Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 122: Huyễn Thuật Đại Sư



 

Thông Thiên Ma Thể có tiểu thành, Bạch Nhạc cũng không khỏi có thêm mấy phần tự tin, hơi do dự một chút, liền chạy thẳng tới tòa sơn cốc mà người trong Huyết Ảnh Ma Tông có khả năng đang ẩn thân.

Thời gian một đêm trôi qua, nếu Bạch Mộc đã truyền tin tức về Hàn Sơn, nghĩ chắc cao thủ của Hàn Sơn cũng có thể chạy tới rồi.

Nếu bên sơn cốc không có bất kỳ điều gì dị thường, vậy chứng tỏ Bạch Mộc có lẽ đã chết, Bạch Nhạc cũng chỉ làm ra quyết định khác.

Khi tới gần sơn cốc, Bạch Nhạc thu liễm khí tức, giống như một người thường, cẩn thận đi vào trong sơn cốc.

Bạch Nhạc đi rất cẩn thận, nhưng mà khiến hắn bất ngờ là, toàn bộ quá trình đều thuận lợi tới mức khiến người ta không thể tin nổi, cơ hồ không gặp phải bất kỳ trở ngại gì, Bạch Nhạc trực tiếp tìm được tới chỗ linh mạch đó.

Trên linh mạch mơ hồ còn có dấu vết được khai thác, nhưng hiện giờ đã người đi nhà trống, không nhìn thấy một bóng người.

Khẽ nhíu mày, Bạch Nhạc không khỏi hơi có chút bất ngờ.

Chỉ là không đợi Bạch Nhạc nghĩ thông, lập tức liền cảm nhận được một cỗ áp lực khủng bố phả vào mặt.

- Người nào, lén lút đến đây làm gì?

Lập tức, da đầu run lên, Bạch Nhạc theo bản năng đã nghĩ tới chạy trốn, chỉ là ngay sau đó liền ý thức được, trên người đối phương không có ma khí, hơn nữa nếu bị người của Huyết Ảnh Ma Tông phát hiện, sợ rằng tuyệt đối sẽ không khách khí như vậy.

Thậm chí cũng không dám ngẩng đầu, Bạch Nhạc lập tức khom người bái,

- Đệ tử Linh Tê Kiếm Tông Bạch Nhạc, bái kiến tiền bối!

- Ngươi là Bạch Nhạc?

Nghe thấy cái tên này, Chu Mộng Dương không khỏi hơi ngẩn ra, kinh ngạc mở miệng hỏi.

Trên thực tế, đêm khuya ngày hôm qua hắn đã chạy tới, chỉ là lúc tới nơi, nơi này đã người đi nhà trống, nếu không phải chung quanh còn sót lại khí tức của ma khí, Chu Mộng Dương quả thực đã hoài nghi mình tìm lầm chỗ.

Sau khi điều tra cẩn thận, Chu Mộng Dương lập tức phát hiện, trên một mảng linh mạch bỏ hoang này vẫn lưu lại dấu vết của trận pháp, hơn nữa là loại trận pháp ma đạo huyết tế tàn nhẫn nhất.

Rất hiển nhiên, không lâu trước đó Huyết Ảnh Ma Tông đích xác là dùng nơi này làm chỗ đóng quân, hơn nữa bỏ chạy cực kỳ vội vã, thậm chí không kịp triệt để xóa đi những dấu vết này! Điều này cũng biến tướng chứng minh lời nói của Bạch Mộc không giả.

Tiếp tục ở lại nơi này, Chu Mộng Dương vốn là muốn thử xem có thể gặp được đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông không biết tin tức mà trở về hay không, lại không ngờ, đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông thì không đợi được, lại gặp được Bạch Nhạc lén lút mò tới.

Chỉ là, dựa theo lời nói của Bạch Mộc, Bạch Nhạc đó không phải nên chết trong tay đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông rồi à? Sao lại xuất hiện ở đây?

- Ngươi nói ngươi là đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông, dùng cái gì để chứng minh?

Nhìn Bạch Nhạc, Chu Mộng Dương lạnh lùng hỏi.

- Không có gì chứng minh.

