Tên anh là thời gian

Chương 138 : Chương 138



Chương 138 LÀ ĐÀN ÔNG THÌ PHẢI RỘNG RÃI MỘT CHÚT

Quán bar Bánh Xe Thời Gian kể từ ngày khai trương tới giờ chưa từng thiếu ca sĩ, nghe nói ông chủ của quán bar là một người làm trong giới giải trí, thế nên nghe nói ngày khai trương đã có không ít ngôi sao xuất hiện góp vui, đặc biệt là trong giới ca sĩ cũng có không ít người tới dự. Có điều ở thành phố Bắc Kinh này, những nhà hàng do những người nổi tiếng làm chủ nhiều vô số kể, lĩnh vực nào cũng có, vì vậy chuyện này không được coi là một sự kiện làm chấn động toàn thành phố.

Danh tiếng của quán bar Bánh Xe Thời Gian sở dĩ lan rộng khắp nơi không phải nhờ vào các mối quan hệ của ông chủ, chủ yếu vẫn phải dựa vào thị trường khách hàng. Một là, thực đơn đồ ăn đồ uống trong Bánh Xe Thời Gian đều có giá ở tầm mà đại đa số quần chúng có thể bỏ ra được. Hơn nữa quán bar thi thoảng lại tung ra các sản phẩm mới, tổ chức đủ các loại sự kiện nên thu hút được không ít các sinh viên hay những người nổi tiếng trên mạng tới check-in. Thứ hai, chính là nhờ ca sĩ.

Ai là khách quen của quán bar Bánh Xe Thời Gian đều sẽ biết, thu nhập của ca sĩ tại đây không hề thấp. Các quán bar khác dù ít dù nhiều vẫn sẽ gặp phải những mùa vắng vẻ, nhưng Bánh Xe Thời Gian thì không. Số lượng các ca sĩ tới Bánh Xe Thời Gian xin việc nhiều không đếm xuể, mảnh đất Bắc Kinh này xưa nay cũng chẳng thiếu ca sĩ. Ngoài việc muốn kiếm được một thu nhập không tệ ra, phần nhiều đều tự coi mình như một con “Thiên lý mã”, hy vọng có thể được ông chủ “Bá Nhạc” của quán bar này để mắt tới, ký hợp đồng debut.

Nhưng quả thực Bánh Xe Thời Gian cũng đã khai thác được rất nhiều ca sĩ tài năng, ông chủ đích thực là một người tiếc nhân tài, yêu quý nhân tài. Có điều, trụ vững ở Bánh Xe Thời Gian không phải là điều mà tất cả các ca sĩ đều có thể làm được. Không ít người tự nhận là mình có tài nhưng thật sự có thể trải qua những lần đào thải cũng chỉ có lác đác vài người.

Tư Thiệu là một bảo bối đáng giá của Bánh Xe Thời Gian, bởi vì anh ấy có một chất giọng rất tốt, thế nên ông chủ luôn tìm đủ mọi cách để giúp anh ấy được debut. Chỉ cần có show của Tư Thiệu, trong quán bar tuyệt đối không thiếu các cô gái cuồng nhiệt vì anh ấy. Có tài năng, có diện mạo, có người hâm mộ, tất cả mọi cánh cửa ngách của Bánh Xe Thời Gian đều mở rộng cho anh ấy, thời gian biểu diễn đều do anh ấy quyết định. Cho dù một hôm nào đó anh ấy hứng lên muốn đến quán bar thì những ca sĩ đã có show cố định của buổi hôm đó cũng phải điều chỉnh lại thời gian biểu diễn.

Tư Thiệu làm việc có chừng mực, từ sớm đã có lời trước với quán bar rằng tối nay anh ấy sẽ đến. Phía quán bar dĩ nhiên rất vui, chỉ mong sao tối nào anh ấy cũng tới làm ca sĩ hát chính.

Quán bar Bánh Xe Thời Gian nằm trong một con ngõ ở khu phố cổ, nói theo lời của Trình Tần chính là kiểu “khác người”.

