Thiên thần lạnh lùng mang gương mặt của ác quỷ

Chương 51


--------Flashback:
Trong một căn biệt thự nguy nga tráng lệ, có một bé gái rất dễ thương đang hỏi mẹ mình:
- Mẹ ơi sao giờ này chưa về?
- Chắc ba bận công việc nên chưa về được thôi con.- người phụ nữ tầm 31 tuổi được cô bé gọi là mẹ trả lời, ánh mắt buồn bã, tay xoa đầu cô bé.
- Mẹ ơi gọi ba về chơi với con đi!!- cô bé nhõng nhẽo với mẹ.
- Con gái ngoan của mẹ bây giờ trời đã khuya rồi, giờ con đi ngủ đi rồi mai ba sẽ chơi với con nhé!!- vẫn ánh mắt ấy, người phụ nữ nói với cô bé.
- Nhưng mà...
- Nếu Băng Nhi của mẹ không ngoan ba sẽ không chơi với con đâu.
- Dạ vậy con đi ngủ đây! Mẹ ngủ sớm nhé!!- cô bé cười nói, sau đó hôn một cái lên trán người phụ nữ rồi chạy lên lầu.

" Mẹ xin lỗi con!!"- nhìn theo bóng dáng của cô bé chạy lên lầu nước mắt bà chực rơi, bà thầm nghĩ.

----
•1:25 am:

Người phụ nữ đang ngồi kế bên cô bé được gọi là Băng Nhi lúc nãy, tay vuốt tóc cô bé, nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt.
- Mẹ xin lỗi con!! Mẹ thật sự xin lỗi con Băng Nhi của mẹ!! Xin lỗi con vì không thể cho con một gia đình hạnh phúc! Xin lỗi con vì mẹ không thể ở bên con được nữa! Con hãy hạnh phúc nhé, đừng đi theo vết xe đỗ của mẹ. Con phải tìm được cho mình một người yêu thương mình thật sự!! Mẹ xin lỗi con!! Mẹ yêu con!- người phụ nữ ấy nói, từng câu nói bà thốt lên thì một giọt nước mắt bà lại rơi.

Gạt đi nước mắt, bà hôn tạm biệt con gái mà bà yêu quý hơn cả sinh mạng lần cuối, bà đứng dậy nhìn con gái mình lần cuối và xoay người đi về phía cửa mở cửa bước xuống lầu, tay xách một chiếc vali khá to, gương mặt hiện rõ nét buồn, mắt sưng đỏ lên vì khóc nhiều.
Bước về phía cửa để chuẩn vị rời đi, thì cánh cửa bật mở, một người đàn ông bước vào, gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
- Sao em lại ở đây giờ này? Em định đi đâu?- người đàn ông ấy hỏi khi thấy trên tay người phụ nữ ấy là chiếc vali.
- Em sẽ rời khỏi nơi này! Đơn li hôn em đã ký để trên phòng của anh!- người phụ nữ ấy nói, ánh mắt buồn rầu nhìn người đàn ông trước mặt cố gắng cho nước mắt không rơi.
- Em đang nói cái gì vậy?!- người đàn ông bất ngờ hỏi.
- Anh đừng giấu em nữa, em đã biết tất cả rồi! Còn Thiên Băng anh hãy yêu thương, chăm sóc con bé giúp em nhé! Hãy yêu thương con bé không thua kém gì cô bé kia nhé! Anh hãy sống thật hạnh phúc bên người mình yêu thương nhé! Xin lỗi anh vì đã không cho anh một hạnh phúc như ý! Tạm biệt anh!- người phụ nữ nói, bây giờ bà đã không kìm được nước mắt nữa, bước ngang qua người đàn ông mà mình yêu rất nhiều mà tim bà như vỡ nát.
Bà chỉ mong người đàn ông ấy sẽ giữ mình lại. Nhưng không ông ấy chỉ đứng đó để bà bước ngang qua mình, ánh mắt bất ngờ xen lẫn buồn bã. Phải chăng bà đã quá mu muội?Đột nhiên tiếng gọi của một bé gái vang lên, làm dừng ngay bước chân của bà:

- Mẹ ơi...!

Là cô bé Băng Nhi. Cô bé đứng trên lầu, mắt đỏ hoe, nước mắt giàn giụa. Cô bé đã đứng đó từ đầu, nghe được tất cả câu chuyện. Đối với 1 đứa trẻ 5 tuổi bình thường khác sẽ không hiểu được cuộc nói chuyện ấy. Nhưng cô bé không như vậy, từng câu từng chữ mà mẹ nó thốt lên nó đều hiểu hết.

