Tên anh là thời gian

Chương 124 : Chương 124



Chương 124 ĐỪNG NÓI LÀ THẦY KHÔNG THƯƠNG EM

Đại Cao bị khiêng ra khỏi sân. Lúc dừng trận đấu giữa chừng, Dương Tấn trông thấy rất rõ ràng, Tiểu Võ lúc trước bị khiêng xuống trong tình huống nào, hôm nay Đại Cao cũng được khiêng xuống y như thế.

Cô bé quả nhiên đủ tàn nhẫn.

Thành viên thay vào có lẽ lúc ngồi ngoài đã chịu đả kích nên sau khi vào sân lập tức khí thế bừng bừng, hoàn toàn không quan tâm chuyện nam nữ khác biệt, có mấy lần cứ thế xông thẳng tới đâm về phía Thịnh Đường. Cũng may Thịnh Đường phản ứng nhanh, đều nhẹ nhành tránh được. Nhưng đối phương dù sao cũng có trợ thủ ngoài tham gia, chơi bóng hoàn toàn không chút mơ hồ, tỷ số trên sân có một khoảng thời gian giữ ở thế cân bằng.

Cho tới khi hai trợ thủ đó giở trò chơi xấu…

Lúc ấy Thịnh Đường đang dẫn bóng, hai người họ lợi dụng khuyết điểm của cô là thấp bé, bao vây tấn công một mình cô. Tốc độ lao tới của họ rất nhanh, giống hệt như thành viên được thay vào, hoàn toàn không để tâm cô là nữ giới.

Tiêu Dã đứng bên ngoài chân giậm chân bình bịch: “Trời ơi! Nhìn tình hình này có vẻ không ổn rồi. Thế này là vì muốn giành điểm nên bắt đầu vô liêm sỉ phải không?”

Giang Chấp đứng lên, đút tay vào túi quần, đầu mày nhíu lại.

Mọi chuyện xảy ra rất nhanh, chỉ trong tích tắc. Tư Thiệu kịp thời lao lên. Một thành viên khác thấy vậy cũng bám sát ngay theo phía sau với ý đồ kết hợp. Nhưng tình huống bất ngờ đã xảy ra, người của đối phương có ý dù phải phạm quy cũng phải đốn ngã bằng được Thịnh Đường, thế nên bọn họ dốc toàn bộ sức lực để xông lên. Tư Thiệu lao lên như vậy là để cứu cho Thịnh Đường không phải chịu sự va chạm cơ thể, nhưng bản thân anh ấy bị đụng không hề nhẹ. Một trợ thủ còn lại chơi trò đánh gọng kìm. Tư Thiệu không né tránh kịp, một giây sau làm bị thương cả thành viên muốn cùng phối kết hợp với anh ấy.

Đội trưởng đội trường Đại học Z và một thành viên khác đều bị thương, chân chảy máu ròng ròng. Thịnh Đường giận dữ vô cùng. Cô đập bồm bộp quả bóng rổ trong tay xuống sân, nhìn Dương Tấn chằm chằm: “Có ai chơi bóng kiểu như các anh không?”

Dương Tấn cũng hơi bất ngờ, làm sao cậu ta biết được hai trợ thủ này lại chơi bóng kiểu ấy.

Đại học Z không còn hậu thuẫn, người thay thế duy nhất là Thịnh Đường rồi, có trách thì trách Tư Thiệu quá tự tin, muốn dùng dao mổ trâu để giết thịt chim? Tình hình bây giờ rơi vào thế căng thẳng, không cần nói cũng biết Thịnh Đường khó chịu đến mức nào. Nếu như không vì giúp cô, Tư Thiệu và người kia cũng sẽ chẳng bị thương. Các thành viên

của đội trường Đại học Z ai nấy đều phẫn nộ, đương nhiên. Lượt bóng này coi như Đại học G phạm quy, nhưng vấn đề có được điểm hay không chỉ là chuyện phụ, không còn ai ra sân mới là chuyện chính.

