Tên anh là thời gian

Chương 55 : Chương 55



Chương 55 ANH THÍCH LÀM GÌ THÌ LÀM

Tìm đồ, hay là tìm người?

Xem ra mấy chuyện ôm bí mật trong lòng này quả thật chẳng phải độc quyền của riêng ai.

Nhưng dù là tìm người hay tìm vật, có thể tìm được dĩ nhiên là một chuyện tốt. Nhưng nếu biết rõ sẽ không thể nào tìm thấy vẫn một mực cố chấp, đồng thời khăng khăng đâm đầu vào một con đường tối tăm, gai góc thì định sẵn sẽ cô độc, vì chẳng thể quay đầu, thế nên chỉ có thể mang trọng trách tiến lên.

Khi lật giở lại cuốn nhật ký của Tiết Cố Tiên, Giang Chấp đã nghĩ: Nếu lúc này Tiết Cố Tiên đang đứng ngay trước mặt anh, câu đầu tiên ông muốn nói gì với anh sẽ là gì đây?

E rằng ông muốn hỏi anh nhất một câu: Cậu có từng hối hận không?

Hoặc là hỏi: Có đáng không?

Giang Chấp ngồi trên ghế, lật giở từng trang nhật ký. Ngoài cửa sổ, hoàng hôn đậm màu, để lại một vạt chiều tà cuối cùng. Những bóng nắng yếu ớt không chạm tới được bả vai anh, lê lết trên sàn nhà bằng gỗ thuần, lại càng khiến bóng lưng của anh thêm phần cô độc.

Trang nào trang nấy đều chi chít những dòng chữ, hình ảnh và con số, còn có đủ các ký hiệu đánh dấu thuốc màu và một vài điều tâm đắc trong công việc. Cũng không phải là không có những câu cảm thán nhưng chỉ là vài câu thưa thớt, không đề cập tới cá nhân, chỉ dành sự si mê cho hang đá.

Phần quan trọng có liên quan tới hang số 0, có những ghi chép đến thời điểm này Giang Chấp vẫn chưa đọc hiểu.

Nhưng có một câu nói, bây giờ lật ra đọc lại, anh ít nhiều đã hiểu ra phần nào.

“Nhân bài vũ động, ca khởi tượng tẩu. Vài ngày sau, bên tai tiếng nỉ non không dứt.”(*)

(*) Có người ca múa, có tiếng nhạc, tượng di chuyển.

Đại khái những điều này đều giống với trải nghiệm của đám Kỳ Dư khi vào trong động, nhưng nửa câu sau “Vài ngày sau, bên tai tiếng nỉ non không dứt” là thế nào?

Không hề thấy Kỳ Dư hay ai khác nhắc tới điểm này, hơn nữa bản thân anh cũng đã vào trong hang.

Trong nhật ký, Tiết Cố Tiên cũng đã nhắc đến sự kết hợp và biến dị của các điệu múa, nói cách khác, năm xưa ông cũng giống như Thẩm Dao, đã nghi ngờ về kiểu múa trong đoạn múa ngắn trên bích họa. Trong đó, tại nhật ký ông cũng viết về “Hàn Hi Tái dạ yến đồ”. Đồng thời còn dùng bút máy gạch rất nhiều gạch bên dưới dòng chữ này, bên dưới các gạch lại viết “Thiếu hụt?”

Thiếu hụt?

Hai chữ này cũng khiến Giang Chấp phải cân nhắc, suy nghĩ không ít ngày.

***

Khoảng thời gian này, Trình Tần sống rất nhạt nhẽo, vô vị. Khúc Phong chẳng biết đã đi đâu vui vẻ, hai ba hôm nay không sao liên lạc được. Phía Thịnh Đường thì từ lúc cô ấy tiếp nhận hang số 0 liền bận đến vắt chân lên cổ mà chạy. Trước kia chỉ làm sao chép vẫn có thể ngày ngày vào trong nhóm điểm danh, thi thoảng lại chia sẻ một vài câu chuyện nhỏ cô ấy hóng hớt được. Giờ thì hay rồi, có lúc họ tag cô ấy rất lâu trong nhóm, cô ấy mới lộ diện.

