Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 157: Huyết tế mở ra



 

Lúc còn nhỏ, luôn sẽ có người nói với ngươi, có công mài sắt có ngày nên kim, chỉ cần nỗ lực, nhất định sẽ có hồi báo.

Nhưng thực tại lại tàn khốc hơn cố sự rất nhiều.

Cũng không nhất định nỗ lực là sẽ có kết quả, chưa chắc dũng cảm có thể thủ thắng, thậm chí chính nghĩa cũng chưa chắc nhất định có thể chiến thắng tà ác.

Bất kể những tông môn của Thanh Châu như Hàn Sơn và Thất Tinh Tông, hay là Thanh Vân Kỵ của phủ Thanh Châu, đều đã dùng hết sức để tìm kiếm, nhưng mà, huyết tế lại vẫn bạo phát đúng hạn.

Một ngày này, nếu có người từ trên trời nhìn xuống phủ sẽ phát hiện, toàn bộ Thanh Châu dường như đều bị phủ lên một tầng màu máu mênh mông.

Cả sáu tòa trấn nhỏ, trong một thoáng ngắn ngủi đã hóa thành một biển máu.

Vô số sinh mệnh bị hủy diệt trong phút chốc, huyết quang phóng lên cao đó, mỗi một đạo đều là máu tươi của mấy vạn người ngưng tụ mà thành.

Trời đất cùng buồn!

Trong nhất thời, vô số cao thủ phân biệt lao về phía mỗi một địa điểm huyết tế, ý đồ ngăn cản huyết tế, cho dù không kịp cứu người trong trấn nhỏ, ít nhất cũng phải hủy diệt Huyết Ảnh Tế Đàn được dựng ra, chặn lực lượng của huyết tế hội tụ về Thanh Châu.

Nhưng mà, đồng thời, lực lượng khủng bố của Huyết Ảnh Ma Tông cuối cùng cũng theo đó mà bạo phát.

Ẩn núp hai mươi năm, âm thầm chuẩn bị tất cả, Huyết Ảnh Ma Tông chờ một ngày đã quá lâu rồi, trong nháy mắt huyết tế bùng nổ, vô số đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông trồi lên mặt nước, điên cuồng công kích tất cả người trong chính đạo ý đồ xâm nhập địa điểm huyết tế.

Lần này, Phá Nam Phi hạ tử lệnh, bất kỳ đệ tử nào của Huyết Ảnh Ma Tông, trước khi huyết tế kết thúc, đều không được lùi bước, cho dù là chết trận tới người cuối cùng, cũng phải chặn người trong chính đạo lại.

Tử lệnh như vậy, căn bản không cho bất kỳ ai cơ hội bằng mặt không bằng lòng, một khi vi phạm mệnh lệnh, tinh huyết trong cơ thể nháy mắt sẽ bốc cháy, tự mình chết cháy.

- Tô Nhan!

Trong nháy mắt nhìn thấy huyết tế mở ra, Bạch Nhạc mới đột nhiên nhớ tới Tô Nhan, lúc trước hắn từng nói với Tô Nhan, có thể hóa giải huyết trên người nàng ta, mới khiến Tô Nhan triệt để nhận thua. Hơn nữa, lúc trước Bạch Nhạc còn lấy đi tất cả linh thạch chuẩn bị cho huyết tế bên Tô Nhan.

Chỉ là, thứ nhất Bạch Nhạc không ngờ huyết tế lại bùng nổ nhanh như vậy, vả lại, mấy ngày nay một mực ở cùng với bọn Dương Bằng, căn bản không thể thoát thân, cho nên cũng quên mất.

Hiện giờ nhớ tới Tô Nhan, trong lòng khó tránh khỏi có chút chột dạ, phân biệt phương hướng một chút, lập tức dẫn theo bọn Dương Bằng đi tới trấn nhỏ chỗ Tô Nhan.

...

- Bạch Nhạc. Vì sao chúng ta phải đến đây? Đây căn bản chính là bỏ gần cầu xa.

Một đường theo Bạch Nhạc chạy như điên tới trấn nhỏ, Dương Bằng bất mãn nói.

- Ơ, không đúng, Bạch Nhạc, ngươi chắc không phải ngày hôm qua nghe lén ta nói chuyện với Viên Viên, biết Đại sư huynh đang ở ngay gần đây chứ?

Dường như nhớ tới gì đó, Tiếu Vượng hoài nghi hỏi.

- Là Đại sư huynh Lý Phù Nam của Hàn Sơn các ngươi à?

