Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 133: Dụ Dỗ Đi, Bạch Nhạc



Vạn Hoa Lâu là hố tiêu tiền nổi danh nhất thành Thanh Châu.

Người bình thường vất vả kiếm cả đời, có lẽ cũng chưa chắc có thể đủ tiền để trả cho tiêu phí một đêm ở nơi này.

Một đường đi đến trước phòng ở góc lầu ba, Bạch Nhạc vươn tay ra nhẹ nhàng gõ ba cái, không nhiều không ít, hai nhẹ một nặng, sau khi gõ xong liền lui sang một bên chờ.

Xuyên qua cửa, Bạch Nhạc mơ hồ có thể nghe thấy tiếng trêu đùa của nữ tử, rất nhanh lại biến thành một trận tiếng rên rỉ mị ý mười phần, không cần đi vào cũng có thể đoán được bên trong đang làm gì.

Đứng ở cửa ước chừng một nén hương, lúc này một nữ tử trang đậm mới từ trong phòng đi ra.

- Vào đi.

Miễn cưỡng phân phó một câu, đối phương ngay cả hứng thú đứng dậy mở cửa cũng không có, cứ như vậy thản nhiên mở miệng nói.

Rụt rè tiến vào phòng, đóng cửa phòng xong, Bạch Nhạc mới ngẩng đầu nhìn khuôn mặt có chút quen thuộc đó, đối phương cứ như vậy lười biếng nằm trên giường, thậm chí là để mình trần.

- Không phải nói với ngươi là không có chuyện quan trọng thì đừng tới quấy rầy ta à?

Không thèm nhìn Bạch Nhạc lấy một cái, đối phương lạnh lùng nói.

Hơi khom người, Bạch Nhạc có chút hưng phấn mở miệng nói,

- Đàm gia, có tin tức quan trọng, Bạch Nhạc đó từ trong tay Phủ chủ có được một đống linh dược, ngay hôm nay tu luyện ở trong phủ, ta mạo hiểm lắm mới tìm hiểu được tin tức...

- Hả?

Nghe thấy là có liên quan tới Bạch Nhạc, Đàm Duyệt Cường nhướn mày, lập tức nổi hứng thú,

- Ngươi tìm hiểu được gì rồi?

Mượn cơ hội nói chuyện, Bạch Nhạc lại tới gần đối phương thêm vài bước, trực tiếp đi tới cạnh giường,

- Bạch Nhạc hắn...

Cơ hồ là đồng thời vào lúc mở miệng, Bạch Nhạc xuất thủ như điện, một bàn tay đã tóm lấy cổ Đàm Duyệt Cường.

- Đừng nhúc nhích, nếu không ta sẽ bẻ gãy cổ ngươi.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, trong mắt Đàm Duyệt Cường lộ ra một tia kiêng kị, trầm giọng hỏi.

Nhìn từ bề ngoài, đối phương hiển nhiên chính là Lý Húc Ngang mà hắn quen thuộc, nhưng bất kể là phần đảm phách hay là thực lực này, lại không phải loại phế vật đó có thể bằng được.

- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là, Huyết Ảnh Ma Tông các ngươi cản đường đi của ta.

Cười lạnh một tiếng, Bạch Nhạc lạnh giọng nói,

- Xem ra lần trước cái chết của Đường Hách vẫn không thể khiến các ngươi nhớ lâu.

Lập tức, sắc mặt Đàm Duyệt Cường biến thành vô cùng khó coi.

Lần trước đuổi giết Bạch Nhạc và Bạch Mộc, bản thân hắn là cùng phụ trách với Đường Hách, hắn không thể đuổi kịp Bạch Mộc, mà Đường Hách lại trực tiếp chết trên đường đuổi giết Bạch Nhạc.

Nghe nói, lúc trước cứu Bạch Nhạc chính là một vị cường giả Tinh Cung cảnh, hơn nữa rất có thể cực kỳ tinh thông huyễn thuật.

Liên hệ với những cái này, Đàm Duyệt Cường rất dễ có thể đưa ra một đáp án.

Hiện giờ người giả mạo Lý Húc Ngang xuất hiện ở trước mặt hắn, rất có thể chính là cao thủ Tinh Cung cảnh lúc trước cứu Bạch Nhạc.

Không, có lẽ không đến Tinh Cung cảnh, nếu không dựa vào thực lực tuyệt đối đã đủ để nghiền ép rồi, căn bản không cần giả mạo Lý Húc Ngang tới tiếp cận mình.

Có điều, dù là như vậy, đã đủ khủng bố rồi.

Bất kể là như thế nào, đối phương có thể từng giết Đường Hách là sự thật không thể tranh cãi, Đường Hách mạnh thế nào, những sư huynh đệ bọn họ biết rõ hơn bất kỳ ai, chỉ bằng vào điểm này, đã khiến người ta rất khó dâng lên được dũng khí phản kháng.

Huống chi, đã bị người ta khống chế, càng không có năng lực phản kích.

Chỉ là... Bạch Nhạc rốt cuộc là ai, sao lại có loại cao thủ này che chở cho hắn?

Dựa theo kết quả điều tra của tông môn, Bạch Nhạc không phải chắc chỉ xuất thân từ một tông môn Huyền cấp à?

- Vị huynh đệ này, bản tông không cừu không oán với ngươi, cách nói chặn đường không biết là từ đâu mà có?

- Huyết Ảnh Ma Tông các ngươi muốn làm gì, ta không quan tâm! Nhưng Bạch Nhạc là người của ta, người này, ta có việc dùng, các ngươi đối phó hắn, chính là đối địch với ta.

