Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 187: Rằng ta muốn giết ngươi cỡ nào



Thời gian ba ngày chớp mắt liền qua.

Bất ngờ là, lúc Phá Nam Phi đề ra muốn đi bế quan, không ngờ lại trực tiếp mang theo Tô Nhan. Dù cho Tô Nhan rất không nguyện, nhưng đối mặt với sự cường thế của Phá Nam Phi, nàng căn bản không làm gì được, chỉ biết âm thầm mắng Bạch Nhạc một trận máu chó ngập đầu, theo như Tô Nhan thấy, đây thực sự đúng là tai bay vạ gió, nàng có trêu chọc ai đâu?

- Chỗ này không sai.

 Bước vào động phủ, Bạch Nhạc đánh giá xung quanh một lượt, mãn ý nói.

- Nếu đã tốt rồi, vậy để ngươi vĩnh viễn lưu lại chỗ này, thế nào?

 Liếc nhìn Bạch Nhạc một cái, Phá Nam Phi lạnh lùng mở miệng nói.

- Đừng, ta chỉ nói nói vậy thôi, ngài nghe cho vui tai là được. Chúng ta, ai cũng đừng cho là thật.

Khoát khoát tay, Bạch Nhạc vội vàng cự tuyệt.

- Sư tôn, ngươi và tiểu sư đệ bế quan tu hành, ta đâu cần đi theo làm gì? Hay là, ta ra bên ngoài chờ các ngươi?

Nghe vậy, trong lòng Tô Nhan đột nhiên hơi nhảy, lần nữa thử mở miệng thăm dò.

Ùng ùng!

Trong lúc nói chuyện, cửa động phủ ầm ầm hạ xuống, trận pháp tự động bóc mở.

- Giờ muốn đi, sợ là đã trễ.

Ánh mắt rơi trên thân Tô Nhan, Phá Nam Phi lạnh lùng nói.

Mặc kệ phản ứng của Tô Nhan, Phá Nam Phi quay sang Bạch Nhạc nói:

- Chuyện ta đáp ứng ngươi đều đã làm xong, giờ đến lúc ngươi nên thực hiện lời hứa rồi chứ nhỉ?

- Đúng là. . . Thực tế quá!

 Nhún nhún vai, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:

- Ngươi xác định chỗ này tuyệt đối sẽ không bị người phát hiện?

- Trừ phi cường giả Tinh Hải Cảnh đích thân ra tay, bằng không không ai có thể cường hành xông vào đây trong thời gian ngắn được!

Liếc nhìn Bạch Nhạc, Phá Nam Phi tự tin nói:

- Huống hồ, không ai biết về sự tồn tại của chỗ này, vậy nên, tốt nhất ngươi đứt hết mấy ý niệm hão huyền kia đi.

Cường giả Tinh Hải Cảnh, ai nấy đều là tồn tại danh chấn một phương, tọa trấn một vực, cứ lấy Thanh Châu mà nói, bây giờ theo như hắn biết cũng cũng chỉ có mỗi hai tồn tại Tinh Hải Cảnh là Tinh Hà lão tổ và Huyết Ảnh Ma Quân mà thôi.

- Không ai biết. . . Vậy thì đúng là quá tốt!

Khóe miệng thoáng nhếch lên, trong mắt Bạch Nhạc lộ ra ý cười giễu cợt, nhàn nhạt mở miệng nói.

- Ngươi nói cái gì?

Chân mày khẽ nhướng lên, Phá Nam Phi lạnh lùng nhìn Bạch Nhạc, lành lạnh hỏi lại.

Ngẩng đầu, đây là Bạch Nhạc lần đầu tiên trong mấy ngày qua hắn bình tĩnh đón lấy ánh mắt Phá Nam Phi, thản nhiên mà thong dong, thậm chí trong mắt còn có một tia khoái ý trả thù!

- Quả nhiên không hổ là thầy trò, đến cả giọng điệu đều giống hệt như đúc.

Nhíu mày, Bạch Nhạc mang theo mấy phần châm chọc, thong thả mở miệng nói:

- May mà ta cơ trí, còn nhớ được hồi đáp lần trước, một chữ đều không thiếu.

Oanh!

Nháy mắt, Phá Nam Phi không khống chế được lực lượng bản thân nữa, mặt đất dưới chân bỗng chợt nứt ra, ma khí khủng bố điên cuồng tuôn trào, hung hăng áp tới Bạch Nhạc.

Khắc này, thậm chí cừu hận đã vượt quá khát vọng đối với Thông Thiên Ma Công, hai mắt Phá Nam Phi đỏ ngầu, hận không thể ăn tươi nuốt sống Bạch Nhạc.

Trên thực tế, nghe được những lời này, đừng nói Phá Nam Phi, ngay cả Tô Nhan đều bị dọa nhảy dựng.

Mặc dù nàng sớm biết, Bạch Nhạc ôm lấy tâm tư giết chết Phá Nam Phi, nhưng nàng làm sao cũng không ngờ, chỉ mới bắt đầu, Bạch Nhạc lại đã trực tiếp lật bài!

Không có đệm lót, không có dạo đầu, trực tiếp tiến thẳng vào cao triều!

Chẳng lẽ Bạch Nhạc bị dọa ngu? Đây chính là cường giả Tinh Cung Cảnh, trực tiếp nhảy ra như vậy, hắn chán sống rồi à?

- Tiểu tử, ngươi đang cố ý chọc giận ta?

 Gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, Phá Nam Phi lành lạnh nói.

