Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 156: Gió thổi mưa giông trước cơn bão



 

- Dương huynh, kỳ thật trừ kiếm ra, ta còn thiếu chút linh thạch.

Trầm mặc một lát, mỉm cười, Bạch Nhạc nghiêm trang nói,

- Bằng hữu có nghĩa thông tài, ngươi xem có phải nên chia một nửa linh thạch của ngươi cho ta không?

Nghe thấy lời này của Bạch Nhạc, trên mặt Dương Bằng lập tức cứng đờ, một lúc sau cuối cùng mới có phản ứng, nghiến răng nghiến lợi từ trong miệng thốt ra một chữ.

- Cút!

- Ha ha ha ha!

Lập tức, Tiếu Vượng và Đàm Y Viên đều không khỏi cất tiếng cười to, giống như loại không khí bi thương lúc trước cũng theo đó mà tiêu tán.

Đôi khi, vốn là mấy người vẫn có chút xa lạ, trở thành bằng hữu, kỳ thật chỉ là một chuyện rất đơn giản.

...

Bùm!

Cái bàn trước mặt dưới một chưởng đột nhiên hóa thành bụi phán, đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông chung quanh lập tức quỳ xuống, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Đệ tử trốn thoát từ trong trấn nhỏ chỗ Lãnh Thiên Thạch, rất nhanh liền truyền về tin tức!

Lãnh Thiên Thạch chết, huyết tế thất bại, kết quả này là Phá Nam Phi bất kể có thế nào cũng không ngờ được.

Cái này không chỉ là vấn đề chết một Lãnh Thiên Thạch, còn có nghĩa là, chuyện huyết tế đã bại lộ, không bao lâu nữa, bất kể là Hàn Sơn hay là Thất Tinh Tông và vị Thanh Châu Phủ Chủ kia đều sẽ nhận được tin tức.

Một khi những cao thủ này toàn diện tham gia, rất dễ có thể lục soát toàn bộ Thanh Châu, dẫn tới toàn bộ kế hoạch đều thất bại.

Đây là chuyện mà bất kể là như thế nào Phá Nam Phi cũng không thể dung thứ.

- Động thủ, lập tức phân phó xuống, ba ngày sau, tất cả địa điểm đồng thời huyết tế!

Trong mắt lộ ra một tia tàn khốc, Phá Nam Phi lạnh lùng nói.

- Vâng!

Thấy Phá Nam Phi tức giận, không có bất kỳ ai dám đề xuất ý kiến phản đối, tin tức lập tức được truyền ra, trong giây lát, người trong phòng đều lui xuống, chỉ còn một mình Cổ Hiên còn dám ở lại bên cạnh Phá Nam Phi.

- Ba ngày... Quá gấp rút rồi?

Nhìn Phá Nam Phi, Cổ Hiên nói khẽ.

- Không kịp, ba ngày đã là rất chậm, nếu có khả năng, ta thậm chí hận không thể lập tức mở ra huyết tế.

Lắc đầu, Phá Nam Phi trầm giọng.

Một khi bị chính đạo phát hiện, hắn thật sự phải mở ra huyết tế, lập tức sẽ gặp phải cục diện nguy hiểm vạn phần, kéo dài một khoảnh khắc, sẽ có thêm một phần nguy hiểm.

Đáng tiếc, chuyện phát sinh quá gấp rút, Phá Nam Phi còn có rất nhiều chuyện chưa kịp xử lý.

Ví dụ như, bởi vì phải tổn thất một địa điểm huyết tế, pháp trận chỉnh thể của Huyết Ảnh Tế Đàn cũng phải theo đó mà làm ra sửa đổi, mới có thể cam đoan cuối cùng bao phủ cả thành Thanh Châu, đạt được đủ tế phẩm để bảo đảm Huyết Chi Tu La hàng lâm.

Ví dụ như, một khi bắt đầu huyết tế, cao thủ chính đạo tất nhiên sẽ toàn lực công kích, nếu không đủ cao thủ để ngăn cản, căn bản không kịp hoàn thành huyết tế.

Lại ví dụ như, hắn vốn là muốn mượn cơ hội huyết tế lần này, đẩy đệ tử Cổ Hiên này vào Tinh Cung cảnh, cần thời gian để điều chỉnh trạng thái và tâm lý cho Cổ Hiên.

Lại ví dụ như... Rất nhiều chuyện cần chuẩn bị, một khi kế hoạch bị quấy rầy, sẽ gia tăng vô số biến số.

Thời gian ba ngày đã vô cùng ngắn.

- Sư phụ, để ta đi giết Bạch Nhạc này đi.

Trong mắt lộ ra một tia lãnh ý, Cổ Hiên trầm giọng mở miệng nói.

- Càn quấy!

Sầm mặt, Phá Nam Phi lớn tiếng quát,

- Chỉ là một Bạch Nhạc thì tính là gì? Cho dù là cao thủ ma đạo sau lưng hắn cũng giống như gà ngói chó đất! Hiện giờ bọn họ đang nghĩ hết mọi biện pháp, chỉ là để quấy rầy bố trí của chúng ta mà thôi.

- Bản tông vì một ngày này, đã ẩn núp hai mươi năm, làm sao có thể bởi vì một chút phiền toái nhỏ như vậy mà chịu quấy nhiễu?

