Tên anh là thời gian

Chương 25 : Chương 025. Sao cứ phải giống bộ dạng của bà già





--- --- ---

Chương 025. Sao cứ phải giống bộ dạng của bà già

--

Tòa nhà chung cư cách chợ đêm Sa Châu một con đường, vừa có cái ồn ào náo nhiệt và cũng có cái yên tĩnh của thành phố Đôn Hoàng. Do là dạng chung cư cũ, nên sẽ không có khu sân vườn riêng, ra khỏi cửa chung cư là con phố cổ, nhìn từ xa cũng thấy khối kiến trúc mang tính biểu tượng của Đôn Hoàng nằm ở ngay giữa đường Sa Châu và đường Dương Quang: nữ Phi Thiên gảy đàn tỳ bà ngược hướng.

Nghe nói là tia nắng sớm đầu tiên ở Đôn Hoàng đều chiếu soi qua thân của bức tượng nữ Phi Thiên đó, tia nắng tươi đẹp sẽ phủ bỏ lớp cát bụi trên thân tượng. Điều này thì Giang Chấp không hay biết gì, do là anh dậy sớm cỡ nào thì bên ngoài nắng đã lên cao lắm rồi.

Nhưng giờ này ở Đôn Hoàng thì đúng thật là còn sớm lắm, cả thành phố đều rất yên lặng, bước chân qua lại trên con phố cổ không nhiều, có hai con chó con đang chơi đùa với nhau ở góc phố xa xa ngoài kia.

Cũng có người dậy từ rất sớm, đầu đội nón che nắng thắt một cái khăn choàng to sặc sỡ, đó là những người đến Đôn Hoàng du lịch, trong tòa thành bị biển cát bao quanh ngàn năm này, họ không nỡ ngủ thêm chút nào, cảm nhận cái đẹp của Đôn Hoàng ngay trong buổi sớm mai, lâu lâu lên tiếng cảm thán:

Đôn này, thật to lớn; Hoàng này, to lớn biết bao....

Thỉnh thoảng có tiếng còi xe, vào cái mùa này, các bác tài ở Đôn Hoàng đều trở nên bận rộn, hoặc là còn chưa đầy một tiếng là họ bắt đầu đưa du khách lên núi Minh Sa, cảm nhận cái nắng thiêu đốt giữa biển cát, cũng đi tiếp đến Dương Quang, thành cổ Lầu Lan và đến cả thành quỷ Yardan, thu vào tầm mắt toàn cảnh con đường tơ lụa cổ kính hoang vu yên ắng.

Sau đó suốt trên đoạn đường sẽ kể cho du khách nghe về cái nắng gió gay gắt của Đôn Hoàng, trái do nơi đây ngọt hơn so với nho Tân Cương, cách trái hạnh Lý Quảng phơi trong bóng râm để làm mứt hạnh, các câu chuyện như sự rực rỡ của hang Mạc Cao, con nai chín màu hy sinh bản thân cứu người, thái tử Tát Đỏa Na đem thân cho cọp ăn...

Con nai chín màu hay Cửu Sắc Lộc là câu chuyện trong kinh phật, con nai ấy vì cứu mạng cho một người sắp chết đuối, cuối cùng lại bị lòng tham người ấy hại mình suýt nữa thì mất mạng

Thái tử Tát Đỏa Na đem thân cho cọp ăn là điển tích trong kinh Phật kể về một trong số kiếp của Đức Phật lúc đó là thái tử Ma Ha Tát Đỏa thấy một con hổ mẹ và hai hổ con trong rừng, vì bị đói lâu ngày nên hổ mẹ có ý ăn thịt con, ngài đông lòng bỏ thân tham, sân, si, này cho hổ ăn để đổi lấy thân từ bi trí tuệ bất diệt. Sau khi trút khỏi xác, được sinh về Trời.

Các bác tài ở Đôn Hoàng nổi tiếng nhiệt tình, thật thà chất phác.

Nhưng những thứ đó không có chút liên quan gì đến tình cảnh trước mắt của Thịnh Đường, cô chỉ là đang co ro ở đó, không sai, chính là "co ro."

Cả người cô co lại như con mèo cuộn tròn, ngồi ngay trên bậc thang, đầu tựa sát vào khung cửa ra vào chung cư gật gà gật gù.

Dùng câu nói "lôi thôi lếch thếch" để miêu tả cô lúc này cũng là quá khen rồi.

Mái tóc dài rối bù xù xõa ra, trên người mặc một chiếc áo chống nắng tay dài to đùng, đó là loại tay phồng như đèn lồng, cô mặc một cái quần bà già vải thô to đùng y chang như cái áo, nhìn đúng đậm chất thôn quê.

Giang Chấp ngó cái hình dạng này của cô là thấy mắc cười rồi, cô gái này không lẽ không biết bản thân mình đẹp hay là cố tình thích phí phạm của trời cho?

Ngoài ra, anh phát hiện người càng ốm thì khi mặc đồ rộng thùng thình lại càng thấy ốm hơn, Thịnh Đường giống co ro cả người như con chim cút, gió nhẹ thổi qua làm quần áo bay phấp phới, cặp đùi mảnh bắp tay nhỏ của cô nhìn càng thêm mảnh khảnh, anh có cảm giác là không cần dùng sức cũng có thể bẻ cô gãy làm hai mảnh.

Cửa chung cư cũ kỹ không có chốt chặn cứng cáp, ngay lúc này có người từ trong chạy ra, bước đi rất là vội vàng, có lẽ là chạy kịp giờ đi làm. Lúc đi ngang qua Thịnh Đường rất là rón rén, sợ rằng không để ý sẽ đạp trúng cô ngay.

Khi đi xa rồi cũng không quên quay đầu ngó lại xem, trong lòng thắc mắc, sao lại có ngủ dưới cửa chung cư chứ? Cãi nhau với người yêu sao? Người đàn ông đó cũng thật là, còn trơ mắt ra nhìn cô gái ngủ nữa...

Giang Chấp ngồi xuống bên cạnh Thịnh Đường.

Anh quan sát cô một lúc, sau đó cũng học theo cô khoanh hai tay cho vào trong tay áo.

Nhưng anh mặc áo sơ mi tay ngắn, khoanh kiểu gì cũng không giống như cô, đành bỏ cuộc. Nhìn nửa gương mặt của cô đang vùi bên trong hai cánh tay, anh nở nụ cười, một nha đầu nhỏ, sao cứ phải giống bộ dạng của bà già vậy.

À, chỉ có duy nhất đôi dép lê đang mang là có gu ăn mặc, với đôi dép hiện giờ anh đang mang là cùng kiểu khác màu, của anh là màu đen, của cô là màu đỏ hồng.

Chân nhỏ thiệt chứ, như chân búp bê vậy, cũng là màu trắng sứ, giống như phơi hoài không đen, càng nhìn cô thì thấy làn da cô trắng hơn dân tây bắc rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 522 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status