Tên anh là thời gian

Chương 134 : Chương 134 HA, TRANG CÁ NHÂN



Chương 134 HA, TRANG CÁ NHÂN

Thì ra là việc này.

Thịnh Đường quả thật đã buông một tiếng thở phào, tuy rằng cô chẳng hiểu ban nãy bản thân căng thẳng vì chuyện quái đản gì. Cô hắng giọng, giơ tay về phía anh: “Đơn giản thôi, anh muốn chặn người nào? Đưa di động đây.”

Giang Chấp rút di động trong túi ra, khuơ khuơ: “Không may rồi, điện thoại hết pin, dùng di động của em làm một lượt cho tôi xem đi.”

Thịnh Đường “ồ” lên một tiếng, cũng không suy nghĩ gì nhiều, cầm di động lên tay. Giang Chấp dịch sát lại gần cô, nói chậm rãi: “Em cứ lấy tôi làm ví dụ đi. Để tôi xem nếu em chặn ID của tôi thì phải làm những thao tác gì.”

Thịnh Đường gật đầu. Nhưng vừa trượt tới hình đại diện của Giang Chấp, đầu ngón tay cô bất ngờ khựng lại. Giang Chấp thấy vậy, cố tình cười hỏi: “Sao vậy?”

“Đổi người khác đi, anh là sư phụ của tôi, sao tôi dám mang anh ra làm thực nghiệm chứ.” Đầu óc Thịnh Đường xoay chuyển rất nhanh. Cô ngước mắt lên nhìn Giang Chấp, nét mặt chân thành.

Giang Chấp đổ người về phía trước, nhìn thẳng vào đôi mắt cô, cười đấy mà có gì đó không ổn. Hai người họ vốn dĩ đã ngồi rất gần nhau, anh sát lại gần như thế này, gương mặt gần như áp sát vào mặt cô, hơi thở bao phủ xung quanh cô, như thiêu đốt vầng trán và chóp mũi của cô. Mùi hương của đàn ông, mãnh liệt, hoang dã, bất kham nhưng lại rất sạch sẽ. Trái tim của Thịnh Đường như một con cá không chịu ở yên trong lưới, nhảy nhót điên cuồng, nhịp thở không thể bình thường được. Cô vô thức muốn né về phía sau, một giây sau Giang Chấp đã giữ chắc lấy tay vịn chiếc ghế của cô, khiến cô không thể trốn đi đâu được.

“Đằng nào cũng lướt đến tên của tôi rồi, không cần đổi người khác. Tiểu Thất, sư phụ là người nhỏ mọn như vậy sao? Không sao hết, cứ làm thử cho thầy xem nào.”

“Tôi…” Thịnh Đường cảm thấy mình như rơi xuống một cái hố rất lớn, sống chết muốn bò ra ngoài nhưng phí công vô ích.

Bây giờ cô chỉ hận tại sao sau lưng không có thêm một đôi tay khác, lẳng lặng hủy bỏ chế độ “Không cho người này xem” trong ID của Giang Chấp, sau đó lại đường hoàng đưa ra trước mặt anh biểu diễn: Nào, dạy anh không thành vấn đề, nhưng sau này đừng bắt tôi làm bữa khuya cho anh nữa nhé.

Giờ đến cả cơ hội để thương lượng cũng không có!

Ai bảo cô lúc trước ngứa tay.

Hay có khi nào… Thịnh Đường ngước mắt lên nhìn anh, anh đã biết rồi?

Giang Chấp quan sát thấy hết mọi sự dè dặt và thận trọng của cô. Anh mỉm cười, dường như cũng không định bám riết lấy chuyện học hỏi này mãi không buông, ngược lại anh bỗng dưng hứng thú với việc ngắm nhìn cô, bèn quan sát một cách cực kỳ lộ liễu. Thịnh Đường cảm thấy trong đầu mình như vang lên những tiếng nổ lớn, chẳng hiểu được rốt cuộc anh đang muốn làm gì.

