Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 166: Ta không đồng ý



- Bạch huynh đệ, không bằng chúng ta cùng lúc đi về.

Thấy Lý Phù Nam đứng dậy, Tiếu Vượng cũng đứng dậy theo, quay sang Bạch Nhạc nói:

- Bây giờ Thanh Châu chính đang sa vào nguy cơ, tu hành giả chúng ta càng nên tận một phần tâm lực mới phải, ngươi cùng theo chúng ta đi về phủ thành chủ, mọi việc đều có thể thương lượng.

- Ta không đồng ý!

Phen lời này nói ra, Bạch Nhạc còn chưa có phản ứng, Bạch Thanh Nhã lại đã trực tiếp mở miệng cự tuyệt.

Trước đó bọn Bạch Nhạc ngồi nói chuyện, nàng không quá nghe hiểu được, nhưng tóm lại Bạch Nhạc từng gặp phải rất nhiều nguy hiểm, chuyện này không sai được, giờ mới đi về, liền lại muốn Bạch Nhạc cùng theo bọn hắn đi ngăn đỡ Huyết Ảnh Ma Tông tấn công, vô luận thế nào Bạch Thanh Nhã đều không đáp ứng.

Luận thực lực, Bạch Thanh Nhã chẳng qua chỉ là một người bình thường, đừng nói đối mặt Lý Phù Nam, dù đối mặt bất cứ một tên tu hành giả nào thì cũng không đến lượt nàng nói chuyện.

Nhưng nàng là tỷ tỷ Bạch Nhạc, trong tình cảnh phụ mẫu đều đã không còn, nàng lấy thân phận Bạch Nhạc đứng ra nói chuyện, ai cũng không thể nói được gì.

Dù là Lý Phù Nam, chỉ cần không muốn trở mặt với Bạch Nhạc, vậy liền cũng phải cho đối phương vài phần mặt mũi.

Thoáng trầm ngâm một lát, Lý Phù Nam chậm rãi mở miệng nói:

- Bạch tiểu thư đang lo lắng Bạch gia an toàn? Ngươi yên tâm, ta có thể sai Bạch Mộc dẫn một số người đi về, bảo hộ Bạch gia an toàn.

Khẽ khom lưng làm lễ, giọng điệu Bạch Thanh Nhã vẫn rất nhu hòa, nhưng bên trong lại lộ ra ngữ khí không dung chất nghi:

- Vị tiên trưởng này, tiểu Nhạc và tiểu Mộc đều là đệ đệ ta! Ta không phải tu hành giả, cũng không hiểu đạo lý lớn mà các ngươi nói! Ta chỉ là một nữ nhân bình thường, đối với ta mà nói, đệ đệ chính là thân nhân duy nhất còn lại trên đời này.

- Đảm bảo bọn hắn an toàn, đối với ta, đối với Bạch gia mà nói, đấy mới là điều quan trọng nhất! Đương nhiên, Mộc ca nhi là đệ tử Hàn Sơn, hắn đã nhập tông, ta tự nhiên cũng hiểu được đạo lý kỷ luật nghiêm minh! Muốn an bài hắn thế nào, ta không quyền can thiệp, nhưng tiểu Nhạc lại đâu phải người Hàn Sơn các ngươi?

 Đón lấy ánh mắt Lý Phù Nam, Bạch Thanh Nhã không kiêu ngạo cũng không hèn mọn nói tiếp:

- Thời gian qua, tiểu Nhạc không ngừng bôn ba, nhiều lần gặp nạn. . . Chuyện nên làm, ta tin tưởng hắn đều đã làm, không thẹn với lòng!

Khẽ gật đầu, Lý Phù Nam nhẹ giọng nói:

- Không sai, thời gian qua Bạch Nhạc nhiều lần lập đại công, xứng đáng với bốn chữ không thẹn với lòng! Hơn nữa, hắn quả thực thực cũng đệ tử Hàn Sơn chúng ta, ta không có quyền ra lệnh hắn làm như thế nào. . . Chỉ là, Bạch tiểu thư cũng cần phải hiểu, hiện tại Thanh Châu chính đang gặp đại kiếp nạn! Chuyện này can hệ đến sinh tử của mỗi người dân Thanh Châu, chúng ta thân là người trong tu hành, vốn có trách nhiệm trừ ma vệ đạo, thủ hộ bách tính an toàn.

- Tiên trưởng nói lời này, sợ là đề cao hắn quá.

 Không chút nhún nhường, Bạch Thanh Nhã nói thẳng:

- Tiểu Nhạc mới tu hành bao lâu? An nguy của cả Thanh Châu rộng lớn như vậy, nếu đặt hết lên người hắn, đừng nói ta, dù là tiên trưởng ngươi. . . liệu có tin không?

- . . .

 Nghe vậy, Lý Phù Nam chỉ biết cười khổ.

Lấy thân phận hắn, không quá tiện tranh cãi với một nữ tử bình thường như Bạch Thanh Nhã, thế là bèn lắc đầu nói:

- Bạch tiểu thư quá lời, ta nói, Bạch Nhạc không phải đệ tử Hàn Sơn, ta không có quyền ra lệnh cho hắn làm cái gì, nên làm thế nào, tự nhiên do chính hắn quyết định.

- Thời gian không còn sớm, Lý mỗ cáo từ.

Nhàn nhạt bỏ lại một câu, Lý Phù Nam xoay người đi thẳng.

Đối với hắn mà nói, biết rõ ràng quan hệ giữa Bạch Nhạc và tên truyền nhân Ma Quân kia, vậy là đủ rồi, còn về bản thân Bạch Nhạc, hắn thật không quá để vào trong mắt.

Thấy Lý Phù Nam rời đi, Tiếu Vượng cười khổ một tiếng, cáo lỗi một tiếng, sau đó thành thật đi theo.

