Thiên thần lạnh lùng mang gương mặt của ác quỷ

Chương 63


6:30 am
> Tại bệnh viện:

Hiện tại, ai ai cũng mệt rả rời nhưng không một ai chịu quay trở về nghỉ ngơi. Họ nhất quyết ở lại để chờ tin lành từ các vị bác sĩ.
Mei đã dậy nhưng nước mắt không ngừng chảy. Hai mắt nhỏ sưng lên, nhỏ chỉ biết gục mặt vào người hắn khóc và cầu mong cho anh qua khỏi cơn nguy hiểm. Hắn cũng chẳng biết làm gì ngoài việc dỗ dành nhỏ, để cho nhỏ khóc trong lòng mình, tay vỗ nhẹ lên lưng nhỏ. Hắn coi nhỏ như em gái của mình vậy, khi thấy nhỏ như vậy hắn thực sự cảm thấy có chút không đành lòng.
Zen mệt mỏi tựa đầu vào vai cậu, mắt nhắm hờ. Cậu một tay choàng qua người cô, giữ lấy vai cô, một tay nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc rơi trên má cô, mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi.
Rei và Bin thì tựa đầu vào nhau chờ tin tức, gương mặt thấm mệt, hai tay họ nắm chặt vào nhau. Ben thì do có chuyện ở bang nên vừa mới rời đi. Trước khi rời đi, Ben cũng không quên dặn dò mọi người khi nào có tin của Tyler thì báo cho Ben.

" Cạchh!"

Cửa phòng cấp cứu bật mở, đèn phòng cũng đã tắt báo hiệu cuộc phẫu thuật đã xong xui. Bác sĩ bước ra, theo sau là hai vị y tá, trên mặt họ thấm đẫm mồ hôi sau cuộc phẫu thuật kéo dài gần 10 giờ đồng hồ, vẻ mệt mỏi vẫn không giấu được mặc dù đã được che bởi lớp khẩu trang.
Vừa thấy vị bác sĩ bước ra, nhỏ từ vòng tay của Ken lao thẳng tới vị bác sĩ, gương mặt lo lắng tột độ, hỏi với giọng gấp gáp:
- Bác sĩ! Anh ấy sao rồi?
- Tiểu thư bình tĩnh. Hiện tại thiếu gia đã qua cơn nguy kịch, chúng tôi đã đưa cậu ấy tới phòng chăm sóc đặc biệt....nhưng chúng tôi không biết chắc nào cậu ấy sẽ tỉnh dậy. Cũng có thể cậu ấy sẽ không thể tỉnh dậy được....- vị bác sĩ chậm rãi nói.
- Tại sao lại như vậy ạ?- nhỏ nói, gương mặt lộ rõ vẻ bi ai.
- Vết thương của thiếu gia rất nặng, chỉ cách tim 5mm, cũng may cấp cứu kịp thời nếu không đã không giữ được tính mạng. Bây giờ chúng ta chỉ có thể xem nghị lực của thiếu gia như thế nào thôi! Chúng tôi đã cố gắng hết sức có thể rồi!

Nhỏ nghe xong thì tuyệt vọng hoàn toàn, gương mặt đầy đau đớn. Nhỏ rất muốn khóc nhưng nhