Tên anh là thời gian

Chương 135 : Chương 135 DỰNG SÂN KHẤU BIỂU DIỄN



Chương 135 DỰNG SÂN KHẤU BIỂU DIỄN

Suốt cả một buổi sáng, Thịnh Đường đều xông pha chiến đầu ở tuyến đầu, vì muốn giúp cho Fan thần có thể tiêu diệt bảng xếp hạng, dùng máu mở đường. Buổi chiều, Thẩm Dao không đợi được Thịnh Đường xuất hiện với một điệu múa như mong muốn. Việc này có vẻ không giống tính cách của Thịnh Đường cho lắm. Bình thường chỉ cần là chuyện đã hứa hẹn, Thịnh Đường tuyệt đối không cho ai leo cây.

Tới phòng tìm cô mới được biết ở trên mạng, Thịnh Đường đã “chiến đấu” với người ta.

Mỗi người có sự sùng bái của riêng mình.

Buổi tọa đàm này của Đại học Z vốn dĩ đã tập trung rất nhiều những người thành đạt, tuy rằng Fan thần quả thực nhận được sự ủng hộ, nhất là nhận được sự cuồng nhiệt không khác gì zombie tới từ các nữ sinh. Nhưng cũng không thiếu những người ủng hộ các nhân vật nổi tiếng khác, trong quá trình bầu chọn cho thần tượng nhà mình dĩ nhiên sẽ nảy sinh xích mích.

Việc này phải bắt nguồn từ sự hùng hổ đến dữ dội của Thịnh Đường.

Nói theo lời của Trình Tần thì lần này Thịnh Đường đã quyết tâm phải giúp Fan thần tiêu diệt bảng xếp hạng bằng được, rút ruột rút gan để quảng bá, điên cuồng lôi kéo phiếu bầu, thậm chí còn kéo cả Tư Thiệu và mấy người khác tập hợp thành một nhóm lôi kéo phiếu bầu, rồi mượn các mối quan hệ sẵn có của họ để tiếp tục khuếch trương rộng hơn, định chế các khẩu hiệu và chủ đề lôi kéo phiếu bầu, còn nhanh chóng thiết kế hình ảnh bóng cắt của Fan thần, cực kỳ khí thế. Chỉ trong vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi, không chỉ toàn bộ Đại học Z mà ngay cả các trường đại học lân cận cũng đều được lĩnh giáo sự điên cuồng của Thịnh Đường.

Cả đám Dương Tấn cũng không may mắn thoát nạn, bị Thịnh Đường dồn ép bắt buộc phải làm theo. Thịnh Đường nói: Trên sân bóng mấy người còn có ý đồ giở trò với tôi phải không. Thủ đoạn không vẻ vang một chút nào, bây giờ cơ hội để mấy người chuộc tội tới rồi đấy!

Dương Tấn còn biết nói thế nào? Miệng ở trên mặt cô, chỉ cần môi trên môi dưới chạm vào nhau thì danh dự đội bóng rổ trường họ coi như bị hủy hoại, chỉ còn cách đồng ý. Toàn bộ thành viên đội bóng rổ tiếp tục quảng cáo, xin phiếu bầu ngay trong trường của mình, vừa gửi đường link vừa lầm bầm trong lòng: Cô gái Thịnh Đường này, xinh đẹp như thế coi như bỏ phí của trời, quả nhiên một bụng toàn những ý đồ xấu xa.

Thịnh Đường thậm chí còn gọi một cuộc điện thoại cho Thịnh Tử Viêm: “Bố, bố lôi kéo phiếu bầu cho Fan thần đi.”

Thịnh Tử Viêm sau khi biết đầu đuôi câu chuyện thì dở khóc dở cười, thẳng thừng nói cô đúng là chỉ biết “ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng”, dụ dỗ cô: “Con cũng giúp bố của con tiêu diệt bảng xếp hạng đi, tới lúc đó đứng lên sân khấu buổi tọa đàm sẽ làm con vẻ vang biết bao nhiêu.”

