Thiểm hôn kiều thê

Chương 5: Chúng ta kết hôn



“Tôi làm sao? Tôi nói là sự thật, hơn nữa anh là người khơi mào trước!” Đôi mắt như vầng trăng non của Lâm Triệt giận dữ trừng trừng nhìn đối phương.

“Được, tôi xin lỗi, là tôi không đúng, tôi không nên nói như vậy.” Cố Tĩnh Trạch kéo kéo lại trang phục của mình.

Lâm Triệt gật đầu: “Tôi tiếp nhận lời xin lỗi của anh, dù sao sau này cũng sẽ không bao giờ đụng vào anh, cho nên kỹ thuật của anh thế nào tôi tất nhiên không quan tâm!”

Gương mặt Cố Tĩnh Trạch càng đen hơn, phải vất vả lắm anh mới kiềm chế không để mình cáu lên, anh nói: “Thời gian ở chung, có khả năng chúng ta phải sinh hoạt như vợ chồng bình thường, nghĩa là dùng chung phòng ngủ để tránh người làm trong nhà nhiều truyện truyền đến tai người Cố gia, như vậy thì cả hai sẽ không còn thoải mái được nữa. Tôi tôn trọng tự do cá nhân của cô, cô có thể kết giao bạn bè tuỳ ý, các chuyện riêng của cô thì tôi sẽ không hỏi đến, chỉ cần nó không ảnh hưởng đến danh dự của tôi.”

“Yên tâm, con người tôi rất có đạo đức nghề nghiệp, nếu đã kết hôn với anh thì tôi sẽ không tuỳ tiện phát sinh quan hệ với người đàn ông khác, dù sao bất quá chỉ mấy năm là ly hôn, tôi sẽ kiên nhẫn.” Lâm Triệt tự tin trả lời.

“Tốt, thoả thuận như vậy đi!”

“Chốt!”

Lẽ đương nhiên tuy họ đã kết hôn, nhưng về bản chất họ chỉ là hai người xa lạ cầm hai tờ hôn thú giống nhau.

Cố Tĩnh Trạch giống như đã hoàn thành xong một nhiệm vụ, không hề liếc mắt đến người vợ mới cưới, quay đầu nhìn ra bên ngoài xe, phất tay ra hiệu cho tài xế khởi động xe. Chiếc xe chở Lâm Triệt và Cố Tĩnh Trạch đi qua những khu phố huyên náo, rồi đến một khu biệt thự sang trọng.

Một căn biệt thự ba tầng lẳng lặng nằm trong sân, một người ở trong nhà bước ra nghênh đón Lâm Triệt xuống xe, cười cười cúi đầu cung kính: “Chào thiếu phu nhân, cô có thể gọi tôi là Hồ quản gia.”

“Vâng.” Lâm Triệt nhìn khắp nơi trong hoa viên rộng lớn, đại lộ thẳng tắp, mặt cỏ xanh mướt nhìn không thấy được điểm kết thúc.

Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt, nói: “Về sau cô và tôi sẽ cùng ở đây.”

“Hả, anh cũng ở đây?”

“Đúng, không lẽ cô định vừa kết hôn đã tính chuyện ở riêng?” Cố Tĩnh Trạch hỏi ngược lại.

“Không phải, tôi chỉ muốn xác nhận chút thôi…” Lâm Triệt ngẩng đầu nói.

Cố Tĩnh Trạch nhìn cô: “Gia đình tôi không ở đây, người hầu trong nhà tuỳ ý cô sai bảo, nếu muốn trang hoàng gì có thể nói với Hồ quản gia, trừ phòng ngủ và thư phòng của tôi, các nơi khác cô có thể tự nhiên.”

Vẫn còn cảm giác ngượng ngùng, Lâm Triệt nhanh nhẩu nói: “Không có đâu, tôi thấy nơi này rất đẹp, trang hoàng lại chỉ thêm phiền toái.”

Cố Tĩnh Trạch dừng lại, ánh mắt xa cách nhìn về phía cô, tùy tay chống cùi chỏ vào cạnh bàn, động tác ưu nhã cực kỳ. Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, đôi tay hẳn là thích hợp cho một nghệ sĩ dương cầm.

“Hồ quản gia sẽ giúp cô làm quen với mọi thứ.” Anh nói: “Hy vọng cô mau chóng thích ứng.”

Hồ quản gia dẫn cô đi tham quan khắp nơi, ngôi biệt thự này có rất nhiều phòng, phòng bên ngoài dành cho người hầu, mặt sau là nhà bếp rất lớn, phía trước là phòng khách, trên lầu là phòng ngủ của gia chủ, cô cảm thấy nếu mình tự đi lại một mình thì nhất định sẽ lạc đường.

Tuy Lâm gia được xem là gia đình giàu có, nhưng so với nơi này thì rõ ràng là một trời một vực. Cô quay đầu nhìn Hồ quản gia: “Đây là nhà riêng của Cố Tĩnh Trạch?”

“Đúng vậy, thiếu phu nhân, sau này cũng là nhà của cô.” Hồ quản gia đáp.

