Thiên thần lạnh lùng mang gương mặt của ác quỷ

Chương 58


• 3:18 am:
Nó giật mình tỉnh giấc, ngồi bật dậy, mồ hôi đầm đìa thấm đầy mặt, gương mặt lộ vẻ căng thẳng. Là do giấc mơ đó. Dạo này nó có mơ thấy giấc mơ đó nữa đâu, không lẽ có chuyện gì đó sắp đến? Nó có dự cảm không lành về chuyện này.
Đưa mắt nhìn xung quanh, là phòng nó. Nó cảm nhận được tay mình hình như đang bị giữ chặt, nhìn xuống là tay của hắn. Nhẹ nhàng rút tay của mình ra khỏi tay hắn, nhưng nào ngờ hắn đã dậy từ lúc nào, cất tiếng hỏi:
- Sao vậy?
- Không sao.
- Mơ thấy ác mộng à?
-....- không nói chỉ gật đầu.
- Không sao đâu.- hắn vừa nói vừa kéo nó ôm vào lòng, tay vuốt nhẹ mái tóc nó.
-......- nó im lặng để hắn ôm mình mà không chút kháng cự.

Hai anh chị cứ ngồi ôm nhau được 15' thì lăn ra ngủ tiếp.

( Au: Hai anh chị vậy luôn?!
Nó+Hắn: Thì sao?
Au: Dạ không có gì!* thu dọn đồ nghề và chạy.*)

-----------6:15 am:
Nó khẽ cựa mình, mắt nheo lại vì chưa thích nghi được với ánh sáng. Quay qua nhìn hắn đang say giấc, tay ôm lấy nó như đúng rồi. Tức vì bị ôm, nó lấy tay mình hết nhéo rồi đến chọt má hắn. Đột nhiên tay nó bị hắn nắm chặt, giật mãi không ra, nó khó chịu lên tiếng:
- Thả ra.
- Nghịch đủ chưa?- hắn giọng lạnh như băng ngàn năm hỏi nó, nhìn nó với ánh mắt không hài lòng một chút nào.
Nghe hắn hỏi nó không nói gì mà chỉ lắc lắc cái đầu của mình, đưa cái bộ mặt như mình vô tội lắm nhìn hắn.
- Giỏi nhỉ?- vẫn ánh mắt và giọng nói đó, hắn hỏi nó.
Nó vẫn chủ nghĩa im lặng như lúc nãy nhưng chỉ khác cái là thay vì lắc đầu thì giờ nó lại gật đầu.
- Haiz... Thôi dậy chuẩn bị đi học.- hắn bó tay với nó, thả nó ra, đứng dậy nói rồi đi về phòng.
Còn nó sau khi được hắn thả ra thì nhanh chóng vào nhà vệ sinh làm vscn.

15' sau:
Nó và hắn đồng loạt mở cửa phòng bước ra, nhìn nhau một cái rồi cùng nhau xuống lầu, ăn sáng và sau bữa sáng họ leo lên xe và đi đến trường.

------------------

>Cô+cậu:

Hôm nay không biết trở trời hay sao mà cô dậy rất sớm, xuống bếp tranh làm bữa sáng với chị người làm.
Sau 30' cặm cụi nấu nướng, cô đã hoàn thành xong bữa sáng, bây giờ chỉ chờ cậu xuống và ăn cùng thôi.

- Sao hôm nay em dậy sớm vậy?- giọng của cậu vang lên khi cô vừa mới cất chiếc tạp dề xong.
- Hì hì...hôm nay em muốn xuống bếp nấu ăn thôi.- cô cười, trả lời.
- Dậy sớm vậy coi chừng hôm nay bão nhá.- cậu được cớ ghẹo cô.
- Anh thôi nha! Đừng chọc em.- cô mặt trông rất đáng yêu, nói.
- Rồi rồi, không chọc em.
- Thôi chúng ta ăn sáng nhanh rồi đi học nữa.
- Ừ.