- Băng Nhi à sao con...- người phụ nữ ngạc nhiên nói.
- Con đã đứng đây đủ lâu để hiểu được mọi chuyện!!- cô bé nói trong nước mắt, chạy từ trên lầu xuống bên mẹ.
- Băng Nhi của mẹ ngoan, mau trở về phòng đi nhé! Mẹ chỉ đi công tác thôi, rồi mẹ sẽ về với con mà!!- bà giỗ dành cô bé, nước mắt vẫn cứ rơi.
- Mẹ nói dối!! Nếu mẹ đi công tác sao mẹ lại khóc? Mọi lần mẹ đâu có khóc!!
- Mẹ...
- Băng Nhi không cho mẹ đi đâu!! Mẹ phải ở lại với con!!
- Băng nhi ngoan nào! Con mau trở về phòng đi mẹ sẽ không đi đâu hết!
- Không! Mẹ phải lên cùng con!!- cô bé nhất quyết không nghe lời dỗ dành của bà, ôm chặt lấy bà.
- Mẹ...mẹ xin lỗi con!!- bà gỡ tay cô bé ra và chạy ra ngoài, để lại cho cô bé vỏn vẹn 1 câu xin lỗi.

- Mẹ ơi!! Mẹ ơi!!!......- cô bé chạy theo gọi người phụ nữ ấy, mặc dù bà ấy đã lên xe và đi mất.
Bất lực cô bé quay lại chạy vào trong nhà, lay lay tay của ba mình, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt, nói:
- Ba ơi, ba mau đuổi theo mẹ đi!! Ba ơi mau giữ mẹ lại đi!! Ba ơi...!!

Mặc cho tiếng khóc và tiếng năn nỉ của cô bé, người đàn ông ấy chỉ đứng đó, ánh mắt vô hồn, nước mắt chực trào khỏi khoé mi.
- Ba ơi!! Ba....- cô bé vẫn tiếp tục đứng đó vừa khóc gọi ba mình nhưng vô ích, cô bé chứ gọi mãi cho đến khi khàn tiếng.

- Băng Nhi! Băng Nhi!!...- cô bé nghe được tiếng ai đó gọi mình, nhưng nó cứ nhỏ dần nhỏ dần đi rồi tắt hẳn. Cô bé đã ngất đi vì kiệt sức.

------- 2 ngày sau:
Một cô bé nằm trên chiếc giường Kingsize, mặc một chiếc đầm trắng. Đôi mắt nhắm nghiền. Trông cô bé như một tiểu thiên sứ vậy.
Bỗng đôi mắt ấy khẽ động đậy, rồi từ từ mở ra, khẽ nheo mắt lại vì chưa thích nghi được với ánh sáng của mặt trời, cô bé đã tỉnh dậy sau 2 ngày ngủ li bì.
- Cô chủ đã tỉnh rồi! Cô chủ làm cho cái thân già này lo lắm đó.- bác quản gia mừng rỡ nói, nước mắt lăn dài trên má.
- Bác Kim, mẹ con đâu?- cô bé ngồi dậy, hỏi.
- Cô chủ à, bà chủ đã...rời đi rồi...- quản gia Kim nhìn cô với ánh mắt buồn rầu nói.
- Vâng...- cô cũng buồn không kém. Nhưng nó hiểu mẹ nó, nó không giận mẹ nó...

" Cạchh!"- tiếng cửa phòng cô mở ra, ba cô bước vào.

- Ông chủ!- bác quản gia cung kính khi thấy ba cô.
Ba nó ra hiệu cho bác quản gia ra ngoài. Ông đứng dậy cuối chào hai người rồi ra ngoài.

