Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 151: Một lời hứa của quân tử, chết không hối hận



 

Phản ứng của Lãnh Thiên Thạch là nhạy bén cỡ nào, nhìn thấy hành động của Diệp Kiến Tường, lập tức liền đoán được tâm tư của đối phương.

Lập tức, trên mặt Lãnh Thiên Thạch lộ ra một nụ cười khoái trá.

- Tiểu tử, hiện tại ngươi đoán xem, còn có ai có thể cứu ngươi?

Nắm kiếm, đứng ở trước người Lãnh Thiên Thạch không đến cự ly mười mét, nụ cười trên mặt Bạch Nhạc dần dần tắt đi, hóa thành một tia bình tĩnh như nước hồ.

Trên thực tế, Bạch Nhạc đã xem nhẹ sự ác liệt của tình thế, nhưng lại vẫn không ngờ, Thanh Vân Kỵ sẽ bởi vì một câu của Lãnh Thiên Thạch mà thật sự lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.

Chỉ là trong nhất thời có xung đột vài câu nói, có phải thù lớn gì đâu?

Huống chi, cho dù là bỏ qua những ân oán cá nhân này không nhắc tới, gặp phải người của Huyết Ảnh Ma Tông, vốn cũng có thể cân nhắc lợi hại chứ?

Vốn, Bạch Nhạc cho rằng Thanh Vân Kỵ là quân đội hộ phủ Thanh Châu, khác với người tu hành xu lợi tị hại tầm thường, nhưng hiện giờ xem ra, có gì khác biệt đâu?

Khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra vẻ tự giễu, Bạch Nhạc nhẹ giọng mở miệng,

- Đúng rồi, cũng là bản thân ta ngu, có thể ngây thơ đến mức ký thác hy vọng ở trên người các ngươi... Trên đời này, người duy nhất có thể dựa vào chỉ có mình ta.

Ánh mắt Diệp Kiến Tường có chút lạnh lùng, nghe thấy những lời này của Bạch Nhạc, trong lòng hắn cũng có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm.

Từ bỏ Bạch Nhạc, cũng không chỉ là Bạch Nhạc đắc tội với hắn, quan trọng hơn là... Không đáng.

Vì một người tồn tại để làm mồi, mà bồi vào tính mạng của nhiều huynh đệ như vậy, thực sự là không đáng.

Cho nên, cho dù nghe ra vẻ trào phúng và thất vọng trong lời nói của Bạch Nhạc, hắn vẫn không thay đổi ước nguyện ban đầu.

Thậm chí hắn ngược lại là đợi cho Bạch Nhạc chết, nghe đồn Bạch Nhạc là thiên tài thành tựu Tử Phủ, cho dù không địch lại, lúc sinh tử, nghĩ chắc cũng tự nhiên sẽ liều chết một phen, cho dù không thể thắng được Lãnh Thiên Thạch, chắc hẳn cũng có thể thừa cơ xem xét nội tình của Lãnh Thiên Thạch.

Nếu Lãnh Thiên Thạch khi tập sát Bạch Nhạc mà bị thương, hoặc là lộ ra sơ hở, hắn tất nhiên sẽ không chút do dự hạ lệnh thừa cơ trảm sát đối phương.

Cho dù không thể, buông tha Lãnh Thiên Thạch cũng được, những yêu nhân ma đạo này đều vì tư lợi, Lãnh Thiên Thạch nghĩ chắc tuyệt đối sẽ không vì người khác mà liều chết với Thanh Vân Kỵ, chỉ cần giết được đệ tử khác của Huyết Ảnh Ma Tông, mang thủ cấp về, cũng là một kiện công lớn rồi.

Bất kể nhìn thế nào, lúc này khoanh tay đứng nhìn đều là chuyện chỉ lời không lỗ.

Chỉ là Diệp Kiến Tường chưa phát hiện, lúc này trên người Bạch Nhạc lộ ra sát cơ khủng bố cỡ nào.