Hai anh chị bắt đầu bữa sáng của mình trong một không khí rất vui vẻ. Sau khi ăn sáng xong họ cùng nhau leo lên xe đi đến trường.

------------
>Anh+nhỏ:

Chắc là do hôm qua thức hơi khuya nên hôm nay nhỏ dậy khá trễ. Vươn vai một cái, nhỏ đứng dậy bước vào nhà vệ sinh làm vscn. Sau 20' chuẩn bị, nhỏ bước xuống lầu với dáng vẻ ủ rủ chứ không phải vui tươi năng động như hằng ngày, ngay lập tức hình ảnh đó đã đập vào mắt anh. Khi nhỏ vừa ngồi xuống chiếc ghế đối diện mình ở bàn anh, không chần chừ, anh liền hỏi với giọng lo lắng:
- Em sao vậy? Sao trông em ủ rủ thế? Không khoẻ ở đâu sao?
- Em không sao, chắc do hôm qua em thức hơi khuya nên giờ hơi buồn ngủ thôi.- nhỏ mỉm cười nhẹ nhàng nói với anh.
- Nếu em không khoẻ trong người thì cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, không cần phải đi học đâu.- mặc dù nghe nhỏ nói vậy nhưng anh vẫn lo lắng, khuyên nhỏ ở nhà.
- Em không sao đâu, anh đừng lo.- nhỏ nói, miệng nở nụ cười tươi hơn.
- Nhưng....
- Thôi anh mau ăn sáng đi, còn tới trường nữa.- nhỏ ngắt lời anh, không cho anh nói bởi vì nhỏ thừa biết anh đang định nói gì.
- Được rồi! Nếu như thấy không khoẻ thì phải nói anh đó. - anh đành phải chịu thua nhỏ, anh biết có nói thêm thì nhỏ vẫn không thay đổi quyết định nhưng anh vẫn không quên dặn dò nhỏ.
- Dạ.
Bữa sáng diễn ra vui vẻ trong tiếng nói chuyện rôm rả của nhỏ và anh. Hai người cùng nhau đến trường sau khi hoàn thành xong bữa sáng.

----------
>Trường K&Q:
Ba chiếc xe sang trọng bậc nhất đỗ ngay trước cổng trường, 6 nhân vật chính của chúng ta bước ra, cả trường bắt đầu nháo nhào lên, người thì khen, người thì chê, người thì ngưỡng mộ, không biết đường đâu mà lần. Mặc kệ những lời bàn tán ấy, 6 người vẫn bước đi như không hề có chuyện gì xảy ra, đơn giản vì họ đã quá quen với điều này rồi.

---------------
>Lớp 12Avip:
Khi đã ổn định xong chỗ ngồi của mình được vài giây, mấy anh chị nhà ta bắt đầu xúm lại bàn của nó và hắn nói chuyện.
- Sao hôm nay chưa thấy Rin với anh Rain tới nữa nhỉ?- Mei lên tiếng, mở đầu cuộc hội thoại.
- Em nhắc anh mới để ý, sao giờ này rồi mà họ chưa tới nữa?- Tyler nói, mắt nhìn sang chỗ Rin và Rain.
- Ice, Zen hai em có biết hai người họ đâu không?- cậu hỏi nó và cô vì anh biết hai người họ rất thân với Rin và Rain nên chắc sẽ biết lý do.
- Rin và anh Rain....
- Cả lớp đứng!- tiếng của cô bạn lớp trưởng vang lên cắt ngang câu nói của Zen.

Ngay lập tức cả lớp đứng dậy chào cô Linh khi cô đang từ từ bước vào.

- Mời các em ngồi!- cô Linh nói.
Đợi cho lớp ổn định xong, cô Linh nói tiếp:
- Hôm nay cô một tin vui và một tin buồn dành cho các em! Các em muốn nghe tin nào trước?
- Tin vui ạ.- cả lớp (- nó, hắn) đồng thanh.
- Được! Tin vui của chúng là ngày mai lớp chúng ta sẽ có môt học sinh mới. Và học sinh ấy là một bạn nữ, rất đáng yêu.- cô Linh nói, gương mặt rất hào hứng.
- Vậy tin buồn là gì vậy cô?- bạn lớp trưởng hỏi, có vẻ như cô và cả lớp không quan tâm đến tin vui bằng tin buồn thì phải.
- Tin buồn là...hai bạn Kỳ Như và Đại Minh từ nay không còn học ở lớp chúng ta nữa.- cô Linh nói, ánh mắt đượm buồn.