Thấy bác quản gia bỗng nhiên ra ngoài, nó ngước lên nhìn, đập vào mắt cô là người đàn ông mà nó gọi là ba. Nó đưa đôi mắt vô hồn, lạnh lẽo lên nhìn ba nó-người đàn ông đã khiến mẹ nó rời đi. Nó hận ông ta!
Ba nó ngạc nhiên với thái độ của nó! Chỉ hai ngày trôi qua thôi mà ánh mắt của nó đã trở nên đáng sợ như vậy! Đây không phải là ánh mắt của một đứa trẻ 5 tuổi. Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ông nhìn nó với ánh mắt trìu mến, tay xoa đầu cô bé nói:
- Con đã tỉnh rồi! Con làm ta lo lắm đấy!
Lấy tay gạt tay ba cô ra, nhìn ông với ánh mắt lạnh lẽo, cô nhếch mép lên một cái rồi nói với âm vực lạnh lẽo:
- Lo?
- Con sao vậy?!- ba cô bé lo lắng khi thấy thái độ của cô bé-cô bé đã thay đổi hoàn toàn.
- Chả sao cả! Giờ thì ra ngoài đi.- cô bé nói với âm vực còn lạnh hơn lúc nãy.
- Con... Thôi được rồi, con nghĩ ngơi đi!- ông không khỏi bất ngờ nhưng rồi cũng rời đi.

Nhìn theo bóng dáng người mà cô bé gọi là ba. Ánh mắt nó lại trở nên sắc lạnh hơn, có lẽ cô bé đã rất hận ông ấy.

Còn về phần mẹ cô bé, ba cô bé đã cho người đi tìm bà nhưng kết quả vẫn là con số không tròn trịa.

-------- 1 tuần sau:
Thời gian trôi qua, hơn 1 tuần rồi mà vẫn chưa có tin tức gì của mẹ cô bé cả. Cô bé từ ngày tỉnh lại thì đã thay đổi hoàn toàn, không nở lấy một nụ cười, ánh mắt vô hồn, gương mặt lạnh lẽo khiến ai cũng không khỏi rùng mình khi nhìn vào. Nói chuyện thì nói chuyện đúng với một mình quản gia Kim ngoài ra những người khác kể cả ba mình cô bé cũng không nói nữa lời. Bây giờ cô bé đã hoàn toàn khác không còn là một cô bé vui vẻ, hay cười nói nữa.
Ba cô vì lo lắng cho cô nên mới gọi cho bác sĩ thì bác sĩ chỉ nói do cô bị shock tâm lý nên mới như vậy, một thời gian sau ổn định tâm lý sẽ trở lại bình thường ngay.

Rồi đến chiều hôm ấy cô bé nhận được tin mẹ của mình phải nhập viện vì uống thuốc ngủ quá liều.
Nhanh chóng theo quản gia Kim đến bệnh viện. Cô nhận được tin may mắn là mẹ cô đã qua được cơn nguy hiểm nhưng cơ thể còn rất yếu nên sẽ không tỉnh lại ngay.
Ngồi bên giường bệnh mà nước mắt cô bé cứ rơi, chỉ mới hơn 1 tuần không gặp mà mẹ cô trông tiều tuỵ hơn hẳn, mẹ cô gầy hơn, làn da xanh xao, tái nhợt do không ăn uống đầy đủ, đôi mắt sưng đỏ lên vì khóc nhiều, cô khóc vì thương mẹ mình, thương bà vì bà đã chịu khổ suốt nhiều năm qua và cô cũng khóc vì hận người mà cô gọi là ba trong năm năm qua. Mẹ cô thì đang nằm đây, suýt chút nữa đã mất đi mạng sống của mình chỉ vì sự vô tâm của ông ta vậy mà bây giờ ông ta lại không có ở đây, một cuộc gọi hỏi thăm cũng không có. Cô bé đang tự hỏi rằng bây giờ ông ta đang ở đâu?
Cô bé đã quyết tâm rồi, chờ đến khi mẹ cô tỉnh dậy cô sẽ theo mẹ đi, cô sẽ không ở lại căn nhà cùng người ba vô tâm kia nữa.
Ngón tay của mẹ cô khẽ động đậy, đôi mắt cũng từ từ mở ra, cô bé mừng rỡ nắm lấy tay mẹ mình, vừa khóc vừa nói:
- Mẹ ơi mẹ tỉnh rồi! Mẹ làm Băng Nhi lo lắm đó!!
- Băng Nhi?... Mẹ xin lỗi con!!- bà nằm đó, một tay xoa đầu cô, nước mắt tràn khỏi khoé mi, miệng mấp máy nói.
- Mẹ không có lỗi gì hết! Đợi mẹ khoẻ lại con sẽ theo mẹ đi.- cô bé vẫn cứ khóc, tay nắm chặt tay mẹ mình hơn, nói.
- Băng Nhi...- mẹ cô ôm chầm lấy cô, nước mắt rơi một nhiều hơn.

