Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 152: Khúc nhạc màu máu



 

Một, hai!

Khoảnh khắc Đàm Y Viên cũng đứng ra, chỗ mềm mại trong lòng Bạch Nhạc đột nhiên bị xúc động, sát ý giống như cũng theo đó mà tiêu tán vào lúc này.

Trên đời này, tất nhiên có người chỉ nghĩ tới hiệu quả và lợi ích như Diệp Kiến Tường, nhưng cũng có loại bằng hữu đơn giản đáng yêu như bọn Dương Bằng, Tiếu Vượng.

Tựa như trong Linh Tê Kiếm Tông, tất nhiên có người như tên béo chết tiệt cùng với bọn Đinh Tuấn, cũng có những bằng hữu như bọn Dương Nghiên, Liễu Như Tân. Nếu là vì một hai người mà triệt để phủ định chính đạo, cũng không tránh khỏi quá cực đoan rồi.

Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Nhạc cũng không khỏi giật nảy mình!

Vốn hắn, không nên cực đoan như vậy, nhưng chính vì tu luyện Thông Thiên Ma Công, lại khiến hắn khó có thể khống chế một số ảnh hưởng của ma công trở nên càng lúc càng cực đoan.

Nếu không có bọn Dương Bằng đứng ra, chỉ sợ hôm nay mình tất nhiên sẽ phải đại khai sát giới, bất kể có thể giết hết Thanh Vân Kỵ ở đây để diệt khẩu hay không, đều thế tất sẽ khiến tâm tính của mình thay đổi, triệt để nghiêng về phía một mặt Ma tu đó.

Có một số việc, quả thật là nghĩ lại mà sợ.

Tâm thái khôi phục bình thường, suy nghĩ của Bạch Nhạc cũng lập tức trở nên cởi mở hơn nhiều, Dương Bằng đã cùng bọn Tiếu Vượng tham gia vào, Thanh Vân Kỵ ngươi vẫn muốn khoanh tay đứng nhìn ư, có thể sao?

Một tay dẫn một kiếm quyết, Bạch Nhạc cao giọng nói,

- Thống khoái, lúc sắp chết, có thể kết bạn với ba vị bằng hữu như các ngươi, là vận khí của Bạch Nhạc ta! Ha ha ha, nào, chiến cho thống khoái, cho dù chết ở đây cũng có sao.

Trong lúc nói, bước ra một bước, Bạch Nhạc đã dẫn đầu vung kiếm công tới Lãnh Thiên Thạch.

Cơ hồ là đồng thời, Dương Bằng, Tiếu Vượng, Đàm Y Viên cũng xuất thủ theo, bốn người tạo thành thế vây công, lao về phía Lãnh Thiên Thạch.

- Tự tìm cái chết!

Nhìn thấy bọn Dương Bằng không ngờ thật sự dám nhúng tay, Lãnh Thiên Thạch cũng giận tím mặt, khí tức trên người tăng vọt, đồng thời giết tới bốn người,với thực lực của hắn, cho dù là lấy một địch bốn, cũng có e ngại gì?

Thời gian mấy chục hơi thở ngắn ngủi, bốn người bọn Bạch Nhạc đã bị Lãnh Thiên Thạch giết cho cực kỳ nguy hiểm, nếu không phải chiếu ứng cho nhau, e là đã có thương vong rồi.

Có một cỗ huyết khí chi dũng là đúng, nhưng dũng khí chung quy vẫn không thay thế được thực lực.

Lãnh Thiên Thạch hai mươi năm trước đã danh chấn Thanh Châu, tuy mấy năm nay qua, cũng vẫn không thể bước vào Tinh Cung cảnh, nhưng lại đã sớm bước lên đỉnh phong của Linh Phủ cảnh, làm sao có thể là mấy tiểu tử đó có khả năng chống lại.

Nhiều nhất là trong thời gian một nén hương, Lãnh Thiên Thạch nắm chắc kích sát được bốn người bọn Bạch Nhạc ở đây.

Chỉ là... Làm gì có thời gian một nén hương cho hắn.

Mắt thấy bọn Dương Bằng liên tiếp gặp nguy hiểm, mày Diệp Kiến Tường  giật giật, cuối cùng cắn răng, không ngờ rút đao, dùng sức vung ra ngoài!

- Giết!

Dưới một tiếng ra lệnh, toàn bộ Thanh Vân Kỵ đột nhiên hành động, giống như một dòng nước lũ sắt thép thổi quét tới, sát ý ngập trời.

Không phải Diệp Kiến Tường bị bọn Dương Bằng khiến cho cảm động, mới quyết tâm xuất thủ, mà là bất đắc dĩ.

Chết một Bạch Nhạc, hắn có thể không bận tâm, nhưng nếu bọn Dương Bằng toàn bộ đều chết ở đây, hắn biết ăn nói thế nào?

Tiếu Vượng và Đàm Y Viên là đệ tử Hàn Sơn, Dương Bằng lại là chân truyền của Thất Tinh Tông, thân phận như vậy, nếu chết ở trước mặt hắn, đừng nói là hắn, cho dù là Ngô Tuyết Tùng chỉ sợ cũng khó ăn nói.

Người ngoài thì cũng thôi, nhưng phía sau Dương Bằng lại có vị lão tổ của Thất Tinh Tông.

Cho dù là Ngô Tuyết Tùng cũng tuyệt đối không muốn chọc giận vị lão tổ đó.

Đâu phải là hắn muốn liều mạng, căn bản là bất đắc dĩ mà thôi!

