Thiên tài triệu hồi sư

Quyển 5 - Chương 120-2: Ngao Kim tái xuất!



Edit: Mavis Clay

Vân Phong thầm suy tư, nếu như thật vậy, đưa Sắc Kim đại thúc vào Long Điện là ra ngoài được rồi, Long Điện có thể biến thành bất cứ thứ gì, một hạt bụi nhỏ chắc sẽ không bị cản lại. “Những thứ này tạm thời chưa nghĩ tới, nha đầu ngươi mới bảo tới đây là để kiếm mảnh bản đồ, có manh mối chưa?”

Vân Phong nhìn xung quanh, “Sắc Kim đại thúc ở đây có phát hiện gì kỳ lạ hay không?”

Ngao Kim cau mày, “Kỳ lạ chính là những điều ta vừa nói, những thứ khác… không có.”

“Ta nghe được mảnh vụn ở trong Tang Lũng Cốc, vị trí cụ thể không rõ. Nhưng sau một hồi phỏng đoán, mảnh vụn bản đồ có lẽ được giấu ở nơi phát ra hơi thở rồng, cũng chính là nơi này.” Vân Phong nhìn quanh, “Nhưng mà… nơi này không còn hơi thở rồng nữa.”

“Cốc? Ngươi nói sơn động bên trong Tang Lũng Cốc?” Ngao Kim ngờ vực.

Vân Phong kinh ngạc, “Thúc không biết à?’

“Trong Long tộc có Truyền Tống Trận thông tới Vô Tận Hải, trong lúc truyền tống xảy ra chút vấn đề, làm ta bị kéo tới chỗ này, căn bản chẳng biết đây là đâu.” Sắc mặt Ngao Kim thối đen, chất lượng Truyền Tống Trận trong Long tộc dởm thật đấy.

Vân Phong có chút đồng tình cảnh ngộ của hắn, nàng chưa gặp tình trạng Truyền Tống Trận mất ổn định, lần mất ổn định duy nhất là lần phụ thân Lăng Khiếu Vân bất bấp truyền tống họ tới Trung Đại Lục, một món đồ quá cũ có lẽ cũng nên đổi mới rồi.

Vân Phong tóm gọn sơ lược tình hình Tang Lũng Cốc, Ngao Kim nghe xong nói, “có hơi thở rồng tồn tại, cũng có thể thật sự có Long tộc nào đó ngủm củ tỏi ở đây, trải qua thời gian dài hơi thở không tiêu đi, hẳn là một lão già vô cùng lợi hại.”

“Sắc Kim đại thúc, ngươi có cách cảm ứng được hơi thở rồng này không?” Nếu là người Long tộc, Ngao Kim có thể sẽ cảm ứng được, nếu là Long tộc cường đại cổ xưa, Kim Long có thể cũng được coi là một trong số đó. Ngao Kim gật đầu, thử lấy hơi thở của mình dò ra bên ngoài, cảm nhận thử xem chỗ hơi thở không giống với hơi thở của hắn, Vân Phong và Nhị Lôi im lặng chờ đợi kết quả của hắn.

Đôi mắt vàng óng choàng mở ra, Vân Phong và Nhị Lôi vui mừng, “Tìm được rồi, ở đây!” Ngao Kim nói xong.

Nhị Lôi rống lên, “Tiên sư nhà ngươi, đương nhiên chúng ta biết là ở đây rồi, mà chính xác là ở đâu kìa.”

Ngao Kim trợn ngược mắt giận dữ nhìn Nhị Lôi, “Lôi Tử, lâu rồi không gặp, tính khí ngươi hùng hổ hơn không ít nha.”

“Đừng nói nhảm nữa.” Nhị Lôi gầm lên, Vân Phong ngạc nhiên, xem ra quan hệ giữa hai người họ không phải tốt bình thường, nếu không ngoại trừ Nhị Lôi ai dám nói như thế với Ngao Kim, còn không đánh nhau? Mắt vàng quét xuống đất, “Ở dưới này.”

