Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 167: Huyết tế Thanh Châu



Cùng theo Dương Bằng đi về, tận mắt thấy Dương Bằng bố trí người bảo hộ Bạch Thanh Nhã, lúc này Bạch Nhạc mới yên tâm rời đi.

Trước đó lo lắng Bạch Thanh Nhã an toàn, tuy trở về, song Bạch Nhạc vẫn chưa tới phủ thành chủ, giờ nếu đã hạ quyết tâm nhúng tay can thiệp, tự nhiên phải đi diện kiến vị phủ chủ Thanh Châu Ngô Tuyết Tùng kia.

Tuy lúc này Ngô Tuyết Tùng còn đang có rất nhiều sự tình phải xử lý, nhưng sau khi được đến tin tức, niệm tình Bạch Nhạc trước đó vì ngăn cản huyết tế mà làm ra cống hiến, đặc ý an bài Bạch Nhạc tới gặp một lần.

Khác với bộ dạng thảnh thơi múa kiếm trong lần gặp mặt trước, lần này, dù là Bạch Nhạc đều có thể cảm nhận được rõ ràng khí tức nguy hiểm từ trên thân Ngô Tuyết Tùng.

Hiển nhiên Huyết Ảnh Ma Tông thật có gan tiến hành huyết tế là điều mà Ngô Tuyết Tùng vô luận thế nào đều không nghĩ tới.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, có thể nói đánh cho hắn không kịp trở tay, rất nhiều thủ đoạn đều bởi vì thời gian chuẩn bị chưa đủ mà không cách nào sử dụng.

Đương nhiên, lấy thân phận và thực lực Ngô Tuyết Tùng, dù cho huyết tế thật sự thành công, hắn cũng có thể nhẹ nhàng thoát thân.

Nhưng mà, thật đến bước kia, khả năng mặt mũi liền mất sạch, dù trở lại Tiên Du Kiếm Cung cũng sẽ bị đồng môn chế nhạo, thậm chí là bị cạnh biên hóa.

Mưu đồ và chuẩn bị từ nhiều năm trước đó, đều khiến hắn vô luận thế nào cũng không thể chấp nhận thua thảm vậy được.

- Chuyện khi trước, ta nghe nói qua, ngươi làm rất tốt, ta rất hài lòng.

Chỉ chỉ ghế đá trong sân viện, Ngô Tuyết Tùng ra hiệu cho Bạch Nhạc ngồi xuống, lại chưa sai người dâng trà.

Trong lúc nói chuyện, Ngô Tuyết Tùng tùy ý ném ra một chiếc túi trữ vật, nhàn nhạt nói:

- Trong đây là năm trăm linh thạch, tính là bản quan ngợi khen ngươi! Ngươi yên tâm, bản quan xưa nay thưởng phạt phân minh, chỉ cần ngươi dụng tâm làm việc, tất sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi.

- Bạch Nhạc đa tạ phủ chủ!

Khẽ khom lưng cảm tạ, Bạch Nhạc không chối từ, điềm nhiên thu lấy linh thạch.

Lần này Ngô Tuyết Tùng không nhắc gì với hắn chuyện tông môn tu hành, mà trực tiếp lấy phủ chủ tự xưng, chính là đang muốn nói cho hắn biết, giờ là thời kỳ phi thường, không có nhân tình gì hết, chỉ có kỷ luật nghiêm minh.

Nghe huyền mà biết nhã âm, chỉ một tiếng xưng hô thôi lại khiến cho Bạch Nhạc hiểu được dụng ý đối phương, tự nhiên liền cũng lấy tư thái thuộc hạ tiếp nhận ban thưởng, đồng thời biểu đạt tôn trọng và phục tùng.

- Được!

Hiển nhiên rất hài lòng với thái độ của Bạch Nhạc, Ngô Tuyết Tùng nhẹ giọng nói tiếp:

- Chỉ cần lần này có thể ngăn cản huyết tế, bản quan tất sẽ luận công hành thưởng! Vô luận ngươi muốn công pháp tu hành hay linh đan linh dược, hoặc là bất kỳ chỗ tốt nào khác. . . Chỉ cần ngươi lập được công lao đủ lớn, bản quan đều có thể ban thưởng cho ngươi.

- Đa tạ phủ chủ, Bạch Nhạc tự nhiên dốc hết toàn lực!

 

- Được, đi xuống đi! Ngươi và Hàn Sơn rất có sâu xa, sự tình cụ thể, có thể do người Hàn Sơn đến an bài.

Khoát khoát tay, chỉ nói mấy câu, Ngô Tuyết Tùng liền đã đuổi đi Bạch Nhạc.

Lần gặp mặt này, điều hắn muốn biểu đạt gần gần chỉ là một loại thái độ mà thôi.

Đây không chỉ là làm cho Bạch Nhạc xem, đồng thời cũng là làm cho tất cả tu hành giả có mặt trong Thanh Châu Thành xem.

Trên thực tế, trong lòng Ngô Tuyết Tùng rất rõ ràng, quyết định đến thành bại của lần huyết tế này không phụ thuộc vào loại tiểu nhân vật như Bạch Nhạc, thậm chí không phụ thuộc đám thiên kiêu các tông như Lý Phù Nam, mà là phụ thuộc hắn hắn và đám cường giả Tinh Cung Cảnh như Phá Nam Phi.

Đương nhiên, có thể còn cả … truyền nhân Ma Quân trong truyền thuyết kia nữa!

... ... ...

Bóng đêm vô thanh vô tức phủ xuống!

Dưới ánh trăng, huyết sắc bao phủ trên không trung Thanh Châu Thành có vẻ càng thêm phần chói mắt.

Ùng ùng!