Rõ ràng là chuyện chỉ hy sinh một Bạch Nhạc là có thể giải quyết được, không ngờ lại bức hắn đến mức không thể không xuất thủ, bảo hắn làm sao không tức giận.

Oán khí đầy ngập này không có chỗ phát tác, đành phải phát tiết hết lên trên người đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông cùng với Lãnh Thiên Thạch.

- Bạch Nhạc!

Theo Thanh Vân Kỵ nhúng tay, cục diện lập tức nghịch chuyển, Lãnh Thiên Thạch cơ hồ bị tức điên.

Cục diện tốt vất vả lắm mới xây dựng ra được, không ngờ trong phút chốc đã triệt để sụp đổ.

Thực lực của Lãnh Thiên Thạch cao tuyệt, dưới loại trùng kích này, vẫn có thể không loạn phương tấc, nhưng đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông còn lại, trong phút chốc đã bị đánh cho thất linh bát loạn, người chết người chết, toàn bộ cục diện triệt để đã không khống chế được.

Cả người đẫm máu, Lãnh Thiên Thạch cơ hồ là giết tới điên rồi, mỗi thời mỗi khắc đều có Thanh Vân Kỵ chết ở trong tay hắn, nhưng mỗi lần đều sẽ có nhiều người hơn dũng mãnh không sợ chết xông lên, dùng mạng người để bù đắp chỗ trống.

Trước lúc xuất thủ, Thanh Vân Kỵ có lẽ sẽ có do dự, nhưng một khi đã hạ lệnh, chính là cỗ máy chiến tranh dũng mãnh không sợ chết, cho dù chết trận tới người cuối cùng, cũng sẽ không có ai sợ hãi lùi bước.

Huống chi, trong đây còn có loại tiểu nhân vô sỉ như Bạch Nhạc, luôn nhắm chuẩn cơ hội cho hắn một đòn ác, quả thực là phiền vô cùng.

- A a! Đây đều là các ngươi bức ta.

Cảm thấy cắn cân thắng lợi đã bắt đầu nghiêng về phía đối phương, Lãnh Thiên Thạch cuối cùng cũng triệt để nổi điên.

Lập tức, vô số phù ấn từ trong tay hắn đánh ra, trong thiên địa đột nhiên bị phủ lên một tầng màu máu.

- Cháy cho ta!

Một tiếng hét to vang lên, tinh huyết trên người Lãnh Thiên Thạch đột nhiên theo đó mà bốc cháy, thực lực lại tăng vọt.

Càng khủng bố hơn là, theo hắn thi triển Nhiên Huyết Thuật, trong toàn bộ trấn nhỏ, vô số vị trí đều lộ ra màu máu, trong nháy mắt phóng lên cao, bao phủ toàn bộ trấn nhỏ ở bên trong!

- Không tốt, mau cản hắn lại! Hắn là đang dẫn động huyết tế!

Lập tức, sắc mặt Dương Bằng biến đổi, lộ ra một tia khẩn trương chưa từng có.

Cho dù là lúc trước, ở dưới tình huống không để Thanh Vân Kỵ nhúng tay cùng Bạch Nhạc đối phó Lãnh Thiên Thạch, Dương Bằng cũng không sợ hãi như vậy.

Nhưng hiện giờ, nhìn một tia màu máu trong thiên địa đó, hắn lại thật sự sợ rồi.

Huyết tế!

Vốn ai cũng cho rằng Huyết Ảnh Ma Tông chỉ cố ý bày bố mê, nhưng ai ngờ, đối phương lại thật sự đang chuẩn bị huyết tế, hơn nữa, trùng hợp là bị bọn họ vừa hay đụng phải.

Chẳng trách với thực lực của Lãnh Thiên Thạch không ngờ lại xuất hiện ở trong một tòa trấn nhỏ như vậy, thì ra căn bản chính là đang chờ chủ trì huyết tế.

Trên thực tế, không cần Dương Bằng nói, mắt Diệp Kiến Tường đã đỏ lên rồi.

Thân là đội trưởng Thanh Vân Kỵ, có lẽ trên một số chuyện lấy hay bỏ, hắn lộ ra có chút ích kỷ, nhưng khi liên quan tới mấy vạn nhân tính, hắn lại rất hiểu cái gì là đại nghĩa!

Sự tồn tại của Thanh Vân Kỵ, bản thân chính là để thủ hộ sự an toàn cho nhiều người thường hơn, đối với bọn họ mà nói, ngăn cản huyết tế, đây là thiên chức, vượt trên tất cả ân oán.

Nếu sớm biết Lãnh Thiên Thạch bố trí huyết tế ở đây, cho dù hắn có bất mãn với Bạch Nhạc tới mấy, cũng sẽ không chút do dự mà xuất thủ từ sớm.

- Giết!

Mũi đao chỉ tới, tất cả Thanh Vân Kỵ giống như phát điên, bất chấp tất cả mọi giá xông về phía Lãnh Thiên Thạch.

- Ầm!

Một người nối tiếp một người đụng vào một tia màu máu trước người Lãnh Thiên Thạch, toàn thân đều nổ tung hóa thành sương máu, nhưng dù vậy, cũng không có ai lui về phía sau một bước!

Những Thanh Vân Kỵ này chính là đang dùng sinh mệnh, dùng hy sinh để soạn ra khúc nhạc màu máu tráng lệ này.

Vì nghĩa, có chết trăm lần cũng không hối hận!

 

 
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status