Thịnh Đường buông một câu có thể khiến Thịnh Tử Viêm nôn ra máu: “Anh ấy là thần, con phải xuất chinh vì thần.”

Đúng, Fan thần chính là thần, còn ông bố này của con chỉ là một đống phân… Cơ mà, Fan thần là cái quái gì? Không lộ mặt, không ai biết rõ lai lịch, cứ thế lừa gạt được con gái cưng của ông sao?

Thịnh Đường quả thật muốn xuất chinh sát phạt vì thần, khẩu hiệu mà cô đề xuất vang dội nhất: Chiến đấu vì vinh quang!

Bản thân cô chỉ nhìn thấy mấy chữ này thôi cũng đã cảm động muốn chết rồi. Vinh quang, không sai, vinh quang chỉ có thể thuộc về Fan thần!

Nhưng ở trong mắt người khác, vinh quang này chưa chắc đã thuộc về Fan thần, cứ thế, những màn khẩu chiến trên mạng bắt đầu bùng nổ.

Ban đầu họ vẫn còn phân tích một cách lý trí, từ tác phẩm cho tới các danh hiệu giành được trong vài năm gần đây. Tuy rằng lĩnh vực mà từng người theo đuổi là khác nhau, nhưng tổng thể đều ở dưới một ngành lớn, thế nên các tiêu chuẩn để đánh giá cũng vỏn vẹn trong vài tiêu chuẩn như vậy: tác phẩm, danh hiệu, luận văn và ảnh hưởng ở trong và ngoài nước.

Có người không phục Fan thần là chuyện rất bình thường. Chưa tính đến chuyện không lộ mặt, số lượng tác phẩm so với những người có tên tuổi khác cũng không được gọi là nhiều, luận văn chưa được thấy, giải thưởng không có, điều duy nhất là các bức bích họa do anh khôi phục có ảnh hưởng không nhỏ trên trường quốc tế.

Cũng có người lôi chuyện Fan thần trả lại bích họa Đôn Hoàng ra nói, coi như một vết nhơ và chất vấn Thịnh Đường: Danh hiệu “thần” này từ đâu mà ra vậy? Nếu đã là thần, sao đến cả một bức bích họa Đôn Hoàng cũng không dám nhận?

Còn có người nói với giọng quái đản: Khôi phục bích họa thôi mà, có thể mang ra so sánh ngang bằng với những tác gia mỹ thuật lớn khác sao?

Đọc được những bình luận người không ra người, ma chẳng ra ma của mấy người đó, Thịnh Đường tức đến gần như bùng nổ. Chiến thôi!

***

Trong lúc Thịnh Đường cãi lộn qua lại, Giang Chấp và Tiêu Dã chẳng ai được nhàn nhã. Từ trước đến giờ, Tiêu Dã vẫn phụ trách tiến hành phân tích số hóa từ lớp địa chất tới lớp màu của hang số 0. Hang số 0 nhìn thì chỉ rộng từng ấy, nhưng bích họa ở mỗi triều đại, mỗi thời kỳ đều có một đặc điểm riêng biệt, công việc mà anh ấy phải làm chính là tiến hành phân tích các tổ hợp được tạo thành từ nhiều mảnh riêng lẻ khác nhau.

Thật ra về sau bất luận là nhóm Giang Chấp bọn họ tiến vào hang số 0 hay như lúc này La Chiếm và Kỳ Dư đều đang làm việc trong hang thì đều không còn bắt gặp những hiện tượng quái lạ nữa. Mỗi lần tổ chức họp, Kỳ Dư luôn nói: Hình như lúc chúng ta mở hang, linh khí ở bên trong cũng chạy mất tiêu rồi.