“Tiểu Thất, em rất hấp dẫn người khác.” Bất thình lình, Giang Chấp nói một câu như vậy.

Thịnh Đường sững người, lát sau mới hỏi: “Anh đang muốn nói tôi xinh đẹp, đúng không?” Hai chữ “hấp dẫn” cứ tạo cho người ta cảm giác rất “Phan Kim Liên”.

Giang Chấp mỉm cười: “Đúng, xinh đẹp.”

Không chỉ xinh đẹp, lúc cười nhẹ nhàng còn trong sáng chết người, có thể thu hút mọi sự tốt đẹp, khiến người ta rất dễ đâm đầu vào và không thể thoát ra. Nhưng lúc nở nụ cười xấu xa lại có nét quyến rũ, khiến người ta muốn phạm tội, muốn đắm chìm, muốn hủy diệt.

Nghe xong câu ấy, Thịnh Đường tự mừng thầm trong lòng. Dĩ nhiên, xưa nay cô vẫn luôn rất tự tin về gương mặt này của mình. Nhưng đợi đã, đang yên đang lành anh khen cô xinh đẹp để làm gì chứ?

Một giây sau, Giang Chấp quả thật đã trả lời cho sự nghi hoặc của cô.

“Chỉ có điều không ăn ảnh.”

Ơ…

Thịnh Đường làm sao chấp nhận nghe lời nhận xét này, cô bùng nổ: “Anh nói vậy là có ý gì?”

Giang Chấp uể oải dựa trở về ghế của mình: “Trong bảng tin bạn bè thường xuyên nhìn thấy những người khác đăng ảnh chụp chung, trong đó cũng có em.” Anh chép miệng mấy tiếng, lắc đầu: “Không đẹp lắm.”

“Đó là vì chụp không đẹp, tôi selfie đẹp cực kỳ! Anh đừng chỉ xem ảnh của người khác chứ!”

“Thế sao?” Giang Chấp cười hỏi: “Vậy tôi phải xem của ai?”

Thịnh Đường á khẩu.

Cô lập tức hiểu ra mọi chuyện trong lòng… Con cáo già này quả nhiên gian manh xảo quyệt, từ đầu tới cuối đều đang chọc ghẹo cô.

Di động bất ngờ đổ chuông, coi như giúp Thịnh Đường có một cái cớ để rút lui. Sợ anh tiếp tục truy cứu chuyện cô cho anh vào danh sách hạn chế, cô lập tức nắm lấy di động, cười trừ: “Nửa đêm nửa hôm còn gọi điện thoại chắc chắn là có chuyện gấp. Xin lỗi không thể tiếp chuyện, xin lỗi!”



Trình Tần mãi vẫn chưa ngủ, cũng không phải là để đợi Thịnh Đường.

Chỗ tài liệu trong di động được cô ấy lật qua lật lại đọc hết lần này tới lần khác. Những chuyện liên quan tới Khúc Phong có thể nói là đã được điều tra rõ ràng, khiến cô ấy vừa xem vừa nghiến răng kèn kẹt, và đồng thời hốc mắt cứ liên tục đỏ lên một cách vô dụng.

Rất lâu sau, cô ấy gửi cho Tiêu Dã một tin nhắn: Cảm ơn anh.

Cô ấy nghĩ Tiêu Dã vẫn đang họp, hoặc nếu có tan rồi thì cũng đã ngả lưng xuống giường ngủ rồi. Không ngờ Tiêu Dã phản hồi lại tin nhắn rất nhanh, hỏi cô ấy: Đã nghĩ ra phải làm gì chưa?

Trình Tần nhìn chăm chăm vào câu hỏi của Tiêu Dã rất lâu, sau đó trả lời bằng một tin nhắn thoại: Tôi không biết nữa.