Nếu nói, lúc trước Bạch Nhạc còn ôm  hy vọng với Thanh Vân Kỵ, với người trong chính đạo, như vậy, vào khoảnh khắc Diệp Kiến Tường lựa chọn từ bỏ hắn, đều hóa thành thất vọng và lạnh lùng.

Giống như năm đó hắn ở Linh Tê Kiếm Tông, kiến thức được sự cay nghiệt và ác liệt của tên béo đó vậy.

Cái gọi là chính đạo... Có lẽ cũng không tốt hơn Ma tu là bao!

Bản thân Bạch Nhạc không phải là người trong chính đạo đơn thuần, trên người hắn cũng có bóng dáng của Ma tu, lúc này, lại triệt để kích phát ra một mặt ma đó trong lòng Bạch Nhạc.

Nếu đơn thuần dùng Linh Tê Kiếm Quyết để ứng đối, cục diện hiện giờ tất nhiên là tử cục.

Nhưng nếu bại lộ Thông Thiên Ma Công, dùng uy lực của Thôn Thiên Quyết, chưa chắc đã không thể mở một đường máu.

Thậm chí, lúc này, người Bạch Nhạc muốn giết nhất ngược lại không phải Lãnh Thiên Thạch, mà là những Thanh Vân Kỵ này.

Một khi bại lộ Thông Thiên Ma Công, tất sẽ bại lộ thân phận, đến lúc đó, có uy hiếp nhất đối với hắn, ngược lại chưa chắc đã là những Ma tu của Huyết Ảnh Ma Tông này, mà là chính đạo huyền môn!

Nếu những Thanh Vân Kỵ này chạy thoát, truyền tin tức về, toàn bộ Bạch gia đều sẽ có nguy hiểm.

Ngược lại, nếu phối hợp với Lãnh Thiên Thạch, diệt khẩu những Thanh Vân Kỵ này, ngược lại có thể đạt được hiệu quả diệt khẩu, nói chung có Lãnh Thiên Thạch ở đây, một cái nồi đen này còn sợ không có ai đội à.

Huống chi, chỉ cần chú ý một chút, Lãnh Thiên Thạch cũng chưa chắc đã có thể nhận ra Thông Thiên Ma Công.

Lúc này trong lòng Bạch Nhạc mới thực sự sinh ra một tia sát tâm khó có thể ức chế.

Nhưng mà, trong nháy mắt Bạch Nhạc sắp xuất thủ, lại đột nhiên phát hiện mấy đạo thân ảnh từ ngoài trấn xông tới, trong giây lát đã lao vào.

Khi đối phương xuất hiện, mí mắt Bạch Nhạc cũng không khỏi giật giật.

Mấy người này, vừa hay hắn đều quen, không, có lẽ phải nói là hắn khi làm Ma tu có quen.

- Ha ha, Diệp đội trưởng, xem ra chúng ta không tới muộn.

Vừa tới nơi, tiếng cười sang sảng đó của Dương Bằng đã truyền tới trước.

Dương Bằng tới đây, Diệp Kiến Tường cũng hoàn toàn không ngờ, trong nhất thời không khỏi có chút ngây đơ.

Có điều, hiển nhiên Dương Bằng cũng không chú ý thấy những chi tiết này, ánh mắt đảo qua, lập tức liền rơi xuống một thân áo trắng của Bạch Nhạc, khóe miệng lập tức nhếch lên, khoa trương lên tiếng,

- Áo trắng như tuyết, vị này chắc hẳn chính là Bạch Nhạc huynh đệ rồi?

Căn bản không để ý tt chung quanh còn có người của Huyết Ảnh Ma Tông, Dương Bằng lập tức Bạch Nhạc nghênh đón Bạch Nhạc,

- Bạch huynh, chào ngươi, ta tên là Dương Bằng, dương của cây dương, bằng của bằng hữu! Tâm nguyện lớn nhất của Dương Bằng ta chính là quảng giao bằng hữu thiên hạ, nào nào nào, vừa thấy ngươi ta đã cảm thấy có duyên rồi, chúng ta kết giao bằng hữu nhé?

- ...