Câu chuyện về linh hồn trong bích họa không phải là những lời bịa đặt vô căn cứ. Từ cổ chí kim, có bích họa là có những linh hồn trong bích họa. Những bức bích họa có linh hồn không chỉ tồn tại ở các hang đá mà còn ở trong các hang động, các lăng mộ, các chùa chiền, thậm chí là cả các bức bích họa phương Tây.

Nhưng thuật ngữ “bích linh” trong chuyên ngành lại không giống những gì người ngoài giới tưởng tượng, thành tinh thành yêu hù dọa, hãm hại con người. Bích linh mà họ nói là chỉ linh hồn, khí chất của bích họa, là một cách thông qua những gì bích họa thể hiện bên ngoài để có thể cảm nhận được sức hấp dẫn văn hóa và những tinh thần truyền đạt của thời đại hình thành nên nó. Điều này cũng tương tự với khí chất bên trong của một con người, là niềm vui, là nỗi buồn, là kiên cường hoặc yếu đuối.

Bích họa của mỗi một thời đại đều có những khí chất khá tương đồng, nhưng nếu xem xét kỹ từng bức bích họa thì lại có những sự khác biệt riêng.

Những khí chất khác biệt ấy thể hiện ra ngoài được gọi là bích linh.

Nhưng “linh khí” theo lời nói của Kỳ Dư lại chỉ một vài thứ sống bên trong bích họa. Anh ấy luôn cho rằng thế giới bên trong bích họa rất sống động, nhất là những bức bích họa phản ánh nội dung cuộc sống người dân. Những con người và đồ vật bên trong vì thu nạp linh khí trong trời đất nên có một khí chất rất sống động. Những người bên ngoài bước vào phá vỡ sự cân bằng trời đất này nên chút tiên khí ấy cũng bay đi mất.

Tiêu Dã không tin mấy chuyện tà ma, nên từ đầu tới cuối vẫn chưa từ bỏ việc phân tích và nguyên cứu các hiện tượng kỳ lạ. Nhưng nào có dễ dàng? Nguyên nhân các hiện tượng này không còn xuất hiện lại nữa có rất nhiều loại. Có thể liên quan tới chất lượng không khí, có thể liên quan tới điều kiện khí hậu, có thể liên quan tới sự thay đổi nhiệt độ và độ ẩm của thuốc màu. Cũng giống như hiện tượng có người nhìn thấy cung nữ nhà Thanh đi ngang qua con đường nhỏ trong Cố Cung vào những ngày mưa gió vậy. Rất nhiều năm trôi qua, cho đến tận bây giờ người ta vẫn chưa thể đưa ra một câu trả lời hoàn toàn chính xác.

Khi đối diện với công việc, xưa nay Tiêu Dã luôn cố chấp tưởng chết, cũng lại thích đối đầu tới cùng. Còn Giang Chấp thì sao, lại để mặc cho anh ấy làm như vậy, mặc kệ cho anh ấy tha hồ phát huy đối với thuốc màu. Có nhiều lần, phía Giáo sư Hồ đã có lời bóng gió nhắc nhở Giang Chấp, có những điểm không cần thiết thì đừng cố chấp quá, tránh lãng phí thời gian.

Giang Chấp đáp lại một cách khéo léo: Mỗi một nhà khôi phục đều có thói quen làm việc của riêng mình. Những kế hoạch của Tiêu Dã đối với công việc, em không thể can dự vào. Thêm nữa, đừng lấy lý do thời gian cấp bách để trói buộc nhà khôi phục, sửa cho tốt quan trọng hơn nhiều việc sửa cho xong, đạo lý này Giáo sư Hồ là người hiểu rõ nhất.

Cứ đốp chát lại người ta như vậy, trong công việc hoàn toàn không nể tình riêng.