Lời của cô Linh vừa dứt, cả lớp rơi vào một bầu không khí trầm lặng, ngột ngạt đến khó chịu. 30s sau, những lời bàn tán bắt đầu vang lên, trong đó có cả Mei, Tyler và Jun. Cả lớp hầu như không tin đó là sự thật, họ cho rằng cô Linh đang nói đùa. Nhưng họ nào biết cô Linh cũng buồn lắm chứ, cô buồn vì từ nay không được dạy Rin và Rain, buồn vì nghe được tin Rin và Rain sẽ không còn học tại lớp cô chủ nhiệm nữa, buồn vì hai đứa học trò của mình rời đi mà chưa nói lời tạm biệt nào với cô và lớp.

- Cô ơi, chuyện này không phải là sự thật đúng không cô? Cô đang đùa bọn em phải không ạ?- cô bạn lớp phó hỏi cô Linh, mắt đã ngân ngấn lệ.
- Chuyện này là sự thật! Cô... vừa mới được thông báo về chuyện này....Hai em ấy vì...lý do cá nhân nên đã quay trở về Mỹ rồi.- cô Linh nghẹn ngào nói, cô sắp kiềm được nước mắt nữa rồi.

Cả lớp như không tin vào tai mình. Ai cũng rơm rớm nước mắt. Có lẽ chuyện hai như vậy họ trở về Mỹ quá đột ngột nên họ chưa có thể tin rằng đó là sự thật. Họ không tin là Rin và Rain đã đi. Họ không tin là hai người bạn mà họ vừa mới quen chưa kịp tạo ra những kỷ niệm đáng nhớ, chưa kịp thân thiết lại bỏ đi không một lời tạm biệt.

- Ice!... Cậu nói đó không phải là sự thật đi!!- Mei cầm lấy vai nó lay và nói, nước mắt lăn dài trên má.
-....- im lặng là câu trả lời của nó.

Nó không biết nói gì lúc này cả, có nói có lẽ nhỏ cũng không tin đâu.

- Zen!... Cậu hãy nói gì đi chứ!- thấy nó không trả lời, nhỏ chuyển sang Zen, ánh mắt chứa đầy tia hy vọng.
- Mình thật sự xin lỗi vì đã không nói cho cậu biết.- Zen buồn bã nói, ánh mắt trở nên vô hồn.

Nhỏ ngồi thụp xuống ôm mặt mà khóc. Nhỏ không ngờ rằng Rin lại bỏ cô đi mà không nói lời nào. Trong 3 đứa, Ice, Zen, Rin thì Rin là người mà nhỏ chơi thân nhất. Không phải vì Rin đã cứu cô mà như vậy, mà là do khi nói chuyện với Rin nhỏ có cảm giác gì đó rất an toàn, thoải mái và có một chút gì đó gọi là đồng cảm. Nhỏ ngồi đó khóc, anh lúc này không biết làm gì ngoài việc ngồi đó an ủi và làm đủ cách để cho nhỏ ngừng khóc nhưng cũng vô ích. Chính bản thân anh cũng thật sự rất sốc và buồn khi nghe tin.