Tiêu Dã trả lời cô chỉ trong tíc tắc, lần này cũng là một tin nhắn thoại: Lúc trước, ý của Đường Đường khi nhờ cậy tôi là tìm ra tin tức xấu về tên oắt đó rồi tung thẳng lên mạng, để hắn đâm thẳng đầu xuống ống cống không thể nhấc mình. Nhưng tôi cho rằng chuyện này vẫn nên để cô quyết định. Nếu muốn trút giận, tôi sẽ giúp cô xử hắn, xử cho hắn sống dở chết dở cũng không thành vấn đề.

Trình Tần thở dài, mãi một lúc sau mới gõ thêm vài chữ gửi qua: Để tôi nghĩ thêm đã.

Tiêu Dã đáp lại cô ấy một chữ: Được.

Khi Thịnh Đường trở về phòng, bên tai vẫn còn áp sát di động. Chẳng biết đầu kia nói cái gì, cô rõ ràng rất phấn khích, liên tục ừm ừm à à rồi gật đầu. Sau khi ngắt máy, cô lao thẳng về phía máy vi tính. Trình Tần thấy vậy rất tò mò, bèn tiến sát tới hỏi cô làm sao vậy.

Cô đang định nói, lại chợt nghĩ ra chuyện gì bèn gập máy tính lại, nói trước với cô ấy: “Hôm nay mình thấy Tiêu Dã đã gửi thông tin Khúc Phong bồ bịch cho cậu rồi, mấy lần liền đấy, cho hắn chết đi.”

“Chuyện của mình cậu khỏi cần lo.” Trình Tần cảm thấy vướng mắc trong lòng, không muốn nói thêm về mấy tin xấu của Khúc Phong: “Nói chuyện của cậu đi, sao mà phấn khích như được tái sinh từ trong dàn hỏa thiêu vậy, xác nhận đó chính là Giang Chấp rồi à?”

“Vẫn chưa, hơn nữa còn bị anh ấy phát hiện chuyện mình chặn ID của anh ấy.”

“Vậy sự phấn khích của cậu từ đâu mà ra? Chẳng phải cậu nói anh ấy rất nhỏ mọn, không sợ bị trả thù à?”

Thịnh Đường không quan tâm được nhiều như thế, hai mắt cô sáng rực lên: “Sự kiện bình chọn cho những người nổi tiếng đã bắt đầu rồi, ai xếp số một sẽ được tài trợ một buổi tọa đàm ở Đại học Z!”

Trình Tần ngỡ ngàng, nhà trường còn tổ chức mấy hoạt động bình chọn hoa lá cành này cơ đấy. Thịnh Đường thì lại không cảm thấy nó là vô ích. Cô nhập liên kết mà ban nãy Tư Thiệu gửi cho mình vào trong máy tính, chỉ trong tíc tắc, trang web bình chọn lập tức hiện ra.

Trình Tần sát lại đọc. Hay rồi, còn có rất nhiều hạng mục giải thưởng: Giải người nổi tiếng nhất, nội dung xuất sắc nhất, giải người được mong chờ nhất… “Cậu đang định lôi kéo phiếu bầu cho Fan thần đấy à?”

“Đâu chỉ lôi kéo phiếu bầu.” Hai mắt Thịnh Đường sáng rực như hai ngọn đèn, tinh thần phấn chấn, nào có thấy cơn buồn ngủ kéo tới? Cô để lại một câu hùng hồn: “Bắt buộc phải tàn sát bảng xếp hạng!”

Trình Tần hoảng hốt tới mức nấc cụt.

Không phải chứ, hâm mộ hoàn toàn có thể hiểu được, nhưng có ý có lòng là được rồi mà.

“Hay là cậu cứ xác nhận việc Fan thần có phải Giang Chấp hay không đã. Lỡ như đây là sự thật thì cậu cũng không cần tốn công tốn sức nữa, muốn nghe anh ấy giảng bài lúc nào chẳng được.”

