Tên anh là thời gian

Chương 137 : Chương 137



Chương 137 CÒN SỰ TỒN TẠI CỦA TÍN NGƯỠNG KHÔNG?

Sự khảng khái, sục sôi của Thịnh Đường khiến cho không chỉ Thẩm Dao, một người sắp quen cô tới nay đã hai năm, mà thậm chí cả Trình Tần, người chị em cây khế cùng chung hoạn nạn với cô cũng phải sửng sốt đến ngẩn người. Cô nàng thầm cảm thán trong lòng: Bình thường nha đầu này đúng là rất giỏi ăn nói, là kiểu dù mình đang đuối lý cũng phải bịa ra ba phần lý lẽ để tranh luận, nhưng kiểu “diễn giảng” vừa nghiêm túc đứng đắn vừa làm phấn chấn lòng người như hôm nay thì vẫn là lần đầu tiên.

Trình Tần nhớ tới cuộc thi hùng biện của trường năm ngoái, Thịnh Đường với tư cách là người nổi bật nhất, không có đối thủ của Câu lạc bộ Đại học Z, đã dẫn đội xuất chinh, ngồi trên ghế hùng biện có mấy lần trình bày khiến đối phương phải nghẹn họng. Cuối cùng trong trận chung kết, trực tiếp đối đầu với tuyển thủ của đối phương, Thịnh Đường tiếp tục phát huy bản lĩnh ngụy biện của mình, tốc độ vừa nhanh lại không nói lý lẽ, cứ thế dẫn dắt khiến cho đối phương đi lạc đề, khiến tuyển thủ đội đối phương đi theo hướng suy luận của cô, nói con cà con kê đến tận năm, sáu phút mới chợt phản ứng lại.

Đại học Z giành được giải quán quân, Thịnh Đường với tư cách nhà hùng biện xuất sắc nhất được rất nhiều trường đại học khác biết đến. Tuyển thủ của đội đối phương tức giận vô cùng, liên tục kêu gào: Cãi bừa, cãi bừa!

Phải biết rằng bốn tuyển thủ trong đội đối phương đều là những cái miệng nổi tiếng trong khoa Pháp luật…

Trình Tần nhìn lên Thịnh Đường trên sân khấu rồi lại nhìn xuống màn hoan hô rầm rộ bên dưới, trong lòng bỗng xuất hiện cảm giác tự hào như nhà có con gái mới trưởng thành: Đường Đường nhà mình ấy à, cuối cùng cũng nghiêm túc được một lần, quả thực tới Đôn Hoàng không phí thời gian…

Qua đám đông, Giang Chấp dựa vào thân cây. Thịnh Đường nói bao lâu, ánh mắt anh cũng nhìn cô bấy lâu. Ban đầu, khi Thịnh Đường bắt đầu lên tiếng trình bày, Giang Chấp còn có suy nghĩ muốn cười, về sau nghe cô nói tới cuối cùng, anh bỗng dưng không cười nổi nữa, trong lòng từ từ nảy sinh một phần tình cảm rất khác lạ, rất nặng nề. Là một sức nặng mà anh chưa từng cảm nhận được, đè thẳng lên trái tim của anh.

Cũng thật kỳ lạ, anh hoàn toàn không cảm thấy phần tình cảm đó khiến cho mình không thở nổi, ngược lại nó khiến anh xuất hiện một cảm giác an tâm, vững chắc. Trước kia, anh luôn cảm thấy giữa trời đất rộng lớn này, anh như một bụi cỏ dại, không rễ không cành, có thể ở một nơi cô độc tới già cũng có thể đi khắp mọi nơi, tứ hải là nhà. Nhưng hôm nay, sức nặng vô duyên vô cớ xuất hiện ấy cứ thế đè lên trái tim anh, dạy cho anh trong phút chốc bỗng dưng có cảm giác mình mọc rễ.

Cảm giác này rất kỳ diệu, tới từ Thịnh Đường.

Giống như khắp thiên hạ này tất cả mọi người đều chửi mắng anh, duy chỉ có mình Thịnh Đường giống như một chiến sĩ chiến đấu vì anh, thanh minh cho danh tiếng của anh, cố gắng hết sức có thể để bảo vệ sự tôn nghiêm và vinh quang của anh.