Cười khổ, Bạch Nhạc lắc đầu nói,

- Không biết có phải tiền bối của Hàn Sơn Tông không?

- Ồ?

Từ chối cho ý kiến, nhìn Bạch Nhạc, Chu Mộng Dương nhíu mày.

- Vãn bối hôm qua từng hẹn với đệ tử Hàn Sơn Tông Bạch Mộc cùng tới Hàn Sơn bẩm báo chuyện Huyết Ảnh Ma Tông, nhưng trên đường lại gặp phải sự chặn giết của cao thủ Huyết Ảnh Ma Tông, ta và Bạch Mộc tách ra, trước khi rời đi, ta đưa lệnh bài thân phận cho hắn, nhờ hắn về Hàn Sơn Tông cầu viện! Tiền bối đã biết tên của tiểu tử, chắc là từ Hàn Sơn đến.

Khom người lại bái, Bạch Nhạc ngoan ngoãn giải thích.

Nghe thấy những lời này của Bạch Nhạc, tin tức tất nhiên là đúng, Chu Mộng Dương mới không còn hoài nghi thân phận của Bạch Nhạc,

- Không sai, hôm qua Bạch Mộc đích xác từng đề cập với ta về. . . Có điều, ngươi là làm thế nào để chạy trốn từ trong tay đối phương?

Trong mắt lộ ra một tia sắc bén, giống như dao nhỏ, muốn nhìn thấu cả người Bạch Nhạc.

Trong lòng đột nhiên căng thẳng, Bạch Nhạc cũng biết, đến thời điểm mấu chốt nhất rồi, vội vàng giải thích,

- Đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông Xuất thủ công kích chúng ta tên là Đường Hách, hình như là đại đệ tử của Phá Nam Phi, vốn đệ tử cũng cho rằng là chắc chắn sẽ phải chết! Lại không ngờ, đột nhiên vang lên tiếng sáo, mơ mơ màng màng dường như nhìn thấy có một người áo xanh tới nhìn Đường Hách một cái, hắn giống như nổi điên dùng Huyết Diễm Đao, một đao chém về phía bản thân hắn, sau đó thì bị chết cháy.

 Chỉ là lúc ấy vãn bối dường như cũng bị tiếng sáo ảnh hưởng, mơ mơ màng màng ngất đi, chờ khi tỉnh lại, chỉ nhìn thấy thi thể đã bốc cháy của Đường Hách.

Tin tức của Thông Thiên Ma Công tuyệt đối không thể lộ ra, Bạch Nhạc có bịa thế nào, cũng không thể nói mình có thể giết chết Đường Hách, đành phải bịa ra một cường giả Tinh Cung cảnh đến giải vây.

Bạch Nhạc lo lắng Chu Mộng Dương thấy thi thể của Đường Hách, tất nhiên không dám nói lung tung, chỉ có thể dựa theo kết quả, nói là tự Đường Hách dùng Huyết Diễm Đao giết chết bản thân.

Hơn nữa bịa đặt cũng phải có kỹ xảo, nói càng chi tiết, lại càng dễ phạm sai lầm, so với phí tâm tư để lấp liếm, chẳng thà dứt khoát đẩy sáu hai năm, nói thẳng là mình đã ngất xỉu, không nhớ được gì.

Tuy dường như cũng không quá đáng tin, nhưng cũng may là chết không đối chứng, ngươi không thể khiến Đường Hách sống lại mà phản bác ta chứ?

Bạch Nhạc vốn chỉ là thuận miệng nói ra, lại không ngờ, mày Chu Mộng Dương đột nhiên nhíu lại, lộ ra mấy phần ngưng trọng, trầm giọng hỏi,

- Nói rõ ràng đi, vị tiền bối cứu ngươi đó là bộ dạng gì?

Chu Mộng Dương truy hỏi như vậy, Bạch Nhạc cũng không khỏi có chút trợn tròn mắt.

Ai mà ngờ được, Chu Mộng Dương  lại truy hỏi cái này.