Hai trợ thủ của Đại học G tranh thủ lúc này gây khó dễ. Suốt cả quá trình ấy, Dương Tấn không nói một câu nào, sắc mặt cực kỳ khó coi. Đại học Z rơi vào tình thế khó xử, trên sân bỗng dưng nháo nhào, như một sự tiếc nuối sắp phải dâng chiến thắng vào tay đối phương vậy.

Dương Tấn không thể hạ mình, chỉ hắng giọng nói: “Hay là trận đấu hôm nay coi như bỏ, hôm khác đợi mấy người đủ thành viên…”

“Ai nói không có người?”

Một giọng nói lười biếng, uể oải vang lên, khiến không chỉ mình Đại học G sửng sốt, lần tìm theo nơi phát ra âm thanh ấy mà ngay cả các thành viên trường Đại học Z cũng ngó đầu qua nhìn. Thịnh Đường nghe thấy giọng nói cực kỳ quen tai, chính là kiểu quen thuộc đến mức đêm nằm mơ cũng thảng thốt bừng tỉnh giấc.

Cô nhìn qua, thấy Giang Chấp bước ra từ đám đông đã tự động nhường đường cho anh, theo sau còn có Tiêu Dã.

Con ngươi của cô suýt chút nữa thì bay ra ngoài. Ôi trời đất ơi, chuyện này là thế nào đây?

Toàn bộ đội Đại học G cũng ngẩn người ra, bắt đầu mồm năm miệng mười hỏi xem hai người này có lai lịch như thế nào? Đâu phải là thành viên dự bị, can dự làm gì chứ, có tư cách gì để xuất hiện giúp đỡ Đại học Z?

Có tư cách gì ư?

Câu hỏi này quả thực đã làm khó Giang Chấp, anh cố tình bày ra vẻ đăm chiêu: “Tư cách ấy hả… Coi như là người nhà đi.” Anh giơ tay lắc lắc cổ tay, nắm đấm đập vào lòng bàn tay hơi mạnh một chút, từng khớp ngón tay bị ấn đến kêu răng rắc: “Ra sân thi đấu cũng chẳng phải vì Đại học Z, coi như, ngứa tay đi.”

Những người có mặt ở đó ồ lên.

Trợ thủ của Đại học G không hài lòng với thái độ này của anh, cười khẩy: “Có thực lực không mà dám xông lên trước?”

Giang Chấp mỉm cười, nói hờ hững: “Cứ chơi xem sao.”

Khiến đối phương nghẹn lời.

Dương Tấn tiến lên trước: “Trước đây chưa từng nhìn thấy hai anh, lỡ như chơi thua thì phải làm sao?”

Giang Chấp nhìn cậu ta với vẻ nực cười, rồi từ tốn hỏi ngược lại một câu: “Đánh thua thì đánh thua thôi, còn có thể làm sao?”

Lại tiếp tục khiến đối phương mắc nghẹn lần hai.

Trái tim của Thịnh Đường như đang ngồi tàu lượn siêu tốc vậy. Giang Chấp và Tiêu Dã có kỹ thuật chơi bóng ra sao cô hoàn toàn không nắm rõ, bình thường cũng chưa từng nhìn thấy hai người họ chơi bóng rổ mà. Mấu chốt nằm ở chỗ trận này tuyệt đối không thể thua, thua rồi làm sao cô có thể nhìn thấy Fan thần… à, tác phẩm của anh ấy.

Cô một trái một phải kéo hai người họ sang bên cạnh, hạ thấp giọng hỏi họ tình hình. Tiêu Dã rất vô tư, nhún vai nói: “Anh chính là một người vào chơi góp vui. Cậu ta chui ra, anh cũng đành phải chơi cùng cậu ta thôi.”

Thịnh Đường sắp phát khóc tới nơi. Cô kéo cánh tay Giang Chấp, ra sức lắc thật mạnh: “Sư phụ, thầy cho học trò một lời chuẩn xác đi…”

Sắp không thể sống nổi nữa rồi.

Cánh tay của Giang Chấp bị cô lắc đến sắp trật khớp, khó khăn lắm anh mới rút được tay ra khỏi “móng vuốt của ác ma”. Anh cốc một cái lên đầu cô: “Đừng nói là thầy không thương em.”

Thái độ này là quyết tâm ra sân thi đấu rồi.