Vinh quang.

Cô nói, nơi có sự tồn tại của anh chính là vinh quang.

Nếu như Thịnh Đường không đứng trên sân khấu mà đứng ngay trước mặt anh nói những lời này, có thể anh sẽ cười, mắng cô ngốc nghếch, còn nói với cô rằng: Khôi phục bích họa đối với tôi mà nói chính là một công việc, không khác gì một công việc mà người ta cần phải tìm, cần phải làm mới có thể nuôi sống được gia đình vậy. Tuy rằng anh không có gia đình để nuôi, nhưng không khôi phục bích họa, có lẽ anh cũng chẳng biết có thể làm nghề gì khác.

Thịnh Đường vẫn đang ở trên sân khấu kêu gọi bỏ phiếu, nói xong cả đống đạo lý thì quay trở về với mục đích thật sự, cũng giống như quá trình ép buộc họ bỏ phiếu vậy, cô hô hào mọi người chọn tất cả các hạng mục. Ở một khoảng cách xa như của Giang Chấp mà vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt rực sáng của Thịnh Đường, không cần miêu tả cũng biết nó lấp lánh, huy hoàng đến mức nào.

Giang Chấp cảm thấy cô rất xinh đẹp.

Một lúc lâu sau, Giang Chấp hỏi Tiêu Dã: “Cậu bảo, giữa người với người trong thời buổi bây giờ còn cần có tín ngưỡng không?”

Anh khôi phục bích họa không phải vì anh yêu thích bích họa đến mức nào, chỉ là cảm thấy đối diện với bích họa đơn giản hơn đối diện với lòng người rất nhiều. Anh không thích thế giới này, cũng không muốn thỏa hiệp với thế giới, chỉ dựa vào một chút suy nghĩ cố chấp cuối cùng để tới Đôn Hoàng, mục đích quả thực chính là hang số 0, chứ không phải là một tín ngưỡng nào đó.

Ngày ấy trên sân thượng của chung cư, Tiêu Dã nói cậu ấy có tín ngưỡng, cậu ấy chuyển ngành sang làm khôi phục bích họa chính là vì yêu thích. Cậu ấy cho rằng dù là không khí của Đôn Hoàng thì cũng toát ra sức mạnh của văn hóa truyền thống, còn cả chợ đêm Sa Châu với bầu không khí của cuộc sống đời thường. Tiêu Dã nói, đó là nơi đã náo nhiệt suốt ngàn năm…

Sa mạc Gobi ngàn năm, đại mạc hoang vu mênh mông, hang đá sừng sững giữa đất trời và nền văn minh Lâu Lan đã bị cát vàng vùi lấp, ở trong mắt Tiêu Dã, tất cả những điều ấy đều là sự thể hiện của đam mê. Nhưng ở trong mắt Giang Chấp, sa mạc cát vàng cũng chỉ là sa mạc cát vàng, nền văn hóa có rực rỡ hơn nữa cũng vẫn bị dòng sông dài của thời gian nuốt chửng. Thứ cần phải ra đi cuối cùng cũng sẽ ra đi, có gì để si mê đâu?

Hôm nay, ở trên sân khấu, Thịnh Đường đã nhắc đến tín ngưỡng, thậm chí coi anh như một vinh quang. Anh vừa cảm thấy rối bời cũng vừa phải nghiêm túc suy tư, thứ gọi là tín ngưỡng ấy còn đáng giá sao?

Tiêu Dã không buồn suy nghĩ: “Dĩ nhiên là cần.”

Giang Chấp quay đầu nhìn anh ấy.

“Càng vào lúc lòng người dễ thay đổi càng cần có tín ngưỡng.” Tiêu Dã tổng kết ngắn gọn: “Những người có tín ngưỡng nội tâm sẽ bình thản. Trên đời này có quá nhiều kẻ ô hợp, thì cũng phải tồn tại những người tỉnh táo chứ, đúng không? Hoặc là, người đời tỉnh cả mình tôi say? Kể cả nói vậy cũng hợp lý.”

