Thiên thần lạnh lùng mang gương mặt của ác quỷ

Chương 48


6:30 pm:

Rin đang trên đường trở về nhà thì trời bắt đầu trở nên xám xịt, mây kéo đến đầy trời rồi "tách!...tách!..." Những hạt mưa bắt đầu rơi xuống,ngày càng một nhiều,không lâu sau mưa đã nhiều đến mức không thấy được khung cảnh xung quanh nữa chỉ thấy được mưa và mưa.

- Thế này là thế quái nào, lúc này trời rất bình thường mà.- Rin lầm bầm trong miệng, không hiểu sao cô có dự cảm chẳng lành.
Tăng ga xe phóng nhanh về nhà, trời như thế này thì không nên lái xe lâu. Về nhà với tâm trạng không mấy vui vẻ, quần áo thì ướt nhẹp do lúc chị ấy ra xe không mang theo ô, người thì mệt mỏi do giải quyết công việc từ sáng giờ cộng thêm trời mưa đã vậy Rin lại còn rất ghét mưa. Mở cửa bước vào nhà, Rin hết sức ngạc nhiên khi thấy người đứng trước mặt mình là Rain.
- Sao...sao anh lại ở đây?? À mà khoan... Sao anh lại vô đây được??- Rin ngạc nhiên hỏi.
- Thì có mật khẩu thì vào được thôi.- Rain cười nhẹ nói với Rin.
- Sao lại có được mật khẩu chứ?
- Zen đưa cho anh.
- Cái....
- Thôi chuyện này từ từ tính đi em mau lên phòng tắm rửa thay đồ đi không cảm đấy.- Rain ngắt lời của Rin sau đó vừa đẩy Rin đi lên lầu vừa nói.
- Kho...khoan...
- Không khoan khiếc gì hết mau đi đi.- Rain lại tiếp tục chặn họng Rin nói rồi sau đó chạy luôn.

- Khoan....!!- Rin gọi với theo nhưng Rain đã chạy mất, thôi thì lên tắm trước đã.

----20' sau:
Rin bước xuống với một chiếc áo sơmi trắng rộng và một chiếc quần jeans short đen, chân mang dép trong nhà màu tím than, hai tay cầm chiếc khăn bông lau tóc. Nhìn xung quanh chả thấy Rain đâu, bỗng cô nghe thấy tiếng động trong bếp đi vào thì thấy Rain đang nấu ăn. Hình như đã xong rồi thì phải vì Rin thấy Rain đang bày thức ăn ra bàn và dọn dẹp xung quanh. Đứng tựa lưng vào tường nhìn Rain, Rin mới để ý kỹ rằng Rain rất đẹp trai trong chiếc áo sơmi trắng được bung 1 cúc và chiếc quần jeans đen mài rách, body chuẩn khỏi bàn, mái tóc màu nâu khói được chải chút cẩn thận, mày rậm, đôi mắt nâu caffe sâu hun hút, mũi cao thẳng tắp.


- Em xong rồi à. Mau lại đây ăn tối đi, chắc em cũng đói rồi.- Rain gọi Rin lại khi thấy Rin đang đứng tựa lưng vào tường nhìn mình.
- Vâng.- Rin trả lời sau đó đi lại kéo ghế ngồi dù gì cô cũng đang đói, chiều giờ lo giải quyết công việc nên có ăn gì đâu.
Thế là bữa ăn diễn ra suôn sẻ. Sau khi ăn xong 2 người dọn dẹp xong sau đó ra sofa ở phòng khách ngồi và bắt đầu cuộc nói chuyện.
- Chuyện này là sao ạ?- Rin bắt đầu trước.
- Em coi đoạn video này sẽ rõ.- Rain đưa cho Rin một cái ipad trong đó có đoạn video, nói.
Rin nhận lấy cái ipad sau đó mở đoạn video lên. Sau khi xem xong mặt cô nghệch ra, đơ trong vòng 2'.
- Ể?...Hể?.... WHAT?!!?.... CÁI GÌ THẾ NÀY?! .... CÁI QUÁI GÌ ĐANG DIỄN RA VẬY?!?- Rin hét toáng lên lấn át luôn cả tiếng mưa ngoài trời.
- Em bình tĩnh chút đi.- Rain trấn an Rin.
- Sao mà bình tĩnh được? Mà khoan đã anh biết chuyện này từ lúc nào?- Rin ức chế nói sau đó quay qua hỏi Rain.
- Khoảng 1 năm trước.- Rain bình thản trả lời.
- What the hell? Một năm trước?! Vậy tại sao em lại không biết gì hết?- Rin bất ngờ nói, giọng bực tức.
- Do ba mẹ em biết em không thích như vậy nên đã cho em cơ hội 1 năm để tìm người yêu nhưng em lại không tìm được nên ba mẹ em quyết định như vậy.- Rain giải thích cho Rin.
- Nè anh đang lừa em đúng không?- Rin bay qua túm cổ áo Rain, sau đó hỏi giọng đầy sát khí.
- Không...không có.- Rain lắp bắp nói, mặt quay đi phía khác.
- Nếu không phải sao anh không dám nhìn em trả lời?- Rin hạ giọng hỏi, mặt sát khí ngập tràn.
- A...áo của em....- Rain nói, mặt vẫn quay về nơi khác.
Rin nghe Rain nói vậy lập tức nhìn xuống áo của mình, thì ra nó bị bung một cúc áo, chắc do hồi nãy cô di chuyển đột ngột nên nó bị bung. Nhanh chóng Rin bỏ tay ra khỏi áo Rain, quay đi nơi khác cài cúc áo lại, mặt đỏ tía tai, nói giọng lý nhí:
- Xin..xin lỗi anh.
- Không...không sao.- Rain cười, nói với Rin.
- Anh...anh cười gì?- Rin đang từ ngại chuyển qua bực mình, hỏi Rain.
- Không... Chỉ là do em đáng yêu quá thôi.- Rain mỉm cười nói với Rin.
- À ừm.- Rin ngại ngùng nói.