Thịnh Đường lắc lắc ngón tay về phía cô ấy: “Cậu nói vậy là không đúng rồi Trình Tần. Bất luận Giang Chấp có phải Fan thần hay không thì bảng xếp hạng này mình cũng phải tiêu diệt bằng được. Nếu anh ấy không phải, thì mình đang làm một việc vì quần chúng học trò, chủ yếu là vì muốn giành được một cơ hội để mình gặp Fan thần. Còn nếu anh ấy phải thì quá tốt rồi, mình tặng cho anh ấy một món quà to lớn như thế anh ấy còn không vui chắc? Vậy thì những yêu hận tình thù khi trước, anh ấy cũng không đành tính toán nữa, phải không?”

“Yêu hận lại còn có cả tình thù cơ à? Khoảng thời gian này quan hệ giữa cậu và Giang Chấp có vẻ hơi phức tạp đấy nhỉ.”

“Nói đại một câu vậy thôi.” Thịnh Đường xoa xoa tay, tinh thần đầy hăng hái: “Mình phải khởi động toàn bộ các mối quan hệ và tài nguyên của mình rồi. Nào các em nhỏ, để chị gái đây chém cho các em máu me đầy mặt!”

Ngay sau đó di động của Trình Tần rung lên. Cô ấy cúi đầu xuống xem liền nghe thấy Thịnh Đường nói: “Đường link mình gửi cho cậu, cậu ấn vào đó, tất cả các hạng mục đều phải tick vào, chỉ có tối nay và sáng ngày mai thôi, khẩn trương tuyên truyền rộng rãi.”

Trình Tần chống tay lên trán, thôi rồi, đêm nay coi như khỏi ngủ nữa.

***

Hôm sau, trong di động của Tiêu Dã và Thẩm Dao đều có thêm một đường link dẫn tới hoạt động bình chọn. Không chỉ riêng hai người họ, còn có La Chiếm, Kỳ Dư, thậm chí toàn bộ những người trong Viện Nghiên cứu Đôn Hoàng. Ngay cả di động của Giáo sư Hồ cũng nằm chềnh ềnh một đường link. Thịnh Đường bổ sung thêm một câu: Giáo sư, sự việc có nặng nhẹ chậm gấp khác nhau, thầy cứ giúp em bình chọn đã rồi tính sau, quan trọng là phải gửi đi nhiều người! Nếu như Fan thần không thể tiêu diệt được bảng xếp hạng, sau này thầy đừng hòng được ăn lẩu Trùng Khánh nữa!

Khiến cho Giáo sư Hồ ruột gan run rẩy, đầu óc mông lung, vội vàng nhắn tin Giang Chấp hỏi han: Đang yên đang lành sao lại phải tiêu diệt bảng xếp hạng?

Tiêu diệt bảng xếp hạng?

Đến tận khi Giang Chấp đi vào phòng họp, anh vẫn chẳng hiểu thế nào gọi là tiêu diệt bảng xếp hạng. Cho đến khi trong di động của anh có thêm một đường link, thoạt nhìn, là Thịnh Đường gửi tới.

Hôm nay hiếm có dịp Thịnh Đường tới họp từ rất sớm, liên tục vẫy tay với Giang Chấp, ra hiệu vào chiếc di động của anh: “Anh mở đường link ra đi, không cần phải đọc nội dung làm gì hết, chỉ cần tick hết vào các hạng mục thôi.”

Giang Chấp càng không hiểu chuyện gì.

Thẩm Dao vẫy vẫy di động về phía Thịnh Đường: “Xong rồi nhé! Cũng đã tuyên truyền rồi!”

Thịnh Đường cũng mặc kệ chút khúc mắc nhỏ với Thẩm Dao thường ngày, tặng cho cô ấy một nụ hôn gió: “Chiều nay sẽ phục vụ cô điệu múa Hương Toàn.”

“Hứa rồi đấy nhé.”

“Nhất định!”