Bên dưới? Vân Phong nhìn mặt đất dưới chân, xúi xuống đưa tay sờ, tính chất không cứng, không biết sức mạnh của mình có thể phá vỡ được không. Con ngươi đảo dọc, bàn tay nàng hóa thú, sức mạnh ma thú cường đại dồn vào lòng bàn tay, vỗ mạnh lên mặt đất.

“Oanh!” Mặt đất vang dội kèm theo chấn động, nhưng không hề có chút phản ứng, dù là một cái khe cũng không có.

Vân Phong ngạc nhiên, Ngao Kim nhìn bàn tay hóa thú của nàng nói, “Hơi thở cổ trong cơ thể ngươi lợi hại đấy, nhưng không ổn định, để cho ta.”

Ánh sáng vàng lóe lên, hai tay Ngao Kim hóa thành móng vuốt rồng, sức mạnh khổng lồ khiến người ta phải kinh ngạc, nhắm vào đất vỗ mạnh, dưới sự sắc bén của cự trảo cả hang động chấn động. “Ầm ầm!” Long trảo lại giơ lên, nắm lại rồi đấm xuống, mặt đất vẫn bất động như cũ.

Ngao Kim kinh ngạc, Nhị Lôi cười ha hả, “Mau tránh ra cho lão tử!”

Ngao Kim khinh bỉ lườm Nhị Lôi, Vân Phong mỏi mắt mong chờ, bên trong cơ thể Nhị Lôi có huyết mạch Yêu Long thượng cổ, sức mạnh chắc chắn cường đại hơn nữa còn có Lôi Nguyên tố mạnh bạo bổ sung, có lẽ hắn thật sự có thể thành công. Nhị Lôi nắm lại thành quyền, những tia sét bạc nhỏ tỏa ra, giọng hắn ồm ồm vang dội, “Xem lão tử này!” hắn rống lên, nện quyền xuống đất.

“Ầm ầm!” Mặt đất chấn động hai lần, rồi hết!

Nhị Lôi kinh ngạc, Ngao Kim cười phá lên, Nhị Lôi thẹn quá hóa giận liền tục nện quyền xuống, mặt đất liên tục chấn động nhưng vẫn ương ngạnh như cũ, không hề nhúc nhích tý nào. Vân Phong lại sờ tay lên mặt đất, cảm thấy rất là bình thường, nhưng tại sao ba người họ lại đập không ta, dù là Sắc Kim đại thúc cũng không thể thành công? Chẳng lẽ còn cần điều kiện gì đặc biệt sao? Cả Tang Lũng Cốc chỗ đặc biệt duy nhất chỉ có hơi thở rồng, đây cũng là nguồn gốc của hơi thở rồng, hơi thở rồng, hơi thở rồng… Hơi thở rồng! “Sắc Kim đại thúc, dùng hơi thở rồng của thúc thử đi.” D2I3quid0n Đề nghị của Vân Phong làm Ngao Kim nhíu mày khó hiểu, cuối cùng vẫn gật đầu, nhưng cẩn thận dặn dò, “Sau đó che lỗ tai lại, ta không muốn tổn thương tới ngươi.”

Vân Phong gật đầu mặc dù không biết dụng ý là gì, Ngao Kim nhìn sang Nhị Lôi, “Ngươi thì không cần.”

Nhị Lôi khinh thường, “Xàm xí, lão tử cũng là rồng, đương nhiên không cần.”

Ngao Kim cười ha hả, Vân Phong liền tranh thủ phong bế thính lực bản thân, cũng đưa tay bịt tay Nhục Cầu lại, Nhục Cầu bị nàng chộp lấy đè lỗ tai, thân thể dường như cũng đang áp lực, cả người tròn lửng co lại cứng ngắc. Đợi mọi người chuẩn bị xong, Ngao Kim hít một hơi thật sâu, mím môi, một hơi thở cổ đại, cao lãnh mang theo uy áp và sức mạnh hầm hè phát ra từ trong miệng Ngao Kim, dù Vân Phong đã phong bế toàn bộ thính lực, vẫn có một số âm thanh lẫn vào, đâm đau màng nhĩ của nàng.

