Tên anh là thời gian

Chương 125 : Chương 125



Chương 125 MÌNH HỒI HỘP QUÁ RỒI, PHẢI LÀM SAO ĐÂY?

Thế nào gọi là chỉ cần ra tay chính là át chủ bài?

Giang Chấp và Tiêu Dã đã dùng chính cơ thể và sức lực của mình để dạy cho mọi người một bài học.

Chiến thắng lần này của Đại học Z khiến người ta khó quên, chủ yếu là vì sự thể hiện của Giang Chấp và Tiêu Dã trên sân bóng khiến các cô gái quá yêu thích. Bên này trận đấu vừa kết thúc, bên kia các cô gái đã ùa nhau lao lên, người thì đưa nước, người thì bắt chuyện, còn hỏi họ đang học ở khoa nào, chuyên ngành chính và chuyên ngành phụ là gì… Triệt để, cặn kẽ như “đào mộ tổ”.

Có nữ sinh chủ động hơn nữa còn chạy tới xin nick WeChat của họ để kết bạn.

Thẳng thắn tới mức Tiêu Dã còn không biết nên tiếp lời như thế nào. Chắc chắn là anh ấy không muốn kết bạn, nhưng nhất thời lại không tìm được một cái cớ thích hợp. Cuối cùng vẫn phải nhờ tới Trình Tần, cô ấy tiến lên đuổi bọn họ như xua đám gà con: “Giải tán, giải tán hết đi. Có biết người ta là ai không mà đòi kết bạn WeChat? Không sợ bạn gái chính thức của người ta xé các cô ra thành từng mảnh như xé mực khô à?”

Phía Giang Chấp thì càng khỏi phải nói, cho dù trước đó xuất hiện cái ôm của Thịnh Đường cũng vẫn không thể xua tan sự nhiệt tình của các cô gái. Hàng loạt những chiếc di động được chìa ra, họ mồm năm miệng mười đợi kết bạn WeChat. Giang Chấp xử lý rất nhanh chóng và dứt khoát, không khác gì một trái bóng rổ được anh đưa vào lưới…

“Di động của tôi ở chỗ cô ấy, nếu muốn kết bạn WeChat, các cô tìm cô ấy.”

Ánh mắt các nữ sinh đồng loạt nhìn về phía Thịnh Đường đang đứng bên cạnh Giang Chấp…

Thịnh Đường bỗng dưng căng thẳng tới mức nuốt nước bọt… Là một người tinh mắt đều có thể nhìn ra bộ đồ bây giờ cô đang mặc trên người hoàn toàn không đút được di động mà, phải không?

Thế nhưng, các cô gái quả nhiên đều đã “mù mắt”.

Ánh mắt họ lại đồng loạt dời khỏi Thịnh Đường, rồi họ lần lượt nói với Giang Chấp: Thật ngại quá, làm phiền rồi…

Đã xảy ra chuyện gì vậy?!? (○_○;?

Quả nhiên tâm tư của con gái bạn đừng đoán, tuyệt đối đừng đoán…

Điều mà các cô gái hoang mang bỏ chạy nghĩ trong đầu lúc ấy là: Một nhân vật mấu chốt có thể đánh gãy xương nam sinh trên sân bóng thì vẫn nên đứng xa bạn trai của cô ta ra một chút thì hơn… Càng xa càng tốt.

Đại học G thua trận, nên cũng đã giữ đúng lời hứa. Dương Tấn rất trịnh trọng đưa cho họ giấy mời tham gia buổi tọa đàm, đồng thời xin lỗi Tư Thiệu cùng mọi người, vì nói gì thì nói cậu ta cũng không có ý muốn làm ai bị thương. Nhưng các thành viên khác của đội thì đốp lại một câu: Họ cũng đâu có vẻ vang danh giá gì, chuyện khác không nói, Đại Cao đã bị gãy xương rồi.

Dương Tấn không vui, khẽ quát: Vậy thằng nào trước đó đã làm gãy xương Tiểu Võ hả?