Nhìn, Dương Bằng dù là Bạch Nhạc đã có chuẩn bị tâm lý nhất định, nghe thấy những lời này, khóe miệng vẫn không nhịn được hơi nhếch lên.

Vị này quả nhiên vẫn là một đóa hoa lạ trước sau như một.

Chỉ là bị Dương Bằng bẻ lái như vậy, sát cơ trong lòng Bạch Nhạc cũng hóa giải đi mấy phần.

- Cút ngay!

Bị Dương Bằng không đếm xỉa tới, mí mắt Lãnh Thiên Thạch cũng không khỏi giật giật, không nhịn được mà quát lạnh.

- Ngươi là ai? Chết đến nơi rồi, còn dám ở đây hô to gọi nhỏ?

Trợn mắt, Dương Bằng nhìn Lãnh Thiên Thạch với vẻ khó chịu, mắng.

- Bổn tọa, Lãnh Thiên Thạch!

Lạnh lùng nhìn Dương Bằng, Lãnh Thiên Thạch lạnh giọng nói.

- Lãnh gì, Thiên thạch, ngươi là Lãnh Thiên Thạch?

Nói một nửa, Dương Bằng lập tức có phản ứng, sắc mặt đột nhiên biến đổi, đột nhiên lui về phía sau một bước, nhìn chằm chằm Lãnh Thiên Thạch, truy hỏi.

- Không ngờ là tiểu bối ngươi cũng biết tên của bổn tọa.

Có chút bất ngờ liếc Dương Bằng một cái, Lãnh Thiên Thạch thản nhiên nói.

Có được xác nhận, Dương Bằng cũng không khỏi hót một hơi lạnh, cho tới lúc này, hắn mới hiểu được vì sao rõ ràng Thanh Vân Kỵ đã đến, không ngờ lại không động thủ ngay lập tức, thì ra đối phương là Lãnh Thiên Thạch, chẳng trách không khí trong sân có chút quái dị.

- Vị bằng hữu này, các ngươi hay là đi trước đi.

Thản nhiên liếc Dương Bằng một cái, Bạch Nhạc bình tĩnh mở miệng nói.

Hơi khựng lại, Dương Bằng lập tức nhảy lên,

- Ta nhổ vào, ngươi nói những lời này là sao, là xem thường Dương Bằng ta à? Dương Bằng ta, bằng hữu trải khắp thiên hạ, cái dựa vào chính là một tấm lòng chân thành! Đã nói muốn kết giao bằng hữu với ngươi, ngươi đã là bằng hữu của ta, nào có chuyện thấy bằng hữu có nguy hiểm lại chạy thoát thân một mình?

Ngẩng đầu lên, Dương Bằng ngạo nghễ nói,

- Lãnh Thiên Thạch thì sao? Chúng ta đồng tâm hiệp lực, còn có những Thanh Vân Kỵ này ở đây, chẳng lẽ còn sợ hắn à?

Cười lạnh một tiếng, Bạch Nhạc thản nhiên mở miệng nói,

- Dương huynh hay là cứ châm chước một chút thì tốt hơn, những Thanh Vân Kỵ này... Chưa chắc đã ra tay.

Trước mặt bọn Dương Bằng, bị Bạch Nhạc trào phúng như vậy, trên mặt Diệp Kiến Tường lập tức có chút không nhịn được, càng lúc càng âm trầm hơn mấy phần.

- Có ý gì?

Lập tức, Dương Bằng cũng nhận thấy có chút khác thường, theo bản năng quay lại nhìn về phía Diệp Kiến Tường.

Bàn tay vẫn đặt trên đao ở thắt lưng, nhưng Diệp Kiến Tường lại không có ý trả lời, càng không có ý rút đao hạ lệnh xuất kích.

Nhìn Diệp Kiến Tườn trầm mặc, Dương Bằng cuối cùng cũng hiểu được, đây là Thanh Vân Kỵ không muốn vì Bạch Nhạc mà phạm hiểm, muốn vứt bỏ Bạch Nhạc.

