Tên anh là thời gian

Chương 121 : Chương 121 HA, OAI PHONG THẬT!



Chương 121 HA, OAI PHONG THẬT!

Thịnh Đường quay ngoắt đầu định đi.

Giang Chấp nhanh tay nhanh mắt lập tức kéo ngược cô quay lại, nhíu mày khẽ quát: “Phản ứng của em như vậy là sao?”

Tổn thương lòng tự trọng lắm đấy.

Tuy là kỳ nghỉ, nhưng thời gian này cũng vẫn còn không ít sinh viên ở lại trường làm thiết kế và tham gia hoạt động, huống hồ buổi chiều còn có một buổi tọa đàm cực kỳ quan trọng nên lại có khá nhiều sinh viên gấp rút trở về trường. Phía trước quán cà phê, sinh viên trong trường đi qua đi lại tấp nập, thậm chí còn có người quen biết Thịnh Đường, giơ tay vẫy chào cô đồng thời cũng liếc sang nhìn Giang Chấp, rồi nở một nụ cười… đầy mờ ám.

Thịnh Đường thì không có ý giấu giấu giếm giếm, để mặc cho ánh mắt của những con người đi qua đi lại ấy hướng về phía bên này đánh giá, dù sao thì Giang Chấp cũng đích thực là một anh chàng đẹp trai, cho dù bị hiểu lầm, cô cũng đâu chịu thiệt thòi gì. Cô ngước mắt lên hỏi anh: “Vậy anh nghĩ tôi sẽ có phản ứng gì? Sững sờ đến lặng người? Sau đó hân hoan đến phát điên, gạn hỏi anh có thật không, có thật không? Trời đất ơi, anh chính là Fan thần? Giang Chấp, tôi biết anh đang lên kế hoạch cho những tính toán nhỏ của mình, dùng chiêu này để đối phó với tôi, muốn tôi vui vẻ phục tùng anh? Quá ấu trĩ rồi đấy, anh nghĩ tôi thật sự chưa từng gặp Fan thần bao giờ sao?”

Giang Chấp sững người: “Em từng gặp rồi?”

Thấy chưa thấy chưa, lừa một cú đơn giản là chân tướng lộ diện ngay tức thì. Lá gan của người này cũng to thật đấy, lại dám mạo danh Fan thần lừa gạt cô. Tiếp theo đây sẽ là gì? Dụ dỗ cho cô mắc bẫy, cam tâm tình nguyện để cho anh bóc lột?

Tính toán cũng như mơ thật.

“Tuy rằng chưa từng tiếp xúc ngoài đời thật, nhưng đã được nhìn ảnh rồi.”

Giang Chấp cười khẽ: “Trong ảnh có góc mặt chính diện không?”

“Góc nghiêng cũng tính mà! Chỉ cần những thứ có dính dáng tới Fan thần, tôi đều coi như đã từng xem qua!” Thịnh Đường đáp rất tự tin, vô lý cũng phải thể hiện ra ba phần lý lẽ.

Giang Chấp nghe giọng điệu và quan sát thái độ của cô, luôn có thể liên quan tới bốn chữ “Nãi hung nãi hung(*)”. Anh giơ tay làm điệu bộ đầu hàng rồi cười: “Được được được, em gặp rồi, em gặp rồi.”

(*) Một cụm từ thịnh hành trên mạng xã hội Trung Quốc vài năm gần đây, thường dùng để hình dung một người có diện mạo tương đối non nớt, trẻ con nhưng một khi nổi giận lên, uy lực cũng không thua kém ai.

Thịnh Đường rất không hài lòng về thái độ này của anh, cô quan sát anh một lượt từ trên xuống dưới: “Anh nói anh chính là Fan thần, được thôi, bằng chứng đâu? Anh chứng minh mình là Fan thần bằng cách nào?”

Giang Chấp á khẩu, anh biết ngay sẽ dẫn tới kết quả như thế này, nên hoàn toàn không chút bất ngờ. Anh chuyển hướng tầm nhìn, giơ tay ra hiệu về phía sau lưng cô: “Cậu qua đây.”

Là Tiêu Dã đã đi ra ngoài, đang đứng dựa vào cạnh cửa xem màn náo nhiệt này. Sau khi thấy vậy, anh ấy lững thững đủng đỉnh tiến lên phía trước, ánh mắt không giấu được nụ cười, nhưng vẫn cố tình hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Nói cho cô ấy biết, tôi là ai.” Giang Chấp tìm một người để chứng minh mình.

