Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 134: Thân Phận Hư Cấu



Từ khi tu thành Thiên Cơ Biến, Bạch Nhạc kỳ thật một mực đang do dự, rốt cuộc nên lợi dụng môn thần thông huyễn thuật này thế nào.

Trên lý thuyết, Bạch Nhạc có thể dựa vào Thiên Cơ Biến, thiên biến vạn hóa, làm ra vô số ngụy trang để lừa gạt đối phương nhằm đạt được mục đích của mình.

Nghe thì dường như rất lợi hại, nhưng trên thực tế, nếu suy đoán kỹ, có thể tình thế không được lạc quan như trong tưởng tượng.

Thiên Cơ Biến không phải không hề có sơ hở, ít nhất với cảm ngộ của Bạch Nhạc hiện giờ đối với Thiên Cơ Biến, vẫn chưa làm được tới mức không lưu lại dấu vết.

Dùng để lừa cường giả Linh Phủ cảnh bình thường, có lẽ là lần nào cũng trúng, nhưng một khi gặp phải cao thủ Tinh Cung cảnh, vậy rất có thể sẽ lộ ra sơ hở.

Thường đi ở bờ sông, nào có chuyện không ướt giày.

Dùng Thiên Cơ Biến để ngụy trang, trong khoảng thời gian ngắn, có lẽ có thể đạt được thu hoạch lớn hơn, nhưng từ lâu dài cho thấy, lại là mất nhiều hơn được.

Trái lại, nếu dựa theo thiết tưởng lúc ban đầu, chỉ là lợi dụng Thiên Cơ Biến để hư cấu ra một thân phận ma đạo, vậy chính là an toàn có thừa.

Trên thực tế, cho tới vừa rồi Bạch Nhạc dùng thân phận của Lý Húc Ngang tới gặp Đàm Duyệt Cường, trong lòng kỳ thật cũng chưa, hạ quyết tâm rốt cuộc nên làm gì.

Nhưng theo một phen nói chuyện với Đàm Duyệt Cường, lại đột nhiên đánh thức Bạch Nhạc.

Lúc trước, hắn dùng Thôn Thiên Quyết tập sát Đường Hách, để lại biểu hiện giả dối có một cường giả Tinh Cung cảnh nhúng tay, chưa chắc đã không phải là vô tâm cắm liễu.

Khi đối mặt với Chu Mộng Dương và Mộng Thiên Thu, Bạch Nhạc miêu tả ra một cao thủ huyễn đạo, hình tượng như vậy, quả thực với phù hợp với mình hiện giờ.

Một cường giả ma đạo thần bí tinh thông huyễn thuật, lại có chút quan hệ với Bạch Nhạc, kết hợp với manh mối lúc trước lưu lại, cơ hồ có thể lập tức xuất thế một cách rầm rộ.

Lúc trước có nhiều manh mối có tính dẫn lầm đường như vậy, cơ hồ căn bản không thể có người liên hệ cường giả ma đạo này với Bạch Nhạc.

Đối với Bạch Nhạc mà nói, đây không phải là một thân phận khác mà hắn lúc trước hằng ao ước sao?

Dưới thân phận này, Bạch Nhạc có thể thi triển ma công một cách không kiêng nể gì, thậm chí là Thôn Thiên Quyết, cho dù lộ ra thân phận truyền nhân của Thông Thiên Ma Quân cũng không sao.

Chỉ cần có thể thoát thân, lắc mình một cái là có thể biến về đệ tử Linh Tê Kiếm Tông Bạch Nhạc, bất kể bọn họ có thủ đoạn thông thiên, chẳng lẽ còn có thể bắt ra được nhân vật căn bản không tồn tại này à?

Hiểu rõ điểm này, kế hoạch khác tất nhiên cũng lập tức thay đổi theo.

- Ta không muốn đối địch với Huyết Ảnh Ma Tông, có điều... Đã may mắn gặp dịp, bất kể các ngươi đang lên kế hoạch gì ở Thanh Châu, ta nghĩ ta đều có tư cách chia một chén canh.

Ngẩng đầu, nhìn Đàm Duyệt Cường, trong mắt Bạch Nhạc lộ ra một tia tham lam, lạnh lùng nói.

- Bạch huynh, chuyện này ta không làm chủ được! Nếu ngươi thật sự muốn biết, ta có thể giúp ngươi liên hệ với sư tôn, có điều... Với bộ dạng này của các hạ, sợ rằng không thể nào bàn việc được?

Ý của Đàm Duyệt Cường rất rõ ràng, ngươi muốn chiếm tiện nghi, không thành vấn đề, nhưng ngươi phải thể hiện ra thực lực của ngươi chứ?

Ta chỉ là một tiểu nhân vật, ngươi uy hiếp ta căn bản không có tác dụng gì, nếu thực sự có lòng tin, vậy tỏ rõ thân phận, tới bàn với sư tôn Phá Nam Phi của ta là được.

Nếu ngươi thực sự có bối cảnh khiến Huyết Ảnh Ma Tông nhượng bộ hoặc là nhận thua, tất nhiên cái gì cũng bàn được, nếu không... Không cần phải nói những lời vô nghĩa này nữa.

Nghe thấy những lời này, Bạch Nhạc không khỏi nhớ tới đánh giá của Lý Húc Ngang đối với Đàm Duyệt Cường này.