Đây là lần đầu tiên nàng nghe được tiếng rồng gầm, mặc dù màng nhĩ đau đớn nhưng lại khiến nàng cực kỳ rung động.

Kèm theo tiếng gầm của Ngao Kim, một hơi thở Kim Long cường đại xông ra người Ngao Kim, sau đó một âm thanh xung lượng cường đại vọt thẳng vào mặt đất vốn không hề nhúc nhích, hất bay vô số đất đá, làm cả sơn động cát bay đá chạy.

“Rắc rắc!” Mặt đất đột nhiên nứt ra một cái khe, hai mắt Vân Phong mừng rỡ, có tác dụng rồi!

Ngao Kim cũng nhận ra có tác dụng, càng gầm mạnh hơn, hơi thở Kim Long càng thêm cuồng mãnh đánh thẳng vào mặt đất. Lông mao cả người Nhục Cầu cũng bị thổi tung lên, mắt to nhìn chằm chằm vào cái khe ngày càng lớn trên đất, cái đuôi lắm lông đung đưa, dường như cũng rất đang mong chờ mặt đất bị phá xong sẽ xuất hiện thứ gì.

Vân Phong vui mừng nhìn khe nứt ngày càng dài, hơi thở Kim Long quả nhiên cường hãn. Ngao Kim thấy mặt đất ngày càng nứt ra càng hưng phấn hơn, hít một hơi thật sâu rống lên, không ngờ tiếng rống này kèm theo hơi thở quá mạnh, làm mặt đất không thể chịu nổi, Vân Phong cảm thấy dưới chân mềm nhũn, mặt đất hoàn toàn nứt ra.

Sắp té rồi! Vân Phong nháy mắt rơi xuống, ngoa kim giật bắn người, theo bản năng đưa tay chụp Vân Phong lại, bắt lấy nàng kéo lại bảo hộ bên người, Nhị Lôi thì rống lên, “Ngao Kim tiên nhà ngươi. Lại dám đánh nổ mặt đất.”

Mặt đất sụp đổ là điều không ai ngờ tới, vừa rồi còn như tường đồng vách sắt, nhưng sau đó lại hoàn toàn vỡ vụn, cũng may không sụp mất bao nhiêu, chỉ chốc lát sau Vân Phong đã đạp lên đất bằng, vừa đáp xuống đất nàng liền cảm nhận được một hơi thở rồng quen thuộc vọt vào trong người.

“Cút ngay cho lão tử!” Ngao Kim quát lên, hơi thở Kim Long nhanh chóng bao lấy Vân Phong, những hơi thở muốn xâm chiếm kia nhanh chóng bị hơi thở Kim Long ngăn lại ở ngoài, Nhục Cầu vùng vẫy nhảy ra khỏi tay Vân Phong, bay lại lên vai vươn móng vuốt cắt tỉa chải chuốc bộ lông tơ rối tung của mình.

“Vân Phong, đây chính là nơi mai táng, ngươi xem!” Nhị Lôi lên tiếng, Vân Phong và Ngao Kim cũng giương mắt nhìn tới, chỉ thấy phía trước thấp thoáng có một đống xương cốt khổng lồ được chôn lộ ra, một phần xương lộ lên mặt đất, không có tý thịt, âm u lạnh lẽo. Hơi thở rồng của Tang Lũng Cốc chắc là phát ra từ đây, so với bất kỳ nơi nào, hơi thở ở đây là nồng nặc nhất, giống như không khi ở đâu cũng có vậy. Cũng may có Ngao Kim ở đây, nếu không chỉ có mỗi Nhị Lôi, trong bầu hơi thở rồng nồng nặc này, hắn cũng không thể bảo hộ Vân Phong chu toàn.

“Xem ra thật sự có một đại lão gia lợi hại chết ở đây.” Ngao Kim lẩm bẩm, “Hơi thở nồng đậm tới mức độ này, khi còn sống chắc là một nhân vật quan trọng của Long tộc.”

Ba người tiến lên trước, tới trước đống xương trắng lộ ra, hơi thở rồng từ trong xương liên tục phả ra, Vân Phong kinh hãi, thời gian đã lâu vậy rồi mà vẫn giữ được nhiều hơi thở rồng tới vậy, nếu như nó còn sống, chắc chắn ba người họ không thể nào chiến thắng được, chỉ có thể chạy trối chết mà thôi.