Giang Chấp nghe xong chợt cảm thấy xúc động nơi đáy lòng, nhưng do tính cách điều khiển, anh vẫn khẽ cười, đáp trả một câu: “Với tửu lượng của cậu ấy hả? Thôi bỏ đi.”

Tiêu Dã cười ha ha, cũng không cãi lại anh mà hỏi ngược lại anh: “Ấy, nhìn fan em gái đứng trên sân khấu chiến đấu anh dũng vì cậu như vậy, cậu có cảm nhận như thế nào? Nếu còn không làm chuyện gì, đến tôi cũng cảm thấy không đành lòng đấy.”

“Cậu nghĩ rằng tôi nên làm gì?”

“Lớn tiếng nói cho cô ấy biết cậu chính là Fan thần.”

Giang Chấp nhìn Tiêu Dã chằm chằm như đang nhìn một kẻ đầu óc hơi ẩm ương: “Cậu bị mất trí nhớ à, tôi chưa nói cho cô ấy nghe sao?”

Cũng đúng nhỉ…

Tiêu Dã cảm thấy việc này giống như một vòng tròn quái đản. Rõ ràng ở ngay trước mặt có một lối thoát nhưng những con người đang đứng trong vòng tròn ấy lại luôn cảm thấy lối thoát ấy là giả, thế là cứ ở trong vòng tròn chạy loạn lên, đến cuối cùng chẳng ai có thể thoát được ra ngoài.

Trên dưới sân khấu lại có một loạt những tiếng hoan hô vang lên. Những lời nói ấy của Thịnh Đường đã thu nạp được tấm lòng của không ít con người.

Tiêu Dã nhìn Thịnh Đường, chép miệng ngợi khen: “Tiểu sư muội này của tôi thật tình tốt đến không thể tốt hơn rồi, xem ra chỉ có một người xuất sắc như tôi mới có thể xứng với cô nhóc thiên tài quỷ quyệt này.”

“Biến.” Giang Chấp buông một câu. .

“Thế là có ý gì?” Tiêu Dã cười hỏi: “Sư phụ là danh xưng cậu tự nhận, Đường Đường đã dâng trà mời cậu chưa? Bắt đầu lo cho cuộc đời của cô ấy thật đấy à?”

Giang Chấp liếc anh ấy một cái, không buồn quan tâm nữa.

Tiêu Dã xích sát lại gần anh, huých bả vai vào người anh, ra hiệu cho anh nhìn lên sân khấu: “Nhìn thấy ánh mắt của Tư Thiệu chưa? Chuyện buổi tọa đàm và bỏ phiếu coi như cậu ta cũng có công lao to lớn. Cậu bảo nếu như hôm nay Fan thần giành chiến thắng giòn giã, Tư Thiệu liệu có được ôm người đẹp về nhà không? Giang Chấp, cậu đừng có định giúp đỡ người ngoài, một cô gái tốt như thế này cậu phải giữ lại cho tôi.”

“Ôm người đẹp về nhà ư?” Giang Chấp cười, từ tốn bổ sung một câu: “Tôi sẽ đánh gãy cái chân còn lại của cậu ta.”

***

Bỏ phiếu sẽ kết thúc vào lúc chín giờ tối, cũng có nghĩa là đến đúng chín giờ tối, đường link bầu chọn sẽ được đóng lại, người nào giành được vị trí đầu tiên nhìn cái là biết ngay. Sau một hồi bị Thịnh Đường “giày vò”, Fan thần dẫn trước và bỏ xa những người ở phía sau. Thịnh Đường như bị mắc chứng ám ảnh cưỡng chế vậy, vị trí số một của tất cả các hạng mục đều bắt buộc phải là Fan thần, nói theo lời của cô thì, đều tăm tắp trông mới đẹp.

Người có số phiếu bầu cao thứ hai là Thịnh Tử Viêm.

Có quá nhiều người yêu quý Thịnh Tử Viêm, chưa nói đến chuyện có danh tiếng cả trong và ngoài nước, chỉ số diện mạo cao lại chung tình. Điểm duy nhất không ổn là sinh ra một “nghiệp chướng”, cả hai cánh tay đều hướng về phía người ngoài. Thịnh Đường không những vì đại nghĩa diệt thân mà còn nói với Mạc Họa: Mẹ nói xem, bố con từng ấy tuổi rồi, còn tranh giành gì với một thanh niên trẻ tuổi nữa? Thiên hạ sau này chẳng phải đều thuộc về thế hệ trẻ chúng con sao?