Nghe thấy lời nói của Tiếu Vượng, Dương Bằng lại ngắt lời.

- Lắm lời, bằng không còn có mấy Đại sư huynh nữa?

Trợn mắt, Tiếu Vượng tức giận nói.

- Quá tốt!

Nghe thấy vậy, tinh thần Dương Bằng lập tức trở nên phấn chấn,

- Được đấy, Bạch Nhạc, tiểu tâm tư của ngươi rất nhiều, có điều, ta thích, ha ha ha! Có Phù Nam huynh ở đây, chúng ta chính là không có nguy hiểm gì!

- ...

Nhìn hai người này tự bịa ra động cơ cho hắn, Bạch Nhạc cũng không khỏi nghẹn lời. Vừa hay hắn cũng không có lý do gì để giải thích, bọn họ nguyện ý lý giải như vậy tất nhiên là tốt nhất.

Có điều. . . Lý Phù Nam!

Bạch Nhạc đã là lần thứ hai nghe thấy cái tên này.

Lúc trước hắn dùng thân phận Ma tu gặp bọn Dương Bằng, từng nghe Dương Bằng khoe khoang, hắn và vị Hàn Sơn Đại sư huynh này cũng là bằng hữu, hơn nữa, nhìn bộ dạng hiện giờ của Dương Bằng, hiển nhiên có tự tin cực lớn với Lý Phù Nam.

Mấy ngày nay ở chung, Bạch Nhạc xem như đã khá là hiểu biết Dương Bằng, đừng nhìn tên gia hỏa này miệng toàn nói hưu nói vượn, bộ dạng trung nhị không đáng tin, nhưng trên thực tế, nhìn người lại cực chuẩn! Người có thể khiến hắn coi trọng, bình thường đều có chỗ độc đáo. Có thể tôn sùng Lý Phù Nam như vậy, thậm chí ngay cả có thể trở thành bạn của đối phương cũng cảm thấy vinh quang, đủ biết thực lực của đối phương mạnh tới thế nào.

Trên thực tế, Bạch Nhạc cũng không khỏi có chút tò mò, vị đệ tử Hàn Sơn xuất sắc nhất này, rốt cuộc lợi hại tới mức nào.

Có điều. . . Nếu tiểu yêu nữ Tô Nhan đó gặp phải Lý Phù Nam, e là sẽ rất thiệt thòi?

Hy vọng đừng để bị đối phương giết.

Nghĩ tới đây, tốc độ của Bạch Nhạc lập tức lại nhanh hơn mấy phần.

- Ê, Bạch Nhạc, ngươi biến thái, rốt cuộc là luyện thể thế nào vậy, sao lại có Nhục thân chi lực biến thái như vậy?

Mắt thấy Bạch Nhạc có xu thế ngay lại bọn họ ở phía sau, Dương Bằng lập tức tức tới kêu oang oang.

- Nếu ngươi cũng làm tạp dịch mấy năm ở tông môn, mỗi ngày đều đốn củi gánh nước... Cũng có thể thối luyện ra nhục thân mạnh như vậy.

Cười khẽ một tiếng, Bạch Nhạc thờ ơ trả lời.

Cho dù đã vô cùng chú ý che giấu, hiện giờ Nhục thân chi lực thi triển ra, chỉ có hơn một nửa, nhưng với sự cường đại của Thông Thiên Ma Thể, cái hiện ra cũng đã đủ khủng bố rồi.

Về phần tốc độ nhanh hơn một chút, đó cũng là chuyện bất đắc dĩ.

Lúc trước từng đáp ứng Tô Nhan giúp nàng ta hóa giải huyết, nhưng lại thất tín, trong lòng Bạch Nhạc vốn có chút áy náy, hiện giờ lại biết Lý Phù Nam có thể sẽ đến, tất nhiên có chút lo lắng cho an nguy của Tô Nhan.

Cho dù đối phương chỉ là một Ma tu, nhưng dù sao cũng đã nhận thua, hơn nữa từng giúp mình, làm sao có thể thật sự khoanh tay đứng nhìn.

Huống chi, đến loại tình trạng này, thực sự muốn ngăn cản đối phương huyết tế Thanh Châu, thậm chí là tìm cơ hội để hủy diệt Huyết Ảnh Ma Tông, cũng đều cần nội ứng Tô Nhan này cung cấp manh mối.

Về công về tư, Bạch Nhạc đều không thể ngồi nhìn Tô Nhan gặp nguy hiểm.

 

 
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status