Hiểu rõ được điểm này, Dương Bằng cuối cùng mới biết thế cục hiện giờ.

Đây là một đầm nước đục, mình sao lại ngu nga ngu ngơ đụng phải.

Trên thực tế, đến lúc này, không chỉ là Dương Bằng, Tiếu Vượng theo Dương Bằng cùng đến cũng hiểu ra.

Nếu nói, khi vừa đến, bọn họ là một lòng muốn giúp Thanh Vân Kỵ và Bạch Nhạc cùng đánh người của Huyết Ảnh Ma Tông, như vậy hiện giờ, tất cả mọi người đều không khỏi có chút do dự.

Ngay cả Thanh Vân Kỵ cũng không dám tùy tiện động thủ, chỉ bằng vào mấy người bọn họ, cho dù liều cả tính mạng, cũng không làm nên chuyện gì.

Ánh mắt lại biến thành lạnh lẽo, Bạch Nhạc bình tĩnh mở miệng,

- Tâm ý của Dương huynh, Bạch Nhạc tâm lĩnh, xin rời đi đi, để tránh liên lụy tới các ngươi.

Đối với với bọn Dương Bằng, trong lòng Bạch Nhạc vẫn có mấy phần hảo cảm, không đến vạn bất đắc dĩ, Bạch Nhạc không muốn ra tay với bọn họ.

Nhưng một khi bại lộ thân phận, chính là không phải do hắn, cho nên mới lên tiếng muốn bọn Dương Bằng rời khỏi trước.

Chỉ là, Dương Bằng vốn vẫn có chút do dự, nghe thấy lời này của Bạch Nhạc, lập tức sắc mặt đỏ bừng, xì một tiếng, hung tợn nói,

- Nói gì vậy! Lời Dương Bằng ta đã nói ra, nào có chuyện thấy nguy hiểm thì rút lại! Huống chi, ta còn từng đáp ứng cao thủ huynh đệ, nhất định phải bảo vệ cho ngươi được an toàn, há có thể thất tín?

- Cao thủ huynh đệ gì?

Hơi ngẩn ra, Bạch Nhạc theo bản năng hỏi.

- Để lát nữa rồi nói.

Xua tay, Dương Bằng lập tức rút kiếm ra, trực tiếp chỉ về phía Lãnh Thiên Thạch, đồng thời nói với bọn Tiếu Vượng và Đàm Y Viên,

- Tiếu Vượng, các ngươi nói thế nào?

Đón ánh mắt của Dương Bằng, trong lòng Tiếu Vượng đột nhiên giật thót, lập tức nhớ tới tình cảnh lúc trước gặp người áo xanh thần bí đó. Tuy biết rõ với chút thực lực này của mình, kỳ thật không giúp được gì, có đi lên cũng chỉ là chịu chết vô ích, nhưng nghĩ tới chuyện mình từng đáp ứng, trong lòng vẫn hạ quyết tâm, không để ý tới sự ngăn cản của Đàm Y Viên,vẫn bước ra một bước.

- Họ Dương, đừng xem thường người ta! Tuy thực lực của Tiếu Vượng ta không bằng ngươi, nhưng cũng là nam nhân đỉnh thiên lập địa!

Trong mắt lộ ra một tia kiên quyết, Tiếu Vượng ngạo nghễ nói,

- Quân tử hứa một lần, chết trăm lần cũng không hối hận! Đã đáp ứng cao thủ huynh, cho dù liều cái mạng này, Tiếu Vượng ta cũng đó ngại gì?

- Ha ha ha ha, tốt, cuối cùng cũng không khiến ta thất vọng! Tiếu tiểu tử, nếu lần này có thể sống sót, bằng hữu như ngươi, Dương Bằng ta cũng kết giao!

Nhìn thấy Tiếu Vượng cũng đứng ra, Dương Bằng lập tức giơ ngón cái, cười to nói.

- Nào nào nào, ta cũng muốn nhìn xem, Lãnh Ma Lãnh Thiên Thạch hai mươi năm trước, rốt cuộc lợi hại tới mức nào!

 

 
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status