“Giang Chấp đó.”

“Anh thấy chưa.” Thịnh Đường cười nói.

Giang Chấp liếc mắt nhìn Tiêu Dã.

Tiêu Dã cố nhịn cười, đằng hắng: “À, cậu ấy cũng là Fan thần nữa.”

Nghe xong, Thịnh Đường gật gù như hiểu ra vấn đề. Cô nghĩ thầm trong lòng, quả thực không hổ danh “cá mè một lứa”. Dám chắc ban nãy sau khi xem trọn vẹn một màn kịch nhận vơ, họ đã bắt đầu cấu kết, thông đồng với nhau đặt điều, dựng chuyện. “Được thôi, anh nói anh ấy là Fan thần đúng không? Bằng chứng đâu?”

“Bằng chứng gì cơ?”

“Bằng chứng có thể chứng minh anh ấy chính là Fan thần.”

Tiêu Dã ngẫm nghĩ: “Trước mắt quả thật không có chứng cứ trực tiếp, anh xuất hiện với tư cách là người làm chứng còn không được hay sao?”

“Vậy thì em cũng có thể nói em là Fan thần đó, rồi kéo Trình Tần tới làm người làm chứng cho em, anh nói xem, có được không?” Thịnh Đường hỏi ngược lại Tiêu Dã.

Kể cũng có lý.

Tiêu Dã bị câu nói của cô chặn họng, không thể phản bác được lời nào, bèn quay đầu nhìn Giang Chấp và buông một tiếng thở dài: “Vào giây phút này đây, tôi quả thực không còn cách nào giúp cậu.”

“Yên tâm đi.” Thịnh Đường “đại nhân không chấp tiểu nhân”, giơ tay vỗ vỗ lên bả vai Giang Chấp, bả vai cũng cứng thật đấy. “Tôi hiểu suy nghĩ của anh. Anh phải tin tưởng tôi, trên sân bóng tôi chắc chắn có thể hạ gục họ trong tích tắc, tuyệt đối không khiến cho nhóm Sáu Viên Thịt Bằm phải mất mặt đâu. Đại sư huynh...”

“Có.”

“Lát nữa nhớ chụp lại hình ảnh tuấn tú, oai phong của em nhé.”

Hình như... cô đang rất nóng lòng ra trận.

Thịnh Đường nghênh ngang quay trở lại quán cà phê, cột tóc đuôi ngựa lắc lư theo dáng đi của cô. Tiêu Dã và Giang Chấp không quay trở vào ngay mà chọn một chỗ khuất không mấy nổi bật. Họ vốn định hút điếu thuốc, nhưng phát hiện ra họ càng muốn né tránh đám sinh viên thì lại càng có nhiều người chú ý tới họ nên thẳng thừng không hút thuốc nữa.

“Tâm lý thắng bại của cô nhóc này nặng lắm rồi đấy.” Tiêu Dã thấy Giang Chấp im lặng không nói gì, bèn cười trừ: “Chủ yếu vẫn là vì chấp niệm quá sâu đậm.”

Giang Chấp ngước mắt lên nhìn anh ấy.

Nhìn đến nỗi Tiêu Dã liên tục nổi da gà, phải lập tức tự biện minh cho mình: “Ban nãy cậu cũng thấy rồi đấy, không phải tôi không cố hết sức để chứng minh cho cậu, mà quả thật là cậu không dễ chứng minh chút nào.”

Giang Chấp vẫn im lặng, quay đi chỗ khác. Nói không cảm thấy bực dọc trong lòng là nói dối, rất lâu sau anh buông một tiếng thở dài. Anh chưa bao giờ ngờ, hóa ra việc chứng minh bản thân cũng là một công việc cần tới kỹ thuật, độ khó so với khôi phục bích họa còn cao hơn nhiều.

Thấy vậy, Tiêu Dã nói: “Thật ra cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn. Cậu gọi một cuộc điện thoại cho sư phụ của tôi, lời của ông, Đường Đường kiểu gì cũng phải tin chứ.”

Giang Chấp liếc xéo anh ấy: “Cậu cảm thấy với tâm trạng chỉ muốn ra đánh bóng của Tiểu Thất bây giờ, liệu cô ấy có tin không?”

