Thiên thần lạnh lùng mang gương mặt của ác quỷ

Chương 60


> Lớp 12Avip:

" Tinggg...!!" Tiếng chuông báo hiệu có tin nhắn từ điện thoại Jun vang lên. Jun nhanh chóng mở điện thoại ra xem, là tin nhắn của Ken. Mở ra xem, nội dung tin nhắn chỉ vỏn vẹn 2 chữ và một dấu chấm câu: " Về trước."
Đọc xong tin nhắn, hồi âm lại, cậu quay ra nói với mọi người:
- Ken với Ice về trước rồi nhá!!
- Giờ hai người họ cũng về rồi, thôi thì tụi mình về luôn đi...dù gì cũng không còn tâm trạng để học...- Tyl nói giọng hơi buồn buồn.
- Anh nói đúng!!....Về thôi!- Mei nở nụ cười gượng gạo, nói.
- Đúng, chúng ta về thôi!- Zen nở nụ cười nhẹ, nói.
Tuy miệng thì nở nụ cười nhưng sâu tận trong ánh mắt cô chất chứa đầy nỗi buồn và việc đó không thể nào lọt qua được ánh mắt tinh tế của cậu được.
Cậu nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô như muốn an ủi sau đó nở một nụ cười thật ấm áp và dịu dàng. Khi thấy cô đã ổn hơn cậu mới lên tiếng nói:
- Về thôi mọi người!

Nhận được những cái gật đầu đồng ý của những con người kia, 4 bọn họ đã tiến thẳng ra nơi để xe, lên xe và phóng về căn nhà thân thương của họ.

————————
> Trước cổng một căn biệt thự lớn bậc nhất ở thành phố:
Một chiếc siêu xe đắt đỏ vừa dừng trước cổng căn biệt thự, chẳng mấy chốc chiếc cổng sắt to lớn được mở ra, chiếc xe tiến vào trong.
Hai con người bước xuống, một nam, một nữ, vẻ mặt hai người lạnh băng, không có một chút cảm xúc, cùng nhau bước vào căn biệt thự.
Vừa bước vào, hai người họ đã bắt gặp một người giúp việc còn khá trẻ, tầm khoảng 29-30. Vừa thấy hai người, chị ta nghiêng người 45°, giọng kính cẩn:

- Chào mừng đại thiếu gia và đại tiểu thư ạ! Mời hai người vào nhà ạ, ông chủ và phu nhân đang đợi ạ!

Nó và hắn không nói gì chị gật đầu nhẹ rồi lạnh lùng bước vào phòng khách nơi mà hai người được gọi là ông chủ và phu nhân đang yên vị. Và đôi nam nữ đó không ai khác là Ken-Ice.
Nó và hắn bước vào với một gương mặt lạnh không nào lạnh hơn. Tuy vậy người đàn ông sau khi thấy hai người tới liền mừng rỡ đứng dậy, đi tới chỗ nó và hắn, miệng cười tươi như hoa, nói:

- Thiên Quân....Băng Nh.....à không Thiên Băng hai con tới rồi!!

Hắn thấy người đàn ông đó chỉ gật đầu nhẹ tỏ ý chào rồi sau đó quay qua gật đầu chào với người phụ nữ đang ngồi ở ghế sofa cười hạnh phúc nhìn 3 người họ.
Có thể thấy người đàn ông và người phụ nữ ấy vui mừng như thế nào khi thấy nó và hắn tới, tuy nhiên nó lại cảm thấy không vui một chút nào. Không những không vui mà còn rất căm hận hai người đang đứng trước mặt mình: một người nó từng xem là cha nhưng bây giờ thì không phải nữa, trong mắt nó bây giờ chỉ xem ông ta như một người dưng nhưng vẫn phải đứng đây vì lời hứa với mẹ mình; một người còn lại là người nó rất căm hận, hận bà ta vì đã xuất hiện trên cõi đời này khiến cho gia đình từng hạnh phúc, vui vẻ, tràn ngập tiếng cười bỗng chốc tan nát, nó hận ngay bây giờ không thể tiến tới xé bà ta ra hàng trăm hàng nghìn mảnh cho hả dạ...cũng chỉ vì lời hứa với mẹ nó...

- Đủ chưa...?- giọng của nó băng lãnh vang lên.
- Ta...ta...- ba nó giật mình, ấp úng nói.
- Thôi anh và hai con ngồi xuống trước đã.- thấy ba nó đang trong tình huống khó xử, mẹ kế nó lên tiếng, nở một nụ cười hiền hậu.
- À...ừm...- ba nó lúng túng nói, sau đó quay lại ghế ngồi. Sau đó nhìn nó và hắn nói:
- Hai con mau ngồi xuống đi!

Hắn gật đầu nhẹ rồi nắm lấy cổ tay nó tiến tới chiếc ghế đối diện ba và mẹ kế của nó ngồi.