“Lão gia ngày không chỉ năng lực cao cường, đến chân thân cũng không thể khinh thường.” Ngao Kim nhìn đống xương trước mặt thầm thì, “Nha đầu, đây chỉ là một phần xương nhỏ của thân thể lão ấy thôi.” Ngao Kim nói xong, Vân Phong giật mình trợn tròn mắt, chỉ là một phần nhỏ trên người? Phải biết phần xương này đã sớm vượt xa mấy lần hình thể Lam Dực rồi. Vậy mà chỉ là một phần nhỏ thôi!

“Chân thân Long tộc đều khổng lồ, hiện nay trong Long tộc hình thể của ta là khổng lồ nhất, nhưng so với lão này vẫn kém hơn một chút.” Ngao Kim nói xong sắc mặt nặng nề, lão gia được chôn ở đây có quan hệ gì với Long tộc? Mọi nơi đều lộ vẻ bất phàm, chẳng lẽ là một đại vương ở thời đại nào đó của Long tộc?

Cũng chỉ có vương giả mới có thể trải qua tháng năm ma luyện mà vẫn cường hãn, cũng chỉ có vương giả nên Ngao Kim mới cảm thấy hình thể không khổng lồ bằng, nếu như chôn ở đây thực sự là một đại vương của Long tộc, đây có lẽ là một Kim Long Cổ Đại.

“Chúng ta đi lên trước.” Ngao Kim trầm thấp nói, Vân Phong biết lúc này tâm tình hắn rất phức tạp, nếu thật sự là Kim Long Cổ Đại, tại sao lại được mai táng ở một nơi như thế này? Khi đó Long tộc đã xảy ra chuyện lớn kinh thiên địa nghĩa gì, lại có thể khiến đại vương chết ở đây?

Dọc đường hơi thở vẫn rất nồng, bất kỳ hải tộc nào cũng không thể đến được đây, chỉ cần nhích lên sẽ bị hơi thở hành hạ tới chết. Đường đi còn hài hơn nàng nghĩ rất nhiều, thi thoảng có thể thấy được xương lộ ra ngoài, chưa thấy dấu hiệu kết thúc, điều này chứng tỏ hình thể của nó quá dài quá khổng lồ. Đi thêm một lúc lâu, cuối cùng Vân Phong cũng thấy được một cái đầu lâu cách đó không xa, đầu lâu bị vùi lộ ra một nửa, đã không còn nhìn ra được vẻ mặt lúc chết của nó.

Ngao Kim bước tới cạnh đầu lâu, đưa tay sờ lên, ánh mắt cực kỳ phức tạp. Vân Phong thấy bên trong cái mõm to lớn của đại long có đặt một chiếc hộp, yên tĩnh nằm đó. Ngao Kim đưa tay tính thò tay vào trong, Vân Phong đột nhiên kéo hắn lại, “Có thể bị nguy hiểm gì không?”

Đồng tử Ngao Kim hơi lóe lên, bật cười, “Ta không sao đâu.”

Vân Phong chợt cảm thấy có chút xấu hổ, tranh thủ buông tay ra, dường như nhận ra điều gì đó, khẽ lùi về sau một bước cách xa Ngao Kim một khoảng, hắn xoay người nên không thấy hành động của nàng, đưa tay mò mẫm cái hộp rồi cầm lên, không có gì xảy ra cả, mọi thứ đều bình thường.

Ngao Kim cầm cái hộp trong tay, cảm thấy hơi nặng, dò xét cẩn thận, “Trong cái hộp này có đồ, hình như không giống như mảnh bản đồ.”

“Mở ra xem là biết thôi!” Nhị Lôi nói. Ngao Kim mở nắp hộp ra, bên trong để hai món đồ, một là một vật lớn hình tròn, một còn lại thực sự chính là mảnh vụn bản đồ, nó được đặt dưới vật hình tròn.

