Tên anh là thời gian

Chương 139 : Chương 139



Chương 139 CHÍNH LÀ HAM MUỐN CON NGƯỜI FAN THẦN

Ánh mắt Giang Chấp tối đi rất nhiều.

Không gian khá tối nên cho dù là Thẩm Dao ngồi ở đối diện cũng không phát hiện ra sự thay đổi trên sắc mặt của Giang Chấp. Sau khi người phục vụ bê đủ rượu và đĩa hoa quả lên, cô ấy bèn dùng một chiếc tăm cắm một miếng táo, vừa ăn vừa “ngắm nhìn” cảnh đẹp: “Tư Thiệu nên vào showbiz mới phải, khí chất thật là sạch sẽ, còn phong độ ngời ngời, chỉ cần dựa vào gương mặt ấy thôi cũng đã đủ hạ gục từ già tới trẻ rồi.”

Trình Tần một tay bê ly cocktail, một tay cầm chiếc thìa nhỏ bằng kim loại hớt đá ra ngoài: “Những người ở Đại học Z đều nói như vậy, ai cũng cảm thấy đáng tiếc. Trước kia có không ít đạo diễn từng tới tìm anh ấy, muốn mời anh ấy đóng phim, kiểu đặc biệt nhận mấy bộ phim cổ trang hoành tráng ấy. Nhưng chí của Tư Thiệu lại không nằm ở đó.”

“Trên màn ảnh thiếu những công tử hào hoa mà.” Thẩm Dao thật lòng cảm thấy tiếc nuối, rồi nói: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tư Thiệu đứng bên cạnh Đường Đường quả thật xứng đôi vừa lứa.”

Trình Tần đáp một cách vô tâm: “Thích Đường Đường nhiều năm rồi.”

Giang Chấp châm điếu thuốc lên, từ đầu tới cuối chỉ im lặng, đến rượu cũng chẳng buồn nhấp.

Tiêu Dã thì chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, vẫy vẫy tay về phía Trình Tần và Thẩm Dao: “Hì hì hì, liếc mắt nhìn đi đâu đấy? Nhìn qua đây.”

Trình Tần và Thẩm Dao đồng loạt nhìn về phía Tiêu Dã.

Tiêu Dã hỏi hai người họ: “Anh không đẹp trai sao?”

“Đẹp trai.” Cả hai cùng đồng thanh trả lời, thậm chí Trình Tần còn bổ sung thêm một câu: “Điều này không phải nghi ngờ.”

Tiêu Dã rất hài lòng: “Anh và Đường Đường không xứng đôi vừa lứa à?”

Thẩm Dao rót cho anh ấy ly rượu, cười nói: “Ha, anh làm vậy là có ý định với Đường Đường?”

“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.” Cơ thể uể oải của Tiêu Dã toát lên một vẻ phóng đãng.

Trình Tần nghe xong phì cười.

Cho dù âm thanh có lớn đến mấy, Tiêu Dã vẫn nghe được tiếng phì cười của cô ấy, anh ấy cảm thấy lòng không vững vàng nữa rồi, thế này là có ý gì đây? Trình Tần quả thật không hề né tránh, đương nhiên, nói năng cần trực tiếp, thẳng thắn bao nhiêu có bấy nhiêu: “Thiếu nam thiếu nữ nhà người ta nói chuyện yêu đương, anh can dự vào làm gì chứ?”

“Thiếu niên? Tư Thiệu ấy hả?” Tiêu Dã cười hờ hờ: “Từ tuổi tác cho tới diện mạo đều có thể lấy anh làm gương thì phải, anh còn chưa tự nhận là thiếu niên.”

Trình Tần cãi với Tiêu Dã: “Dù sao thì anh cũng lớn hơn Đường Đường rất nhiều tuổi thì phải.”

“Xin hãy bỏ đi hai chữ ‘rất nhiều’, cảm ơn.” Tiêu Dã nhấn mạnh: “Anh chỉ lớn hơn Đường Đường vài tuổi mà thôi.”

“Ba tuổi đã là một thế hệ. Tư Thiệu cùng lắm chỉ cách Đường Đường một thế hệ, gần như có thể bỏ qua không tính. Anh thì sao, mấy thế hệ, anh tự tính đi.”