Lâm Triệt nhìn nhìn: “Cố Tĩnh Trạch hình như có rất nhiều tiền…”

“Đúng vậy, thiếu phu nhân.” Hồ quản gia hơi hoài nghi nhìn cô, rồi mỉm cười: “Tuy thiếu gia có vẻ lạnh lùng, nhưng cậu ấy là một người tốt, cô sẽ từ từ thích ứng, mời thiếu phu nhân đi nghỉ ngơi.”

Lâm Triệt đến phòng ngủ, đẩy cánh cửa đôi được làm bằng gỗ đào ra, tức thì nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch một thân ở trần đang đứng cạnh cửa phòng tắm. Anh vừa tắm gội xong, thân thể cao ráo cường tráng trở nên gợi cảm, cơ bắp cân xứng ở phần ngực rắn chắc, hình thái hoàn chỉnh tinh mỹ, đường nhân ngư rõ ràng.

Lâm Triệt sửng sốt một lúc mới phản ứng lại… Tên này không có mặc đồ!

Phần khăn tắm quấn hờ bên dưới thì lại lỏng le, giống như muốn tuột ra tới nơi!

Lâm Triệt theo bản năng hét lên sợ hãi rồi bỏ chạy ra ngoài, đóng sầm cửa lại.

Còn ở bên trong, Cố Tĩnh Trạch nhíu mày không vui, anh nhất thời thấy có chút hối hận, đúng là không nên dễ dàng đồng ý với gia đình về hôn sự này. Mẫu con gái anh yêu thích là người thanh lịch ưu nhã, thục nữ hào phóng, có quy củ, lễ nghi, giống như bạn gái Mạc Huệ Linh của anh vậy.

Nhưng hiện tại anh vì một lý do ngớ ngẩn mà cưới một người hoàn toàn trái ngược với mẫu người của anh. Bất quá, nói gì thì cô bây giờ đã là vợ hợp pháp của anh, cũng không còn cách nào khác.

Lâm Triệt tựa lưng vào cửa, che ngực của mình, chỗ đó đang đập thình thịch, hình ảnh vừa rồi lại hiện lên trong đầu cô!

Người đàn ông này đúng là quá gợi cảm, dáng người hoàn mỹ làm người ta muốn phun máu mũi. Tuy nhiên Lâm Triệt hiểu rất rõ quan hệ của hai người chỉ là ngoài ý muốn, anh là chồng của cô, nhưng là người chồng hợp đồng!

Một bên cửa được kéo ra, Cố Tĩnh Trạch đã mặc quần áo chỉnh tề, một thân thanh nhã, khí thế sắc bén, chỉ thoạt nhìn đã làm người khác thấy thật lạnh lùng.

Nhìn lướt qua Lâm Triệt, anh nói: “Còn muốn vào không?”

Lâm Triệt sửng sốt một chút, vội nói: “Thật xin lỗi, xin lỗi, tôi vào đây.”

Anh từng nói hai người họ sau khi kết hôn sẽ ở chung với nhau, chỉ là cô chưa thích ứng mà thôi, lúc nãy thoáng thấy ánh mắt lạnh băng của Cố Tĩnh Trạch thì cô đã vội vàng đóng cửa.

Cô nhận ra mình phản ứng có phần kịch liệt, nhất thời bất đắc dĩ nhìn anh, nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không cố ý hù anh, chỉ là… tôi vẫn chưa quen được việc mình đã kết hôn, không quen việc phải sinh hoạt hằng ngày với anh nên mới như vậy.”

Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn có làn da trắng nõn kia, nếu so với những cô gái khác thì da của cô đúng là rất trắng, mềm mịn như da trẻ con, tầm mắt anh dừng một chút rồi dời đi.

Anh liếc nhìn chỗ khác rồi nói: “Tôi mặc kệ trước kia cô có bao nhiêu thói xấu, nhưng tôi hy vọng việc đầu tiên cô phải học khi ở đây, đó là gõ cửa trước khi vào phòng.”

Lâm Triệt dở cười dở khóc nói: “Anh đang trách tôi không gõ cửa? Tôi đâu có biết anh vậy mà không mặc quần áo đi lung tung, tôi thấy anh mới là người nên tập thích ứng một chút, hiện giờ nơi này đâu phải chỉ có mình anh, anh không nên trần truồng đi lòng vòng như vậy!”

“Cô…!” Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch tối sầm, gắt gao nhìn về cô gái ngang ngược không biết lý lẽ này.

Lâm Triệt cảm thấy thật không thể nhịn được, vốn tưởng sẽ hoà bình chung sống, nhưng người đàn ông này có một năng lực vô hình, giống như anh nói cái gì cũng sẽ làm cả hai giương cung bạt kiếm mà đấu khẩu lẫn nhau. Thật khó mà thoải mái khi ở cạnh một người đàn ông như vậy!

Cố Tĩnh Trạch quyết định không tiếp tục nói với cô gái này nữa, lập tức lấy mền gối đi về hướng ghế sofa.

Lâm Triệt thấy vậy, liền nói: “Tôi sẽ ngủ trên ghế sofa.”

Edited & beta by Airy

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status