Hừ lạnh một tiếng, Bạch Nhạc lạnh lùng nói.

- Lời này của các hạ, sợ là có chút hơi lớn rồi?

Cho dù bị Bạch Nhạc khống chế, Đàm Duyệt Cường cũng vẫn hiểu đạo lý không thể một mực nhượng bộ, đổi giọng điệu, lập tức cứng rắn hơn mấy phần.

- Ngày xưa Huyết Ảnh Ma Tông ta tung hoành Thanh Châu, cho dù Thất Tinh Tông cũng phải nhượng bộ lui binh, các hạ có mạnh tới mấy, chẳng lẽ lại dám đối địch với Huyết Ảnh Ma Tông ta à?

- Thất Tinh Tông là cái thá gì?

Cười lạnh một tiếng, trên người Bạch Nhạc lập tức lộ ra một tia ma khí, nói với vẻ khinh thường,

- Người khác sợ Huyết Ảnh Ma Tông ngươi... Nhưng ở trong mắt ta, có tính là gì?

Lập tức, tim Đàm Duyệt Cường đột nhiên thắt lại.

Hắn có thể cảm nhận được sự tự tin khi đối phương nói những lời này, hiển nhiên không phải ăn nói bừa bãi, quan trọng hơn là, đối phương không ngờ cũng là người trong ma đạo!

Phải biết rằng, trước đó, tất cả mọi người đều cho rằng người lúc trước cứu Bạch Nhạc, tất nhiên là cao thủ chính đạo! Người như vậy, tuy lợi hại, nhưng lại không hề đáng sợ.

Nhưng, người ma đạo thì lại hoàn toàn khác.

Một khi đắc tội với người như vậy, bọn họ có thể rất dễ tìm ra manh mối của Huyết Ảnh Ma Tông, đồng thời làm ra trả thù tàn nhẫn hơn.

Hơn nữa, ai dám khẳng định, phía sau đối phương không có cự kình ma đạo làm chỗ dựa?

Tâm niệm xoay chuyển rất nhanh, sắc mặt Đàm Duyệt Cường lại biến đổi, mở miệng nói,

- Đã là người trong đồng đạo, sao không dùng mặt thật gặp người? Có gì muốn nói, mọi người ngồi xuống bàn là được, hiện giờ ma đạo suy thoái, bởi vì trận đánh ở Đạo Lăng Sơn, mới có chút khởi sắc, tội gì phải tự giết lẫn nhau?

Nghe thấy vậy, Bạch Nhạc dường như cũng do dự mấy phần, tuy không lộ ra hình dáng, nhưng lại cũng buông lỏng cổ Đàm Duyệt Cường ra.

Thở phào nhẹ nhõm, Đàm Duyệt Cường lập tức đứng dậy đắp thêm một kiện quần áo, chậm rãi mở miệng nói,

- Vị huynh đệ này, không biết xưng hô thế nào?

Trầm mặc một lát, Bạch Nhạc mới thản nhiên mở miệng nói,

Bạch Vinh!

Nghe thấy cái tên Bạch Vinh này, Đàm Duyệt Cường lại thiếu chút nữa tức tới hộc máu, âm thầm khống chế Bạch gia nhiều năm như vậy, hắn sao có thể không biết Bạch Vinh là ai.

Tên phế vật của Bạch gia đó, sớm đã bị Bạch Nhạc giết chết, nhưng người đối diện lại lôi ra một cái tên như vậy, rõ ràng là đang nói hưu nói vượn.

Nhưng cho dù hắn biết rõ điểm này, căn bản cũng thể vạch trần, chỉ có thể thuận theo lời nói của đối phương mà nói tiếp.

- Thì ra là Bạch huynh.

Ôm quyền, Đàm Duyệt Cường tùy cơ giới thiệu,

- Huyết Ảnh Ma Tông Đàm Duyệt Cường, sư tòng Phá Nam Phi!

Khác với Bạch Nhạc, khi Đàm Duyệt Cường giới thiệu mình, chẳng những mang theo Huyết Ảnh Ma Tông, còn kéo cả Phá Nam Phi ra, kỳ thật mục đích chính là khiến Bạch Nhạc có thêm một chút cố kỵ, tăng thêm một chút cảm giác an toàn cho bản thân hắn.

- Bạch huynh, chuyện Bạch Nhạc, chỉ là việc nhỏ, căn bản không ảnh hưởng toàn cục! Quá khứ đã qua rồi, chúng ta cũng không cần để ở trong lòng... Chỉ không biết huynh đệ sư tòng môn nào, có quan hệ với bản tông không?

Ngồi trước bàn, Đàm Duyệt Cường mở miệng nói, bộ dạng như rất rất quen thuộc, rất khó tưởng tượng vừa rồi hắn thậm chí thiếu chút nữa chết trên tay Bạch Nhạc.

- Không môn không phái, về phần tục danh của sư tôn ta... Ngươi vẫn chưa có tư cách biết.

Liếc đối phương một cái, Bạch Nhạc làm ra vẻ mắt để trên đỉnh đầu, đáp một cách khinh thường.

Không có tư cách biết, lời này nghe thì là xem thường người khác, nhưng trên thực tế, trong một câu này cũng ít nhất để lộ ra một tin tức!

Thực lực của sư tôn đối phương, e là còn trên cả Phá Nam Phi, nếu không, tuyệt đối sẽ không không dưới tình huống đã biết Phá Nam Phi, lại vẫn dám nói chuyện không kiêng nể gì như vậy.

Hơn xa Phá Nam Phi... Vậy sợ là chỉ có những cự kình ma đạo chân chính mới có thể làm được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status