Tiêu Dã một tay nghịch điện thoại, nhìn Thịnh Đường cười: “Quả nhiên vẫn là thể diện của Fan thần lớn hơn cả, bằng không cũng chẳng được nhìn phong thái của ‘Phi Thiên’ Thịnh Đường.” Dứt lời, anh ấy chuyển hướng, nhìn sang phía Giang Chấp.

Thịnh Đường vẫy tay với Tiêu Dã: “Đừng có làm mất thời gian, khẩn trương lôi kéo phiếu bầu cho Fan thần.”

Đến đây, Giang Chấp cũng đã hiểu được bảy, tám phần câu chuyện rồi, anh khó xử: “Đường Tiểu Thất, trước hết em hãy nói cho tôi biết, em đã làm xong bản vẽ khôi phục chưa?”

“Làm xong rồi, làm xong rồi.” Thịnh Đường là một cô gái biết phân biệt nặng nhẹ. Con người Giang Chấp bình thường tuy hơi lưu manh một chút, nhưng đối mặt với công việc thì không cho phép mọi người qua quýt dù chỉ một chút. Điều kiện tiên quyết để anh cho phép cô tự tung tự tác như thế này chắc chắn là chất lượng công việc phải bảo đảm. Cô vội vàng đẩy máy tỉnh ra trước mặt anh, bật phải khôi phục nguyên dạng ra: “Cả đêm tôi không ngủ và đã sửa xong xuôi hết rồi. Anh xem đi, xem đi, mấy điểm cần lưu ý mà anh nhắc, tôi đều đã cân nhắc cẩn thận rồi.”

Giang Chấp quay đầu nhìn cô một cái, quả nhiên, trong đôi mắt cô vẫn còn hằn những tia máu. Anh vừa giận lại có chút xót xa: “Em làm vậy là vì công việc sao?”

“Đương nhiên đương nhiên, bất luận là lúc nào, công việc vẫn phải được xếp hàng đầu!” Thịnh Đường lập tức tỏ thái độ.

Cũng chính vì cô có cái miệng ngọt xớt này, Giang Chấp chẳng thể làm gì được cô cả. Anh nhìn xuống màn hình máy tính. Mức độ hoàn thiện của bản vẽ khôi phục này rất cao, từ tạo hình tổng thể cho tới chi tiết, có thể nói là đã sửa chữa một cách rất chi li. Có mấy chỗ lúc trước đã bị anh phủ nhận, cô cũng đã tìm ra được phương án giải quyết, hơn nữa

còn ghi chú nguồn gốc bản vẽ tham khảo rất đầy đủ.

Anh nói: “Không tệ, ngoài tư thế ngồi của pho tượng còn cần phải mài kỹ hơn một chút ra thì các chi tiết khác đều đã phục hồi được nguyên dạng rồi.”

Thịnh Đường sung sướng: “Yên tâm, yên tâm. Về khoản tư thế ngồi tôi sẽ tiếp tục tra cứu thêm một số tư liệu.” Dứt lời, cô đưa tay gõ gõ bàn phím, ghi chú lên bản vẽ khôi phục.

Khác hẳn thường ngày.

Điều kỳ quặc hơn nữa còn ở phía sau.

Thịnh Đường rút máy tính về phía sau rồi đẩy phần trà sữa đã chuẩn bị từ trước lên trên. Giang Chấp nhìn thấy như vậy bèn cười: Ha, khoai dẻo, pudding và trân châu, không thiếu thứ gì. “Bữa trà sữa tối qua đã làm cái miệng của sư phụ thiệt thòi nên hôm nay làm lại một cốc khác, tuyệt đối tỉ mỉ pha chế. Các loại khoai dẻo, pudding trong này đều được tôi đích thân làm đấy.”

Tiêu Dã ngồi đối diện hờn giận: “Ấy ấy ấy, quá đáng rồi đó. Cậu ta uống ít đi một cốc cũng chẳng chết. Ngược lại, Đại sư huynh của em thì chưa từng được nếm thử một cốc trà sữa nghiêm chỉnh, tử tế của em đâu.”