Chỉ là, đã đến nước này, Bạch Nhạc cũng chỉ có thể kiên trì bịa đến cùng,

- Đệ tử không nhớ rõ bộ dạng của vị tiền bối đó, dường như tiếng sáo đó có một loại ma lực chấn nhiếp lòng người, khi tỉnh táo lại, đã không nhớ được gì.

- Chẳng trách người của Huyết Ảnh Ma Tông lại bỏ chạy ngay đêm, thì ra là Thiên Thu huynh ra tay.

Gật đầu, Chu Mộng Dương nhìn Bạch Nhạc nói,

- Vận khí của ngươi không tồi.

- ...

Nhìn bộ dạng tự quyết định, còn có thể vo tròn cho kín kẽ của Chu Mộng Dương, Bạch Nhạc lại triệt để không nói ra lời.

Thế này là sao, ta chỉ là tùy tiện bịa đặt ra một cao nhân tiền bối, ngươi có thể trực tiếp đối ứng, thế cũng quá giả dối rồi?

- Cũng không đúng, nếu Thiên Thu huynh xuất thủ, sao lại để những người này của Huyết Ảnh Ma Tông dễ dàng thoát thân như vậy.

Khẽ nhíu mày, Chu Mộng Dương trầm ngâm một chút, sau đó mới mở miệng nói,

-  Đi thôi, ngươi theo ta tới Thất Tinh Tông gặp Thiên Thu huynh! Việc này quan hệ trọng đại, phải hỏi cho rõ ràng mới có thể yên tâm.

- Hả?

Bạch Nhạc lập tức cảm thấy có chút da đầu ngứa ran,

- Tiền bối, tình huống lúc đó, ta đúng là không nhớ rõ được, không biết cứu ta rốt cuộc có phải là vị Thiên Thu tiền bối này hay không?

- Có thể vô thanh vô tức dùng tiếng sáo khống chế yêu nhân ma đạo Linh Phủ hậu kỳ, thậm chí khiến ngươi không thể nhớ được bộ dáng của hắn... Có thể tu luyện huyễn thuật đến cảnh giới này, toàn bộ Thanh Châu, trừ Thiên Thu huynh ra, không thể nghĩ ra người thứ hai.

Dừng một chút, dường như Chu Mộng Dương lại nhớ tới gì đó, hừ lạnh một tiếng,

- Theo ta, không được hồ ngôn loạn ngữ! Hai chữ Thiên Thu này, cũng là ngươi có thể gọi à?

- ...

Vốn mình để tiện che giấu, mới lôi ra tiếng sáo gì đó, ai ngờ, Thanh Châu lại thực sự có một vị cao thủ như vậy, thế này không khỏi cũng quá trùng hợp rồi.

Đã tới nước này, Bạch Nhạc đã triệt để từ bỏ ý đồ giải thích, xói chung Thiên Thu với không Thiên Thu gì đó, cũng là ngươi nói, không liên quan tới ta, cho dù tìm lầm người, ngươi cũng không trách được tới trên đầu ta chứ?

Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Nhạc lập tức cảm thấy an tâm, lập tức mở miệng nói,

- Xin hỏi tiền bối, Bạch Mộc hắn thế nào rồi?

Thấy Bạch Nhạc quan tâm tới Bạch Mộc, sắc mặt Chu Mộng Dương lập tức dịu đi mấy phần,

- Yên tâm đi, tuy bị thương một chút, nhưng không có trở ngại! Ta biết, Bạch Mộc là đường huynh của ngươi, lần này hắn lập công lớn, bản tông tất nhiên sẽ không bạc đãi hắn.

Dừng một chút, Chu Mộng Dương tiếp tục nói,

- Còn nữa, lão phu chính là trưởng lão chấp pháp của Hàn Sơn Tông, Chu Mộng Dương, ngươi gọi ta Chu trưởng lão là được rồi.

- Vâng, Chu trưởng lão!

Ngoan ngoãn đáp ứng một câu, Bạch Nhạc biểu hiện ra vẻ vô cùng nhu thuận, chỉ là trong lòng vẫn oán thầm,

- Động chút chính là trưởng lão chấp pháp, không khác gì Linh Tê Kiếm Tông, những tông môn này, không thể có sáng ý à?

...