Trong lúc Tiêu Dã bàn bạc với Giang Chấp về thuốc màu thời cổ, tranh thủ lúc rảnh rỗi có ngó qua trang bầu chọn, còn không quên trêu chọc Giang Chấp: “Thật tình, nể mặt Thịnh Đường một lòng một dạ vì chuyện của cậu như vậy, cậu nên truyền dạy toàn bộ kinh nghiệm của mình cho cô ấy… Ôi shit!”

Giang Chấp nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào bản mẫu màu vẽ, đầu không buồn ngẩng lên: “Đang ngồi ngay dưới chân Kinh thành đấy, ăn nói văn minh một chút đi!”

“Không phải, cậu tự xem đi.” Tiêu Dã đưa di động ra trước mặt anh: “Đường cô nương đang làm gì đây?”

Giang Chấp dừng công việc đang làm lại, cầm di động lên xem. Trên trang web bình chọn ngoài tên của những người nổi tiếng và số phiếu bầu ra còn có khu vực bình luận. Vào lúc này, trong khu vực đó đang tranh cãi nảy lửa, nói chuyện gì cũng có. Có người nhắm vào Fan thần, cũng có người nhắm vào những người khác, hỗn loạn, rối ren.

Đương nhiên, những người khác nói gì Giang Chấp hoàn toàn không quan tâm, anh chỉ nhìn thấy những dòng bình luận Thịnh Đường để lại.

Cũng không thể nói là anh quá để tâm tới Thịnh Đường, chủ yếu vì bình luận của Thịnh Đường được trực tiếp ghim lên trang đầu, ý tứ khiêu khích nồng nặc…

[Mấy nhóc à! Không hiểu thế nào là tùy việc mà xem xét phải không? Mở miệng cũng không biết nói lời tử tế đúng không? Đợi đó, bà cô đây sẽ giúp mấy đứa biết thế nào là hùng biện, thế nào là lôi kéo phiếu bầu!]

Theo sau bài đăng của cô có tới hàng ngàn phản hồi…

Giang Chấp nhìn đến hoa cả mắt, dĩ nhiên chẳng rảnh rang tới mức đọc từng phản hồi ở bên dưới. Anh thoát ra ngoài, thẳng thừng dùng luôn di động của Tiêu Dã gọi cho Thịnh Đường.

Chuông kêu liên hồi nhưng không ai bắt máy.

Giang Chấp không nói không rằng đi ra ngoài, Tiêu Dã thấy vậy cũng bám theo sau.

Anh nhằm thẳng tới phòng của Thịnh Đường, tới trước cửa gõ rất lâu vẫn không có ai ra mở. Tiêu Dã thấy khó hiểu: “Tới phòng của Thẩm Dao rồi chăng? Chẳng phải đã hứa sẽ giúp cô ấy nghiên cứu vụ điệu múa Hương Toàn sao? Ở trong phòng làm sao mà múa được?”

Giang Chấp gọi thẳng điện thoại cho Thẩm Dao.

Cô ấy ngược lại bắt máy rất nhanh, nhưng nghe tiếng có vẻ như đang ở bên ngoài, rất ồn ào, nhiều tạp âm. Giang Chấp hỏi cô ấy có đang đi cùng Tiểu Thất không, đầu kia của Thẩm Dao hình như có người cao giọng gọi một tiếng, ngay sau đó là những tiếng hoan hô vang dội như sóng dậy, tiếng huýt sáo cũng lúc bổng lúc trầm.

Giọng Thẩm Dao ở đầu kia rất lớn: “Đúng, đang ở chung, chúng tôi tới Đại học Z rồi!”

Sao lại tới Đại học Z rồi?

Cũng chẳng biết ở đầu kia có chuyện gì xảy ra, chỉ biết Thẩm Dao hùng hùng hổ hổ ngắt điện thoại, điểm này hoàn toàn không giống với tính cách bình tĩnh của cô ấy thường ngày chút nào. Tiêu Dã nói: “Chắc chắn là đi vì chuyện bỏ phiếu rồi, chỉ là không biết Thịnh Đường lại nghĩ ra trò gì thôi.”

