Thiên thần lạnh lùng mang gương mặt của ác quỷ

Chương 62


> Tại khu đất trống ở đường XZ:
Tyler cùng với Bin, Rei và khoảng 100 người trong bang đang đối diện với một đám người khoảng 500 tên với các vũ khí trên tay. Gương mặt ai cũng toát lên vẻ lạnh lùng, toả ra sát khí ngùn ngụt. Bầu không khí trầm lặng bỗng bị phá vỡ bởi tên có vẻ là cầm đầu của đám người kia lên tiếng:
- Hừ... Không ngờ bọn mày cũng dám đến đấy! Đã vậy còn đem có từng nấy người, khinh bọn tao sao?
- Tụi tao nghĩ đối với cái bang vô danh như tụi mày, bấy nhiêu người là quá nhiều rồi đấy!- anh nói với giọng khinh bỉ, không kém phần lạnh lùng.
- Tụi mày... được lắm, hôm nay tao sẽ cho bang của tụi mày xoá sổ khỏi thế giới đêm.... ANH EM ĐÂU LÊN CHO TAO!!!!!
Và thế là cuộc hỗn chiến bắt đầu! Hai bên lao lên, từng người từng người một ngã xuống, hầu hết là người của bang vô danh kia, số người bên bang đó dần vơi đi, chẳng mấy chốc số người vơi xuống 100, rồi xuống còn vài chục người và cuối cùng là không còn một ai. Số người bị thương bang tụi hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, không một ai thiệt mạng, hầu như chỉ là trầy xước nhẹ, quả là bang đứng đầu thế giới đêm.

- Một lũ nhãi nhép như vậy mà đòi khiêu chiến với bang của ta sao? Thật không biết lượng sức mình!- Bin khinh bỉ nói, tay phủi vết bụi đang dính trên áo mình.

" Đoànggg!!"

Tiếng súng vang lên, Tyler ngã xuống, máu chảy từ phía ngực trái anh, ngày một nhiều, trông phút chốc anh đã ngất lịm đi..

" Đoànggg!!"

Lại là một tiếng súng nữa vang lên, nhưng khác lần trước, lần này viên đạn đã yên phận ngay giữa trán tên cầm đầu bang kia. Là Rei bắn, cô đã quá lơ là khi không để ý xung quanh. Khi thấy anh bị bắn cô đã ngay lập tức rút súng và bắn chết tên khốn nạn đó. Đây là một cái giá quá nhẹ nhàng cho tên khốn ấy khi dám bắn Tyler.

Tiếng còi xe cấp cứu vang lên trấn động cả không gian yên tĩnh, mùi máu tanh bay trong gió, khung cảnh chỉ toàn máu me và chết chóc, nhìn vào thật khiến người khác phải khiếp sợ.
Anh nhanh chóng được đưa vào bệnh viện, bãi tàn cuộc được Rei xử lý một cách nhanh chóng. Sau khi xử lý xong, Rei cùng với 200 anh em trong bang đã tìm đến nơi ẩn náu của cái bang rác rưởi kia tận diệt. Chỉ trong vỏn vẹn 1 giờ đồng hồ, cái bang rác rưởi ấy hoàn toàn bị xoá sổ.

> Phòng tra tấn số 4:

Zen đang vui sướng chơi đùa với hai ả Lili và Luli thì đột nhiên điện thoại của cô reo lên làm đứt mạch vui sướng của cô. Khó chịu rút điện thoại ra, là Ben, nhấc máy, cô nói với giọng không mấy hài lòng:
- Chuyện gì sao?
- Có chuyện rồi nhị tỷ!!
- Chuyện gì?
- Lô hàng của ta bị đánh cắp rồi!!
- Địa chỉ?- mặt cô đanh lại, toả ra sát khí không ngừng, giọng lạnh băng.
- Khu Z, đường PQ.
- Đưa theo 50 người, 10' nữa có mặt.

