Tên anh là thời gian

Chương 126 : Chương 126



Chương 126 COI NHƯ EM CÓ MẮT THẨM MỸ

“Cậu tưởng mình thích quan tâm tới đồ ngốc nghếch trong chuyện tình cảm như cậu chắc? Là cô giáo Mạc Họa, dì Mạc nhà chúng ta, mẫu thân đại nhân của cậu đã gọi điện thoại cho mình, nhờ mình nghe ngóng về Tiêu Dã. Mình nghĩ, mình vừa mới quen biết Tiêu Dã, làm sao biết được tính tình, con người anh ấy ra sao, thôi thì hỏi thẳng cậu luôn cho xong chuyện.”

Thịnh Đường kinh ngạc: “Mẹ mình nghe ngóng về Tiêu Dã làm gì chứ? Tìm anh ấy sửa bích họa à? Đó đâu phải lĩnh vực chuyên ngành của bà.”

Trình Tần tự tay đánh một cái lên trán mình. Ai ya, ai ya, đau cái đầu, đau cái đầu, quá ư đau đầu…

Cô ấy kéo một chiếc ghế qua, ngồi xuống, đề phòng bản thân ngất xỉu thêm lần nữa. Nếu không vì sao thường ngày Trình Tần sống chết cũng không muốn nói mấy chuyện tình yêu tình đương này với Thịnh Đường, sẽ tổn thương nguyên khí nghiêm trọng, Đại hôm nay quả thực phải nể mặt dì Mạc và chú Thịnh lắm.

“Chẳng biết dì Mạc nhận được nguồn tin ở đâu rằng đại đệ tử của Giáo sư Hồ là một đấng anh tài, phong độ ngời ngời nên muốn gán ghép hai người với nhau. Nhưng về sau nghe sư phụ của cậu nói là cậu không có hứng thú với Tiêu Dã, họ vốn dĩ cũng đành thôi, ai ngờ lại nhìn thấy cậu đăng ảnh của Tiêu Dã lên trang cá nhân. Sau một cái nhìn ấy họ khó mà lãng quên được chuyện này, nói rằng người này chỉ ở trên trời mới có, bảo mình bằng bất cứ giá nào cũng phải giúp cậu giành được Tiêu Dã.”

Đầu mày của Thịnh Đường sắp xoắn lại như bánh quẩy rồi. Cô rút di động, lục tìm lại những dòng trạng thái mình từng đăng lên ở trang cá nhân. Quả thật có một tấm ảnh, chính là bức ảnh mọi người chụp chung buổi tối hôm đó khi đi ăn khuya. Giây phút ấy vừa hay là khoảnh khắc Tiêu Dã hơi say, mặt hồng hồng, mắt còn hơi nheo lại…

“Mắt thẩm mỹ của mẹ mình bị làm sao vậy, đã uống say đến mức này mà còn nói người này chỉ trên trời mới có?”

Trình Tần cũng từng nhìn thấy dòng trạng thái này, uể oải nói một câu: “Bản thân cậu viết dòng caption gì cậu còn không đọc được à? Nếu mình là mẹ cậu, mình cũng sẽ hiểu lầm vậy thôi.”

Một bức ảnh, kèm theo một dòng caption: Đại sư huynh đẹp trai của tôi, ai độc thân mời tới tán.

“Mẹ ơi, mấy lời say rượu mà cũng tin à? Hơn nữa, ý của mình là những cô gái độc thân khác hãy tới tán, sao mẹ mình lại hiểu lầm được chứ?”

Trình Tần cười hờ hờ: “Thì chẳng phải chính cậu cũng đang độc thân đấy sao? Cô Mạc lập tức cho rằng cậu đang ‘thả thính’.”

Thịnh Đường quăng chiếc di động lên mặt bàn, câm nín ngửa cổ lên than trời.

“Cậu không thích Tiêu Dã sao?”

“Thích chứ, bạn bè tốt, cộng sự tốt.” Thịnh Đường nói.

Trình Tần đoán ngay câu trả lời sẽ là như vậy.