Một tiếng nổ vang, trọn cả Thanh Châu Thành phảng phất như bỗng chợt tỉnh giấc!

Huyết sắc rợp trời, vô số đạo huyết ảnh lao vút về phía Thanh Châu Thành, cảm giác đè nén khủng bố hệt như tận thế.

Đóa hoa tử vong đột nhiên nở rộ!

Vẻn vẹn mấy nhịp thở, bầu không khí an tĩnh bỗng nhiên bị đánh nát, thay vào đó là giết chóc và máu tươi!

- Lên!

Gần như đồng thời điểm, thân ảnh Ngô Tuyết Tùng chợt xuất hiện trên bầu trời Thanh Châu Thành, một luồng kiếm ý khủng bố xung thiên mà lên, ngay cùng lúc, mấy đạo kiếm quang bắn ra, nháy mắt liền lao tới giảo sát huyết sắc trên trời.

Tiên Du Kiếm Trận!

Bắt đầu từ lúc tiếp thủ Thanh Châu, Ngô Tuyết Tùng đã bắt tay bố trí Tiên Du Kiếm Trận ở Thanh Châu Thành, mặc dù không có đệ tử Tiên Du Kiếm Cung duy trì, uy lực kiếm trận chỉ có thể phát huy một bộ phận! Nhưng dựa vào Thanh Châu Thành, lại có lượng lớn tài nguyên chống đỡ, vẫn có thể cường hành khởi động một đạo bích chướng bao trùm Thanh Châu Thành.

Thân là đệ tử chân truyền Tiên Du Kiếm Cung, lại là phủ chủ Thanh Châu, để uẩn của Ngô Tuyết Tùng hoàn toàn không phải cường giả Tinh Cung Cảnh bình thường có khả năng so sánh.

- Ngô Tuyết Tùng, huyết tế đã bắt đầu, bằng ngươi còn không ngăn cản được ta!

Thoáng chốc, thân ảnh Phá Nam Phi cũng xuất hiện trên bầu trời Thanh Châu Thành, trực tiếp đối mặt với Ngô Tuyết Tùng.

Chỉ là bây giờ, hai người chưa tự thân động thủ, mà mượn nhờ lực lượng huyết tế và kiếm trận để giao phong.

Tiên Du Kiếm Trận tuy mạnh, song không khả năng triệt để ngăn chặn lực lượng huyết tế. Huyết sắc lan tràn ra, mỗi thời mỗi khắc đều đang cướp đi sinh mệnh của thường dân trong Thanh Châu Thành.

Quan trọng hơn hết là, đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông cũng bắt đầu nhảy vào Thanh Châu Thành, trực tiếp ra tay giết chóc!

Đây là một trường chiến tranh can hệ đến tất cả mọi người, Huyết Ảnh Ma Tông gần như cược lên toàn bộ hi vọng, dưới sự khống chế của Huyết Cấm, căn bản không ai có thể cự tuyệt.

Huống hồ, mặc dù không nhắc tới huyết tế, đối với đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông này mà nói, tham dự trường huyết tế này cũng sẽ mang đến chỗ tốt cực lớn.

Chỉ cần có đầy đủ lợi ích sai khiến, vô luận nguy hiểm cỡ nào, tự nhiên vẫn sẽ có người nguyện ý đánh liều!

Nhất thời, tiếng giết chấn thiên!

Thanh Vân Kỵ thủ ở trong thành tự nhiên trở thành đạo bích chướng đầu tiên!

... ... . ..

- Tới!

Trong lòng mặc niệm một tiếng, Bạch Nhạc bất giác siết chặt chuôi kiếm.

Khắc này, trên thân Bạch Nhạc cũng tràn ngập chiến ý, đối với hắn mà nói, chiến đấu với Huyết Ảnh Ma Tông chính là trận chiến báo thù!

- Giết!

Tay đột nhiên vung lên, tất cả đệ tử Hàn Sơn tức tốc xông ra, lần theo khí tức, nhắm thẳng ma tu mà đánh.

Mục tiêu của bọn hắn chính là từng tên ma tu phá mở phòng ngự của Thanh Vân Kỵ, xông vào trong thành.

Đây cũng là đạo bích chướng thứ hai ở Thanh Châu Thành!

Cũng như những đệ tử Hàn Sơn khác, Bạch Nhạc tức tốc đánh ra, Thu Hoằng Kiếm nơi tay, tốc độ Ngu Kiếm được phát huy đến cực đại, phảng phất cả người chính là một thanh lợi kiếm không gì không phá!

Dù là Lý Phù Nam đều không khỏi híp mắt liếc nhìn.

Lần trước hắn nhìn thấy Bạch Nhạc, Bạch Nhạc trực tiếp liền bị Tô Nhan mị hoặc, dẫn đến ấn tượng của hắn đối với Bạch Nhạc không được tốt cho lắm.

Nhưng hôm nay, chứng kiến Bạch Nhạc ra tay, hắn không muốn thừa nhận cũng không được, chỉ bằng kiếm đạo mà luận, Bạch Nhạc quả thực mạnh hơn so với đệ tử Hàn Sơn.

Mặc dù chỉ có tu vi Linh Phủ sơ kỳ, nhưng phần thực lực này, dù cầm ra so với một ít đệ tử chân truyền Hàn Sơn thì đều không kém cạnh là bao.

Chỉ cần không gặp phải tồn tại Linh Phủ hậu kỳ, hoặc là nhân vật lợi hại cỡ như Tô Nhan, lấy thực lực Bạch Nhạc, hoàn toàn đủ để đối phó công kích từ người Huyết Ảnh Ma Tông.

Trận chiến này, chỉ cần Bạch Nhạc không chết, liền tất có thể danh chấn Thanh Châu, trở thành một trong những thiên tài đỉnh cấp nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status