Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 117: Đẩy Vào Tuyệt Cảnh



- Ra khỏi thànhThanh Châu một mực đi về hướng đông, với tốc độ của chúng ta, một ngày là có thể chạy về Hàn Sơn.

Cưỡi ngựa, ra khỏi thành Thanh Châu, Bạch Mộc chỉ về phía đông ở xa xa, mở miệng giải thích.

Kỳ thật từ thành Thanh Châu đến Hàn Sơn, nếu là dưới tình huống bình thường, phải mất khoảng ba ngày lộ trình, có điều bọn Bạch Nhạc đều là cường giả Linh Phủ cảnh, có thể dùng linh lực rót vào trong thân ngựa, kích thích ngựa, đề thăng tốc độ trên diện rộng.

- Mộc ca nhi, không biết, vì sao ta một mực có một loại cảm giác bất an... Lệnh bài thân phận này của ta, ngươi mang ở trên người đi, nếu có gì bất ngờ, chúng ta tách ra! Một mình ngươi chạy về Hàn Sơn, giải thích rõ ràng chuyện này, xin cao thủ Hàn Sơn tới cứu ta.

Bắt đầu từ lúc rời khỏi Bạch phủ, Bạch Nhạc thủy chung có một loại dự cảm xấu, giống như sau lưng luôn có một đôi mắt đang theo dõi hắn.

- Tiểu Nhạc, ngươi lo lắng quá rồi! Nơi này dù sao cũng là phủ Thanh Châu, những người trong ma đạo đó, xưa nay đều chỉ âm thầm làm một số hoạt động không dám gặp người, nào dám xuất thủ dưới càn khôn lanh lảnh.

Lắc đầu, Bạch Mộc có chút không cho là đúng nói,

- Thiên hạ này, chung quy vẫn không phải thiên hạ của Ma tu bọn họ.

- Lo trước khỏi hoạ, ta cũng hy vọng loại cảm giác này là sai.

Ném lệnh bài thân phận cho Bạch Mộc, lúc này Bạch Nhạc mới giục ngựa một đường lao nhanh về phía trước.

- Yên tâm đi, bất kể Huyết Ảnh Ma Tông là lai lịch gì, chỉ cần truyền tin tức về Hàn Sơn, sẽ có trưởng lão tiễu trừ! Những yêu nhân ma đạo này chỉ cần lộ mặt, sẽ không gây ra được sóng gió gì đâu.

Bất đắc dĩ nhận lấy lệnh bài, Bạch Mộc rất nhanh liền đuổi theo.

Hai người một đường cưỡi ngựa chạy nửa canh giờ, sớm đã không nhìn thấy thành Thanh Châu.

- Tiểu Nhạc, đừng khẩn trương như vậy, nói với ta đi, sao ngươi lại trở thành đệ tử chân truyền?

Giục ngựa chạy song song với Bạch Nhạc, Bạch Mộc có chút tò mò hỏi.

Trên thực tế, bắt đầu từ ngày hôm qua nhìn thấy lệnh bài thân phận của Bạch Nhạc, hắn một mực rất hiếu kỳ về điều này, chỉ là không tiện hỏi mà thôi.

Tuy kỳ thật hắn cũng không biết gì về Linh Tê Kiếm Tông, nhưng từ trên lệnh bài thân phận cũng có thể nhìn ra, tất nhiên là tông môn Huyền cấp, cho dù không bằng Hàn Sơn Tông, muốn trở thành đệ tử chân truyền, cũng tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng gì.

- Việc này nói ra thì dài lắm...

Bạch Nhạc vẫn đang châm chước nên giải thích với Bạch Mộc thế nào, đột nhiên, trong lòng sinh ra một tia báo động, cơ hồ là theo bản năng đột nhiên kéo cương ngựa, bàn tay đặt lên chuôi kiếm.

Ầm!

Lập tức, một cỗ màu máu khủng bố đột nhiên nổ tung sau lưng, một bàn tay màu đỏ đột nhiên vỗ về phía hai người.

Vù!

Đồng tử co rút lại, Bạch Nhạc đột nhiên từ lưng ngựa nhảy lên, sau đó quay đầu, giơ tay lên, kiếm đã rời vỏ, hung hãn chém tới bàn tay màu máu đó.

So sánh với Bạch Nhạc, phản ứng của Bạch Mộc lại chậm hơn nhiều.

Cho tới khi Bạch Nhạc chém ra một kiếm này, hắn mới hơi phục hồi tinh thần, miễn cưỡng chật vật nhảy xuống ngựa, mới tránh được công kích của đối phương.

- Quả nhiên có vài phần bản sự, chẳng trách có thể giết được hai vị sư đệ của ta.

Theo một chưởng này, thân ảnh của người trung niên cuối cùng cũng hiện ra, ngạo nghễ nhìn Bạch Nhạc.

Huyết Ảnh Ma Tông!

Trong lòng hơi trầm xuống, Bạch Nhạc nắm chặt kiếm, ánh mắt dừng ở trên người đối phương, không nói gì.

Cho dù chỉ là giao phong trong nháy mắt, nhưng khí tức khủng bố trên người đối phương vẫn khiến trong lòng Bạch Nhạc có chút lạnh toát, phải biết rằng, một chưởng vừa rồi, đối phương ít nhất là từ cự ly gần trăm mét đánh ra.

Nhưng dù vậy, một kiếm này của mình, cũng không chiếm được chút tiện nghi nào, phần thực lực này mạnh hơn bọn Lý Minh Thụy quá nhiều.

- Huyết Ảnh Ma Tông?