Không đặc biệt chọn những nơi nổi bật hoặc tập trung đông người như các quán bar khác, ví dụ như Hậu Hải, hay ví dụ như Sanlitun. Giang Chấp và mọi người dựa theo định vị mải miết tìm tới ngõ Ngũ Đạo Doanh của Ung Hòa Cung, Trình Tần đã đứng ở đầu ngõ đợi từ lâu rồi.

Giang Chấp và mọi người xuống xe, không cần phải nhìn bằng mắt vì từ xa đã nghe thấy chất giọng to sang sảng của Trình Tần: “Làm sao hả? Làm sao mà tôi lại phải sống cô độc tới già? Đang sống trong xã hội pháp trị, cậu chớ có ăn nói bậy bạ, tôi cho cậu một cơ hội để nói lại lần nữa.”



Đầu con ngõ có một sạp hàng, bên trên bày không ít dụng cụ pha trà. Trên tấm mảnh bằng vải trắng dựng thẳng đứng viết bốn chữ “Thanh lý dọn kho”. Người qua người lại, có người hứng thú cùng lắm cũng chỉ dừng lại một chút để ngó qua qua.

Chẳng biết Trình Tần đang ngồi sụp xuống đó đôi co gì với ông chủ. Một cô gái rất xinh đẹp, ngồi ở đó trông không khác gì một con chim cút, chẳng còn chút hình tượng nào để nói.

“Trình Tần!” Tiêu Dã hét to một tiếng.

Nhìn thấy họ đã tới, Trình Tần đứng lên, vẫy vẫy tay với họ.

“Cực kỳ khó tìm, có ngóc ngách xó xỉnh nào là chui hết vào. Cũng chẳng hiểu ông chủ của Bánh Xe Thời Gian suy nghĩ kiểu gì. Cũng chỉ cậy bây giờ nhiều người thích đắm mình trong các quán bar, bằng không với kiểu ngang ngược này đã phá sản sớm.”

Trình Tần dẫn họ đi xuyên một mạch qua con ngõ, vừa đi vừa ai oán.

Đêm hè náo nhiệt, nhất là trong con ngõ này, hai bên đường đều là những cửa tiệm đầy màu sắc rực rỡ, đủ các mặt hàng thời thượng, các trò chơi mới. Vì ở sát bên cạnh Ung Hòa Cung, thế nên ở đây có không ít các cửa hàng bán trang phục truyền thống, giống như xường xám(*) đặt may hay Hán phục cải tiến…; Cũng lại vì nơi đây là thiên đường của giới trẻ thế nên cũng có không ít cửa hàng của các nhà thiết kế thời trang, các hàng ăn uống, vui chơi thỏa thích, thể hiện sự va chạm giữa truyền thống và hiện đại.

(*) Xường xám (cũng gọi là sườn xám) hay áo dài Thượng Hải là các tên gọi khác nhau trong tiếng Việt của một loại trang phục truyền thống Trung Quốc. Hay thấy ở vùng Thượng Hải nên còn được gọi là áo dài Thượng Hải (Thượng Hải trường bì bào).

Càng khuya lại càng tấp nập, cộng thêm có những cơn gió nhè nhẹ thổi qua, lá của cây hòe lớn trên đỉnh đầu kêu xào xạc nên chuyện đi xuyên qua ngõ hẻm trở thành một việc rất thoải mái, dễ chịu. Nhóm bốn người của Giang Chấp ai nấy đều là trai xinh gái đẹp, đi giữa đám đông là cực kỳ nổi bật, thu hút sự chú ý của không ít ánh mắt.

Tiêu Dã hỏi Trình Tần ban nãy ầm ĩ chuyện gì. Không nhắc đến thì không sao, vừa nhắc đến nét mặt Trình Tần đã lộ rõ vẻ không vui: “Ông chủ nói ông ta biết xem tướng, kiên quyết nói trong số phận của tôi thiếu hoa đào. Còn nói nếu không phá giải, tôi sẽ phải sống cô độc tới già, tôi nhổ vào cả nhà ông ta.”

Cái tính cách hổ báo này.