Tiêu Dã ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng thở dài: “Một người đã đâm đầu vào góc cố chấp, quả thật chưa chắc đã tin.”

***

C uộc thi đấu bóng rổ giữa hai trường được tổ chức trên sân bóng của Đại học Z. Vừa kết thúc giờ ăn trưa, người của hai đội lập tức tập trung đầy đủ.

Thời gian và địa điểm đều do Đại học G ấn định. Tuy nói rằng họ là đội khách, nhưng toàn bộ đội bóng đều nhất loạt bày ra một khí thế hùng hổ, ngang ngạnh như thể đội nhà. Bốn phía xung quanh sân bay bị vây kín trong ba lớp, ngoài ba lớp. Những người tới xem bóng không chỉ người của có Đại học Z mà còn có cả Đại học G.

Đại học G tuy rằng năm xưa vẫn luôn bị Đại học Z chèn ép, nhưng nói gì thì nói, thành tích vẫn luôn xếp hàng đầu trong số các trường đại học, thế nên cũng được gọi là một đội ngôi sao. Những fan em gái điên cuồng vì bọn họ dĩ nhiên không ít, đội ngũ những người ngồi giăng khẩu ngữ tại sân bóng sắp ngang ngửa một liveshow ca nhạc rồi.

Người được trông đợi nhất trong đội bóng của trường Đại học G là đội trưởng Dương Tấn, vóc dáng cao lớn, khắp người toàn bắp thịt, bình thường rất lạnh lùng, không hay trò chuyện, nhưng khi lên sân bóng thì có thể tỏa sáng, nổi bật, được rất nhiều các fan em gái đặt cho biệt danh “Hormone nam biết đi”. Kỹ thuật chơi bóng của cậu ta không tệ, là nhân vật linh hồn của toàn thể đội bóng. Chỉ cần có mặt cậu ta trên sân bóng, xung quanh ắt sẽ có không ít tiếng la hét đinh tai của các cô gái.

Trên sân bóng hiện rõ mồn một bốn chữ “Cuộc đấu hữu nghị”, nhưng toàn thể hai đội bóng rổ, không ai định coi trận đấu này là nơi để dâng hiến tình yêu. Khí thế của Đại học G có thể nói là vô cùng hùng hổ, có vẻ định như chiếm núi làm vui.

Quả nhiên họ đã mời thêm trợ thủ bên ngoài nên sức mạnh cũng khác, ngay cả đồng phục của đội bóng cũng được thay bằng một mẫu hoàn toàn mới.

Phía Đại học Z cũng không hề kém cạnh. Họ có thích màu mè thế nào thì vẫn từng là một bại tướng dưới tay mình, đổi đồng phục mới thì đã sao? Chẳng qua chỉ là để thua một cách sạch sẽ hơn mà thôi. Còn về trợ thủ bên ngoài, các thành viên của đội bóng Đại học Z quả thực không để vào mắt. Cho dù Tiểu Võ không thể chơi chính nhưng đội trưởng của họ vẫn còn.

Nhớ lại năm xưa đội bóng Đại học Z thành tích tầm tầm, sau khi đội trưởng tham gia đã liên tục dẫn dắt họ đi sát phạt khắp nơi tới tận bây giờ, đứng đầu trong vô số giải đấu, liên tục hạ gục toàn bộ đội bóng đối phương, làm nền tảng cho danh hiệu “Thủ lĩnh”. Đến nay, vinh quang của Đại học G đã bị tước đoạt, tạo thành một cục diện ngoài các giải đấu chính thức ra, năm nào cũng phải chơi với nhau một trận.

Đội trưởng của đội bóng Đại học Z chính là Tư Thiệu.

Thế nên không ít người nói rằng, Dương Tấn của Đại học G và Tư Thiệu của Đại học Z, không chỉ là một đôi oan gia, mà còn hơn cả một đôi oan gia.

Còn xét về mức độ thu hút tại sân bóng, Tư Thiệu lại càng không thua kém Dương Tấn. Khi Tư Thiệu dẫn đội bóng của mình ra sân, tiếng hò hét điên cuồng của các nữ sinh trong nhà thi đấu từng đợt từng đợt dội vang như những đợt sóng, tiếng nào tiếng nấy đều hét: Thiệu “soái”, Thiệu “soái”!(*) .