- Hôm nay ba gọi hai con đến đây là muốn hai con chiều nay đi cùng với ba mẹ ra sân bay để đón Anh Thy, được không?- ba nó chậm rãi nói, mắt nhìn chằm chằm vào biểu cảm gương mặt nó.

Ông tưởng rằng nó sẽ kích động mà đứng lên bỏ về nhưng không, nó vẫn ngồi đó, gương mặt vẫn không cảm xúc, ánh mắt sắc lạnh nhìn ông. Nhìn thấy nó nhìn mình như vậy trái tim của ông như bị một nhát dao đâm vào vậy. Đau, rất đau! Nhưng ông không thể trách nó bởi vì người khiến nó trở nên như bây giờ không ai khác lại là ông. Bây giờ ông chỉ có một mong ước duy nhất đó là nó sẽ tha thứ cho ông. Chỉ cần nó chịu tha thứ cho ông ông chết cũng mãn nguyện.

- Anh Thy là...?- giọng hắn lạnh lùng vang lên, cắt ngang mạch suy nghĩ của ba nó.
- À...chắc con chưa biết... Anh Thy là em gái của Thiên Băng, con bé vừa từ Nhật trở về.- ba nó mỉm cười hiền hậu, nói với hắn.
- Vân....

"RẦMMM!"

Nó đột nhiên đứng dậy đập bàn một cái cắt ngang lời nói của hắn, khiến cho ba và mẹ kế nó giật mình, chuyển ánh nhìn về nó.

- Em gái? Mẹ? Thật nực cười!!- nó nhếch môi tỏ vẻ khinh bỉ, ánh mắt nhìn ba và mẹ kế nó như muốn giết người, lạnh giọng nói.
- Ice! Bình tỉnh đi!- hắn cầm tay nó kéo nó ngồi xuống, nói.
Cứ nghĩ nó sẽ nghe lời hắn mà ngồi xuống nhưng không nó hất tay hắn ra, nhìn thẳng mặt ba nó, giọng băng lãnh nói:
- Tôi sẽ trở về Mỹ!
Nó vừa nói xong liền cất bước đi ngay nhưng may thay hắn đã giữ nó kịp, hắn nói, giọng kiên quyết:
- Em ở yên đây, không đi đâu hết!
Nó vẫn kiên quyết không chịu, dằn tay mình ra khỏi tay hắn nhưng không được, hắn quá khoẻ! Mặc cho tay mình đã sưng đỏ lên nó vẫn không ngừng vùng vẫy. Hắn thấy tay nó như vậy cũng xót lắm chứ nhưng hắn vẫn không thể thả nó đi được.

- Ice... con bình tỉnh nghe ba nói được không...?- ba nó nói, giọng van nài, ánh mắt đau khổ nhìn nó.
- Ông có gì để nói với tôi? Muốn nói thì đi tìm mẹ tôi mà nói!- nó nhìn ông như muốn giết người, nói.
- Chỉ cần con tha thứ cho ba mẹ và em ba nguyện sẽ bỏ cái mạng già này để tìm Kim Tuyết chuộc lỗi!-ba nó nói, vẻ mặt đau khổ.
- Anh...anh nói gì vậy?- bà Mỹ nghe ba nó nói vậy liền chạy đến bên ông, hỏi với giọng kinh ngạc.
- Uyên Mỹ à, chỉ cần con bé tha thứ cho chúng ta anh sẽ không tiếc cái mạng này...
- Không...anh không thể làm như vậy...em không thể....

- Ha...! Tình cảm nhỉ? Bây giờ dù có trăm ngàn cái mạng của các người thì vẫn không thể nào chuộc lại được những tội lỗi mà các người gây ra cho mẹ tôi. Ông chết đi thì mẹ tôi có sống dậy không?- nó cười khẩy một cái sau đó nói với giọng đầy chết chóc, ánh mắt đầy thù hận nhìn hai người trước mặt, tay vẫn không ngừng vùng vẫy ra khỏi tay hắn.

- Thiên Băng em thôi ngay!- hắn lúc này không kìm chế được gắt lên với nó.
Nó quay lại nhìn hắn với mắt có phần lay động nhưng đó chỉ là thoáng qua, ngay lập tức mắt nó trở nên lạnh lẽo hơn, dằn tay mình ra khỏi tay hắn rồi tiến tới chỗ ba nó. Nó đi được vài bước thì đã bị hắn đánh một phát ngay gáy và ngất đi. Nhanh chóng đỡ lấy nó bà bế lên, hắn nhìn ba và mẹ kế nó đang nhìn nó với vẻ mặt bi ai, nước mắt lăn dài trên má, nói, giọng đều đều:
- Chuyện chiều nay chắc con và Băng sẽ không đến...Thiên Băng con sẽ chấn tỉnh em ấy...Bây giờ con xin phép về.
- Được! Cảm ơn con....- ba nó nói, nhìn hắn cười hiền hậu.
- Thiên Băng nhờ con nhé!- bà Mỹ nói với hắn.
Hắn không nói gì chỉ gật đầu ngụ ý chào sau đó bế nó ra xe và lái xe về nhà.