Tiêu Dã cứ thế bị đốp chát đến nội thương, anh ấy đưa tay lên ôm ngực, cố làm ra vẻ tổn thương: “Trình Tần, em không có lương tâm sao? Là ai không quản ngày đêm giúp em giải tỏa âu lo? Lại là ai muốn vì em hy sinh thân mình? Kết quả em nói anh như vậy sao?”

“Được được được, anh và Đường Đường xứng đôi nhất, một cặp hoàn hảo!”

“Câu này anh thích…”

Giang Chấp gạt đầu của Tiêu Dã sang một bên, dập tắt điếu thuốc mới hút được một nửa, đứng dậy. Đầu của Tiêu Dã bị hẫng, đập thẳng xuống ghế xô pha, anh ấy ngồi dậy quát ầm lên: “Đi đâu đấy?”

“Nhà vệ sinh.” Giang Chấp buông một câu.

***

Lúc đi rửa tay, Thịnh Đường phát hiện bàn tay của mình vẫn đang run lên. Cô nhìn giờ, còn nửa tiếng nữa… Cũng có nghĩa là, sau nửa tiếng nữa cô sẽ có thể gặp mặt Fan thần!

Nghĩ tới đây, cô bỗng dưng khâm phục bản thân mình.

Trước khi bỏ phiếu, cô đã cất công gọi một cuộc điện thoại cho câu lạc bộ tổ chức sự kiện. Đối phương hứa chắc như đinh đóng cột rằng chỉ cần Fan thần vươn lên giành thứ hạng cao nhất thì bên phía ban tổ chức chắc chắn phải thực hiện đúng lời hứa. Cô còn hỏi đi hỏi lại mấy lần liền: Các anh chắc chắn có thể mời được Fan thần chứ? Chắc chắn chứ?

Người đó nói: Lời đã nói ra như bát nước hắt đi, bất luận là ai, chỉ cần xếp thứ nhất thì sống chết cũng phải mời được tới giảng đường của Đại học Z.

Đương nhiên…

Thịnh Đường tự nói với chính mình: Mình tiêu diệt bảng xếp hạng không phải chỉ vì muốn gặp mặt Fan thần một lần. Mình là một thanh niên “bốn tốt” có lý tưởng, có hoài bão. Mình kêu gọi bỏ phiếu cho Fan thần đều xuất phát từ sự kính trọng tín ngưỡng và nghề khôi phục văn vật.

Ngay sau đó, “chính mình” lại quay qua nói với Thịnh Đường: Tao nhổ vào, mày chỉ đang ham muốn con người Fan thần thôi…

Không được nghĩ đến, không được nghĩ đến, càng nghĩ càng đậm màu.

Cô hất tay, vừa quay người liền đập ngay vào một bức tường ngực. Những múi cơ bắp rắn chắc của đối phương khiến sống mũi của cô “ăn hành”. Cô kêu “ai ui” một tiếng rồi ngước mắt lên nhìn, hóa ra là Giang Chấp.

Quả nhiên là ma quỷ, anh đứng sau lưng cô từ khi nào vậy?

“Mọi người đến cả rồi đấy à? Chỗ này có vui không?” Thịnh Đường tay ôm mũi, sống mũi đau ê ẩm. Lần này bị đập không hề nhẹ, cứ có cảm giác một giây sau sẽ chảy máu mũi. Nể tình anh đang đứng giữa ranh giới có thể hoặc không thể là Fan thần, cô tạm thời kìm nén cơn bức xúc này xuống vậy…

Giang Chấp thấy cô ra sức sụt sịt mũi, điệu bộ còn không dám chửi rủa gì anh thì rất muốn cười nhưng cố nhịn lại. Anh kéo tay cô ra, giúp cô nhẹ nhàng xoa xoa sống mũi. Cũng chẳng biết cô đang thất thần suy nghĩ chuyện gì mà có thể ngã thẳng vào lòng anh như thế.

Đầu ngón tay người đàn ông có mùi xà phòng hương cỏ, rất sạch sẽ, lại dính chút mùi thuốc lá thoang thoảng nên thêm vào một sự mê hoặc trưởng thành. Thịnh Đường ngây người ra giây lát. Quả nhiên là bàn tay dùng để khôi phục bích họa, đến xoa mũi cũng dịu dàng như vậy…

“Được rồi, chưa lệch.” Giang Chấp cúi đầu nói.

Bấy giờ Thịnh Đường mới sực tỉnh.