Ngao Kim lấy vật tròn ra, kiểm tra bản đồ rồi mới giao cho Vân Phong, nàng nhìn mảnh bản đồ, cái trong này hình như có thể ráp lại với cái của nàng. Cất mảnh bản đồ xong, Ngao Kim vẫn đang nghiên cứu vật trong tay, “Đây rốt cuộc là gì?”

Nhị Lôi cũng bước sang săm soi, Ngao Kim cố gắng dùng long tức mở nó ra, nó không hề có chút phản ứng nào, Ngao Kim thử dùng sức bóp vỡ nó, nhưng dù có cố thế nào cũng không thể bóp vỡ được. Vật này trông mềm mại nhưng lại cực kỳ cứng rắn, Vân Phong đi tới nhìn kỹ một chốc rồi nói, “Có khi nào là… một quả trứng không?”

Ngao Kim và Nhị Lôi ngạc nhiên, trứng? Con rồng kia đặt quả trứng trong miệng của mình?

“Không biết, Long tộc khi sinh con… ừm, không có đặt trứng trong miệng của mình.” Ngao Kim hơi xấu hổ giải thích. Vân Phong gật đầu tỏ vẻ đã biết, không phải trứng thì là gì nhỉ? Một vật hình tròn xuất hiện trong Long tộc, chẳng lẽ là răng? Vân Phong chăm chú nhìn, lại không nhận thấy được vẻ mặt thèm thuồng chảy dãi của Nhục Cầu trên vai, từ lúc món đồ kia xuất hiện, ánh mắt Nhục Cầu chưa hề dời đi, Ngao Kim cầm trong lòng bàn tay nghiên cứu, Nhục Cầu nhìn mà hận không thể xông lên.

Đôi mắt sáng lên đầy khát vọng, nước miếng sắp nhễu cả xuống rồi, nó thực sự nhìn không được nữa. Một luồng ánh sáng nhảy ra khỏi vai Vân Phong, lao thẳng về phía lòng bàn tay Ngao Kim. Hành động này của Nhục Cầu làm mọi người bất ngờ, Vân Phong bất ngờ, Nhị Lôi bất ngờ, Ngao Kim càng bất ngờ hơn.

Thấy Nhục Cầu nhào về phía mình Ngao Kim theo bản năng cho là hắn sẽ bị cắn, lập tức thu tay lại, Nhục Cầu thấy hắn muốn thu cục tròn kia lại thì căm tức ré lên, tốc độ nhanh hơn. Ngao Kim chợt thấy tay mình trốn trơn, viên gì kia đã bị Nhục Cầu chộp lấy.

Nhục Cầu giành được vật hình tròn, đôi mắt lộ vẻ hưng phấn, móng vuốt cầm chặt hơn như sợ rơi, Vân Phong thấy thế kinh ngạc, Nhục Cầu cầm thứ này làm gì? Chẳng lẽ… lời nàng phỏng đoán lập tức được chứng thực, chỉ thấy Nhục Cầu buông lỏng móng vuốt tung về trước, miệng há ra thật to, Vân Phong thấy miệng nó đầy răng nhọn, chớp mắt vật tròn đã bị nó ném vào trong mồm.

Sao nó cái gì cũng ăn vậy? Hơn nữa còn đụng đâu ăn đó? Vân Phong kinh hãi, tiến lên bắt lấy Nhục Cầu muốn nó phun đồ trong miệng ra, nó vừa nhét vào miệng xong bị Vân Phong chụp lấy, “Phun ra! Là thứ gì còn chưa biết mà, mau phun ra!” Vân Phong nóng nảy, đồ của long tộc sao có thể nuốt bừa được? Cho dù Nhục Cầu rất cường hãn, nhưng không thể ăn lung tung được.