Về lý mà nói, Thịnh Đường còn ít tuổi, còn xa mới tới lúc cần lo lắng cho chuyện yêu đương và kết hôn của cô. Nhưng ai hiểu lòng con gái hơn mẹ. Theo lời kể đầy lo lắng của Mạc Họa thì: Thịnh Đường này từ nhỏ tới lớn chưa thấy nó thích cậu con trai nào bao giờ, chơi mãi chơi mãi ai cũng trở thành anh em tốt. Khắp thiên hạ ai ai cũng biết đối phương thích nó, chỉ mình nó bị mù. Mạc Họa có một dạo còn nghi ngờ không biết có phải trong lúc mang thai Thịnh Đường bà đã ăn phải thứ gì không tốt nên ảnh hưởng tới gen không, thậm chí còn đưa Thịnh Đường tới xem bác sĩ khoa Thần kinh. Kết quả, vị bác sĩ đó kiểm tra xong thốt lên: Con gái chị IQ rất cao mà.

Mạc Họa khi ấy suýt chút nữa thổ huyết tại chỗ.

Vì có nguyên nhân này nên sao Mạc Họa không nhìn thấy gió là nghĩ thành mưa cho được?

Trình Tần hắng giọng: “Là thế này, cô Mạc gọi điện thoại cho cậu, sư phụ của cậu nhận máy, nói với cô Mạc cậu không có ý đó với Tiêu Dã, cậu không cảm thấy kỳ lạ sao?”

“Sư phụ của mình nói đúng mà, mình đối với Tiêu Dã quả thực không có ý về chuyện đó.” Nói rồi, nét mặt của cô chợt thay đổi, bỗng dưng trở nên háo sắc: “Cơ mà vóc dáng đúng là rất đẹp, phải không?”

“Chuyện này thì đúng, vóc dáng quả thật là… Ấy ấy, mình đang nói với cậu chuyện vóc dáng sao? Mình đang nói, điện thoại không những do sư phụ của cậu bắt máy, mà anh ta còn biết rõ cậu không có ý gì với Tiêu Dã?”

“Cũng đâu có gì kỳ lạ đâu, lúc đó mình không tiện nhận máy thôi mà.” Thịnh Đường phản bác. Tuy rằng cô chẳng tài nào nhớ lại được cuộc điện thoại đó đã được gọi tới vào lúc nào.

Trình Tần thực sự không biết nên nói thế nào nữa. Cô nàng thầm cảm thán trong lòng: Cô Mạc ạ, cháu cũng đã cố gắng hết sức, mọi chuyện đành nghe theo ý trời sắp xếp vậy. Nếu quả thật không được, cô lại xách cổ cậu ấy đi kiểm tra tổ hợp gen đi…

Rất lâu sau, cô nàng lại buông một tiếng thở dài nặng nề: “Người này không thể, người kia thì không có cảm xúc, lẽ nào cậu định yêu đương với Fan thần à?”

Quả thật là ngoài Fan thần ra chưa từng thấy cô chung thủy và phấn khích với người khác giới nào như vậy.

Ai dè Thịnh Đường giơ ngón tay lên khuơ khuơ trước mặt Trình Tần: “No no no. Cậu phải hiểu điều này. Fan thần là người tồn tại như một thế lực thần linh, thất tình lục dục đối với anh ấy mà nói đều là phù du. Cảnh giới mà anh ấy theo đuổi, đám phàm phu tục tử như chúng ta làm sao có thể lĩnh hội được chứ?”

Trình Tần dần dần chìm sâu vào tuyệt vọng. Cô gái này là một “tiên thai” hay sao, từ chối thất tình, cản ngăn lục dục.

Hình ảnh Thịnh Đường mặc váy, trang điểm nhẹ nhàng không phải chưa từng xuất hiện tại Đôn Hoàng, nhưng chỉn chu như hôm nay, thậm chí cô còn mặc một chiếc váy bồng xòe, thì quả thật là lần đầu tiên nhìn thấy.

Trong ánh mắt Giang Chấp chỉ còn lại hình ảnh cô thướt tha trong vạt váy. Anh hỏi cô: “Có cần long trọng vậy không?”