Lúc ấy Thịnh Tử Viêm vừa hầm xong một bát huyết yến, bưng lên cho Mạc Họa ăn, nghe xong câu ấy, ông suýt tức đến nội thương. Sau khi bà ngắt điện thoại, Thịnh Tử Viêm đau đớn cõi lòng nói: Thế này là bị ma nhập rồi. Làm sao nó biết được nhà khôi phục tên Fan đó là người cùng thế hệ với nó? Chưa biết chừng người ta còn cao tuổi hơn cả tôi, tới lúc đó xem con nha đầu chết tiệt này chui vào đâu mà khóc.

Mạc Họa khẽ buông một tiếng thở dài, trao trả lại bát huyết yến cho ông, chân thành khuyên nhủ: Hay là, ông tự bồi bổ cho mình đi.



Chưa tới chín giờ mà quán bar “Bánh Xe Thời Gian” đã vô cùng tấp nập.

Tư Thiệu mời tới không ít bạn học, cũng bao gồm cả Thịnh Đường, lấy danh nghĩa muốn tổ chức một buổi chúc mừng cho Fan thần ở quán bar. Bầu không khí rầm rộ không khác gì khai mạc World Cup, khắp các ngóc ngách lớn nhỏ của quán bar đều là những fan hâm mộ cuồng nhiệt của bóng đá, hân hoan uống bia.

Thịnh Đường dĩ nhiên phải đi, mục đích chính là để chứng kiến khoảnh khắc Fan thần giành lại vinh quang.

Chuyến bay trở về của họ vào ngày hôm sau nên sau buổi họp, Giang Chấp và mọi người bắt đầu thu dọn hành lý. Thịnh Đường lại càng tích cực hơn. Sau khi rầm rầm gõ cửa phòng của Giang Chấp, giao cho anh một bản phương án khôi phục, cô cũng đồng thời đập tờ giấy mời tới quán bar lên mặt bàn, thành công chặn được họng của Giang Chấp.

Giang Chấp chống tay lên trán: “Đường Tiểu Thất, em có còn là người không? Cả một đêm cộng thêm một ngày vẫn chưa chợp mắt, không buồn ngủ sao?”

Bên này vận động bỏ phiếu, bên kia vẫn có thể sửa chữa lại phương án khôi phục, đây là thể lực gì?

“Đây chính là sức mạnh tinh thần.” Nói rồi, Thịnh Đường nhét thẻ phòng vào trong tay Giang Chấp, cười nhẹ nhàng: “Sư phụ hãy ủng hộ công việc của tôi một chút đi. Tư Thiệu bị gãy chân mà, ở quán bar chắc chắn không bận rộn kịp. Tôi phải qua đó trước, cơ mà… va ly hành lý của tôi vẫn còn chưa thu dọn xong…”

Giang Chấp cảm thấy may mắn khi mình vẫn chưa tới bảy, tám chục tuổi, bằng không có thể trúng gió bất cứ lúc nào. Thấy cô quay đầu định bỏ chạy, anh lập tức giữ chặt cổ tay cô, cười vờ vịt: “Cậu ta có gì cần giúp?”

Thịnh Đường quay đầu lại, cạy từng ngón tay của anh ra: “Không phải là giúp anh ấy, là giúp Fan thần của tôi.”



Sau khi Thịnh Đường điên cuồng bỏ đi, Tiêu Dã đứng dựa một bên, cười hừ hừ: “Tôi đã nói gì ấy nhỉ, tối nay họ Tư đó chắc chắn sẽ giở trò mà.”

Giang Chấp im lặng không lên tiếng, sau khi gấp quần áo gọn gàng cho vào vali, anh quay người đi ra ngoài. Tiêu Dã ngó đầu ra nhìn: “Đi đâu vậy?”

“Thu dọn va ly hành lý cho Tiểu Thất!”

“Sau đó thì sao?” Tiêu Dã hỏi với sau lưng anh.

“Đi đập chân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 522 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status