Các thành viên lập tức im bặt.

Tư Thiệu cũng chẳng quá so đo chuyện này. Trên sân bóng, đội nào đang thua, rơi vào tình huống sốt ruột mà chẳng bất chấp tất cả? Huống hồ, sau cùng Đại học Z vẫn chiến thắng. Tuy có bị thương nhưng anh ấy vẫn lịch sự tao nhã cảm ơn Giang Chấp và Tiêu Dã.

Đặc biệt là Giang Chấp.

Nếu nói Tư Thiệu không nảy sinh thái độ cảnh giác trong lòng là nói dối.

Lúc đó anh ấy bị thương nhưng từ đầu tới cuối vẫn kiên trì không rời khỏi sân, nên về sau mọi chuyện xảy ra trên sân bóng, anh ấy đều nhìn thấy hết. Anh ấy nhìn thấy Thịnh Đường hưng phấn lao như bay về phía Giang Chấp, cũng đã nhìn thấy khoảnh khắc Giang Chấp bế cô lên, nụ cười trong ánh mắt hiền hòa như ánh trăng, hoàn toàn không còn nét lạnh lùng, sắc lẹm như khi đứng trên sân, đập thẳng bóng vào mặt đối phương.

Những người hiểu về bóng đều có thể lập tức nhìn ra ngay anh cố tình. Vì sao chứ? Nếu đổi lại là Tư Thiệu, lúc đó chắc chắn cũng sẽ làm như vậy.

Về sau Tư Thiệu nhân cơ hội hỏi Thịnh Đường: Thầy Giang đó thật sự là sư phụ của em sao?

Thịnh Đường không đồng tình cho lắm: Tạm coi là vậy đi, sao thế?

Thế nào gọi là “tạm coi như vậy”? Tư Thiệu không hiểu. Thịnh Đường giải thích cho anh ấy một lượt: Thật ra là, Giáo sư Hồ chỉ phân công em làm trợ lý của anh ấy. Danh xưng “sư phụ” do anh ấy tự nhận. Em đoán chắc là vì cảm thấy em tư chất thông minh, rất có huệ căn chăng, thế nên muốn nhận để thỏa mãn cơn thèm khát có học trò. Em cũng đâu thể lần nào cũng đả kích anh ấy phải không? Về sau em cảm thấy anh ấy cũng coi như có đôi chút tài năng, nên cũng đành nhắm một mắt, mở một mắt nhận thầy vậy. Trời ơi, không nói nữa, buổi tọa đàm sắp bắt đầu rồi, đi nhé, bye…

Nghe xong câu nói ấy, sự bất an trong lòng Tư Thiệu có giảm bớt đôi chút. Tạ ơn trời đất, may mà về phương diện tình cảm cô không nhạy bén lắm.

***

Hôm nay, Đại học Z náo nhiệt một cách bất ngờ. Một là vì trận thi đấu bóng rổ, hai là vì buổi tọa đàm quy tụ tác phẩm của người nổi tiếng.

Còn chưa đến ba giờ, hội trường khá rộng lớn đã chật kín người. Họ đến từ nhiều trường đại học khác nhau, ngó nhìn vào trong toàn thấy đầu người là đầu người.

Tổng cộng có bốn tấm vé mời. Tư Thiệu bị thương, không tiện vào trong đây chen chúc, thế nên Thịnh Đường cực kỳ hào sảng, tặng một trong bốn tấm vé ấy cho Giang Chấp. Cô khiến Giang Chấp chẳng hiểu chuyện gì, hỏi cô: Làm gì vậy?

“Tiêu Dã không có phúc được ngắm, nên anh được hời thôi. Tác phẩm của người nào không xem cũng không sao nhưng tác phẩm của Fan thần anh không thể không xem. Phải lĩnh hội được tinh thần chuyên nghiệp của người ta, có biết không? Bình thường anh luôn kiêu ngạo tới mức nào, suốt ngày kêu gào rằng Fan thần cũng chỉ đến thế mà thôi, còn to gan lớn mật mạo danh Fan thần của tôi. Hôm nay tôi sẽ để cho anh mở mang kiến thức, biết về sự lợi hại của Fan thần, biết nhiều hơn về xã hội!”