Hai con mắt của Tiêu Dã cũng sáng rực lên, anh ấy cảm thán: “Thấy chưa, đẹp hơn mấy bộ đồ bà già em hay mặc hằng ngày nhiều.”

“Dĩ nhiên. Em phải mang một trạng thái tuyệt vời nhất tới ngắm nhìn tác phẩm của Fan thần, bằng không sẽ là không tôn trọng ‘thánh danh’ của anh ấy.” Thịnh Đường hoàn toàn nghiêm túc.

Thánh danh… Giang Chấp đau đầu chết đi được.

Thịnh Đường xoay một vòng trước mặt anh: “Có đẹp không? Không được phép nói là không đẹp.”

Giang Chấp lại không nhịn được cười, nhìn cô và nói: “Đẹp lắm, đẹp lắm. Em là đẹp nhất, đẹp nhất trên đời.”

Câu nói này nghe sao cứ cảm thấy hời hợt.

Thôi bỏ đi, không so đo, ai bảo hôm nay tâm trạng cô đang vui chứ?

Buổi tọa đàm này từ sớm đã được treo biển giới thiệu, tập hợp rất nhiều người nổi tiếng. Người dẫn dắt buổi tọa đàm cũng là một giáo sư đức cao vọng trọng trong giới, bên dưới sân khấu có không ít học trò của ông ấy.

Đây đều không phải những trọng điểm mà Thịnh Đường chú ý tới, bởi vì không ít tác phẩm của những người nổi tiếng hàng đầu, nhất là các tác phẩm mỹ thuật cô đều quen thuộc vô cùng, thậm chí có người còn sống cùng một tiểu khu với cô, bình thường có lúc bố cô cũng hay tổ chức tiệc tùng gặp mặt tại nhà, và có sự góp mặt của không ít người nổi tiếng trong giới nghệ thuật.

Hồi nhỏ cô không biết về thân phận của những người ấy, chỉ cảm thấy ai ai cũng rất giỏi chém, chuyện trên trời dưới biển, đông tây nam bắc gì cũng khoác lác được, chỉ là không khoác lác về nghệ thuật. Có vài người còn đặc biệt thích chơi xỏ lá, lừa mất của bố cô một bộ cờ vây phiên bản giới hạn rồi sống chết không chịu trả. Trong một phút tức giận, bố cô cũng cuỗm của người ta một bộ dụng cụ pha trà bằng tử sa(*).

(*) Một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen, chủ yếu dùng làm đồ trà.

Thế nên khi các giáo sư đầu ngành giới thiệu về sở thích của những người nổi tiếng thì Thịnh Đường ngồi đó thầm nghĩ: Phải có sự hiểu lầm sâu sắc tới mức nào chứ… Điềm đạm, không tranh với đời? Toàn chém gió, uống chút rượu vào, chơi dăm ba trò chơi là có thể đánh nhau ngay được.

Tới lúc giới thiệu về tác phẩm của Thịnh Tử Viêm, Trình Tần ngồi bên cạnh chép miệng lên tiếng: “Bố cậu cũng phải nhờ cậy tới hào quang của Fan thần nhỉ, bằng không đời nào mới được nhìn thấy cậu mặc chỉnh tề như thế này.”

Thịnh Đường uể oải cắn bút, nhìn các giáo sư trên sân khấu ba hoa chích chòe khen bố mình, bèn nói: “Hôm nay mà không có tác phẩm của Fan thần mình cũng chẳng tới. Mình mà muốn ngắm tác phẩm của bố mình thì về nhà là xong chuyện rồi? Ngoài mẹ mình và ông bà ngoại của mình ra, trên đời này còn ai hiểu Thịnh Tử Viêm hơn mình nữa?”

Ngoại trừ Fan thần, thì thời lượng dành cho Thịnh Tử Viêm trong buổi tọa đàm chiếm phần nhiều, khiến Thịnh Đường ngồi nghe mà phát rồ. Cuộc sống hằng ngày và các tác phẩm của bố cô đều treo đều trên các trạng mạng xã hội, nếu muốn tìm hiểu bất kỳ lúc nào lên mạng tra cứu cũng xong, chiếm nhiều thời gian như vậy làm gì chứ?