Nhìn chằm chằm đối phương, trong lòng Bạch Mộc cũng đột nhiên nổi lên sóng gió động trời, lúc trước khi Bạch Nhạc nói với hắn có thể sẽ có nguy hiểm, hắn còn có chút không cho là đúng, thậm chí cho rằng là Bạch Nhạc quá nhát gan! Cho tới lúc này, hắn mới ý thức được, những yêu nhân ma đạo trước kia chỉ nghe nói tới đã thực sự xuất hiện trước mặt mình.

- Tiểu Nhạc, chúng ta liên thủ, chưa chắc đã phải sợ hắn.

Đột nhiên rút kiếm ra, Bạch Mộc trầm giọng nói.

- Đi đi! Mộc ca nhi, ngươi không phải đối thủ của hắn, đi mau!

Thậm chí không dám quay đầu, Bạch Nhạc trực tiếp mở miệng quát.

- Thằng nhãi con của Hàn Sơn Tông, đúng là vẫn ngây thơ trước sau như một.

Cười lạnh một tiếng, người trung niên bước ra một bước, giống như mặt đất cũng theo một bước này mà khẽ run lên, trong một cái giơ tay, một đạo huyết ảnh khủng bố hiện lên, hóa thành một cái móng sắc, hung hãn tóm về phía Bạch Mộc.

Huyết Ảnh Trảo!

Lúc trước, Bạch Nhạc đã từng thấy Lý Minh Thụy thi triển một chiêu này, chỉ là so sánh với Lý Minh Thụy, một kích này hung mãnh hơn quá nhiều.

- Keng.

Tiếng kiếm minh đột nhiên vang lên, Bạch Nhạc không dám có chút lơi lỏng, một tia màu tím đột nhiên hiện lên trên người, thôi động lực lượng của Linh Phủ đến cực hạn, chém ra một kiếm.

Bạt Kiếm Thức!

Thời gian ngắn như vậy, đối tượng tấn công của đối phương cũng không phải mình, mà là Bạch Mộc, cũng chỉ có Bạt Kiếm Thức tốc độ nhanh nhất mới có khả năng ngăn cản đối phương tập sát Bạch Mộc.

Phập!

Một kiếm này, Bạch Nhạc có thể nói là đã phát huy tốc độ của ngu kiếm đến cực hạn, phát sau mà đến trước, ngăn cản một trảo cơ hồ là tất sát của người trung niên! Nhưng mà cái giá của cố đỡ một kích này, chính là Bạch Nhạc lập tức bị thương, phun ra một búng máu, cả người bay ngược ra sau.

Đáng sợ nhất là, dù vậy, một trảo này của đối phương thế tới vẫn chưa hết, tiếp tục hạ xuống Bạch Mộc.

Cho tới lúc này, Bạch Mộc mới có phản ứng, linh lực đột nhiên từ trong cơ thể phát ra, cố gắng chống đỡ công kích của một trảo này.

Bùm một tiếng!

Cho dù lực lượng của một trảo này, kỳ thật đã bị Bạch Nhạc hóa giải hơn nửa, nhưng cho dù là lực lượng còn sót lại, cũng vẫn không phải là Bạch Mộc có khả năng cản được, lập tức, cả người trực tiếp bị đánh bay, hung hăng nện xuống đất.

Nói một cách không hề khoa trương, nếu không có một kiếm đó của Bạch Nhạc ngăn cản giúp, một kích này đã đủ để giết chết Bạch Mộc rồi.

Tuy bước vào Linh Phủ cảnh, nhưng trên thực tế, Bạch Mộc cũng chỉ là Linh Phủ cảnh tầm thường nhất mà thôi, ngay cả phẩm chất Linh Phủ màu lam cũng không có, bất kể là thực lực hay là kinh nghiệm chém giết đều kém quá xa.

Cho dù là Bạch Thành, chỉ sợ cũng có thể dễ dàng đánh bại Bạch Mộc.

Loại giao phong trình độ này, hắn thậm chí căn bản là không nhúng tay vào được.

- Quả nhiên là Tử Phủ.

Khóe mắt không thèm nhìn Bạch Mộc lấy một cái, người trung niên nhìn Bạch Nhạc, thản nhiên mở miệng nói.

- Ngươi có tư cách biết tên của ta, nhớ kỹ, người giết ngươi, Đường Hách.

Vươn tay ra lau vết máu ở khóe miệng Bạch Nhạc chậm rãi nói,

- Linh Phủ hậu kỳ... Hắc, đúng coi trọng ta quá.

Nói một cách không hề khoa trương, đây mới là đối thủ khủng bố nhất Bạch Nhạc từng đối mặt, bất kể là Âm Dương Quỷ Đồng hay là Ba Sơn Lục Ma, so với Đường Hách, đều kém quá nhiều.

Thậm chí cho dù là Khổng Từ, đều là Linh Phủ hậu kỳ, nếu thực sự là chém giết sinh tử, cũng chưa chắc đã là đối thủ của đối phương.

Quan trọng hơn là, khi Bạch Nhạc giao thủ với Khổng Từ, chỉ là thi đấu tông môn, hơn nữa chỉ luận kiếm đạo, căn bản không có gì nguy hiểm, mà hiện giờ, Đường Hách lại chỉ vì một mục đích giết Bạch Nhạc mà đến.

Tuy chỉ là một người, nhưng lúc này, những gì Bạch Nhạc cảm nhận được lại là uy hiếp còn khủng bố hơn xa lúc bị bọn Lý Minh Thụy vây công, một người, lại trực tiếp đẩy Bạch Nhạc vào tuyệt cảnh!

Tử vong đã phả hơi nóng vào mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status