Tư Thiệu không có ý kiến gì, bản thân đội Dương Tấn cũng mời hai trợ thủ từ ngoài về nên cậu ta càng không có mặt mũi để phản đối. Không chuẩn bị trang phục thi đấu rườm rà, Giang Chấp và Tiêu Dã cũng lại sợ kết thúc trận đấu mồ hôi nhễ nhại làm bẩn quần áo. Họ thẳng thừng cởi áo phông ra, để trần nửa người trực tiếp vào sân.

Vậy nên, cái gì gọi là “mặc đồ thì gầy, cởi đồ thì cơ bắp” đã được thể hiện một cách “tinh tế, sâu sắc” trên người Giang Chấp và Tiêu Dã, một sự nam tính bùng nổ được bày ra hết sức lộ liễu. Các cô nữ sinh có thể tới đây cổ vũ cho Tư Thiệu, có thể tới đây hô hào cho Dương Tấn, gu thẩm mỹ bỗng dưng thống nhất một cách kỳ lạ, đều đồng loạt chuyển sang đứng về phía Giang Chấp và Tiêu Dã. Trong tiếng hoan hô còn kèm theo tiếng gào thét. Khắp hội trường nhà thi đấu chỉ xuất hiện toàn là tim hồng rạo rực.

Quả nhiên “sắc đẹp” chiến thắng tất cả.

Thịnh Đường cảm thấy… không còn gì kiêu hãnh hơn. Cô nghĩ thầm, không biết có nên tranh thủ lúc đánh bóng sờ mó một chút không?

Ngay khi hiệp đấu bắt đầu, Giang Chấp đã chiếm quyền chủ động, còn sự phối hợp của Tiêu Dã có thể nói là không chê vào đâu được. Một người có phải là một tay chơi bóng rổ lão làng hay không thì chỉ cần chạy khoảng nửa vòng sân là người tinh tường đều có thể nhìn ra được. Thịnh Đường chính là một người có đôi mắt tinh tường như thế. Hai con người Giang Chấp và Tiêu Dã, bất luận là chuyền bóng hay dẫn bóng thì từng động tác, từng kỹ thuật đều cực kỳ chuyên nghiệp, đặc biệt là sự ăn ý giữa hai người họ… Cô hiểu ra rồi, hai người này trước đây chắc chắn đã không ít lần chơi bóng chung với nhau.

Ở trên sân bóng, Giang Chấp không hề khách khí. Một quả bóng bay lướt qua khiến cho trợ thủ của đội đối phương muốn lao lên đập rổ, nhưng không ngờ lại bị chính quả bóng ấy bật ngược trở lại đập thẳng vào mặt. Thịnh Đường nhìn thấy cảnh ấy cũng cảm thấy đau phát sợ. Cô cảm giác quả bóng này Giang Chấp hoàn toàn không có ý định đưa bóng vào rổ, anh chỉ tính chuẩn được tốc độ lao lên của đối phương sau đó lợi dụng lực bật ngược rất mạnh của bóng để đập trúng đối phương mà thôi.

Mấy trái bóng tiếp theo đó cũng tương tự như vậy. Hai người trợ thủ bị đập túi bụi, ngày mai đảm bảo mũi tím bầm, mặt sưng vù. Thành viên vào thế chỗ của đội đối phương cũng chẳng khá hơn là bao. Khi Tiêu Dã chuyển bóng, Giang Chấp đánh phối hợp. Lúc đi ngang qua thành viên vào thay, Giang Chấp cười hỏi: “Ban nãy cậu định dùng tay bên nào động vào người cô bé đó?”

Đối phương còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, Giang Chấp đã đưa tay đón lấy trái bóng mà Tiêu Dã chuyền tới. Đối phương định cản, Giang Chấp hất tay một cách gọn gàng, trái bóng đó cũng đập thẳng vào cánh tay đối phương cùng với một cách thức tương tự khiến cậu ta kêu la oai oái vì đau đớn.

Thành viên đội đối phương bốc hỏa, quát to: Anh ta có biết chơi bóng rổ không vậy?