15' sau:

Nhỏ đã ngừng khóc, hai mắt sưng lên, ngồi tựa vào vai anh, ánh mắt lơ là nhìn xung quanh. Anh cũng buồn không kém, anh ngồi đó để nhỏ tựa đầu và đeo headphone nghe nhạc, suy nghĩ mông lung.
Cô vẫn làm việc với laptop để xử lý công việc nhưng có lẽ sự tập trung mọi ngày trong cô hôm nay hoàn toàn biến mất, cô liên tục mắc lỗi và làm đi làm lại công việc nhiều lần. Cậu ngồi kế bên cô chỉ biết lắc đầu nhìn cô. Thật sự cậu cũng buồn lắm nhưng cậu biết, hơn ai hết cô là người buồn nhất khi Rin và Rain trở về Mỹ, họ chỉ mới về Việt Nam thôi mà giờ lại đi như vậy, anh, người mới quen biết họ thôi mà còn thấy buồn nói chi cô là người chơi thân với hai người họ từ lâu.
Còn về nó, có vẻ như nó không buồn thì phải. Nó vẫn cứ ngồi làm việc, không mắc một chút lỗi nào, tinh thần tập trung cao độ. Nhìn từ phía ngoài rất khó có thể đoán được nó đang suy nghĩ gì.
Hắn thì vẫn trung thành với việc ngủ, còn các việc khác hắn không quan tâm. Cũng phải thôi, trước giờ hắn có nói chuyện với Rin và Rain mấy đâu.

( Au: Liên quan đến Ice có quan tâm không nhỉ??)

------------
> Sân bay Tân Sơn Nhất:
Hiện tại sân bay đang trở nên rất hỗn loạn, trai gái chen lấn nhau vây quanh hai con người, một nam, một nữ. Và không ai khác, hai người đó chính là Rin và Rain. Hai người đang cảm thấy rất khó chịu và nóng nực. Không hiểu sao hai người họ lại bị mấy người vây quanh như vậy, hai người họ có phải idol gì đâu. Bị mọi người vây xung quanh, khiến cho hai anh chị không tài nào đi được, chuyến bay thì chỉ còn 10' nữa là cất cánh mà giờ họ vẫn còn ở đây, nói không chừng họ sẽ trễ chuyến bay nếu không thoát ra khỏi vòng vây này. Đến mức này, Rin đã không giữ được bình tĩnh nữa, la lên, giọng đầy sát khí:
- CÁC NGƯỜI MAU TRÁNH RA!! AI MÀ TỚI GẦN THÌ ĐỪNG TRÁCH TÔI! BỘ CÁC NGƯỜI KHÔNG CÓ VIỆC GÌ LÀM HAY SAO MÀ CỨ VÂY QUANH Ở ĐÂY? CÁC NGƯỜI CÓ BIẾT LÀ TỤI TÔI SẮP TRỄ CHUYẾN BAY RỒI KHÔNG???
Sau tiếng la của Rin thì ngay lập tức những ai vây quanh Rin và Rain lúc nãy đều tránh ra xa hết, họ chỉ dám đứng nhìn Rin và Rain từ xa mà không dám nói một lời nào.
Hài lòng với thành quả mà mình vừa đạt được, Rin mỉm cười một cái rồi kéo tay Rain bước đi, để lại bao ánh nhìn tiếc nuối sau lưng.

- Công nhận tiếng la của em có uy lực thiệt nha!!- Rain nói khi hai người đang chuẩn bị lên máy bay.
- Hừ... Vậy là còn nhẹ nhàng đó!- Rin nói với giọng đầy sự khó chịu khi Rain khơi gợi lại chuyện lúc nãy.
- Thôi thôi...bình tĩnh nào!! Ai mượn em xinh quá chi! Hahaa...- Rain.
- Anh còn cười nữa?! Anh chắc không có tội á?- thấy Rain cười, cơn giận trong Rin ngày một dâng trào.
- Thôi thôi... Bớt giận... Chúng ta lên máy bay thôi!!- Rain cười cười nhìn Rin rồi nói.
-Hừ...- Rin lườm Rain một cái rồi lên thẳng máy bay để lại cho người nào đó đeo đẻo theo sau như cái đuôi, miệng thì cười toe toét.
Sau khi ổn định chỗ ngồi, Rin và Rain đều lấy laptop ra làm việc, không ai nói với nhau một câu nào, tinh thần tập trung cao độ.

---------- < To be continued...>

End chap.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status