- Không, ta chỉ là muốn dùng phương thức này nói cho ngươi, rằng ta muốn giết ngươi đến cỡ nào!

Nhìn vào Phá Nam Phi, Bạch Nhạc gằn từng câu từng chữ đáp.

Đây không phải cố ý chọc giận đối phương, mà là hồi đáp xuất phát từ sâu trong nội tâm Bạch Nhạc.

Huyết hải thâm thù của phụ mẫu hoàn toàn không phải giết mỗi mình Cổ Hiên là có thể hóa giải! Giờ đây khi thực sự đơn độc đối mặt Phá Nam Phi, thậm chí thật có cơ hội đánh chết đối phương, hận ý trong lòng lập tức bạo phát đi ra, dù là chính bản thân Bạch Nhạc đều khó mà khống chế.

Hắn đương nhiên biết, trước lá mặt lá trái, lừa gạt Phá Nam Phi, sau đó tùy thời đánh lén, khả năng thành công sẽ càng lớn, nhưng hắn vẫn không khống chế được chính mình.

Có một số thứ, kìm ở trong lòng quá khó chịu, chỉ có dùng phương thức này, triệt để phát tiết hận ý trong lòng, như vậy mới có thể khiến hắn thực sự cảm nhận được khoái cảm của báo thù! Còn về khả năng sẽ mang đến chút nguy hiểm, lại đã sớm bị Bạch Nhạc vứt sang một bên.

Trước sau gì cũng bị bức vào tuyệt cảnh, một thành phần thắng và hai thành phần thắng thì có gì khác biệt?

Cái gọi là ma, cầu chính là tùy ý sướng khoái!

Nếu đã đến nước không thể lui, ngại gì mà không buông ra hết thảy trói buộc, đập nồi dìm thuyền, khoái ý ân cừu!

Trong mắt chớp lóe hàn mang, dù Phá Nam Phi phản ứng chậm đến mấy, lúc này, há lại không biết sự tình tuyệt không đơn giản như vẻ bề ngoài.

- Ngươi, rốt cuộc ai?

Vù vù!

Chỉ một nhịp thở, tiếng kiếm rền vang, kiếm khí như trường hồng (cầu vồng), khắc này, Bạch Nhạc thậm chí không thèm che giấu linh lực trên người, tử quang vờn quanh, trực tiếp triển hiện ra lực lượng Tử Phủ.

Tay chống kiếm, trong mắt tóe xạ sát cơ, Bạch Nhạc lạnh lùng nói:

- Bảy năm trước, ngươi bức phụ mẫu ta, dù ngươi không đi tìm, ta cũng sẽ tới tìm ngươi, hôm nay vừa lúc chấm dứt hết thảy!

Bảy năm trước? !

Phá Nam Phi thậm chí còn chưa kịp hồi thần, kiếm trong tay Bạch Nhạc đã công tới.

Kiếm như cầu vồng!

Đối mặt Phá Nam Phi, Bạch Nhạc há còn dám lưu thủ, vừa ra tay chính là Rút Kiếm Thức, lấy tốc độ nhanh nhất chém ra một kiếm.

Đạo ma song tu!

Khắc này, lực lượng hai nơi Tử Phủ đồng thời được Bạch Nhạc phát động, phối hợp với lực lượng nhục thân của Thông Thiên Ma Thể, cường hành dung hợp hết thảy lại với nhau, hung hãn giết tới Phá Nam Phi.

Đinh!

Kiếm của Bạch Nhạc rất nhanh, nhưng mà, ngón tay Phá Nam Phi lại càng nhanh, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, đầu ngón tay đã hóa thành một đạo tàn ảnh, keng một tiếng, tinh chuẩn không lầm búng lên mũi kiếm.

- Ngươi là Bạch Nhạc!

Phá Nam Phi rốt cục không ngốc, sau thoáng ngập ngừng, tất cả manh mối liền đã xâu chuỗi lại trong đầu.

Bảy năm trước, hắn tự thân chủ đạo xử lý chuyện Bạch gia, trợ giúp Bạch Thương Hải bức tử đôi vợ chồng kia!

Cái tên ma tu này, ngay từ lần đầu tiên lộ diện đã bắt đầu giúp đỡ Bạch Nhạc, thậm chí vì Bạch Nhạc mà không tiếc đối địch với Huyết Ảnh Ma Tông, điều này nghe qua tựa hồ rất vô lý, nhưng nếu đối phương chính là bản thân Bạch Nhạc, tự nhiên hết thảy liền hợp tình hợp lý.

Đạo ma song tu, một bên có Thông Thiên Ma Công chống đỡ, một bên có kiếm đạo đáng sợ, thực lực như thế, thật có khả năng chém giết Cổ Hiên.

Tất cả manh mối, khắc này tựa hồ chợt trở nên rõ ràng.

Nhưng mà, nghĩ rõ ràng hết thảy, Phá Nam Phi lại cười rộ lên:

- Hay lắm, đạo ma song tu, đây chính là chỗ bất phàm của Thông Thiên Ma Công? Bây giờ, ta càng thêm phần mong đợi.

Trong mắt chớp qua vẻ không đáng, Phá Nam Phi lạnh lùng nói:

- Ngươi cái gì cũng tính rất chuẩn, đáng tiếc, ngươi căn bản không hiểu được, rốt cuộc chênh lệch giữa Linh Phủ và Tinh Cung lớn đến cỡ nào! Từ thời khắc ngươi bước vào đây, ngươi chú định chết chắc. . . Yên tâm, nhanh thôi, ta sẽ khiến hiểu được, cái gì gọi là thống khổ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status