Thiểm hôn kiều thê

Chương 24: Cô nhóc này thật may mắn



Lâm Triệt thật sự nghiêm túc xem kịch bản, Cố Tĩnh Dư thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn cô, phát hiện ra cô chưa từng liếc mắt đến anh dù chỉ một cái, giống như xem anh là người tàng hình vậy.

Cố Tĩnh Dư đưa tay miết cằm, cẩn thận qua sát Lâm Triệt.

Lâm Triệt cảm thấy đối phương ngừng lại, mới ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: “Tĩnh Dư tiền bối, anh nhìn tôi làm gì?”

Cố Tĩnh Dư hỏi: “Em cảm thấy bề ngoài tôi khó coi lắm sao?”

Lâm Triệt vô ngữ, đáp: “Sao có thể chứ?”

Cố Tĩnh Dư: “Vậy sao em lại không chịu nhìn tôi?”

Lâm Triệt chỉ vào xấp kịch bản: “Nhưng chúng ta đang muốn xem kịch bản mà…”

“Quả nhiên em không thích tôi, hay là ấn tượng của tôi đối với em không được tốt?” Cố Tĩnh Dư đang hoài nghi rằng chính anh lại không hấp dẫn bằng một xấp kịch bản?

Lâm Triệt vô ngữ nói: “Sao có thể chứ, tôi luôn hâm mộ Tĩnh Dư tiền bối, anh đúng là bậc đàn anh mẫu mực nhất trong nghề, tôi quả thật luôn kính trọng và ngưỡng mộ anh! Hận không thể bám theo anh để học hỏi đó chứ!”

Cố Tĩnh Dư: “Nếu vậy thì ngày mai em đi theo tôi đi, làm mọi việc như bưng trà rót nước, ngao cháo nấu cơm.”

Lâm Triệt: “Hả?”

Cố Tĩnh Dư hài hước nói: “Chẳng lẽ không phải sao?”

Lâm Triệt: “Nhưng nếu tôi làm hết những việc đó thì trợ lý của anh thất nghiệp rồi còn gì?”

Cố Tĩnh Dư bật cười: “Ha ha, em đây là đang suy nghĩ cho người khác?”

Lâm Triệt: “Đúng vậy, đúng vậy, bằng không thì tôi thật đã sớm đi theo anh rồi, thật đó, Tĩnh Dư tiền bối.”

“Được rồi, miễn cưỡng tin em.” Cố Tĩnh Dư vừa cười vừa nói.

Lâm Triệt liền nở một nụ cười nịnh nọt.

Cố Tĩnh Dư: “Thôi đi, nụ cười này của em so với khóc còn khó coi hơn.”

Nghe vậy thì nụ cười của Lâm Triệt đã dần khép lại, cô cảm thấy nói chuyện phiếm với anh thật sự rất thoải mái tự tại. Bên ngoài hay đồn Cố Tĩnh Dư là người khó gần, không thích nói truyện hay giao tiếp với bất kỳ ai, kỳ thật không phải vậy.

Sau đó đến cảnh quay của mình, Cố Tĩnh Dư mới đứng lên đến gần đạo diễn, anh cố tình nói riêng với đạo diễn hôm nay có nhiều thời gian rảnh thì những cảnh quay chung ngày mai sẽ quay luôn trong hôm nay.

Phân cảnh giữa anh và Lâm Triệt đều không phải là cảnh yêu đương, mà giống như tình nghĩa huynh muội thì đúng hơn, chỉ cần một vài cảnh quay thì hai bên đã rất nhập vai, diễn xuất thuần thục.

Đạo diễn không tiếc lời khen tặng, vui vẻ lên tiếng: “Tĩnh Dư quả nhiên là diễn viên kỳ cựu, chỉ một chút thôi đã nắm bắt được thần thái nhân vật.”