" Tút...tút...!!"
Cuộc nói chuyện kết thúc, cô cất máy vào, gương mặt không mấy vui vẻ. Nhìn hai ả đang nằm la liệt trước mặt mình với những tiếng rên la khó nghe càng khiến cô tức điên thêm. Tiến tới bàn thí nghiệm của mình, cô lấy ra hai ống kiêm tiêm chưa chất lỏng màu tím than. Cô thản nhiên tiêm chúng vào người hai ả, mặc cho hai ả dãy giụa chống cự.

- Cứ từ từ mà hưởng thụ!

Cô nói xong liền quay lưng rời khỏi căn phòng. Jun nhìn hai ả với ánh mắt chán ghét, nhếch mép cười một cách khinh bỉ nhất có thể, cậu cũng nối gót đi theo cô. Cậu cũng vừa nhận được tin giống cô từ Ben. Tâm trạng cậu bây giờ cũng không mấy là vui vẻ. Bởi vì sao? Lô hàng vừa bị đánh cắp chứa rất nhiều thiết bị tiên tiến chưa có mặt trên thị trường, rất quan trọng, bây giờ bị đánh cắp tất nhiên là không thể nào vui được. Kỳ này cậu phải cho bọn đã đánh cắp lô hàng sống không bằng chết!

> Tại nhà nhỏ:

Mei đang vui vẻ đùa nghịch cùng với hai chú mèo của mình thì điện thoại báo tin nhắn tới. Mở lên xem, mặt nhỏ tái đi, điện thoại trên tay rớt xuống đất, người run lên từng hồi. Nhanh chóng đứng dậy, lấy vội chiếc áo khoác mặc vào, chưa kịp thay quần áo, nhỏ chạy xuống nhà leo lên xe và phóng đi đến bệnh viện PK.

Vội vàng chạy đến phòng cấp cứu, nhỏ thấy Bin đang đứng đó, người dính đầy máu, mặt đang hết sức lo lắng, nhỏ nhanh chóng chạy đến trước mặt Bin, hai bàn yếu ớt nắm lấy vai Bin, hỏi, giọng sốt sắng pha lẫn sự sợ hãi:
- Bin! Anh ấy sao rồi?? Nói cho chị biết tại sao chuyện này lại xãy ra????
- Chị ơi chị hãy bình tĩnh, anh ấy đang trong phòng cấp cứu. Anh ấy nhất định sẽ không sao đâu mà!- Bin nắm lấy hai vai nhỏ, trấn tĩnh.
- Tại sao lại có chuyện này?? Trước khi đi anh ấy nói anh ấy sẽ sớm về với chị mà!!- nhỏ không kìm được nước mắt, khóc oà lên như một đứa trẻ, nhỏ không tin những chuyện đang diễn ra là sự thật.
Bin không biết phải làm gì ngoài việc ôm nhỏ vào lòng và an ủi, liên tục trấn an nhỏ là Tyler sẽ không sao.

Một lát sau khi đã kiệt sức, nhỏ ngủ thiếp đi trên vai Bin. Rei lúc này cũng đã tới, vì thấy Mei đang ngủ nên không dám lớn tiếng, chỉ nhẹ nhàng đi tới và hỏi Bin:
- Anh Tyler sao rồi anh?
- Hiện tại bác sĩ đang cấp cứu, vết thương rất nghiêm trọng.
- Cầu trời anh ấy sẽ qua khỏi, nếu không em không biết chị Mei sẽ ra sao nữa...- Rei nói, giọng trầm buồn.
- Cầu mong là vậy...
Không gian chìm vào im lặng đến đáng sợ, lâu lâu chỉ nghe tiếng cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, đóng lại và sự ra vào của các bác sĩ, y tá với mồ hôi đầm đìa trên người. Cứ mỗi lần cánh cửa cấp cứu mở ra là một sự mong chờ tin lành xuất hiện, nhưng đáng tiếc đáp lại sự mong mỏi ấy chỉ là sự im lặng đến đáng sợ của các bác sĩ, có lẽ tình hình đang dần tệ đi.
Đã 4 tiếng đồng hồ trôi qua kể từ khi anh trong phòng cấp cứu. Bây giờ đã là 1h30 sáng, ai cũng đã thấm mệt nhưng đèn cấp cứu ấy vẫn sáng đèn, họ vẫn chưa nhận được bất kỳ một tin nào từ bác sĩ. Thời gian cứ thế mà trôi dần, 2h rồi 2h30 vẫn chưa có một tin tức nào.