Thịnh Đường lại liếc xéo anh ấy một cái, im miệng.

Giang Chấp nhìn cô chằm chằm, khẽ nheo mắt lại. Sự nhiệt tình này sao có thể là của Thịnh Đường cô chứ? Xem ra chắc chắn phải có mưu đồ gì khác. Thịnh Đường thúc giục anh khẩn trương uống. Anh bèn nếm thử, quả thật không cần nói, mùi vị và cảm giác nơi đầu lưỡi không chỉ tuyệt một cách bình thường.

Nha đầu chết tiệt này, hóa ra trước đây vẫn chưa xuất hết chiêu.

“Rất ngon.” Anh chỉ muốn xem xem cô định làm trò gì.

Quả không sai, tử tế với người ắt có chuyện nhờ vả. Thịnh Đường kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh, cười tươi: “Anh ấn vào đường link đó đi, không biết thao tác cũng không sao cả, tôi sẽ dạy anh. Hoặc là trong trang cá nhân của tôi có đăng bài viết trình tự thao tác đấy, anh đọc qua là biết làm ngay. Trang cá nhân, trang cá nhân…”

Thì ra là vậy.

Ha, trang cá nhân.

Giang Chấp nghe ra được điểm quan trọng mà cô muốn nhấn mạnh, cụp mắt xuống che giấu nụ cười. Lúc mở trang cá nhân của cô ra, anh khẽ nhướng đôi mày, nói có sai đâu, có thể xem được rồi. Anh mở ra, không chỉ xem được hôm nay mà còn xem được cả những bài trước kia. Đúng là một cô nhóc tự luyến, đăng không ít ảnh selfie.

Anh nhướng mày liếc cô, cười vờ vịt.

Nét mặt Thịnh Đường không hề xuất hiện một chút áy náy và ngượng ngập nào. Cô đáp lại anh bằng một nụ cười ngọt ngào vô cùng, chẳng ai ra tay đánh người đang cười phải không. Giang Chấp rướn môi cười khẽ, có một khoảnh khắc trong đầu anh đã lướt qua một suy nghĩ, muốn bấu cái má của cô rồi nói: Tiểu Thất à, lớp da mặt này của em có khi

phải dày ngang tường Hàn Thành ấy chứ. Dám chắc là vì hôm nay cần sử dụng tới tôi nên mới mở chế độ bạn bè ra đây mà.

Suy nghĩ ấy vừa xuất hiện đã bị anh dập tắt. Có điều Giang Chấp cảm thấy, anh quả thật rất thích thái độ đắc ý “cần người ta thì tử tế, không cần thì đá đi” này của Thịnh Đường.

“Không vội, họp xong rồi tính.” Anh cố tình trêu chọc cô.

“Đừng mà, trước sau không làm mất của anh quá nửa phút đâu.”

Giang Chấp phì cười vì cô: “Chẳng phải tôi còn cần đọc trình tự cách thức trong bài đăng trên trang cá nhân sao?”

“Tôi sẽ chỉ dạy anh từng bước một, không cần đọc trình tự.” Nói rồi, Thịnh Đường trực tiếp ra tay, cầm lấy di động của anh, đằng nào cũng đang ở trong WeChat, cô giúp anh ấn thẳng vào đường link và thúc giục: “Anh tick đi.”

Giang Chấp cố nhịn cười. Anh nhìn trang web mở ra, vốn định đọc kỹ xem nội dung của nó là gì. Nhưng bên này Thịnh Đường rất sốt ruột. Những ngón tay thon gầy của cô dịch sát tới, thẳng thừng đánh dấu, hoàn toàn không cho anh thời gian để phản ứng, miệng thì ầm ĩ nói: “Đăng lên trang cá nhân đi, nhanh!”