Ngao Kim ngốc lăng, Nhị Lôi cũng ngây dại, hai người ngơ ngác nhìn hành động của Vân Phong. Hai tay nàng cố gắng nạy miệng Nhục Cầu ra, lúc này Nhục Cầu bị viên cầu kia chặn lại trong miệng làm hai má phồng lên, tròn lửng, giống như có hai quả bóng đang ở trong miệng nó. Vân Phong muốn nạy miệng nó, nhưng nó nhất quyết không há mồm, nàng có cố gắng thế nào Nhục Cầu cũng nhất quyết không há mồm, đôi mắt mở to lên án nhìn Vân Phong, kiên quyết đóng chặt miệng. EditbyMavis

Vân Phong nóng nảy, nếu lần này Nhục Cầu ăn bậy thì nàng nên làm sao đây? Nhìn hai má phồng căng của nó, nàng không chút do dự vỗ tiếp, hy vọng nó có thể phun ra, lại không ngờ Nhục Cầu ương ngạnh hơn, không thèm mở ra chút nào, cái mặt nhỏ bị Vân Phong đánh đến bỏ bừng cũng không chịu mở miệng.

“Ưng ực!” Nhục Cầu gồng lên nuốt đồ vào, Vân Phong trợn mắt há mồm. Nuốt vào rồi, nó cứ như vậy nuốt vào rồi?”

“Phong Phong kya, Phong Phong kya, nya nya!” Nhục Cầu nuốt đồ xong thì nói chuyện được, vươn vuốt ôm lấy hai má đau của mình, uất ức nhìn Vân Phong, nàng lại hơi thức giận, nó ăn cực phẩm quáng thạch không thành vấn đề, cực phẩm quáng thạch không có tính nguy hiểm. Nó ăn cục đá ở đâu đó trong Vô Tận Hải cũng không sao, bởi vì nó ăn cũng không có tác dụng phụ, vẫn ổn. Nhưng mà đây chính là đồ trong miệng Kim Long Cổ Đại đó, chưa rõ là gì đã bị nót nuốt vào. Lỡ như đồ của Kim Long cổ đại có gì nguy hiểm, sơ ý một chút để nó nuốt vào, nổ tung mất thân thể nhỏ bé này rồi thì làm thế nào đây?

Vân Phong tức giận nhìn Nhục Cầu, nghĩ tới thứ kia vẫn chưa xác định danh tính, tính nguy hiểm rất cao lại bị nó nuốt vào, lửa giận của nàng càng hừng hực hơn, cuối cùng lạnh lùng nói, “Ngươi đã không nghe lời như vậy, ta cũng không cần giữ ngươi lại nữa.”

Nhục Cầu ngẩn ra, chớp mắt vài cái với Vân Phong, “Phong Phong nya…” Nhục Cầu gọi.

Vân Phong nói, “Đừng có gọi tên ta. Ta vốn không có bản lãnh như ngươi, là ta đánh giá bản thân quá cao rồi.”

Ngao Kim và Nhị Lôi thấy cảnh này thì có chút kinh ngạc, Ngao Kim có thể hiểu tại sao nàng lại tức giận như thế, vật kia dù là hắn cũng không dám cứ thế nuốt vào, Nhục Cầu này dù cường hãn cũng quá mức xem nhẹ cảm nhận của Vân Phong rồi.

“Đừng xen vào, đó là chuyện giữa Vân Phong và nó, ngươi đừng nhúng tay.” Nhị Lôi cản Ngao Kim lại, hắn cảm thấy mối liên kết giữa nàng và Nhục Cầu không bình thường, người thường không thể tham gia được.

Ngao Kim bĩu môi, Vân Phong tức giận cũng sẽ không đúng như nàng nói, vì thế thầm yên lòng, nhìn chung quanh, ánh mắt hắn tối lại, có một số chuyện hắn vẫn cần biết rõ. Nhị loi và Ngao Kim tách ra đi chung, Vân Phong thì giận dữ xoay người lại, Nhục Cầu thấy nàng giận thật, bay người tới sau lưng, “Phong Phong kya, Phong Phong kya…” Từng tiếng kêu nghe có chút đáng thương.

Vân Phong biết vừa rồi nàng chỉ nói lẫy hờn dỗi, nếu như Nhục Cầu có chuyện nàng không thể không quan tâm, cũng vì quá quan tâm nên bực mình, bộ dáng không biết hối cải của nó càng làm nàng quạu hơn, biết Nhục Cầu ở sau, cũng tưởng tượng được bộ dáng đáng thương lúc này của nó, nghe tiếng nó kêu, nàng hơi mềm lòng, sau đó cắn răng, lần này phải răn đe nó một chút mới được.