Và thế là hai mẹ con cô cứ ôm nhau như vậy rồi trò chuyện với nhau.
- Băng Nhi nè...- mẹ cô đột nhiên thay đổi thái độ nói.
- Vâng con đây ạ.
- Con hứa với mẹ một việc được không?
- Việc gì ạ?
- Con hãy hứa với mẹ sau này dù có việc gì xảy ra con cũng không được khóc được không, con khóc xấu lắm!- bà nói, ánh mắt đượm buồn.
- Vâng con hứa ạ!- cô bé tất nhiên thấy được vẻ buồn bã trong ánh mắt mẹ mình nhưng vẫn mỉm cười và hứa với mẹ mình.
- Vậy là hứa nhé! Con mà nuốt lời là mẹ sẽ giận con đấy!- bà mỉm cười hiền hậu nói với cô bé rồi sau đó đưa ngón tay út của mình ra.
Tất nhiên cô bé cũng vui vẻ móc ngón tay út của mình vào ngón tay của bà.
- Con hứa.

Và cô ở đó cho đến tối, khi mẹ cô bảo cô về thì mãi một lúc cô mới chịu về.
Bây giờ chỉ còn lại mình mẹ cô ngồi đó, trên giường bệnh, bà đã bảo mọi người về hết rồi sáng mai hãy tới. Ngồi trong một căn phòng trắng toát mùi thuốc ether khắp nơi rất khó chịu, nước mắt bà lại rơi, bà khóc vì cuộc tình dang dở đã đến hồi kết của mình, khóc vì cảm thấy với có lỗi với cô con gái bé bỏng của mình. Bà cứ ngồi đó khóc, ánh trăng bên ngoài chiếu vào khung cửa sổ, chiếu vào một người phụ nữ xinh đẹp nhưng lại có một tình lại không đẹp. Quả đúng như người xưa đã nói:
"Hồng nhan bạc mệnh."
Và cuối cùng bà đã gạt đi nước mắt, lấy một tờ giấy và viết gì đó vào tờ giấy, xếp ngay ngắn lại để lên bàn, tháo chiếc dây chuyền trên cổ đặt lên bàn và bà quyết định....
-------
Ở ngôi biệt thự, cô bé đang ngồi ở bên cửa sổ bỗng có cảm giác gì đó không lành, nhanh chóng thay đồ rồi yêu cầu quản gia Kim đưa mình vào bệnh viện. Trên đường đi thì trời đổ mưa lớn, sấm chớp loé sáng cả bầu trời. Không hiểu sao cô có cảm giác rất bất an. Cảm giác ấy càng tăng thêm khi cô đứng trước phòng bệnh của mẹ. Mở cửa ra thì cô đã hoàn toàn ngã quỵ. Mẹ cô nằm đó trên chiếc giường bệnh trắng toát, mặt tái nhợt không còn giọt máu, 1 tay buông thả, 1 tay đang cầm 1 chiếc dao nhỏ dính máu, dưới đất là một vũng máu đỏ tươi được chảy từ tay mẹ cô.
Quản gia Kim thấy vậy nhanh chóng gọi bác sĩ và ba của cô tới.
Đưa cô bé vào băng ghế ngồi rồi trấn an cô bé. Cô bé ngồi đó gương mặt bần thần, ánh mắt vô cảm, hai tai ù đi không nghe thấy những gì bác quản gia nói.
Ba cô sau khi nghe tin đã chạy vào trong bệnh viện.

