Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 188: Chấp kiếm Côn Ngô



Bàn tay đột nhiên thò ra, Phá Nam Phi lại không tránh không né, trực tiếp vươn tay chộp tới mũi kiếm trong tay Bạch Nhạc.

Dù cho hành động này đối với Phá Nam Phi mà nói, trên thực tế cũng tương đối nguy hiểm, song hắn vẫn đủ tự tin có thể đè xuống, hơn nữa, nhân đó triệt để đánh tan lòng tin của Bạch Nhạc.

Thắng, không tính là gì!

Bạch Nhạc vốn là vì báo thù mà đến, làm ra hết thảy cũng đều vì tăng kiếp mã báo thù mà thôi, nếu thành công, những điều này tự nhiên sẽ khiến cho Bạch Nhạc càng thêm sướng khoái, nhưng nếu thất bại, vậy liền ngược lại, sẽ trở thành đả kích với lòng tin của Bạch Nhạc, phá hủy phòng tuyến tâm lý trong lòng hắn.

Chuyện tới nước này, Phá Nam Phi rất rõ ràng, lấy hận ý của Bạch Nhạc đối với mình, dù chết, đối phương cũng tuyệt đối sẽ không nói cho hắn Thông Thiên Ma Công, cách duy nhất chính là dùng thủ đoạn lôi đình, triệt để phá hủy lòng tin của Bạch Nhạc, đánh tan hết thảy phòng tuyến tâm lý.

Cũng chính bởi vậy, hắn mới chọn phương thức bạo lực nhất, trực tiếp nhất để đánh bại Bạch Nhạc.

Đinh!

Tốc độ Phá Nam Phi thực sự quá nhanh, dù Bạch Nhạc biết đối phương tất sẽ ra tay, song vẫn không thể nào tránh được, mũi kiếm va chạm với ngón tay, phát ra tiếng vang thanh thúy, Thu Hoằng Kiếm cứ vậy bị cường hành bắt vào trong tay.

- Thu kiếm!

Trong mắt chớp qua lệ sắc, ma khí khủng bố đột nhiên bạo phát, nháy mắt mũi kiếm run lên liên hồi, dù là Bạch Nhạc, khắc này đều không khống chế được, thoáng chốc liền buông tay.

Bắt lấy mũi kiếm, thu kiếm vào trong tay, vẻ châm chọc trong mắt Phá Nam Phi càng đậm:

- Ngươi căn bản không hiểu được, chênh lệch giữa ngươi ta lớn đến cỡ nào! Cho ngươi cơ hội lại thế nào, để ngươi tính trúng hết thảy lại thế nào, thực lực chính là thực lực.

- Bảy năm trước, Bạch gia ngươi thần phục ta, bảy năm sau, ngươi cũng như thế, chỉ có thể thần phục với ta!

 Lạnh lùng nhìn Bạch Nhạc, giọng Phá Nam Phi đột nhiên đề cao mấy phần, lớn tiếng quát nói:

- Còn không mau quỳ xuống!

Năm tiếng sau cùng đó như tiếng sét đột nhiên nổ vang trong đầu! Dưới uy hiếp như thế, chỉ cần khí thế bị chế áp, khả năng căn bản không cần suy nghĩ liền sẽ vô thức trực tiếp quỳ xuống.

Đối với Phá Nam Phi mà nói, chỉ cần Bạch Nhạc quỳ xuống, hắn liền tự tin khống chế được cục diện.

Trên thực tế, chỉ riêng với dư ba từ tiếng quát vừa rồi, liền trực tiếp chấn nhiếp tâm thần Tô Nhan, dù không phải phát ra nhắm đến Tô Nhan, song Tô Nhan vẫn không làm chủ được mình, mất giác quỳ xuống.

Nhưng mà, tuy bị đoạt kiếm, Bạch Nhạc cũng vẫn sừng sững đứng đó, tựa hồ không hề phải chịu ảnh hưởng, thậm chí nếu tử tế quan sát kỹ còn sẽ phát hiện, sâu trong mắt Bạch Nhạc lộ ra một tia trào phúng.

Tròng mắt đột nhiên co rụt lại, Phá Nam Phi khó mà tin tưởng nhìn chằm chằm Bạch Nhạc.

- Bảy năm trước, phụ mẫu ta chưa từng khuất phục, bây giờ, ngươi dựa vào cái gì mà dám nói có thể khuất phục được ta?

Nét mặt lạnh lùng, Bạch Nhạc bình thản nói:

- Phá Nam Phi, thẳng tới lúc này ngươi vẫn không tính đúng được gì!

Giữa Linh Phủ Cảnh và Tinh Cung Cảnh tồn tại chênh lệch lớn cỡ nào, Bạch Nhạc không biết ư?

Làm sao có thể!

Lúc ở Linh Tê Kiếm Tông, hắn từng thấy qua Dạ Nhận và Vân Mộng Chân giao thủ, cũng từng thấy qua tông chủ Linh Tê Kiếm Tông ra tay, tự nhiên rõ ràng khoảnh cách giữa mình với Tinh Cung Cảnh lớn đến đâu!

Đó là chênh lệch khiến người gần như tuyệt vọng!

Mặc dù có được Thông Thiên Ma Công, có được thần thông Thôn Thiên Quyết, thậm chí còn là đạo ma song tu, song dù không tiếc lấy mệnh ra liều, cũng căn bản không thể xóa nhòa chênh lệch này.

Nhưng mà. . . Có nhiều thứ lại có thể!

Nhìn thẳng vào mắt Phá Nam Phi, Bạch Nhạc nhàn nhạt nói:

- Chẳng phải ngươi muốn biết ta có bài tẩy gì ư? Để ta trưng ra từng thứ cho ngươi xem!

Muốn vượt cảnh chiến đấu, thậm chí là giết chết đối phương, trong đầu Bạch Nhạc sớm đã thôi diễn qua vô số lần.

Chính như hắn nói với Phá Nam Phi, từ trước khi động thủ, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng hết thảy, mà bây giờ muốn làm, chính là từ từ trưng ra cho đối phương xem mà thôi.

Một tiếng “trưng ra” nói hết gian khổ, đồng thời cũng nói hết tự tin trong lúc này của Bạch Nhạc!

Vù vù!

Có tiếng kiếm rền vang lên từ trong thần hồn Bạch Nhạc, chớp mắt, một thanh trường kiếm màu xanh cổ xưa chợt xuất hiện trong tay.

Coong!

Bàn tay nắm lấy chuôi kiếm hơi khẽ dùng sức, thân kiếm từ từ xuất vỏ, gần gần chỉ mới rút ra một nửa, trên thân kiếm đã tán phát kiếm ý khủng bố, kiếm ý cường đại đập mặt tới, dù lấy thực lực Phá Nam Phi cũng không khỏi cảm nhận được một tia đè nén, hít thở không thông.

- Côn Ngô Kiếm! ! !

Ánh mắt lướt qua trên thanh trường kiếm màu xanh cổ xưa, Phá Nam Phi lập tức nhận ra lai lịch kiếm này.

Sợ hãi và run rẩy tuôn lên từ tận sâu trong linh hồn!

Hai mươi năm trước, trận chiến Thanh Châu, Thánh Nữ Đạo Lăng Thiên Tông tự thân đi đến, khi đó Phá Nam Phi gần gần chỉ ở đằng xa liếc mắt nhìn qua, lại vẫn khiến hắn nhớ như in về thanh kiếm này.

Đương thời, Huyết Ảnh Ma Tông hùng cường có thể nói là bị thanh kiếm này đánh nát!

Không thực sự trải qua, liền căn bản không cách nào hiểu được sự khủng bố của Đạo Lăng Thiên Tông!

Đạo Lăng thiên hạ!

Thời gian qua đi hai mươi năm, Thánh Nữ đời trước của Đạo Lăng Thiên Tông đã mất đi, trận chiến Đạo Lăng Sơn, Thông Thiên Ma Quân càng là đánh tan thần thoại Đạo Lăng bất bại, nhưng mà, ai có thể ngờ, thanh Côn Ngô Kiếm này lại thật rơi vào tay truyền nhân Ma Quân, hơn nữa. . . Có vẻ như đã bị Bạch Nhạc luyện hóa!

Đùa gì vậy, dù Bạch Nhạc có là truyền nhân Thông Thiên Ma Quân, nhưng bây giờ chẳng qua mới chỉ là Linh Phủ Cảnh mà thôi! Hơn nữa tu luyện còn là Thông Thiên Ma Công, làm sao có thể chấp chưởng Côn Ngô Kiếm?

- Có gan, ngươi bắt lại lần nữa ta xem!

Trong mắt chớp qua hàn mang, cổ tay khẽ đảo, Côn Ngô Kiếm chợt xuất vỏ, hung hãn chém tới Phá Nam Phi.

Vẫn là một chiêu Rút Kiếm Thức!

Nhưng lúc này lại được thi triển từ Côn Ngô Kiếm trong tay Bạch Nhạc, có cho Phá Nam Phi một trăm lá gan, hắn cũng không dám tiếp tục dùng ngón tay đi bắt mũi kiếm.

Kiếm khí tung hoành!

Dù rằng trên thực tế, lấy thực lực hiện tại của Bạch Nhạc, căn bản còn chưa cách nào triệt để phát huy ra được uy lực Côn Ngô Kiếm, nhưng kiếm khí tràn ra này cũng đủ san bằng chênh lệch thực lực.

Uy năng thần kiếm hiện hết trong cái chém này!

Trên thực tế, đây cũng là lần đầu tiên Bạch Nhạc lấy ra Côn Ngô Kiếm đối địch, chỉ là cầm kiếm nơi tay, trong lòng liền bất giác sinh ra cảm giác tự tin bễ nghễ thiên hạ!

Tự tin đó không phải đến từ chính bản thân Bạch Nhạc, mà là đến từ khí chất Côn Ngô Kiếm mang tới cho hắn.

Chấp kiếm Côn Ngô!

Thần kiếm nhận chủ, vô luận trong đó có bao nhiêu phần ngẫu nhiên và vận khí, nhưng từ khoảnh khắc Côn Ngô Kiếm chọn nhận chủ, liền đồng nghĩa với, Bạch Nhạc đã bước lên một con đường bất đồng với thế nhân.

Dù hắn không chút tiếng tăm, từ khoảnh khắc chấp kiếm Côn Ngô, liền chú định sẽ danh chấn thiên hạ!

Kiếm phong chỉ tới nơi xa, khắc này, khí thế bạo phát ra từ trên thân Bạch Nhạc đã triệt để xóa nhòa chênh lệch tu vi.

Dù là Phá Nam Phi, lúc này có muốn không thừa nhận cũng không được, từ thời điểm chấp kiếm Côn Ngô, Bạch Nhạc liền đã đủ tư cách khiêu chiến hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status