“Phiền phức…” Cô lẩm bẩm một câu: “Mười câu thì tới chín câu đều là khen ngợi, mà toàn khen vớ vẩn!”

Giang Chấp cũng ngồi ngay kế bên cô. Xét tổng thể cả buổi tọa đàm, giây phút này là lúc anh lắng nghe chăm chú nhất. Anh nói một câu: “Chẳng phải rất tốt sao, thành đạt trong sự nghiệp, con người cũng phong độ ngời ngời.”



“Dĩ nhiên, anh cũng không nhìn lại xem đó là bố của ai.” Thịnh Đường vắt vẻo đôi chân, lúc lắc cái đầu: “Nhưng mà, mấy người này toàn nói mấy điều bề ngoài. Những thứ hay ho của bố tôi đều giấu trong phòng làm việc. Nếu anh thật sự có hứng thú, khi nào tôi dẫn anh về nhà nhìn ngắm.”

Giang Chấp mỉm cười: “Được thôi.”

Sau đó Thịnh Đường lại cảm thán một câu: “Nhưng tôi có linh cảm, Fan thần của tôi chắc chắn sẽ đẹp trai hơn Thịnh Tử Viêm.”

Giang Chấp nhướng mày, ngậm cười nhìn cô, nghĩ thầm: Ừm, coi như em có mắt thẩm mỹ.

Fan thần là phần cuối cùng. Khi trên màn hình lớn xuất hiện hai chữ Fan thần, bên dưới lập tức rộ lên những tiếng hoan hô. Ban tổ chức đứng sau cánh gà âm thầm sung sướng. Quả nhiên để Fan thần tới cuối cùng là một sự lựa chọn thông minh. Tiếng hoan hô này còn rầm rộ hơn cả Thịnh Tử Viêm. Quả nhiên, càng là những người thần bí, không lộ mặt lại càng đáng tiền.

Tiếng hú hét điên cuồng đến chói tai của Thịnh Đường tuyệt đối nổi bật nhất cả hội trường. Cô chỉ hận không thể có một đôi cánh để bay nhào lên sân khấu, ôm hôn chữ “Fan” đó mà thôi. Còn phía bên này, Giang Chấp cũng không được bình yên. Một là hội trường đang rất đông đúc, tiếng hoan hô đồng thời vang lên anh liền cảm thấy náo nhiệt không tưởng. Hai là, thanh âm của Thịnh Đường cũng rất chói tai, khiến màng nhĩ của anh đau nhức. Ba là…

Không ít nữ sinh đã nhận ra anh chính là “hiệp sỹ anh dũng” ở trên sân bóng đã triệt hạ toàn bộ đội của Dương Tấn, bắt đầu có tốp năm tốp ba kéo tới muốn xin phương thức liên lạc của anh. Đã không chỉ một lần Giang Chấp đưa ra tín hiệu cầu cứu về phía Thịnh Đường, ai dè vào lúc này, dù là ánh mắt hay trái tim của Thịnh Đường cũng đều không có sự tồn tại của anh. Cô chỉ mải mê hướng về sân khấu hò hét cổ động.

Không ai trợ giúp, bản thân Giang Chấp lại rất phiền việc bị người ta bám theo. Anh thẳng thừng đứng lên đi ra ngoài.

Mức độ si mê Trình Tần dành cho Fan thần không mãnh liệt như Thịnh Đường, thế nên vẫn chưa tới mức mọi sự tập trung đều dồn cả lên sân khấu. Nhìn thấy Giang Chấp bỏ đi, cô nàng vô thức quay lại nhìn nhanh một cái.

Rồi chợt sững người.

Cô quay trở về nhìn lên sân khấu, sau đó lại quay xuống nhìn bóng lưng của Giang Chấp, trong lòng có đôi chút hồ nghi.

Cô kéo kéo góc áo của Thịnh Đường: “Này, cậu có cảm thấy có chỗ nào khác thường không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 522 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status