Sau 3 tiếng đồng hồ cuối cùng cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở ra. Các vị bác sĩ bước ra, mồ hôi vương đầy trên trán.
- Bác sĩ vợ của tôi...- ba cô lo lắng nói.
- Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng vì thể trạng của bà ấy quá yếu, căn bênh trầm cảm tái phát và mất máu quá nhiều nên chúng tôi không thể cứu được bà ấy. Thành thật chia buồn với gia đình.- vị bác sĩ nói sau đó cuối chào ba cô rồi rời đi.
Nghe được tin đó ba cô đã gục ngã hoàn toàn, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
Bác quản gia Kim cũng không kìm được sự đau thương mà bật khóc. Chỉ có nó ngồi đó, gương mặt vô hồn nhìn bác sĩ đưa mẹ nó đi nhưng lại không rơi một giọt nước mắt nào.
Tay cô bé nắm chặt lá thư và sợi dây chuyền mà mẹ cô để lại, nhẹ nhàng cầm sợi dây chuyền đeo lên cổ sau đó mở lá thư ra đọc ( cô bé được học trước nên 5 tuổi đã biết đọc rồi nhé), nội dung lá thư như sau:
" Gửi Băng Nhi của mẹ:
Mẹ xin lỗi con vì đã không thể ở bên con như mẹ đã nói. Mẹ thật đúng là một người mẹ tồi đúng không? Nhưng xin con đừng giận mẹ nhé! Mẹ chọn cách này là vì mẹ không thể nào chịu đựng được khi nhìn thấy ba con hạnh phúc bên người khác. Mẹ thật là ích kỷ đúng không? Nhưng xin con hãy hiểu cho mẹ, mẹ chỉ có lựa chọn duy nhất đó thôi! Mong con gái của mẹ sau này sẽ thật hạnh phúc và xinh đẹp nhé!! Chúc con sẽ tìm được người yêu thương mình thật lòng! Bây giờ đến lúc mẹ phải đi rồi, tạm biệt Băng Nhi yêu quý của mẹ nhé! Mẹ yêu con!
Hồng Kim Tuyết. "
Đọc xong lá thư gương mặt cô bé vẫn như vậy, không thay đổi, vẫn không rơi lấy giọt nước mắt nào, tâm trạng cô bé lúc này rất rối bời:

" Tại sao có rất nhiều cách để lựa chọn mà mẹ lại chọn cách từ giã cuộc sống của mình?"

" Tại sao mẹ lại dễ dàng bỏ đi tình yêu của mình trong suốt gần 20 năm cho một người khác?"

" Tại sao mẹ lại bỏ con đi trong khi con và mẹ có thể ở bên nhau hạnh phúc?"

" Tại sao mẹ lại chọn cách đó? Bỏ lại Băng Nhi cô đơn trên cõi đời này. Tại sao?"

Cô cứ ngồi đó ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không, mùi thuốc ether xộc vào mũi. Tại sao giờ cô lại ghét cái mùi ấy đến vậy nhỉ? Tại sao?

Mắt cô nhoè dần rồi tối đi không còn thấy gì nữa, nằm dưới nền gạch trắng lạnh toát, cô nghe thấy ai đó gọi mình rồi tắt hẳn đi chìm vào trong vô thức.
------
Ngày hôm sau căn biệt thự nguy nga ngày nào giờ đây chìm trong không khí tang thương. Hàng trăm người người đến viếng mẹ nó. Bạn bè hay đối tác làm ăn thân thiết ai cũng đến cả. Họ hàng bên mẹ nó ai nấy cũng thương xót cho mẹ cô, người thì khóc đến ngất đi. Ông bà ngoại cô thì đau xót, hối hận vì khi xưa đã bắt mẹ cô lấy người mà mình không yêu thương. Giờ hối hận thì có còn kịp không? Hối hận thì mẹ cô có sống dậy không? Câu trả lời đó là "Không".
Ba cô chỉ ngồi đó với hai hàng nước mắt trên má gương mặt bất thần mặc kệ những lời động viên, an ủi của họ hàng.

Cô bé sau giấc ngủ dài cũng tỉnh dậy, giờ cô chỉ quỳ đó trước di ảnh của mẹ mình trong bộ đồ tang, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào di ảnh. Ai ai cũng nhìn cô với ánh thương cảm, rơi nước mắt trước cảnh tượng đó.
Nhưng lạ thay! Cô lại không rơi lấy một giọt nước mắt nào mặc dù người mà nó yêu thương nhất đã ra đi mãi mãi. Tại sao nhỉ? Tại sao cô lại không khóc nhỉ? Tại sao lại không rơi nước mắt dù chỉ là một giọt thôi? Chắc tại lời hứa với mẹ cô nhỉ?

-------2 tháng sau:
Bây giờ cô cũng đã khá hơn nhưng cô không còn là cô bé hồn nhiên, vui tươi, hay cười, hay nói như trước nữa thay vào đó là một cô bé lạnh lùng, vô cảm, không cười, ít nói. Mặc cho ba cô đã làm đủ mọi cách để cô trở lại như xưa nhưng kết quả vẫn chỉ là con số không.