Jun, Zen, Ben sau một cuộc hỗn chiến dành lại lô hàng cũng đã có mặt tại bệnh viện. Ba người họ người dính đầy máu, gương mặt lấm lem đầy mồ hôi và những vết trầy xước trên người, như vậy cũng đủ thấy họ đã trãi qua một cuộc chiến rất khốc liệt như thế nào. Thật đúng như vậy, sau 5 giờ đồng hồ chiến đấu giành lại lô hàng, ba người họ đã cạn kiệt sức lực. Nhưng dù họ mệt như thế nào, đau ra sao thì họ vẫn phải đến đây, bởi vì người bạn mà họ coi như anh em đang nằm trong phòng cấp cứu, gần 6 giờ đồng hồ vẫn chưa rõ sống chết ra sao. Đối với vết thương mà anh đang gánh chịu thì sự mệt mỏi và những vết trầy xước này thì đã là gì.

- Tyler sao rồi?- Jun với giọng gấp gáp xen lẫn mệt mỏi, hỏi.
- Vẫn chưa có tiến triễn gì cả.- Bin nói, giọng buồn bã.

Sự im lặng lại bao trùm lấy không gian nơi đây, thật sự thì họ không biết nói gì ngay lúc này cả, bây giờ trong đầu họ chỉ có một ý nghĩ duy nhất là: "Tyler sẽ vượt qua được!"

- Lô hàng của chúng ta...- Rei nói, nhưng lại bỏ lửng vế sau.
- Đã lấy lại được, nhưng thiệt hại khá nhiều!- Ben nói, giọng tỏ vẻ mệt mỏi.
- Vậy là ổn rồi! Mọi người cũng đã mệt, bây giờ cũng 3h sáng rồi, mọi người về trước đi, để em ở lại canh anh Tyl là được rồi!- Rei nói.
- Em không phải cũng đã đi dẹp cái bang kia rồi sao, chắn chắn đã thấm mệt. Mau cùng mọi người trở về đi, đưa cả chị Mei đi nữa.- Bin nói, giọng lo lắng.
- Không, em không về!- Rei kiên quyết nói.
- Thôi, ai cũng mệt cả, nếu không ai muốn về thì cứ ở lại. Bây giờ có về thì chúng ta cũng không thể nào an tâm nghỉ ngơi được. Chi bằng cứ ở đây chờ tin của Tyl đi rồi tới đó nghỉ ngơi vẫn chưa muộn!- cậu nói.
- Đúng! Quyết định vậy đi!- cả bọn đồng thanh.

Đồng hồ vừa điểm đúng 5h sáng, đèn phòng cấp cứu vẫn sáng, vẫn chưa có một tin nào khiến họ an lòng.

Ken xuất hiện, trên người dính đầy máu, các vết thương trên người đang đồng loạt rỉ máu. Bước tới với dáng vẻ nặng nề, mệt mỏi, hắn hỏi, giọng khá yếu nhưng vẫn giữ được vẻ lạnh lùng:
- Nó sao rồi?
- Vẫn trong phòng cấp cứu, chưa rõ tin!- Jun nói, nhìn hắn với ánh mắt lo lắng.
- Có chuyện gì với mày vậy?
- Bị phục kích!
- CÁI GÌ??- cả đám đồng loạt vang lên, là ai dám cả gan như vậy?
- Bang Lions!
- Vậy Ice đâu? Sao nó không đi cùng anh?- Zen lo lắng hỏi khi không thấy nó xuất hiện.
- Đi Mỹ...trước đó!- hắn nói, giọng ngày một yếu, mặt tái đi trông thấy.
- Không được rồi, vết thương của anh đnag chảy máu rất nhiều, anh mau băng bó lại ngay!- Zen lo lắng nhìn những vết thương đang chảy máu ngày một nhiền trên người anh, nói.
Không đợi hắn đồng ý cô đã chạy ngay đi, gọi một bác sĩ đến và băng bó cho hắn.
Sau khi băng bó xong xui, hắn bắt đầu kể lại mọi chuyện:

>Flashback:
Sau khi nó rời khỏi nhà, hắn lên phòng làm việc, khi vừa nhận được tin nhắn từ Rei báo về sự việc của Tyler thì hắn nhanh chóng bước xuống nhà, nhưng vừa mở cửa ra thì hắn đã bị hơn 300 tên phục kích bên ngoài. Nhanh chóng chạy lên lầu lấy vũ khí, hắn bước xuống và một mình chống chọi với hơn 300 tên. Vì điện thoại đã bị hỏng trong lúc hỗn chiến nên hắn không thể nào gọi người trong bang đến được. Mãi cho đến khi một người trong bang hắn đi ngang qua khu vực này thấy hắn bị phục kích thì đã gọi thêm 10 người trong bang đến trợ giúp hắn, lúc này hắn đã diệt được hơn 100 tên. Sau khi đã dẹp loạn được xong, ngay lập tức hắn điều tra ra được bọn người này là người của Lions, một bang khá lớn mạnh trong thế giớ đêm, đã từng hợp tác với bang của hắn trước đây thông qua hình xăm trên người chúng. Không hiểu vì sao mà bọn chúng điều tra được danh tính và nơi ở của hắn. Không lẽ có gián điệp? Ngay sau đó, hắn cùng với khoảng 50 người nữa tiến đến hang ổ của Lions và sau 2 giờ đồng hồ, bang Lions chính thức bị xoá sổ.
Sau khi dẹp loạn xong, hắn đã nhanh chóng tới bệnh viện, và kết quả là như hiện tại.
> End Flashback.

- Ra là như vậy! Dạo này thế giới đêm loạn quá rồi! Có lẽ chúng ta ít xuất hiện nên bọn chúng định làm càn đây mà! Hết gây chiến, cướp lô hàng rồi giờ còn phục kích tại nhà riêng! Không biết tiếp theo chúng nó tính làm gì đây?- Jun nói với giọng lạnh lùng, mặt hết sức nghiêm túc.
- Nhưng có một điều em thấy rất lạ... Chúng ta hiếm khi lộ mặt vậy tại sao Lions lại có thể biết được danh tính của anh Ken và nơi ở của anh ấy?- Rei thấy điểm không đúng đây liền lên tiếng.
- Không lẽ là.....có gián điệp??- cả bọn(-hắn) đồng thanh.
- Việc này đợi sau khi Tyl ổn lại, chúng ta sẽ bắt đầu tra cứu. Bây giờ qua trọng nhất là tình hình của Tyl.- Jun nói.
- Ừ.- cả đám tán thành.

> Trên chiếc máy bay tư nhân:

Một người con gái xinh đẹp nhưng lạnh lùng đang làm việc với chiếc laptop, thao tác vô cùng chuyên nghiệp. Đó không ai khác ngoài nó, Thiên Băng. Bỗng dưng tim nó nhói lên, khẽ nhăn mặt, lấy tay ôm lấy ngực trái, không hiểu sao nó cảm nhận thấy điều gì đó không lành. Lấy sợi dây chuyền được thiết kế tinh tế và rất kỹ xảo được giấu trong áo ra xem, không hiểu sao sợi dây không lý do mà đứt, đây là sợi dây chuyền mà nó làm riêng 3 sợi cho nó, Zen và Ren. Tại sao nó lại đứt? Không lẽ sẽ có chuyện gì đó rất xấu sắp sửa xãy ra? Bất chợt nó có cảm giác bất an le lói trong lòng.

End chap.

Dạo này có lẽ do Kori không ra truyện thường xuyên nên lượt xem giảm đi rất nhiều😫😫 điều này khiến Kori rất nản😔 Mọi người cho Kori một chút động lực để viết tiếp được không ạ??😖😖
Kori.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status