Đây đâu phải là một lời mời?

Rõ ràng là một lời uy hiếp lộ liễu, khiến cho Giang Chấp dở khóc dở cười. Anh thương lượng với cô: “Em xem thế này có được không? Để Tiêu Dã được đi mở rộng tầm mắt, khi về truyền đạt lại tinh thần ấy cho tôi.” .

Thịnh Đường giơ ngón cái ra, chỉ hận không thể dùng tay chọc thủng một lỗ trên ngực anh. Cô nói rành mạch từng chữ một: “Khiêm tốn mới giúp người ta tiến bộ được, hiểu không?”

“Hiểu.” Giang Chấp ôm ngực. Nha đầu chết tiệt này, ra tay không nhẹ cũng chẳng mạnh.

Để có thể chào đón buổi tọa đàm này với một trạng thái tuyệt vời nhất, Thịnh Đường không những vào trong ký túc xá nữ tắm qua một lượt mà hiếm có dịp còn trang điểm nhẹ nhàng. Lúc phối quần áo cho cô, Trình Tần còn nói: “Một cô gái xinh xắn như thế này, trang điểm vào là đẹp nghiêng nước nghiêng thành, sao cứ muốn ngày ngày chui ra chui vào hang đá vậy? Coi như phí hoài. Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thì giấu tịt trong hang, quần áo đẹp đẽ cũng chẳng có cơ hội để mặc.”

Thịnh Đường đang kẻ mắt, phần đuôi mắt được vẽ hơi xếch lên một chút. Đôi mắt xuất hiện trong gương cực kỳ xinh đẹp. Lúc tô son, bàn tay của cô bỗng dưng run khẽ. Cô đặt thỏi son xuống, không trả lời mà hỏi: “Trình Tần, Trình Tần, mình hồi hộp quá rồi, phải làm sao đây?”

“Hồi hộp gì chứ?” Trình Tần không hiểu: “Vì Fan thần sao?”

Thịnh Đường gật đầu.

Trình Tần câm nín: “Đâu phải là nhìn tận mắt người ta đâu, cậu hồi hộp cái gì? Chỉ là tập hợp các tác phẩm thôi.”

“Vậy thì cũng hồi hộp chứ.” Thịnh Đường mới chỉ tô son được một nửa môi, quay đầu lại nhìn Trình Tần, nói rất nghiêm túc: “Việc này cũng giống như bỗng dưng cậu và thần tượng của cậu có một chút liên quan, không kích động sao được? Trước kia ấy à, mình cảm thấy Fan thần quá đỗi xa xôi, không thể với tới, thậm chí còn cảm thấy anh ấy dường như không sống chung một không gian với mình.”

“Phải phải phải, Fan thần cơ mà, thần ai mà chẳng sống trên Côn Lôn trong Sơn hải kinh. Đừng nói là không cùng một không gian, có khi còn chẳng cùng một hệ ngân hà ấy chứ.” Trình Tần với lấy thỏi son, cúi thấp người xuống giúp cô tô nốt một nửa còn lại: “Tạm thời không nhắc tới Fan thần nữa, chúng ta nói những chuyện thực tế một chút đi. Mình hỏi cậu, cậu và Giang Chấp đang yêu đương đấy à?”

Đầu óc của Thịnh Đường vẫn còn đang mải nghĩ đến chuyện của Fan thần, câu nói của Trình Tần lọt vào tai cô một lúc lâu cô mới có phản ứng: “Hả?”

“Chẹp, miệng đừng há to ra như thế, cậu xem, lại lem ra bên ngoài rồi.” Trình Tần cầm miếng bông trang điểm, nhẹ nhàng lau khóe môi của cô: “Mình đang hỏi, cậu và Giang Chấp có phải là quan hệ bạn trai bạn gái không. Có phải cậu thích anh ta không?”