Cô đang ngồi ở chiếc xích đu trong sân vườn, tay mân mê mặt dây chuyền mà mẹ cô để lại cho cô, ánh mắt lạnh lẽo có lẽ cô đang suy nghĩ gì đó.
Bỗng tiếng xe của ba cô vang lên khiến cô thoát khỏi dòng sug nghĩ. Cô nhìn theo bóng dáng của ông ta, ông bước xuống xe, thay vì đi thẳng vào nhà thì ông ta lại vòng qua cửa bên kia, mở cửa ra. Từ bên trong xe bước ra người phụ nữ tầm 29-30 tuổi, theo sau là cô bé tầm 4 tuổi. Ba cô gọi người ra lấy hành lý từ xe ra và đem vào nhà, rồi còn hỏi gì đó nữa. Cô nghĩ đó là hỏi về cô vì cô có thấy ông ta nhìn về phía mình.
Ba người đó bước vào nhà, cô nhìn họ một lần nữa rồi tiếp tục mân mê mặt dây chuyền. Một lúc sau bác quản gia Kim ra chỗ cô, rồi nói:
- Cô chủ, ông chủ gọi cô vào ạ!
Cô bé nghe vậy ngưng thao tác đang làm, ngước mặt lên nhìn quản gia Kim rồi gật đầu một cái, sau đó đứng lên đi vào nhà.

Cô bé bước vào nhà, có ba con người đang ngồi đó, và tất cả người làm trong nhà được xếp thành 1 hàng ngay ngắn đứng gần đó.
Ba cô bé thấy cô vào thì vui vẻ nói:
- Con vào rồi, mau ngồi xuống đi ba có chuyện muốn nói với con.

Cô không nói gì, cũng chả gật đầu, ngồi xuống ghế.

- Băng Nhi...
- Dừng cách gọi đó lại!- cô bé chặn ngang lời nói của ông, giọng băng lãnh khiến mọi người xung quanh bất ngờ.
- Con... Thiên Băng, từ hôm nay đây sẽ là mẹ của con, và đây sẽ là em gái của con. Mọi người sau này đây sẽ là bà chủ và cô chủ của mọi người, hãy giúp đỡ họ nhé.- ba cô lấy lại bình tĩnh, lần lượt đưa tay về phía người phụ nữ và cô bé lúc nãy giới thiệu với cô và các người giúp việc.
- VÂNG Ạ!- các người giúp việc có vẻ không được thoải mái khi trả lời như vậy, nhưng rồi họ cũng phải gạt chuyện đó qua một bên rồi lui đi làm việc của mình.

- Chào con ta là Hồ Uyên Mỹ, sau này mong con giúp đỡ em và mẹ nhé!- người phụ nữ được giới thiệu lúc nãy nói với cô.
- Chào chị, em là Triệu Anh Thy, 4 tuổi. Mong chị sẽ giúp đỡ em và mẹ.- cô bé đi theo người phụ nữ ấy vui vẻ nói với cô.

Cô nãy giờ nghe lời của 3 con người ngồi trước mặt mình nói với gương mặt vô cảm, ánh mắt lạnh lẽo, sắc lạnh nhìn 3 người. Cô bé khẽ nhếch mép một cái rồi nói:
- Mẹ? Em gái?
- Đúng vậy! Con hãy giúp đỡ họ nhé!- ba nó vui vẻ nói.
- Ha...!- nó cười khẩy một cái, rồi nói với giọng không thể nào lạnh hơn:- Xin lỗi, mẹ tôi đã tự tử và qua đời cách đây 2 tháng rồi, bởi những người nào đó... Và tôi cũng không biết rằng tôi có em gái đấy! Mẹ tôi sinh em tôi khi nào? Sao tôi không được biết hay nghe nói gì?

Cô bé thật không ngờ người mà cô từng gọi là ba chỉ 2 tháng sau khi mẹ cô mất đã dẫn người phụ nữ khác và một cô bé nào đó hoàn toàn xa lạ về nhà và bắt cô nhận là mẹ và em gái. Xin lỗi, ông không thể nào toại nguyện được đâu!