Một đường được Chu Mộng Dương dẫn theo tới Thất Tinh Tông, lúc này Bạch Nhạc mới hiểu, Thiên Thu huynh trong miệng Chu Mộng Dương, là trưởng lão của Thất Tinh Tông, dùng huyễn thuật nhập đạo, thực lực rất mạnh, hơn nữa quan hệ cá nhân với Chu Mộng Dương không tồi, cũng chính bởi vì vậy, Bạch Nhạc vừa tùy tiện nói ra, Chu Mộng Dương liền nghĩ tới Mộng Thiên Thu.

Quan trọng hơn là, Mộng Thiên Thu vốn là có cừu oán với Huyết Ảnh Ma Tông, những năm gần đây, một mực không từ bỏ truy tra tung tích của Huyết Ảnh Ma Tông.

Khi tất cả manh mối này toàn bộ đều được xâu chuỗi lại, tất nhiên cũng không lộ ra quá đột ngột.

Đương nhiên, trên thực tế, Bạch Nhạc kỳ thật không lo lắng sau khi gặp Mộng Thiên Thu, mình sẽ bị vạch trần, nói chung mình nói rất mơ hồ, tất cả đều là suy đoán của Chu Mộng Dương, có đoán sai cũng không có gì to tát.

Chỉ cần Chu Mộng Dương công nhận thân phận đệ tử chân truyền của Linh Tê Kiếm Tông, vậy không có gì nguy hiểm.

Ngược lại mượn cơ hội này, nói không chừng có thể dựa vào lực lượng của Thất Tinh Tông để truy tra manh mối của Huyết Ảnh Ma Tông!

Thời gian một ngày ngắn ngủi, Chu Mộng Dương và Bạch Nhạc đã chạy tới Thất Tinh Tông.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy sơn môn của Thất Tinh Tông, Bạch Nhạc bị rung động rất sâu.

Thất Tinh Tông thành lập trên một tòa cô phong cao tới hơn năm ngàn thước, trên không trung cao ngất trong mây ở giữa tòa cô phong này, có bảy tòa đại điện bồng bềnh, giống như thất tinh vờn quanh.

Toàn bộ tông môn chính là một tòa đại trận khủng bố, liền thành một thể.

Nhìn từ rất xa, giống như là tiên sơn vậy.

Nếu So sánh, Linh Tê Kiếm Tông quả thực là kém hơn không biết bao nhiêu cấp bậc.

Đây mới là nội tình của tông môn Địa cấp sao?

Như vậy, Đạo Lăng Thiên Tông, được xưng là đạo lăng thiên hạ, đứng đầu chính đạo đó còn là cảnh sắc gì?

Nghĩ đến lời nói hào hùng của mình đối với Vân Mộng Chân, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi có chút chua chát!

Có một số chênh lệch, đúng là càng tiếp cận lại càng khiến người ta tuyệt vọng.

- Đi thôi! Ta nghe Bạch Mộc nói, ngươi thành tựu Tử Phủ, nếu có lòng, cũng có thể nhân cơ hội này bái vào môn hạ của Thiên Thu huynh.

Như có thâm ý nhìn Bạch Nhạc một cái, Chu Mộng Dương thản nhiên mở miệng nói.

Nghe thấy lời nói của Chu Mộng Dương, Bạch Nhạc kéo lại suy nghĩ, cười thản nhiên, lắc đầu nói,

- Chu tiền bối nói đùa rồi, tuy Linh Tê Kiếm Tông nhỏ, nhưng lại là nhà của vãn bối, nào có ai lại ngại nhà nhỏ mà bỏ nhà ra đi.

Bái vào Thất Tinh Tông? Đùa gì thế, lúc trước Bạch Nhạc chính là ngay cả Đạo Lăng Thiên Tông cũng cự tuyệt, sao có thể bởi vì một Thất Tinh Tông mà dao động tâm trí.

Nhìn bộ dạng tiêu sái đó của Bạch Nhạc, Chu Mộng Dương cũng không khỏi nhìn thêm một cái.

Lần đầu tiên nhìn thấy Thất Tinh Tông, còn có thể bảo trì loại tâm tính này, đúng là hiếm có.

 

 
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status