" Ting!" Tiếng chuông tin nhắn điện thoại của cô vang lên. Mở ra là tin nhắn của nó và cô, tuy hai người gửi nhưng lại cùng một nội dung:
" Congratulations!"

Thấy được tin nhắn của hai người đó, đầu Rin bắt đầu bốc hoả, bấm cấp tốc số của 2 chị kia gọi:
" - Alo!- tiếng của nó và cô đồng loạt vang lên.
- Tụi mày biết chuyện tao có hôn ước với anh Rain?!- Rin hỏi (thì ra đây là dự cảm không lành của chỉ).
- Đúng vậy!- Zen nói.
- Vậy sao không nói tao?!- Rin ức chế hỏi hai sis.
- Tụi tao cũng mới biết thôi mà.- Zen nói giọng vô tội.
- Mới biết là khi nào?
- 3 tháng.- nó nói giọng lạnh lùng.
- Gì?! Ba tháng mà mới đây á?- Rin phát tiết la lên.
- Ờ là vậy đó!! Thôi chúc hai người hạnh phúc. Bye bye!!!- Zen nói xong cúp điện thoại luôn, nó cũng vậy.
- Nè!! Khoan đã!! Nè!!
"Tútt...túttt..."


-Hai cái đứa này!!- Rin mặt mày nhăn nhó rủa hai chị kia.
- Thôi em bình tĩnh đi. Chuyện đâu còn có đó.- Rain khuyên ngăn Rin khỏi bực tức.
- Anh thử đặt anh vào hoàn cảnh của em xem coi anh.... Mà thôi bỏ đi.- Rin bực bội nói nhưng lại bỏ dở câu và bỏ qua.
- Thôi được rồi. Tặng em nè!- Rain vừa nói, vừa chìa ra bộ trang sức hôm qua anh mới mua vừa lấy từ trong balo ra.

Rin khá bất ngờ, nhận lấy bộ trang sức từ tay Rain, mở ra. Thật sự rất đẹp. Bộ trang sức bao gồm: 1 sợi dây chuyền được làm từ bạch kim với mặt dây chuyền có hình giọt nước được làm từ viên ruby màu tím, 1 đôi hoa tai dây mỗi bên hai dây và có đính vài viên ruby màu tím ở dưới, 1 lắc tay bằng bạch kim được trang trí xung quanh bằng những hình mặt trăng được làm từ ruby tím luôn, 1 chiếc nhẫn được đính gần 20 viên ruby lớn nhỏ màu tím.

- Đẹp quá!- Rin nhìn bộ trang sức, buộc miệng thốt lên.
- Em thích không?- Rain mỉm cười nhìn Rin hỏi.
- Rất thích! Cảm ơn anh nhé!- Rin cười rạng rỡ nói, quên luôn việc lúc nãy.
- Em thích là được rồi.- Rain lại cười nói, nhìn cô với ánh mắt âu yếm.
- Vậy giờ anh ở đâu?- Rin nhớ ra điều quan trọng nên hỏi.
- Hiện tại anh đang ở khách sạn. Vì anh về sớm quá nên chưa chuẩn bị nơi ở cho anh kịp, anh ít về Việt Nam lắm.
- Vậy anh ở đây với em đi.- Rin nói không ngần ngại.
- Vậy cũng được sao?- Rain ngạc nhiên hỏi.
- Thì đằng nào chả ở chung. Với lại hai con nhỏ kia đã đưa mật khẩu cho anh vào nhà thì chắc tụi nó cũng có ý đó rồi.- Rin giải thích.
- Nhưng...
- Không sao đâu, dù gì em ở đây có một mình cũng chán lắm.
- Vậy được rồi.

Và thế là hai người cứ ngồi trò chuyện cho tới tối rồi ai về phòng người đó ngủ. Và cũng thật hên cho anh Rain là toàn mạng ở lại ahihih...

End chap.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status