Ba cô và bà Mỹ ngạc nhiên trước thái độ và lời nói thốt ra từ miệng cô bé. Thật sự cô bé chỉ mới 5 tuổi thôi sao?
- Thiên Băng con ăn nói với ba mẹ như vậy sao?- ba cô tức giận mắng cô.
- Ba mẹ sao? Các người không xứng!- nó nói, âm vực ngày các lạnh hơn, ánh mắt như của một... sát thủ vậy.
- Con....- ba nó đưa tay lên định đánh cô nhưng đã bị bà Uyên Mỹ giữ lại.
- Anh à con còn nhỏ chưa hiểu chuyện, chúng ta phải từ từ dạy con chứ, anh không nên đánh con.
Ông nghe bà Mỹ nói vậy thì lấy lại bình tình, ngồi xuống ghế.
- Một lần nữa, nếu như còn gán ghép cái chức danh mẹ và em gái vào hai người họ và bắt tôi gọi họ như thế thì tôi sẽ rời khỏi đây!- cô nói với âm vực cực lạnh, ánh mắt đầy tia hận thù.
Cô bé nói xong thì bỏ lên phòng luôn để lại 3 con người ở lại với 3 tâm trạng khác nhau.
----------
• Bữa ăn tối:
Cô bé bước xuống lầu với tâm trạng không tốt, bước vào bàn ăn thấy ba con người kia đang cười đùa với nhau khiến tâm trạng cô bé lại càng tệ hơn.
- Con xuống rồi, mau ngồi xuống ăn tối đi con.- ba cô vui vẻ nói khi thấy cô xuống.
Cô không nói gì chỉ kéo ghế xuống ngồi và bắt đầu bữa ăn của mình.
Bữa ăn của cô bé đang diễn ra rất tốt cho đến khi:
- Con ăn nhiều vào nhé!- bà Mỹ gắp đồ ăn vào chén của cô rồi mỉm cười nói.
- Chị ăn nhiều vào nhé!- Anh Thy cũng bắt chước mẹ, gắp một miếng cá bỏ vào chén cô cười dễ thương nói.

Tâm trạng cô đã không tốt rồi mà còn thêm hành động của hai người mà cô rất hận nên khiến tâm trạng cô bé lại càng tệ hơn. Cô tối sầm mặt lại, đứng lên rời khỏi bàn ăn khi mình mới ăn được vài miếng.
- Con đi đâu vậy? Con chỉ mới ăn được vài miếng thôi mà, con hãy ngồi xuống ăn tiếp đi!- bà Mỹ nói khi thấy cô rời bàn ăn.
- Đúng rồi đó chị.- Anh Thy mặt lo lắng nói.
- Ngưng cái hành động quan tâm tôi đi! Dư thừa.- cô nói giọng lạnh lùng, hàn khí bay khắp nơi.
- THIÊN BĂNG CON DỪNG NGAY CÁI THÁI ĐỘ ĐÓ CHO BA!!- ba cô tức giận khi thấy thái độ của cô bé.
- Anh à bình tĩnh đi có gì từ từ rồi dạy con mà.- bà Mỹ trấn tĩnh ba cô.
- Đúng rồi đó ba. Ba làm như vậy con rất sợ.- Anh Thy mếu máo nói.
- Được rồi. Thiên Băng con mau xin lỗi mẹ và em đi.- ba cô nói giọng nghiêm nghị.
- Tại sao?- nó nhướng mày lên, hỏi thái độ có vẻ bất cần.
- Con... Vì mẹ và em con chỉ muốn tốt cho con thôi mà.- ba cô bình tĩnh nói.
- Không phải tôi đã nói rồi sao? Mẹ tôi đã mất và tôi không hề có em.- cô bé gằn giọng, ánh mắt sắc lạnh nói rồi sau đó bỏ lên phòng.
Để lại ba người lại với gương mặt lộ nét buồn bã.

------ 9:30 pm:
" Cốc! Cốc!..." Tiếng cửa phòng cô bé vang lên kèm theo giọng của bác quản gia:
- Cô chủ ơi, tôi vào được chứ?
- Vâng!- tiếng của cô bé từ trong phòng vọng ra.
Nhận được câu trả lời bác quản gia mở cửa bước vào trên tay là một ly sữa nóng. Bước tới gần cô bé, bác Kim nói:
- Cô chủ, cô mau uống sữa đi ạ.

