý tứ thì đúng. Em là một người không màng danh lợi, bình thường không thích can dự vào mấy chuyện này. Có điều nếu là em thi đấu, cái gì mà Đại học G, cái gì mà trợ thủ ngoài, tất cả đều biến hết.”

Tiêu Dã sửng sốt không tả được, nhưng cũng lại khó mà nhịn được cười: “Anh quả thực không ngờ được em còn biết chơi cả bóng rổ. Bình thường đúng là thấy em chạy khá nhanh, nhưng cũng không liên tưởng em với phía thể thao. Em chơi bóng rổ? Ôi trời ơi, một người nhỏ tí như em…”

Nói nhiều sai nhiều.

Tiêu Dã cũng tinh mắt nhìn thấy Thịnh Đường hơi nheo mắt lại, vội vàng im miệng.

Ngược lại, Thẩm Dao thì tin tưởng, cô ấy ngợi khen: “Ngầu quá đi. Cô chơi đi, tôi làm đội cổ vũ.”

Thịnh Đường nhướng mày với cô ấy, đây mới là tinh thần của Sáu Viên Thịt Bằm chứ.

Suốt cả quá trình, Giang Chấp chỉ từ tốn, chậm rãi uống cà phê, cho đến khi nghe thấy Tư Thiệu một lần nữa nhấn mạnh dịp này bất luận bằng cách nào cũng phải đánh cho Đại học G thua tơi bời hoa lá, anh bèn đặt cốc cà phê xuống: “Ý của cậu là để một cô gái bé nhỏ như thế này len qua len lại giữa cả đám nam sinh chơi bóng rổ?”

Tư Thiệu hiểu rõ ý của Giang Chấp, liền đáp: “Em sẽ không để ai tranh thủ cơ hội ‘chấm mút’ cô ấy đâu.”

“Bản thân cậu cũng ở trên sân bóng, có theo dõi nổi không?” Giang Chấp lạnh lùng.

Tư Thiệu đang định nói tiếp thì Thịnh Đường chen vào: “Bọn họ muốn lại gần tôi thì hơi khó một chút đấy.”

Tiêu Dã cũng đã nghĩ tới chuyện này, khoát tay: “Quả thực không ổn. Trên sân bóng, người nọ xô đẩy người kia, tới lúc đó phải chăng sẽ rất khó giữ được giới hạn. Em là con gái, quá thiệt thòi.”

Thịnh Đường cười: “Đó là bởi anh chưa từng được thấy em chơi bóng thôi.”

Thẩm Dao không hiểu: “Không còn cách nào khác sao?”

Tư Thiệu lắc đầu: “Trận bóng rổ này cả hai trường đều biết. Đại học Z không còn vé mời nữa, Đại học G bèn nắm chặt lấy điểm này không buông. Nói trắng ra đây cũng là chuyện của đám sinh viên, phía nhà trường sẽ không ra mặt can dự.”

Giang Chấp trầm mặc một lúc, rồi đẩy cốc cà phê sang một bên: “Tiểu Thất, theo tôi ra đây.”

Còn chưa đến giữa trưa mà nắng nóng đã hầm hập.

Người ta nói Đại học Z là trường danh tiếng hàng trăm năm nay, vậy mà những cây cổ thụ trong vườn trường nghe đồn đã lên tới cả ngàn tuổi, cành lá rậm rạp, tán cây lan rộng, một màu xanh mướt tươi tốt um tùm hắt bóng râm xuống con đường. Dĩ nhiên, tiếng ve trên đầu cũng chẳng ít, tiếng ồn làm toát lên bầu không khí cuộc sống bình dị.

Từ quán cà phê mát mẻ đi ra, lập tức nóng chảy mỡ. Thịnh Đường gác tay lên đình hóng mát. Giang Chấp ra ngoài trước cô một chút, anh đứng bên cạnh có lẽ muốn hút điếu thuốc, nhưng nghĩ thế nào lại cất bao thuốc lá đi.

Thịnh Đường nghe thấy mấy nữ sinh đi ngang qua đang bàn tán nhỏ to: Đẹp trai quá, “Man” chết người…

Giang Chấp kéo cô ngồi xuống dưới bóng cây, tránh để cô bị vầy nắng.

“Không cần thiết phải đi xem buổi tọa đàm chiều nay, em muốn ngắm tác phẩm nào, cứ nói với tôi là được.” Giọng anh trầm ấm, dịu dàng.

Thịnh Đường không hiểu: “Anh có tuyển tập các tác phẩm mà Fan thần từng khôi phục sao?”

“Có, dù là tác phẩm từng công khai hay chưa từng công khai với bên ngoài tôi đều có.” Giang Chấp buông một tiếng thở dài: “Bởi vì tôi chính là Fan thần.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 522 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status