————————
>Nhà Mei, Tyler:

Nhỏ với anh đi học về ai về phòng nấy. Anh sau khi thay đồ thì ngồi làm việc với laptop còn nhỏ thì thay đồ xong đã đi chơi với Blance và Miu (tên con mèo lúc trước cào nhỏ).

Phòng Mei:
Mei đang mải mê chơi với hai con mèo thì điện thoại nhỏ vang lên, là Bin gọi.
" Alo! Chị đây!"
"Chị Mei ơi có anh Tyler ở đó không?"
" Có chuyện gì sao em?"
" Em gọi cho anh ấy không được nên em gọi cho chị!"
" Vậy em đợi chút anh ấy đang bên phòng để chị chạy qua chuyển máy!"
" Vâng! Cảm ơn chị!"

Nhỏ cầm điện thoại chạy qua phòng anh, mở cửa vào luôn vì có vẻ như Bin cần gặp anh gấp nên nghe giọng có vẻ hối hả lắm.

- Anh Tyl..! Bin gọi cho anh nè!
- À...ừm...cảm ơn em!- anh có hơi giật mình sau đó chấn tỉnh lại đón lấy chiếc điện thoại từ tay nhỏ.

" Alo! Bang có chuyện gì?"
"..............."
" Điện thoại hết pin!"
"..............."
" Địa điểm?"
"..............."
" 10' nữa!"
" Tútt...tútt..."

- Cảm ơn em! Giờ anh đi có chút việc em ở nhà ngoan nhé!- anh vừa nói, vừa đưa điện thoại cho nhỏ.
- Anh nhớ cẩn thận đó!- nhỏ nói, mặt có hơi lo lắng.
- Anh biết rồi, em ở nhà ngoan nha, anh về sớm thôi!- anh nói, nở nụ cười thật tươi.
Cầm vội chiếc áo khoác để gần đó và chìa khoá xe anh vội vã đi. Nhưng vội thì vội anh vẫn không quên tặng cho nhỏ nụ hôn ngay trán trước khi rời đi. Nhỏ đứng đó, mặt đỏ như cà chua, ngượng ngùng quay về phòng, trong lòng có phần hơi thấp thỏm vì lo cho anh.

————————
>Nhà Zen và Jun:
Hai người này sau khi rời khỏi trường không quay về nhà mà lại ghé vào quán bar nơi mà hai ả Lili và Luli bị giam giữ. Có vẻ hôm nay hai ả sẽ rất mệt mỏi với Zen đây, con ác quỷ trong Zen sắp lộ ra rồi.

- Chào hai anh chị, lâu lắm rồi em mới gặp!!- giọng một chàng trai vang lên.
- Ben sao?- Jun hỏi. Vì chàng trai đang trong bóng tối nên cậu không thấy rõ mặt.
- Buồn quá em mới đi có vài tháng mà không nhận ra giọng em luôn sao!- giọng chàng trai lại vang lên tỏ vẻ hờn dỗi.
- Ra đi nhóc! Chị đang buồn bực tay chân đó!- Zen nói, giọng có vẻ uy hiếp.
- Nhị tỷ bớt nóng....Em ra ngay.- tiếng chàng trai lại vang lên kèm theo một bóng dáng của người con trai từ một góc khuất dần dần lộ ra.

Chàng trai này rất cute nha: với mái tóc nâu, đôi mắt màu đen, khuôn mặt có gì đó trông rất giống với Bin, cao khoảng 1m80, body săn chắc, ăn mặc rất kiểu cách.

- Chào hai anh chị!- chàng trai được gọi là Ben đó vui mừng nói, miệng cười tươi như hoa dự chạy ra ôm cô và cậu, nhưng đã bị câu nói của cô làm cho từ bỏ ý định:
- Mày khỏi phải ôm! Chị gặp mày muốn mòn mặt rồi, chán lắm rồi khỏi phải ôm!
Ben nghe Zen nói vậy thì xụ mặt xuống, nói với giọng mếu máo:
- Sao chị nỡ nói với em như vậy??
- Hừmm... Vậy là nhẹ nhàng cho mày rồi! Hai ả kia đâu?
- Dạ trong phòng tra tấn cấp 4.
- Rồi mày ngồi canh bar đi, anh chị đi đây!- cô nói xong quay lưng đi.
- Dạ vâng!
- Anh đi nhé!- Jun nói sau đó nối gót theo sau cô.
- Chúc anh chị chơi vui vẻ.- Ben nói.

< Còn nữa... >

End chap.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status