Giang Chấp quay người đi ngay.

“Đi đâu vậy?”

“Đại học Z.”

Không phải chứ, chuyện thuốc màu đang bàn dở giữa chừng cứ thế bỏ đó, tới Đại học Z can dự vào chuyện đó làm gì chứ?

“Đường Đường làm việc có chừng có mực, cậu cho là cô ấy đi kiếm bọn họ đánh nhau thật à?” Tiêu Dã hét lên sau lưng anh.

Giang Chấp không buồn quay đầu lại: “Cậu thích đi theo hay không thì tùy.”

Nếu Thịnh Đường có đi đánh nhau thật, ngược lại anh lại không lo lắng, cùng lắm nếu có phải chịu thiệt thòi anh giúp cô đánh trả là xong. Ban nãy lúc nói chuyện điện thoại với Thẩm Dao, tiếng hét ấy anh nghe rất quen tai.

Hình như là giọng của cậu Tư Thiệu đó.

Chẳng phải đang bị gãy chân ư? Cũng giỏi nhảy nhót khắp nơi thật.

***

Thịnh Đường dựng một sân khấu ở Đại học Z.

Nói chính xác là, sân khấu này đã được dựng lên trong quá trình Thịnh Đường đi tới Đại học Z. Lúc ra khỏi phòng, Thịnh Đường đã gọi điện thoại cho Tư Thiệu, hào sảng khí khái nói: “Em muốn dựng sân khấu biểu diễn!”

Ngay từ lúc bắt đầu, Tư Thiệu đã biết gặp phải chuyện của Fan thần, Thịnh Đường có thể điên cuồng tới mức nào. Cuộc khẩu chiến ở khu bình luận anh ấy cũng đã đọc, cực kỳ giống với tính cách của Thịnh Đường. Không cần cãi lại với mấy người, thẳng thừng dùng hành động.

Dựng sân khấu, hơn nữa còn ở Đại học Z, vậy tức là Thịnh Đường muốn “hát” rồi. Nói theo lời của cô thì: Nào, để tôi nói cho các người biết thế nào gọi là tùy việc mà xem xét!

Không cần suy nghĩ nhiều, Tư Thiệu gọi tất cả mọi người trong đội bóng rổ tới giúp đỡ, anh ấy thậm chí còn kéo theo đôi chân không mấy thuận tiện của mình tới tận nơi ủng hộ “việc làm vĩ đại” của Thịnh Đường. Đại học Z tuy phân ra làm nhiều học viện, bình thường các câu lạc bộ khi tổ chức hoạt động cũng phân ra từng khu và các lĩnh vực khác

nhau, nhưng khu vực của sân bóng rổ này có thể coi là khu vực trung tâm của toàn bộ Đại học Z, chỉ cần ở đây có chút động tĩnh gì, mọi người sẽ rầm rộ truyền tai nhau rất nhanh. Từ tối hôm qua tới sáng hôm nay, mọi động thái trong khu vực bỏ phiếu đều được các sinh viên chú ý. Thế nên khi trên sân bóng rổ người dựng sân khấu, kẻ treo băng rôn, mọi người liền hiểu, mười phần thì tám phần có liên quan tới chuyện bỏ phiếu, ai nấy đều kéo tới hóng chuyện.

Sau khi tới nơi, Thịnh Đường đích thân lâm trận, còn kéo theo không ít cờ màu. Mấy việc như trang trí sân khấu này sao có thể làm khó được Thịnh Đường và đám Tư Thiệu? Cộng thêm cả Trình Tần, có thể nói là góc nào cũng phóng khoáng như tranh, màu vẽ được dùng thẳng bằng thùng, phân công rõ ràng, chẳng mấy chốc trên sân khấu đã cực kỳ náo nhiệt.