(*) Đồng âm với cụm từ “Siêu đẹp trai”.

Ngay cả Thẩm Dao, ánh mắt cũng xuất hiện đầy trái tim hồng, cô ấy cảm thán: “Một công tử tao nhã, lịch thiệp khi thay lên bộ đồ thể thao trông lại càng cuốn hút hơn nữa, vừa cấm kỵ vừa dụ dỗ người ta.”

Giang Chấp tìm một vị trí đẹp để theo dõi cuộc chiến.

Anh đeo một chiếc kính râm, lười biếng dựa vào giá của bảng tính giờ, giống như một vị thượng tiên nhàn nhã nào đó đứng ngoài cuộc chơi này, chỉ hóng hớt đôi chút náo nhiệt của trận chiến thế kỷ. Nếu so với anh, Tiêu Dã lại không được may mắn như vậy. Bên cạnh anh ấy chen chúc không ít các cô gái, từng tiếng hét đinh tai với mức dexiben cao chót vót kích thích khiến cho màng nhĩ của anh ấy đau nhức.

Đang định dụi dụi tai thì nhìn thấy một nữ sinh ngồi ngay bên cạnh anh ấy vì quá sửng sốt và kích động mà ngất lịm đi, cứ thế ngã thẳng vào lòng anh ấy. Tiêu Dã không phải chưa từng gặp những cô gái cố tình tiếp cận và chủ động nhào vào lòng mình, nhưng những tình huống kiểu này thì anh ấy quả thực chưa từng trải nghiệm.

Anh ấy vô thức ôm lấy đối phương, đâu thể để con gái nhà người ta ngã nhoài ra đất được? Nhưng chỉ trong một chớp mắt, một cánh tay đã len vào giữa cô gái ấy và Tiêu Dã. Ngay sau đó một người ngang nhiên chen vào trong, ngữ khí rất không khách sáo: “Làm gì đấy? Quá rồi nhé.”

Tiêu Dã bị đẩy hẳn qua một bên, nhìn kỹ lại, hóa ra người đó là Trình Tần.

Cái giọng to tướng ấy.

Điều thần kỳ hơn nữa là cô gái vốn dĩ đã ngất xỉu lúc này lập tức tỉnh táo trở lại, hết nhìn Tiêu Dã lại quay qua nhìn Trình Tần. Trình Tần khoanh hai tay trước ngực, rất không khách khí: “Cô nhìn gì!”

Nữ sinh có vẻ không cam tâm chút nào: “Bạn trai của chị sao?”

“Có phải bạn trai của tôi hay không còn cần phải báo cáo với cô à? Sao hả, cô cần kiểm tra hàng sao?”

Cô gái thấy Trình Tần quá dữ nên cũng không dám chọc vào, lập tức chuồn sang một vị trí khác. Trình Tần quay ngoắt lại nhìn Tiêu Dã, người đang cười với cô ấy và nói: “Anh có phải đồ ngốc không? Rõ ràng là cô ta muốn lợi dụng anh, anh cứ đứng đờ ra đó như khúc gỗ mà tiếp chiêu à?”

Tiêu Dã mím môi cười khẽ: “Làm sao tôi biết được là cô ta giả vờ ngất xỉu chứ.”

Trình Tần ngao ngán lắc đầu. Xem ra người này ở trong hang đá lâu quá đến quên cả cẩn trọng sự đời rồi. Cô liếc nhìn Tiêu Dã, một người cũng khá đẹp trai đấy, đeo kính râm rồi mà vẫn gây họa cho được. Nể tình anh ấy là người từng chung một chiến hào với mình, hôm nay cô cũng miễn cưỡng giúp Tiêu Dã ngắt được một “bông hoa đào”.

“Ôi chao…” Bỗng nhiên, Tiêu Dã kêu lên một tiếng, rất chân thành, còn mang theo cả ngữ điệu sửng sốt: “Đường Đường thế này là…”

Cùng lúc ấy, một Giang Chấp ngồi bên đã chán chường tới mức sắp ngủ gật cũng đã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi. Ngón trỏ của anh móc lấy gọng kính râm đẩy nó lên trên, để lộ ra một đôi mắt đầy hứng thú, khóe miệng cũng bất giác nhướng cao.

Ha, oai phong thật!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 522 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status