Tiêu Dã bật cười khanh khách, chẳng trách có thể cãi nhau tới trở mặt với người ta, chưa động chân động tay đã là khá rồi. Anh ấy nhớ lại dáng vẻ hằn học, dữ tợn của Trình Tần khi họ đi tới đầu ngõ lúc trước, một cái nhìn cũng như muốn khoét con ngươi của đối phương ra.

Giang Chấp hiếm có dịp chen lời vào: “Muốn nghe lời hay ý đẹp, cứ cho ông ta chút tiền là được.”

“Rành quá nhỉ.” Tiêu Dã gác cánh tay lên vai anh, nụ cười trong ánh mắt cũng phóng túng, trêu ngươi như cảnh đêm tối nay vậy: “Nhưng mà, trong số những người xem tướng đoán số mệnh này cũng có cao thủ, hôm nào để tôi tìm cho cậu một người, giúp cậu bói thử xem duyên phận giữa cậu và tiểu thư nhà họ Trình ra sao nhé?”

“Chuyện của tôi và cô Trình không vội, nếu cậu quan hệ rộng rãi đến thế thì bói thử cho hai chúng ta trước đi.” Giang Chấp từ tốn nói.

“Hai chúng ta mà còn cần phải bói à?” Tiêu Dã cười.

“Cần chứ, sao lại không cần?” Giang Chấp cười khẽ: “Bói xem đoạn nghiệt duyên này khi nào mới có thể kết thúc.”

Tiêu Dã không phẫn nộ mà bật cười: “Ấy đừng, không còn tôi ở bên cạnh cậu, cuộc sống của cậu sẽ cô độc, lẻ loi, lạnh lẽo biết bao. Theo tôi thấy, khi nào trở về Đôn Hoàng, cậu hãy nhường gian phòng ngủ phụ của cậu cho tôi. Cậu thấy đấy, hai người một rùa, cuộc sống sẽ có dư vị lắm.”

Hay lắm, vẫn chưa quên căn chung cư của anh.

Giang Chấp từ tốn, chậm rãi đốp lại một câu: “Có thể là hai người một rùa, nhưng người đó chưa chắc đã là cậu.”

“Ấy đừng, sự dí dỏm của tôi có ích lắm đó…”

T rình Tần quay đầu nhìn nhanh hai người họ, trái tim cũng xao xuyến theo đôi chút.

Ánh trăng đang lúc mông lung, có phải trăng cũng đang mượn cơn gió nhẹ tặng rượu cho người hay không thì tạm thời không đề cập tới. Nhưng bất luận ai nhìn thấy cảnh này cũng sẽ có linh cảm hai người họ có lẽ từng quấn lấy nhau sau một cơn say…

Về điểm này cô ấy ngưỡng mộ Thịnh Đường, ở gần hai anh chàng đẹp trai thế này sướng mắt đẹp lòng biết bao. Diện mạo này, vóc dáng này, có nhiều chuyện phiền lòng hơn nữa chỉ cần ngắm nhìn gương mặt của họ thì tất cả đều sẽ tan biến thành mây khói. Sau đó cô ấy lại nghiến răng mắng Thịnh Đường “bùn nhão không trát được tường”. Hai cái “giá treo quần áo” tốt như thế này thi thoảng cũng phải sờ soạng tí chứ.



Bánh Xe Thời Gian tối nay náo nhiệt hơn bất kỳ dịp cuối tuần nào trước đó.

Ngoài các fan của Tư Thiệu, nơi đây dường như đã bị các sinh viên của trường Đại học Z bao trọn. Tư Thiệu ở đây làm chủ nhà với lý do mừng trước chiến thắng sớm ngay từ mở màn của Thịnh Đường.

Khi nhóm bốn người của Giang Chấp len được vào bên trong, bên cạnh cũng có dăm ba tốp sinh viên đi vào theo, lúc đưa giấy mời thì mồm năm miệng mười ba hoa.

“Mấy ông bảo hôm nay Tư Thiệu vì chuyện bỏ phiếu thật đấy à?”