Thực lực có bao nhiêu thì không nhắc tới, nhưng ít ra đích xác xứng với bốn chữ xảo quyệt như cáo.

Chỉ là, cái này vừa hay hợp với tâm ý của Bạch Nhạc, hắn đang lo không tìm thấy manh mối của Huyết Ảnh Ma Tông, đây quả thực chính là đang ngủ gật được đưa gối.

- Ngươi không cần chơi những tiểu tâm tư này với ta, ta đã dám nói những lời này, tất nhiên cũng có sự tự tin này.

Hừ lạnh một tiếng, Bạch Nhạc tiếp tục nói,

- Phá Nam Phi thì ta tất nhiên sẽ gặp, nhưng không phải hiện tại.

- Ta không giết ngươi, trở về nói với Phá Nam Phi, lúc ta đột phá Tinh Cung cảnh, chính là khi ta tới gặp hắn.

Bỏ lại những lời này, Bạch Nhạc lập tức xoay người bước đi.

Những gì nên nói đều nói xong rồi, ở lại nơi này tất nhiên không có ý nghĩa.

Hắn tất nhiên muốn lập tức từ trong miệng Đàm Duyệt Cường ép hỏi ra tung tích của Huyết Ảnh Ma Tông, nhưng rất nhiều chuyện, căn bản là không gấp được.

Đàm Duyệt Cường không phải là loại tiểu nhân vật như Lý Húc Ngang, muốn giết tất nhiên dễ dàng, nhưng muốn bức đối phương thổ lộ manh mối của Huyết Ảnh Ma Tông lại rất khó khăn.

Huống chi, Bạch Nhạc còn cần mượn miệng hắn, triệt để chứng thực thân phận mới này, nếu hiện tại mà giết hắn, chẳng những đả thảo kinh xà, hơn nữa sẽ khiến kế hoạch lúc trước của nó đều trôi theo dòng nước.

Đối với Bạch Nhạc mà nói, Phá Nam Phi và Huyết Ảnh Ma Tông giống như một con cá lớn, phải rắc mòii từng chút một, từ từ khiến bọn họ mắc câu mới được.

- Bạch huynh, nếu có tin tức, ta thông tri cho ngươi thế nào?

Nhìn thấy Bạch Nhạc muốn đi, Đàm Duyệt Cường liền truy hỏi.

- Khi cần ta sẽ tìm ngươi!

Nói xong câu này, Bạch Nhạc đã rời khỏi phòng, chỉ chớp mắt đã biến mất trong đám người tiếng động ầm ĩ.

...

Khi trở lại Bạch phủ, đã là giữa đêm khuya.

Bạch Nhạc không giải trừ lệnh cấm, cho dù là Bạch Thanh Nhã cũng không thể tùy tiện bước vào Thính Hương Thủy Tạ, lúc trở về, tất cả vẫn giống hệt lúc trước.

Tìm một cái túi lớn, bỏ thi thể của Lý Húc Ngang vào trong đó, lại đút thêm mấy hòn đá lớn, trực tiếp ném vào trong hồ, hủy thi diệt tích.

Xử lý xong việc này, Bạch Nhạc mới thay áo trắng, lững thững bước ra khỏi Thính Hương Thủy Tạ.

Nội tình của việc này, hắn thậm chí ngay cả Bạch Thanh Nhã cũng không định nói.

Dẫu sao, dính vào càng sâu, biết càng nhiều lại càng nguy hiểm, nếu không cần thiết thì Bạch Nhạc không muốn để Bạch Thanh Nhã phải gánh vác một chút nguy hiểm nào, cũng không muốn Bạch Thanh Nhã lo lắng cho mình.

Một Lý Húc Ngang chết, nhưng Bạch Nhạc vẫn không dám khẳng định, trong Bạch phủ có còn thám tử khác ẩn tàng hay không.

Biện pháp tốt nhất, chính là không cho bất kỳ ai biết, giả bộ không biết gì.

Hôm đó, để chúc mừng Bạch Nhạc thuận lợi đột phá, trong Bạch phủ, lại bày tiệc rượu chúc mừng, Bạch Nhạc bộ dạng chí đắc ý mãn, tuyệt đối không nhìn ra một chút khác thường.

...

Cơ hồ đồng thời vào lúc Bạch Nhạc mở tiệc, mấy bóng người trong Bạch phủ cũng lặng lẽ rời phủ đệ, truyền tin tức Bạch Nhạc thành công đột phá cho Đàm Duyệt Cường.

Nghe người phía dưới đưa tới tin tức, Đàm Duyệt Cường không khỏi hơi nhíu mày.

Tất cả manh mối, đều giống như cao thủ ma đạo thần bí lúc trước nói, nhưng Bạch Nhạc lại giống như không biết gì, điều này khiến hắn càng lúc càng không nắm bắt được quan hệ của Bạch Nhạc và đối phương.

Đối phương bảo hộ Bạch Nhạc, có thể lý giải là giúp Bạch Nhạc, nhưng cũng có khả năng là đang lợi dụng Bạch Nhạc, coi Bạch Nhạc là một quân cờ hữu dụng.

Có điều, bất kể là loại nào, ít nhất, từ tin tức đưa về cho thấy, cơ hồ đã có thể khẳng định đối phương tất nhiên là có liên quan tới Bạch Nhạc!

Chỉ cần xác định được điểm này, chuyện có thể báo cáo lên tông môn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status