Những lời khen này Cố Tĩnh Dư đã nghe quá nhiều đến mức nhàm chán, nên anh chẳng buồn để tâm, chỉ thuận tay nhận ly nước từ trợ lý, nhẹ nhàng uống một hớp và nói: “Sao lại chỉ nói mình tôi? Tôi cảm thấy diễn xuất của Lâm Triệt cũng rất tốt, đóng chung cảnh quay với cô ấy đúng là cảm giác không tệ.” Nói xong, anh híp lại đôi mắt đào hoa, cười cười nhìn Lâm Triệt.

Đạo diễn tức khắc sửng sốt, lập tức liền tung hứng nói theo: “Đúng đúng, trước đây là chúng tôi đã vì ưng ý điểm này nên mới chọn cô ấy, tuy là người mới nhưng diễn xuất rất chân thật tự nhiên, rất có tiềm năng.”

Lâm Triệt nghe vậy liền nhìn Cố Tĩnh Dư bằng ánh mắt cảm kích, quả nhiên sự cổ vũ rất cần thiết cho một người mới như cô, chỉ một câu đơn giản thôi đã khiến cô vui vẻ cười tươi rói.

“Cảm ơn Tĩnh Dư tiền bối, cảm ơn đạo diễn.” Lâm Triệt vội nói.

Cố Tĩnh Dư nhìn nhìn Lâm Triệt: “Cái gì mà tiền bối, gọi tôi là Tĩnh Dư là được rồi!”

Lâm Triệt mỉm cười nhìn Cố Tĩnh Dư, cảm thấy người này thật là thân thiện mà.

Đạo diễn nhìn một màn này mà không khỏi suy tư, ánh mắt đầy thâm ý quan sát Lâm Triệt, cô nhóc này đúng là may mắn nha, đến cả một người khó gần như Cố Tĩnh Dư mà cũng nhiệt tình nâng đỡ cho người mới sao?

Ông còn nhớ lúc phỏng vấn thử vai lựa chọn Lâm Triệt, nguyên nhân chính là vì trông hình tượng của cô rất hợp với vai diễn này, sẽ mang đến cho khán giả cái nhìn mới mẻ ấn tượng khó quên, hoàn toàn không ngờ Cố Tĩnh Dư cũng có vẻ thích thú với cô gái này.

Cảnh quay vừa kết thúc thì di động của Lâm Triệt reo lên, là Cố Tĩnh Trạch gọi đến hỏi cô đang ở đâu.

Lâm Triệt cảm thấy kỳ quái: “Anh hỏi làm gì?”

Cố Tĩnh Trạch: “Tới đón em.”

Nhận được câu trả lời ngắn gọn này mà Lâm Triệt không khỏi sửng sốt, cô vội nói địa chỉ, trong lòng không nghĩ Cố Tĩnh Trạch lại có thời gian để tâm muốn đi đón cô.

Không lâu sau thì xe của Cố Tĩnh Trạch đã tới, hôm nay anh đi một chiếc Bentley khá khiêm tốn, trông giống như xe thương vụ, chỉ là biển số xe hàng độc vẫn nói lên đẳng cấp của chủ nhân.

Lâm Triệt ngồi lên xe, liền hỏi: “Có chuyện gì mà anh lại đi đón tôi vậy?”

Cố Tĩnh Trạch nhìn nhìn cô, vừa đóng phim xong nên cô vẫn chưa tẩy trang, lớp trang điểm sắc sảo vẫn còn nguyên xi trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, bình thường cô rất ít trang điểm nên bộ dáng lúc này thật sự thu hút anh.

Cố tình rời đi ánh mắt của mình, anh nói: “À, Cố gia muốn tôi đưa em về nhà một chuyến, cho nên tôi đến đón em.”

Lâm Triệt nghĩ nghĩ, ra là vậy, nhưng dù thế cũng không cần nói thẳng thừng quá chứ…

Cô yên tâm ngồi một bên, nói: “Sao tự dưng lại muốn tôi về, tôi đến đó có ổn không?”

Cố Tĩnh Trạch: “Sớm muộn thì cũng phải gặp nhau thôi, em lo lắng cái gì?”