Vân Phong mặc cho Nhục Cầu có gọi thế nào cũng không thèm quay đầu lại, Nhục Cầu nôn nao, sợ rằng Vân Phong thật sự sẽ không cần mình, hai mắt sáng lên nhảy phốc lên vai nàng, Vân Phong sửng sốt, đang tính nói gì đột nhiên nghe thấy có một giọng nói vang lên trong đầu, “Vân Phong!”

Vân Phong kinh ngạc, “Na Tà? Sao lại là ngươi?”

Vân Phong hơi quay đầu, thấy nó đang ngồi trên vai mình nhắm hai mắt, âm thanh của Na Tà trong đầu lại vang lên, “Thứ mới nãy mà ta ăn có năng lượng cực kỳ nồng đậm, sẽ không hề nguy hiểm với ta, cũng là nhờ năng lượng này mà ta mới có thể nói chuyện được với ngươi.”

Vân Phong cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng tàn lửa vẫn còn, “Ta biết rồi.”

“…khụ khụ… ta biết ngươi quan tâm tới ta…”

“Ta không có quan tâm ngươi! Ta chỉ quan tâm thân thể Nhục Cầu!”

“… Nhục Cầu chính là ta, ta chính là Nhục Cầu.”

Vân Phong trầm mặc, đúng là như thế, chỉ là hai người chênh lệch hơi lớn, “Ta đồng ý với ngươi, về sau nếu gặp chuyện tương tự, phải nói rõ ra.”

Vân Phong than thở, thôi, nó không sao là được rồi, mình tức giận cũng là vì điểm này mà.

“Ngươi không giận ta nữa chứ?” Nghe âm thanh dè dặt vang lên, Vân Phong thật khó tưởng tượng nó là thật, mặc dù không thấy chân tân của Na Tà, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra được phong cách của nó, nó lại có thể nhún nhường hạ khí nói chuyện như vậy, lo lắng mình có tức giận không, cho dù có nhiều lửa giận hơn nữa cũng tiêu tan hết.

“Chỉ cần ngươi không gặp nguy hiểm là được rồi.” Vân Phong nói, cũng đối thoại vui vẻ với Na Tà, dù sao với ngôn ngữ của Nhục Cầu nàng vẫn rất đấu tranh, không cách nào thuận lợi đả thông.

“Đã vậy thì tốt quá, còn chuyện khác nữa… có thể đổi tên cho ta không?”

Vân Phong nhếch môi, “Yêu cầu này của ngươi nên đề cập vào lần tới.”

“Có thể gọi tên vốn có của ta không? Na Tà ý?”

“Trước đây ta đã nói rồi đợi đến khi Nhục Cầu có thể nói được từ ngoài nyanya, ta sẽ không gọi là Nhục Cầu nữa.”

“Ta có nói từ ngoại trừ nya nya được mà.”

“Không tính, ngươi chỉ nói Phong Phong với thích, còn lại vẫn là cái chữ kia.”

“…vậy, có thể chuẩn bị nhiều quáng thạch cực phẩm hơn một chút cho ta không? Ta cần nhiều năng lượng hơn.”

“Tính ra, ăn nhiều với thân thể người không tốt đâu, cứ theo chất lượng thì ổn hơn.”

“…ta có thể yêu cầu thêm không?”

“Để ta coi tâm tình đã, nếu tâm tình ta tốt, có lẽ có thể suy nghĩ thử.”

“Thôi bỏ vụ Na Tà đi, còn thêm một việc nữa.”

“Ngươi nói đi.”

“Vừa rồi ngươi vỗ mặt ta rất đau.”

Vân Phong nghiêng đầu liếc nhìn Nhục Cầu vẫn đang nhắm chặt hai mắt trên vai, ngón tay nhẹ nhàng búng lên cái đầu nhỏ của nó, nhìn gương mặt hơi sưng đỏ lên, ánh mắt ấp áp, Vân Phong cười phá lên ,”Đáng đời!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status