Hơi đẩy cô ra một chút, Giang Chấp lại quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới. Tối nay trang phục của Thịnh Đường rất phù hợp với nơi này. Một chiếc áo phông ngắn tay màu trắng sữa, cổ ngang vai, khiến cho cần cổ thiên nga và phần xương quai xanh xinh xắn hở ra hoàn toàn, kết hợp với một chiếc quần đùi cùng tông màu, khá rộng rãi, tôn lên đôi chân thon dài, thanh mảnh. Quan trọng là, một đoạn eo thon không được che đậy gì cả, làn da mềm mại như sứ lắc lư khiến tâm trạng người ta rối loạn. Giang Chấp chợt dấy lên một sự kích động, anh chỉ cần đưa tay ra là có thể bẻ gãy đoạn eo thon ấy.

Ban nãy khi cô xuyên qua đám đông đi về phía phòng vệ sinh, Giang Chấp nhìn thấy có không ít nam giới huýt sáo về phía cô, trong những ánh mắt đó chứa đựng quá nhiều những ý đồ xấu xa.

Anh hơi chau mày: “Có mang áo khoác không?”

Thịnh Đường kinh ngạc: “Trời đang nóng hầm hập, vì sao tôi phải mang theo áo khoác chứ?”



Giang Chấp cũng không nói vòng vo nữa: “Ăn mặc quá hở hang rồi.”

Thịnh Đường cúi đầu xuống nhìn nhanh người mình, rồi lại ngẩng lên: “Tôi đâu có thấy vậy, ngoài kia còn có những người mặc hở hang hơn ấy. Là Trình Tần đón mọi người tới phải không, vậy anh không cảm thấy cô ấy mặc hở hang sao?”

Trình Tần?... Cô ấy mặc trang phục gì anh còn không chú ý.

“Người khác là người khác, em là em, giống nhau được sao? Mặc ít như vậy không sợ… cảm cúm sao?” Nói xong lời này, Giang Chấp thầm mắng bản thân một câu trong lòng, tự bịa ra một lý do như vậy mày không thấy ngớ ngẩn sao?

Nhưng Thịnh Đường lại thật sự tin vào sự “quan tâm” của anh, lập tức vỗ vai anh: “Yên tâm đi, nếu lạnh tôi sẽ hỏi bảo vệ quán bar mượn quần áo mặc!”

Giang Chấp đang định lên tiếng thì đằng sau có người gọi một tiếng: “Đường Đường!”

Quay đầu lại nhìn, hóa ra là Tư Thiệu.

Ha, chân đi lại không được thuận tiện mà còn đuổi theo tới tận nhà vệ sinh cơ à?

Tư Thiệu tảng lờ ánh mắt có phần tối đi của Giang Chấp, nhìn về phía Thịnh Đường, giơ ngón cái hướng về phía sau chỉ chỉ: “Sắp có kết quả rồi, đi thôi.”

Trái tim khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được của Thịnh Đường lại bắt đầu nhảy nhót loạn xạ. Kích động, kích động – ing… Kết quả… sắp có rồi!

Trong lòng cô lúc này chỉ nghĩ tới hai từ: Diệt bảng, diệt bảng, diệt bảng…

Cô nhấc chân đang định đi theo Tư Thiệu nhưng cổ tay lại bị Giang Chấp từ phía sau nắm chặt lấy. Lực của anh không lớn cho lắm nhưng cũng chẳng dễ dàng để cho Thịnh Đường giằng ra. Tư Thiệu không ngờ anh lại có hành động ấy, sắc mặt cứng đờ lại.

Thịnh Đường chỉ không hiểu, quay đầu nhìn anh.

Giang Chấp giơ tay lên xem đồng hồ, rồi tươi cười nói với Thịnh Đường: “Còn những mười mấy phút nữa, ra ngoài đó chen qua chen lại với mọi người chẳng cần thiết. Đi thôi, theo tôi vào ghế ngồi đợi.” Dứt lời, anh vẫn không buông tay mà kéo cô đi theo, thậm chí khi đi ngang qua mặt Tư Thiệu, còn không buồn để tâm một chút.

Thịnh Đường cứ thế bị anh kéo đi. Cô kêu lên “Ấy, ấy, ấy” một lúc lâu, khóc không ra nước mắt: Tôi muốn đứng trước màn hình lớn đợi xem kết quả mà…

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 522 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status