Cô còn đang tò mò về vị bác sỹ Giang mà Thịnh Đường nhắc tới kìa. Theo ý của Thịnh Đường, người đó độc miệng, khuynh hướng giới tính không rõ ràng, lưu manh, quan trọng hơn hết là nợ tiền không trả… Một người chi chít điểm xấu như vậy mà Thịnh Đường vẫn có thể nhẫn nhịn đến tận bây giờ, sao có thể khiến Trình Tần không tò mò được cơ chứ?

Sau khi lấy xong tài liệu từ phòng thiết kế rồi ngồi lên tàu điện ngầm, Trình Tần lại rút di động ra xem qua, trong vòng tròn bạn bè cũng không có tin bài gì thú vị.

Du Diệp đang ra nước ngoài giao lưu học thuật, lịch về chưa biết ngày nào, Thịnh Đường thì chạy tới Đôn Hoàng bế quan… Trình Tần nghĩ tới lời khuyên của thầy hướng dẫn đối với chuyện chọn nghề của mình mà nhất thời tâm phiền ý loạn.

Nhóm chat im phăng phắc, đến một người để bàn bạc cô cũng không vớ được ai.

Rõ ràng là ngày oi ả nhưng cô lại cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo, đơn độc tới kỳ lạ.

Khi Khúc Phong gọi điện thoại tới, cũng đúng lúc tàu điện ngầm đi tới trạm trung chuyển, một đám đông xuống tàu nên khoang xe vắng vẻ hơn không ít. Trình Tần lười dịch chuyển xuống ghế ngồi dù là nửa bước, một tay bám lên thanh vịn, dựa người vào khoang xe.

Sóng điện thoại vẫn khá ổn, lời Khúc Phong muốn nói được truyền đạt tới một cách rõ ràng, đại ý là anh vẫn còn phải bận rộn ở nơi khác nửa tháng nữa mới có thể về với cô. Trình Tần nghe xong mà thấy ấm ức trong lòng, nói: “Sao anh toàn nói lời không giữ lời như vậy? Lúc trước chúng ta đã hứa sẽ cùng tới Đôn Hoàng chơi, tìm Thịnh Đường mà.”

Không nói câu này còn đỡ, vừa nói xong, ở đầu kia Khúc Phong lập tức khó chịu: “Chơi chơi chơi, em chỉ biết chơi thôi, bảo em tới chỗ anh vào làm trong bảo tàng mỹ thuật em không làm! Chạy đi chạy lại hai nơi em chưa thấy mệt thì anh cũng thấy mệt rồi, còn suốt ngày nói anh không chịu ở bên em. Anh không cần kiếm tiền nuôi bản thân chắc?”

Nghe xong, Trình Tần bùng nổ: “Anh đang nói tiếng người đấy à? Thế nào gọi là chỉ biết chơi? Em chơi cái gì rồi? Hơn nửa năm nay em vất vả trong phòng thiết kế, anh tới thăm em được mấy lần? Anh không thấy hổ thẹn với lương tâm à? Còn chạy đôn chạy đáo hai nơi, người chạy là em đấy?!” .

Mỗi khi cô “nổ miếu” là không kiểm soát được tông giọng của mình. Trong khoang xe ngoài tiếng bánh tàu hỏa va chạm với đường ray ra chỉ còn chất giọng to tướng trong sự phẫn nộ bất bình của cô, thành công khiến cả một đám người quay lại nhìn.

Quát xong cô lập tức hối hận…

Toi rồi, làm mất mặt dân Đông Bắc rồi.

Bây giờ có không ít kẻ rảnh rỗi không có việc gì làm lại thích quay lén clip, nếu bị ai đó quay lại đăng lên mạng, rồi giật thêm cái tít “Trên một đường tàu nào đó kinh hoàng phát hiện một ‘khuyển nữ’ Đông Bắc không có văn hóa, gào thét điên cuồng”, vậy thì hình tượng phần tử trí thức cao như cô sẽ hoàn toàn sụp đổ, có miệng cũng không thể giải thích rõ ràng.

Thế là trước ánh mắt hóng chuyện của rất nhiều người, Trình Tần cố gượng nợ một nụ cười hiền lương thục đức, hạ thấp tông giọng, cảm xúc phẫn nộ chỉ còn biết thể hiện qua tiếng nghiến răng kèn kẹt: “Anh thích làm gì thì làm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 522 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status