Giang Chấp đúng là đã mở WeChat nhưng chưa từng đăng một bài nào. Làm sao Thịnh Đường có thể đợi tới khi anh học thành tài, cô dứt khoát chọn giúp anh chia sẻ… Giang Chấp nhìn chằm chằm bài đăng đầu tiên của mình trên trang cá nhân, cũng là dòng nội dung duy nhất…

Không phải công việc, không phải ảnh phong cảnh, không phải ảnh đồ ăn đồ uống, cũng chẳng phải ảnh của một cô gái xinh đẹp nào đó.

Tự lôi kéo phiếu bầu chọn cho mình…

Có vẻ vẫn chưa dừng lại ở đây.

Giang Chấp giương mắt nhìn Thịnh Đường ra tay với lịch sử trò chuyện. Anh sửng sốt hỏi: “Em làm gì vậy?”

Thịnh Đường đưa ngón trỏ lên môi, ý bảo anh im lặng. Đầu ngón tay của cô lướt rất nhanh, chẳng bao lâu sau cô đã nhét lại di động vào tay anh: “Đại công cáo thành, thành công rực rỡ!”

Ngay sau đó anh nghe thấy di động của Tiêu Dã và Thẩm Dao cũng lần lượt vang lên thông báo.

Thịnh Đường lười biếng tỏ ý: “Gửi vào nhóm, gửi vào nhóm.”

Giang Chấp bàng hoàng hiểu ra. Anh mở WeChat ra xem, suýt nữa thì choáng đến ngất xỉu… Lướt một dọc lịch sử trò chuyện chỉ toàn thấy các đường link. Cô làm thế này… là gửi tin nhắn nhóm cho tất cả mọi người, ông trời ơi.

Lúc trước đáng lẽ không nên lập WeChat, có WeChat rồi cũng không nên nói cho Tiêu Dã biết, lúc đồng ý cho Tiêu Dã kết bạn với mình, đáng lẽ anh nên đưa ra lời cảnh cáo: Đừng nói cho bất kỳ ai khác về WeChat của anh…

Muộn rồi.

Thịnh Đường rất mãn nguyện trong lòng, nhưng vẫn không quên nhắc nhở Giang Chấp một câu: “Tuy rằng tôi thấy số người trong danh sách bạn bè của anh không nhiều, nhưng có không ít người chênh lệch múi giờ với chúng ta. Như vậy rất tốt, lôi kéo cả phiếu bầu của các bạn nước ngoài nữa, thúc giục thêm bọn họ.”

Thúc giục thêm…

Sự thật là hoàn toàn không cần thúc giục, Thịnh Đường “bưng mâm hộ đầu bếp” làm một loạt trò như vậy đã thực sự làm rung chuyển tất cả bạn bè của anh. Trong lúc họp, màn hình di động của anh chốc chốc lại sáng lên, về sau anh dứt khoát úp màn hình di động xuống dưới.

Đến lúc tan họp nhìn lại di động, anh phát hiện toàn là các tin nhắn gửi tới hỏi han, nhất là mấy người ở nước ngoài từng có cơ hội hợp tác với anh. Họ còn phấn khích hơn cả Thịnh Đường, lần lượt hỏi anh sao bỗng dưng thay tính đổi nết vậy, còn lớn tiếng nói sẽ giúp anh quảng cáo tới những người bạn khác, bảo anh cứ yên tâm, chắc chắn phải giúp anh thành công giành lấy vinh quang.

Giang Chấp cảm thấy hai bên thái dương của mình giật lên từng cơn đau đớn, có cảm giác như não bộ xuất hiện sớm vậy.

Lúc anh muốn trốn khỏi phòng họp thì lại bị Thịnh Đường giữ rịt lại. Cô hỏi anh: “Anh còn app mạng xã hội nào khác không? QQ, KakaoTalk, Skype, Facebook, Youtube, hay Momo cũng được…”



“Hết rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 522 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status