Lâm Triệt liếc mắt dò hỏi: “Ngộ nhỡ họ không thích tôi thì sao?”

Cố Tĩnh Trạch nhìn cô: “Sẽ không như vậy.”

Chỉ cần không phải là Mạc Huệ Linh, thì gia đình anh sẽ thích…

Đại trạch Cố gia so với biệt thự riêng của Cố Tĩnh Trạch còn nguy nga tráng lệ hơn bội phần, khiến người khác không khỏi choáng ngợp. Anh nhận ra sự khẩn trương của cô, liền nói: “Người nhà của tôi không có ăn thịt em đâu, thả lỏng người chút đi.”

Lâm Triệt: “Lần đầu gặp gia đình chồng mà, không lo sao được?”

Cố Tĩnh Trạch cười cười: “Hoá ra em cũng có lúc biết hồi hộp, hiếm thấy thật!”

Lâm Triệt trừng mắt nhìn anh một cái: “Đương nhiên, tôi là một diễn viên chuyên nghiệp, nếu đã đồng ý giả làm vợ của anh thì sẽ làm tròn trách nhiệm, bao gồm luôn cả việc làm cho người nhà của anh thích tôi mà!”

Lúc này cổng lớn của đại trạch mở ra, quản gia bước ra cung kính nghênh đón: “Nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân.”

Quản gia dẫn đường đưa hai người vào trong, cả một quãng đường đi đều khiến Lâm Triệt càng lúc càng thấp thỏm lo âu. Nội thất trang hoàng bên trong rất hiện đại, sàn nhà được lót bằng đá cẩm thạch phiếm quang, cả ba đi chưa được bao nhiêu bước thì đột nhiên nhìn thấy một vị phu nhân ưu nhã xinh đẹp đang tiến về phía họ.

“Đây là Lâm Triệt sao? Rốt cuộc đã gặp được con! Mấy ngày nay Tĩnh Trạch giấu con kỹ quá, bằng không thì mẹ đã sớm đi gặp con rồi!” Vị phu nhân niềm nở nắm tay Lâm Triệt.

Cố Tĩnh Trạch ở bên cạnh giới thiệu: “Đây là mẹ tôi.”

Lâm Triệt nghe xong, liền cười cười: “Mẹ.”

Mộ Vãn Tình nghe một tiếng ‘mẹ’, tức khắc nở nụ cười tươi như hoa: “Được được, con dâu ngoan, con đã gọi mẹ thì mẹ phải lì xì cho con mới được!”

Lời nói vừa dứt thì người hầu liền tiến đến với một khay đựng bao lì xì, Mộ Vãn Tình lấy và đưa cho Lâm Triệt.

Lâm Triệt há hốc miệng kinh ngạc, hơi ngượng ngùng liếc nhìn thoáng qua Cố Tĩnh Trạch, thấy anh khẽ gật gật đầu thì mới dám nhận lấy bao lì xì, trong bụng nghĩ thầm chắc đây là lễ tiết thông thường ở Cố gia, nhận lì xì xong thì cô mỉm cười đáp: “Cảm ơn mẹ.”

Mộ Vãn Tình vẫn cười tươi: “Ngoan, ngoan lắm, tới đây, để mẹ giới thiệu cho con.”

Bà dẫn Lâm Triệt đến trước mặt một ông cụ tóc bạc trắng, vẻ mặt của ông rất uy nghiêm, đây là Cố lão gia tử. Cố Tĩnh Trạch ở bên cạnh cung kính gọi một tiếng ông nội, Lâm Triệt cũng gọi theo anh.

Màn tiếp theo lại là một đống lì xì được nhét vào tay cô!

Cố Tiên Đức nhìn Lâm Triệt, tuy lần đầu tận mắt nhìn thấy cô nhưng ánh mắt của ông có vẻ rất hài lòng, gật gật đầu nói: “Cô bé ngoan, con và Tĩnh Trạch rất xứng đôi.”

Edited & beta by Airy

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status