Nhất là cảnh Thịnh Đường thẳng thừng hắt mực đen lên lớp vải trắng. Những nét vẽ tiêu sái như bay múa, màu vẽ được vận dụng thuần thục, cho dù hất đại một đại thấm đẫm tấm vải cũng chẳng sợ. Ngay sau đó cây bút vẽ đã được thấm đẫm màu vẽ được Thịnh Đường xoay chuyển, trở thành một điểm chấm phá.

Cô đang vẽ bóng hình của Fan thần.

Không sai, so với bóng cắt xuất hiện trên màn hình chiếu của buổi tọa đàm hay trên tấm poster, lần này Thịnh Đường đã vẽ bóng nghiêng toàn thân của một người đàn ông. Tuy rằng vẫn không nhìn rõ diện mạo, nhưng cái bóng ấy cao lớn thẳng tắp, cực kỳ bắt mắt.

Nền phía sau là sa mạc Gobi mênh mông không có điểm dừng. Cái bóng ấy đứng lặng giữa đất trời khoáng đạt, cô độc như một vị thần. Trông có vẻ như cát vàng bao la, nhưng cả tấm vải đều có màu sắc, có ánh hoàng hôn ngả xuống, như hất một ngọn lửa rực cháy xuống trần gian. Bóng hình ấy như khảm vào ráng chiều hùng tráng, cũng lại giống như du ngoạn trên dòng sông dài của thời gian.

Tuy rằng nền tảng hội họa của Thẩm Dao không bằng Thịnh Đường nhưng cô ấy cũng cố gắng giúp sức. Cô ấy vẽ lên hình Phi Thiên, nằm trên đám mây lành rực lửa. Thịnh Đường tranh thủ lúc ấy lại vẽ thêm mấy hình Phi Thiên khác, tay ôm Sênh nhạc, đàn ngược tỳ bà…

Trong phút chốc, sự hoa lệ của Đôn Hoàng vụt xuất hiện trên nền vải. Khoảnh khắc tấm vải dựng lên đón gió, các sinh viên trên sân vận động đều thảng thốt hết cả.

Từ trước tới nay, Thịnh Đường luôn cảm thấy văn hóa Đôn Hoàng có một sức hấp dẫn ma quái, tuy rằng chỉ là một nơi nhỏ bé, nhưng con đường tơ lụa đã được người ta đi qua hàng trăm, hàng ngàn năm nay và tiếng lục lạc vang vọng giữa đất trời chưa bao giờ bị nhấn chìm trong sa mạc. Dù năm tháng có luân chuyển ra sao, sức mạnh của Đôn Hoàng vẫn luôn ở đó. Sức mạnh ấy có thể khơi gợi niềm tín ngưỡng và sự sùng bái thuần túy nhất trong tâm hồn của con người, là sự kính nể trời đất thật sự.

Thế nên một nhóm người vốn dĩ chỉ tới hóng chuyện, sau khi được chứng kiến sự rực rỡ của Phi Thiên, nhất thời cũng im bặt.

Ngược lại, những con người đang bận rộn túi bụi vẫn chưa hay biết gì.



Ví dụ như Trình Tần. Sau khi tô màu xong tấm băng rôn, đặt cây bút xuống, cô ấy quay đầu nhìn lớp vải, nhíu mày: “Lớp vải này sau trông quen thế nhỉ?”

Thịnh Đường hoàn thành xong tác phẩm lớn, ném cây bút đi: “Tấm ga giường trắng cậu mới mua đó, ban nãy lúc về chung cư tìm dụng cụ mình tiện tay mang ra ngoài.”

Trình Tần như sét đánh bên tai: “Thịnh Đường, cậu là ma quỷ sao! Làm cái trò gì vậy! Mình phải bỏ ra một khoản tiền lớn để mua về đấy…”

Thịnh Đường khoát tay: “Vì Fan thần, chuyện gì cũng xứng đáng.”

Shit!

Cậu vì Fan thần thôi, mình đâu phải…

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 522 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status