Trên thực tế, dù là Bạch Mộc cũng không dám ở lại lâu, lập tức cũng đi ngay.

Chỉ có Dương Bằng vẫn lười nhác ngồi trên ghế không nhúc nhích.

Lý Phù Nam tuy lợi hại, song cũng không quản được hắn.

- Bạch huynh đệ, lệnh tỷ cân quắc không kém tu mi, tại hạ bội phục.

Khẽ cười một chút, Dương Bằng đứng dậy nói.

- Khiến Dương công tử chê cười.

 Hơi hơi khom lưng, Bạch Thanh Nhã nhẹ giọng nói.

- Bạch tiểu thư quá lời.

 Khoát tay, Dương Bằng tùy ý nói:

- Tâm tư quan tâm lệnh đệ của Bạch tiểu thư, ta tự nhiên có thể hiểu được! Hơn nữa ngươi nói cũng không sai, nếu an nguy của cả Thanh Châu đặt hết lên thân một mình Bạch huynh đệ, vậy há chẳng phải buồn cười.

- Trước đó Bạch huynh đệ đã làm đủ nhiều, không ai có thể nói được gì.

 Lắc đầu, Dương Bằng tiếp tục nói:

- Chỉ là, có một điểm, sợ rằng Bạch tiểu thư tính sai.

- Trước đó Bạch huynh đệ làm hỏng chuyện tốt của Huyết Ảnh Ma Tông, sợ rằng đám ma đạo yêu nhân kia ghi hận hắn còn trên cả đệ tử Hàn Sơn! Dưới đại kiếp nạn, không có bất kỳ nơi nào ở Thanh Châu Thành là an toàn cả, ngươi để hắn ở lại Bạch gia, nhìn như lo nghĩ cho sự an toàn của hắn, nhưng rất có thể sẽ đẩy hắn sa vào tình cảnh cô lập không viện, ngược lại càng thêm nguy hiểm.

 So với Lý Phù Nam, tâm tư Dương Bằng càng thêm thông thấu, chỉ đôi ba câu liền trực tiếp bắt được trọng điểm.

Mấy câu ngắn ngủi, lại khiến Bạch Thanh Nhã không khỏi biến sắc, trong lòng lần nữa do dự.

Bây giờ hồi tưởng lại, vô luận là trước đây Bạch Nhạc chém giết bọn Bạch Thương Hải, lần nữa khống chế Bạch gia, hay là đưa tin cho Hàn Sơn, trên thực tế, đều sớm đã đắc tội Huyết Ảnh Ma Tông.

Nếu cường hành lưu lại Bạch Nhạc ở đây, sợ rằng chưa hẳn đã là chuyện tốt.

Nếu người Huyết Ảnh Ma Tông thật giết qua, Bạch Nhạc ngược lại còn phải phân tâm bảo hộ nàng, nói không chừng thật sẽ càng thêm nguy hiểm.

Nàng lưu lại Bạch Nhạc, là bởi vì lo lắng Bạch Nhạc an nguy, chứ không phải bản thân nàng sợ chết.

Giờ vừa nghe Dương Bằng nói vậy, trong lòng không khỏi có chút ngập ngừng.

- Bạch huynh đệ!

Hơi hơi ôm quyền, Dương Bằng trầm giọng nói:

- Nếu ngươi tin vào ta, không ngại để cho lệnh tỷ theo ta đi về, tự nhiên sẽ có người Thất Tinh Tông đến bảo hộ an toàn cho nàng! Ta có thể đảm bảo với ngươi, chỉ cần ta không chết, lệnh tỷ tuyệt đối sẽ không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.

Câu này của Dương Bằng vừa khéo đánh động tâm khảm Bạch Nhạc.

Bản thân hắn có thể không cần để ý nguy hiểm, song không thể không suy xét cho an toàn của Bạch Thanh Nhã. Trước đó Bạch Thanh Nhã bảo hắn lưu lại, hắn không cường liệt phản đối, cũng là vì lo lắng Bạch Thanh Nhã, muốn lưu lại bảo hộ nàng.

Nhưng trên thực tế, trong lòng Bạch Nhạc tâm hiểu rõ, lần này Huyết Ảnh Ma Tông thế tới hung hung, càng nguy hiểm hơn xa người khác tưởng tượng.

Huống hồ, hắn vốn còn muốn mượn cơ hội này báo thù Huyết Ảnh Ma Tông, há lại chịu đứng ngoài nhìn?

Bây giờ đề nghị của Dương Bằng lại vừa khéo gãi đúng chỗ ngứa.

- Được rồi! Vậy thì làm phiền Dương huynh! Sau này Bạch Nhạc tất có hậu báo!

Khẽ khom lưng, Bạch Nhạc nghiêm túc nói.

- Ha ha ha, Bạch huynh đệ, ngươi ta là bằng hữu, nói vậy khách khí quá.

 Khoát khoát tay, Dương Bằng cười lớn đáp.

Lần này, dù là Bạch Thanh Nhã cũng không cự tuyệt.

- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lên đường ngay thôi!

- Được!

Gật đầu, Bạch Nhạc lập tức tiến tới đỡ lấy Bạch Thanh Nhã.

- Tiểu Nhạc, ngươi đáp ứng ta, nhất định không được mạo hiểm, vô luận thế nào, an toàn luôn là số một!

Nắm lấy tay Bạch Nhạc, Bạch Thanh Nhã vẫn có chút lo lắng, không quên dặn dò nói.

- Thanh Nhã tỷ yên tâm, ta đáp ứng ngươi, không khiến ngươi phải chịu thương tổn nào nữa cả, làm sao có thể nuốt lời! Tin tưởng ta, ta nhất định sẽ an toàn đi về gặp ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status