Lạnh lùng nhìn Cổ Hiên, Phá Nam Phi tiếp tục nói,

- Ngoan ngoãn ở nhà cho ta, sau khi huyết tế mở ra, mới là cơ hội để ngươi chứng minh bản thân! Chỉ cần có thể thành công, đến lúc đó, Bạch Nhạc và cả người áo xanh thần bí đó, ngươi muốn giết ai thì giết, hiểu chưa?

- Vâng!

Bị Phá Nam Phi răn dạy một trận, Cổ Hiên không dám tranh cãi nữa, ngoan ngoãn đáp ứng.

...

Thành Thanh Châu!

Trong mắt Ngô Tuyết Tùng lộ ra một tia hàn mang khiếp người, trên giáo trường phía sau, mấy ngàn Thanh Vân Kỵ đông nghìn nghịt đang đứng.

Bước lên đài cao, Ngô Tuyết Tùng lạnh lùng nói,

- Thanh Vân Kỵ nghe lệnh, từ thời khắc này, tìm kiếm toàn bộ Thanh Châu, có bất kỳ ai khả nghi, cứ giết không cần hỏi! Bản quan không muốn nhìn thấy trong Thanh Châu, xuất hiện bất kỳ một tin dữ huyết tế thành công nào, nghe rõ chưa?

- Vâng!

Mấy nghìn người đồng thời cao giọng đáp lại, tiếng chấn tứ phương.

- Xuất phát!

Ra lệnh một tiếng, ba ngàn Thanh Vân Kỵ đồng thời xông ra ngoài, giống như một mảng nước lũ màu xanh, lao thẳng tới ngoài thành.

Động tĩnh lớn như vậy, cho dù là bách tính tầm thường trong thành Thanh Châu, lúc này cũng cảm nhận được một tia không khí khác lạ, cho dù là đám du côn lưu manh không kiêng nể gì, cũng lập tức trở nên thành thật, không dám tùy tiện gây sự nữa.

...

Cơ hồ là cùng lúc, Hàn Sơn, Thất Tinh Tông, cùng với mấy tông môn khác ở cảnh giới Thanh Châu cũng đồng thời hành động.

Tất cả đệ tử tinh nhuệ, cơ hồ đều xuống núi, tiến thẳng tới phụ cận thành Thanh Châu.

Thường ngày, những thiên tài này, muốn thấy một người cũng không dễ dàng, nhưng hiện giờ lại đồng thời đồng thời, sát ý sôi trào.

Bất kể trong thường ngày, giữa các tông có mâu thuẫn gì, nhưng khi đối mặt với Huyết Ảnh Ma Tông, đều cùng chung mối thù.

Trong nhất thời, trong toàn bộ Thanh Châu, đều tràn ngập túc sát chi khí.

Nếu so sánh, bọn Bạch Nhạc hiện giờ ngược lại lộ ra nhàn nhã hơn rất nhiều.

Đối với bách tính trong trấn nhỏ mà nói, bọn họ không biết tất cả bọn họ kỳ thật đều đang đi một vòng trước Quỷ Môn Quan.

Trận chiến đó tất nhiên khiếp người, nhưng sau khi chiến đấu kết thúc, trấn nhỏ cũng rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh.

Các loại linh dược trên người Dương Bằng rải ra như không mất tiền, mấy người vốn cũng chỉ là kiệt sức, bị thương không nặng, tất nhiên khôi phục rất nhanh.

Trừ truyền tin tức về ra, mấy người một mực nhàn nhã uống rượu nói chuyện phiếm trong trấn nhỏ, lẳng lặng chờ phản ứng của tông môn.

Trong lúc này, Bạch Nhạc còn từ trên người Lãnh Thiên Thạch tìm ra một túi trữ vật, linh thạch, linh dược bên trong bị mấy người chia xẻ sạch sẽ, một số công pháp bí tịch và tạp vật vô dụng của Huyết Ảnh Ma Tông mới để lại, trực tiếp ném cho Thanh Vân Kỵ trở về báo cáo kết quả công tác.

Đương nhiên, trên thực tế, trong lòng mọi người đều biết rất rõ, đại chiến thực sự nhằm vào Huyết Ảnh Ma Tông, chỉ sợ là đang đếm ngược rồi.

Đã gặp phải, không ai có thể chỉ lo thân mình, điều duy nhất có thể làm chính là điều chỉnh tốt trạng thái, đợi tham dự trận đại chiến rất có thể sẽ quyết định vận mệnh của toàn bộ Thanh Châu này.

Tin tức tốt duy nhất là, mượn thu hoạch của trận chiến này, Tiếu Vượng thuận thế đột phá, bước vào Linh Phủ cảnh, hơn nữa cũng thành tựu Tử Phủ, tuy tạp sắc rất nhiều, nhưng dẫu sao cũng là Tử Phủ.

Chỉ dựa vào điểm này, đủ để khiến Tiếu Vượng sau khi trở lại tông môn, địa vị tăng mạnh.

Đáng tiếc, không thay đổi là, bất kể Tiếu Vượng đắc ý cỡ nào, hiến ân cần ra sao, Đàm Y Viên thủy chung vẫn là bộ dạng lạnh lùng đó, nhìn bộ dạng vò đầu bứt tai của Tiếu Vượng, cũng thành việc vui lớn nhất mỗi ngày của Bạch Nhạc và Dương Bằng.

Nhưng mà, bất kể nhìn có nhàn nhã thế nào, cũng giống như mưa núi, cái nên đến thì rồi cũng sẽ đến.

 

 
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status