Thịnh Đường gạt tay cô ấy ra: “Con mắt nào của cậu nhìn thấy mình và anh ấy yêu nhau?”

Trình Tần đứng thẳng dậy nhìn cô: “Cả hai con mắt của mình đều nhìn thấy. Ở trên sân bóng, cậu đã nhào vào lòng người ta rồi.”

Thịnh Đường trợn tròng trắng lườm nguýt: “Trình Tần, mình phát hiện ra con người cậu ấy mà, quá phong kiến. Lúc đó mình đang kích động, đang hưng phấn. Hơn nữa, mình và anh ấy là người trong cùng một ekip, thứ tình bạn cách mạng ngày ngày chui ra chui vào cùng một hang đá, những người ngoài ngành như các cậu sẽ không bao giờ thấu hiểu được đâu. Cần nói thêm, Giang Chấp bắt mình gọi anh ấy một tiếng ‘sư phụ’. Tuy rằng mình không vui vẻ cho lắm, nhưng thật ra vẫn rất khâm phục bản lĩnh của anh ấy. Người ta thừa đủ khả năng để trở thành sư phụ của mình.”

“Cậu coi anh ta là sư phụ nhưng anh ta có coi cậu là học trò không?”

“Đương nhiên rồi, anh ấy quả thực đã dạy mình không ít thứ. Còn nữa, lần này có thể làm được tranh khôi phục nguyên dạng cũng là nhờ anh ấy thỏa thuận. À không đúng, con người anh ấy, có lúc cũng không coi mình là học trò đâu, chỉ toàn bắt nạt người ta, nửa đêm nửa hôm còn vặn vẹo đòi ăn bữa khuya…”

Trình Tần thấy cô không có vẻ như đang nói dối, trong lòng hồ nghi, lát sau lên tiếng: “Nhưng mình nhìn cứ cảm thấy không bình thường. Tư thế anh ta bế cậu không khác gì bế một cô bạn gái cả. Còn nữa, ánh mắt anh ta nhìn cậu ban nãy cực kỳ dịu dàng.”

Thịnh Đường khoát tay: “Cậu đừng có ăn nói linh tinh, làm sao anh ấy có thể thích mình được? Đó là vì cậu chưa gặp vị hôn thê của anh ấy…”

“Cái gì? Vị hôn thê?”

“Cũng chẳng biết dùng danh xưng này có phù hợp không nữa, đầu đuôi câu chuyện rất dài nên cũng chẳng kể nữa, tóm lại cô ấy rất thích Giang Chấp, mà đối xử với anh ấy cũng đặc biệt tốt. Diện mạo xinh đẹp lại còn giỏi giang. Mấy hôm nay ở Bắc Kinh, Giang Chấp cũng thường xuyên đi với cô ấy.” Ngoài miệng Thịnh Đường huyên thuyên như vậy nhưng thật ra trong lòng chẳng vui vẻ gì. Cô quay người lại, nhìn thẳng vào gương, dán sticker lên mặt.

Trình Tần nghe xong lại càng cảm thấy khó hiểu hơn. Là thật hay đùa vậy? Cô luôn có cảm giác Giang Chấp là một người rất ngang bướng và lạnh lùng, không giống mẫu đàn ông sẽ chủ động muốn trêu ghẹo phụ nữ.

Cũng đừng trách cô bán tín bán nghi, đơn thuần là vì trước nay Thịnh Đường là một người không bao giờ có phán đoán chuẩn xác trong chuyện tình cảm, mười câu thì tới chín câu phải trừ bớt phần trăm đúng đắn.

“Vậy cậu cảm thấy Tiêu Dã là người thế nào?”

Nghe xong, Thịnh Đường nghi hoặc, nhìn vào hình ảnh Trình Tần phản chiếu trong gương: “Hôm nay cậu bị làm sao đấy, sao chủ đề toàn xoay quanh mấy người đàn ông vậy? Mà xoay quanh thì cũng được thôi nhưng trọng điểm liệu có thể tập trung vào Fan thần của mình hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 522 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status