“Làm gì có chuyện ấy? Tư Thiệu đâu có học chuyên ngành khôi phục bích họa, thần tượng cũng không thể nào là Fan thần được.”

“Chỉ vì muốn Thịnh Đường vui thôi. Cậu ấy thích Thịnh Đường, cả Đại học Z có ai là không biết.”

“Vậy chưa biết chừng tối nay lại tỏ tình ấy chứ, làm rầm rộ thế này cơ mà.”

“Chắc chắn rồi, tâm tư này của Tư Thiệu làm sao giấu kín được. Hơn nữa bao nhiêu năm qua cậu ấy cũng đâu định giấu. Mấy ông cũng thấy rồi đấy, hai năm nay Thịnh Đường suốt ngày chạy tới Đôn Hoàng, sắp tốt nghiệp đến nơi rồi, chắc chắn đến tám, chín phần là cô ấy muốn hướng tới Tây Bắc, vào lúc này mà Tư Thiệu còn không bày tỏ tình cảm thì đâu còn cơ hội nữa.”

Bốn người nhóm Giang Chấp cứ đi suốt phía sau họ, một vài thanh âm vụn vặt không thể tránh khỏi lọt vào tai họ, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng nhạc và tiếng gõ trống trong quán bar, thùm thụp dội thẳng vào trái tim người ta. Càng đi sâu vào bên trong tiếng nhạc càng lớn, đây là thiên đường của những người trẻ tuổi, chưa bao giờ là một quán bar yên tĩnh.

Tiêu Dã nghiêng đầu, ghé sát môi vào tai Giang Chấp thì thầm: “Tôi đã nói gì ấy nhỉ?”

Giang Chấp không nói gì, chỉ bật cười thành tiếng.

Đúng lúc ấy, Trình Tần lại liếc nhìn hai người họ một cái… Trái tim bồng bềnh, cơn bồng bềnh vẫn còn chưa thể tan đi.

Bầu không khí bên trong quán bar đang rất nóng.

Diện tích ở đây so với những quán bar top một, top hai ở khu vực Sân vận động công nhân Bắc Kinh nhỏ hơn rất nhiều. Nơi này được chia làm hai tầng, chính giữa tầng một là một sàn nhảy khá lớn, cung cấp chỗ nhảy và biểu diễn cho ban nhạc và khách khứa. Tới giờ đón khách, quán bar vốn dĩ sẽ có những khách hàng bên ngoài đi vào, cộng thêm một lượng lớn sinh viên của Đại học Z nên khung cảnh là rất sục sôi. Có người nhảy cùng âm nhạc, có người bê ly rượu đi bắt chuyện bâng quơ. Ánh đèn trên đỉnh đầu rực rỡ, nhấp nháy theo nhịp điệu, chiếu lướt qua những gương mặt trẻ trung, buông thả muôn hình vạn trạng trên sàn nhảy.

Nhóm Giang Chấp tới đây theo vé mời thế nên đã có sẵn bàn để ngồi. Trình Tần đi trước, gạt hết đám đông đang nhảy nhót ra để dẫn mọi người len lỏi vào trong. Ánh đèn lắc lư, tiếng âm nhạc ồn ào, không để ý một chút là đã lạc mất cô ấy. Một lúc lâu sau, họ lại nhìn thấy cô ấy đứng ở một chỗ, nhảy lên thật cao, vẫy tay với họ: Bên này!

Vào chỗ ngồi, Tiêu Dã gục thẳng đầu vào lòng Giang Chấp, vỗ vỗ ngực: “Mệt chết tôi rồi, mới có mấy bước chân mà có khác gì vượt núi băng đèo đâu.”

Trình Tần vừa hay ngồi kế bên cạnh Thẩm Dao và đối diện với họ. Mông còn chưa chạm xuống ghế, cô ấy đã kêu lên một tiếng trong lòng: Ôi trời đất ơi…

Thẩm Dao ở bên cạnh cười nói: “Mấy cô gái trẻ bây giờ bạo dạn thật đấy. Tiêu Dã, chắc anh bị sờ soạng cũng kha khá nhỉ?”