Giang Chấp cười nhẹ tênh: “Thành thật xin lỗi, lâu quá rồi không chơi bóng nên tay chân hơi gượng gạo.”

Cả những lúc tay chân không gượng gạo anh cũng ra đòn không chút nể tình. Tỷ số càng lúc càng bị bỏ xa, hoàn toàn không cho đối phương cơ hội gỡ. Đối phương chỉ cần cắn được từng điểm, từng điểm, Giang Chấp và Tiêu Dã sẽ lại phối kết hợp, làm một trái ba điểm đè chết điểm số của đối phương.

Cộng thêm một Thịnh Đường tai thính mắt tinh đứng trên sân, ba người họ hình thành một thế ba chạc vững chắc không sao phá nổi. Mỗi một trái bóng ném đi gần như đều hướng về phía ba điểm.

Dương Tấn sắp phát rồ lên. Khó khăn lắm mới đẩy được Tư Thiệu ra ngoài, phá vỡ lớp phòng hộ cho Thịnh Đường, không ngờ lại từ đâu chui ra hai người cũng biết chơi bóng. Quan trọng là nhìn kiểu gì cũng cảm thấy hai người này không giống như đang đánh bóng một cách nghiêm túc mà giống như đang chơi đùa hơn.

Hai người họ có ưu thế về chiều cao nên vừa hay bù đắp được điểm yếu của Thịnh Đường. Cũng có nghĩa là, Giang Chấp và Tiêu Dã không những có thể giành điểm và trợ công mà ngay cả cướp bóng, úp rổ, chặn bóng tấn công cũng đều cừ hết.

Đối phương đá một cái vào tấm bảng thép, đau đớn, thảm thương không kể xiết.

Nhưng họ vẫn “chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng”. Trong tình huống tỷ số đã bị bỏ lại khá xa, hai người trợ thủ đã bị bóng đập đến bầm dập mặt mày muốn tái hiện lại chiêu đã dùng để đẩy Tư Thiệu ra khỏi sân. Kết quả lại bị Giang Chấp theo dõi sát sao, dễ dàng phá vỡ ý đồ.

Tiêu Dã cười phá lên đi ngang qua Thịnh Đường, nhìn về phía Giang Chấp rồi buông một câu: “Để cho em xem thế nào là giở trò lưu manh thực sự.”

Thịnh Đường vừa ngước mắt liền nhìn thấy Giang Chấp có ý muốn bỏ bóng vào lưới. Đối phương cản trực diện nhưng cũng chính vì thế mà mắc phải cái bẫy của Giang Chấp. Anh ôm bóng nhưng hoàn toàn không có ý định bỏ vào lưới, anh vờ lắc một cái khiến cho đối phương phải chủ động phạm lỗi…

Hiệp đấu chỉ còn vài giây cuối cùng, đối phương chỉ còn biết giương mắt nhìn Giang Chấp bỏ trái bóng cuối cùng. Anh giơ tay tung bóng, trái bóng rổ gọn gàng rơi vào trong lưới. Khi bóng lọt thỏm xuống dưới, mép lưới xung quanh thậm chí còn không chút rung rinh.

Cả hội trường hoan hô, Thịnh Đường ngỡ ngàng cảm thán mãi không thôi, tiếng la hét của cô cũng hòa chung với tiếng la của các cô gái trong hội trường. Nhưng so với các fan nữ ngồi trên khán đài, Thịnh Đường tuyệt đối có ưu thế hơn, trong một phút kích động cô lao như bay về phía Giang Chấp… ─=≡Σ(((つ`•ω•’)

Giang Chấp chứng kiến cảnh cô giống như một con hồ ly lông bạc điên cuồng lao tới. Đuôi sam sau gáy đung đưa như một chiếc đuôi. Anh bàng hoàng vì sức lao không khác gì tên lửa này của cô, nghĩ bụng nếu cô cứ đâm trực diện vào lòng anh với tốc độ này thì chắc chắn sẽ ngã thẳng cẳng. Anh vội vàng đưa tay ra ôm chặt lấy cô, cũng tiện thể cho cô được đà nhảy vọt lên cao, hai cái chân “hồ ly” quắp chặt lấy hông anh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 522 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status