Cô bé nhìn bác Kim với ánh mắt khó hiểu. Hiểu được ý cô bé bác Kim nhanh chóng giải thích:
- Lúc bữa tối tôi có thấy cô chủ ăn rất ít, tôi sợ cô chủ ăn ít vậy sẽ không tốt cho sức khoẻ và sẽ đói nữa nên tôi pha sữa cho cô chủ ạ.
- Cảm ơn bác.- cô nói sau đó nhận ly sữa từ tay bác Kim và uống.
- Cô chủ đừng nói vậy, đây là trách nhiệm của tôi cơ mà.- bác Kim hiền từ nói.
- Bác đừng gọi con là cô chủ nữa!- cô uống một ngụm sữa rồi sau đó nói.
- Sao như thế được ạ.- bác Kim bất ngờ nói.
- Không sao hết! Bác gọi như vậy nữa thì đừng nhìn mặt cháu.- cô bé nói giọng đều đều.
- Vâng.- bác quản gia cười hiền hậu nói.
- Bác Kim... Cháu sẽ sang Mỹ.- cô bé bất chợt nói với bác Kim.
- Không được! Cháu qua đó một mình sao được.- bác Kim phản đối.
Bác nghĩ cô còn quá nhỏ để qua Mỹ. Bác thì đã già lại còn phải lo cho mọi người ở đây, bác không thể theo cô qua đó được. Qua đó cô sẽ xoay sở như thế mào nếu chỉ có một mình trong khi đó cô chỉ mới có 5 tuổi? Bác Kim không lấy vợ nên không có con thế mà bác xem cô như con gái của mình vậy. Ông không thể để cô bé đi.

- Bác yên tâm, con sẽ qua đó với ba nuôi.
- Ba nuôi?- bác Kim ngạc nhiên, sao ông lại không biết cô bé có ba nuôi.
- Là anh kết nghĩa của mẹ con. Con muốn sang đó để quên đi quá khứ.
- Nếu như con muốn vậy ta sẽ giúp con.- mặc dù không đành lòng nhưng bác Kim vẫn đồng ý vì tương lai của cô bé.
- Vâng!

------
Tối ngày hôm sau, bác Kim đưa cô bé tới sân bay. Trước khi cô bé đi vào máy bay, cô đã cuộc trò chuyện nhỏ với bác Kim:
- Cháu có chắc là sẽ không nói gì với ông chủ không?- bác Kim lo lắng hỏi.
- Không cần thiết đâu ạ! Chỉ bác biết là được thôi ạ.-cô bé nói.
- Vậy thì cháu đi mạnh giỏi nhé! Qua bên đó phải tự chăm sóc bản thân mình đó, đừng để bị ốm. Qua tới đó phải gọi về cho bác đó. Bác luôn sẵn sàng ở đây đợi cháu về. Cháu chứ yên tâm việc bên đây nhé. Ta sẽ chăm lo cho phần mộ của bà chủ. Cháu chỉ cần nhớ bất kể lúc nào thì vẫn luôn có cái thân già này chào đón cháu về. - bác Kim dặn dò cô bé trước khi cô lên máy bay, rưng rưng nước mắt.
- Vâng. Mộ của mẹ nhờ bác chăm lo nhé. Cháu đi đây.- cô bé nói, hôn lên má bác Kim một cái rồi quay lưng lên máy bay.

" Mong cháu sẽ sớm quên đi được quá khứ! Nơi đây luôn có thân già này chờ cháu về!"

Máy bay đã cất cánh đưa một cô bé chịu nhiều tổn thương đến một đất nước hoàn toàn xa lạ, người mới, bạn mới, ký ức mới, làm lại một cuộc sống mới để chôn vùi đi quá khứ đau thương và đầy nước mắt.
-----End Flashback.-----

Nó tỉnh dậy trong giấc ngủ dài, mồ hôi ướt đẫm cả gương mặt, nó lại mơ thấy cơn ác mộng đó. Đưa mắt nhìn xung quanh, là ở nhà, có lẽ hắn đã đưa nó về. Ngồi dậy mở điện thoại lên xem 5:40 am ngày 13/2/20**. Ánh mắt nó dao động mạnh mẽ, đứng lên đi vào nhà vệ sinh làm vscn. Nó bước ra khoác trên mình chiếc áo sơmi đen được sắn tới khuỷu tay, chiếc quần jeans đen, mang đôi cao gót mũi nhọn 10 phân màu đen, mang chiếc túi chanel màu đen. Tóc cột cao, lấy chiếc kính đen đeo vào tiến về phía cửa mở cửa và bước xuống gara xe lấy một chiếc xe rồi phóng đến shop hoa mua một bó hoa hồng rồi tiến thẳng đến khu nghĩa trang ở ngoại ô thành phố. Hôm nay là ngày giỗ của mẹ nó - Hồng Kim Tuyết.

End chap.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status