Tiêu Dã thấy Giang Chấp không đẩy mình ra bèn được nước lấn tới, thẳng thừng nằm thẳng cẳng ra sô pha, chân gác lên tay vịn sô pha, đầu gối vào đùi Giang Chấp, nét mặt phản bác lộ liễu: “Thích sờ thì cứ sờ đi, đằng nào thì tôi cũng không chịu thiệt. Làm đàn ông mà, phải rộng rãi một chút.” Nói tới đây, anh ấy giơ tay vỗ vỗ lên ngực Giang Chấp: “Đúng không?”

Không chỉ anh ấy bị sờ soạng, chính Giang Chấp cũng bị không ít người “chấm mút”. Có mấy lần anh ấy giương mắt nhìn có cô gái chạm tay lên ngực Giang Chấp. Mấy chỗ như thế này vốn dĩ là nơi thoải mái để lộ bản chất, nếu như không quá đáng lắm thì có thể cười hi hi ha ha rồi cho qua. Nhưng Giang Chấp thì hay rồi, khóe miệng xệ xuống, mắt nghiêm lại, khiến con gái nhà người ta sợ đến nỗi run lẩy bẩy cả tay.

Giang Chấp gạt tay Tiêu Dã ra, rút ra một điếu thuốc, nhưng mãi vẫn không châm lên, rõ ràng tâm tư không đặt vào câu chuyện tầm phào ban nãy. Anh hỏi Trình Tần: “Tiểu Thất đâu rồi?”

Trình Tần đang mải nghĩ đến chuyện hai người đàn ông này bị cả đám sờ mó, chỉ hận ban nãy bản thân suy nghĩ quá trong sáng và ngây thơ, chỉ mải dẫn họ đi thẳng, tranh thủ lúc hỗn loạn sờ một chút cũng được mà. Cô ấy cứ thở dài tiếc nuối mãi, vóc dáng đẹp như thế này, đặt vào hoàn cảnh ấy, có ai không muốn động tay động chân chứ?

Thế nên nghe thấy Giang Chấp hỏi như vậy, có một khoảnh khắc Trình Tần đã ngây ra. Giang Chấp không biết hai mắt cô ấy cứ nhìn mình chòng chọc như vậy là đang suy nghĩ chuyện gì, nên lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Đường Tiểu Thất đâu rồi? Sao không nhìn thấy cô ấy?”

Ngũ quan thật là đẹp… Chẳng trách Thịnh Đường thường xuyên khen anh đẹp trai. Ngắm anh trong ánh đèn lập lòe như thế này, sống mũi cao, bờ môi mỏng, ánh mắt sâu như biển lớn, từng đường nét gương mặt hoàn hảo đến không góc chết, khiến người ta ngắm nhìn mà trái tim ngứa ngáy, nổi lên sự kích động muốn được thẳng thừng đẩy ngã anh đè xuống… Trình Tần quay mặt đi chỗ khác, rồi hắt hàm về góc chếch phía sau Giang Chấp: “Ở đó kìa.”

Giang Chấp nhìn theo hướng Trình Tần chỉ.

Thịnh Đường đứng bên cạnh khu vực DJ. Có một cô gái đang chơi nhạc, động tác rất thuần thục. Thịnh Đường đứng ở đó, cũng không biết là hóng hớt cho vui hay đang quan sát học hỏi, tóm lại cô nhìn rất chăm chú, cái đầu cũng lắc lư theo từng nhịp tiết tấu.

Trùng hợp thay, đúng lúc ấy Tư Thiệu đeo đàn ghi-ta sau lưng đi tới. Nhìn thấy anh ấy, có không ít cô gái la hét inh ỏi, một bên chân khập khiễng hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới hình tượng của anh ấy. Anh ấy chỉ cười một cách lịch sự, có điều sau khi nhìn thấy Thịnh Đường thì nụ cười ấy chan chứa trong ánh mắt, trong nụ cười ấy xuất hiện sự cưng chiều. Anh ấy tiến lên, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cô…

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 522 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status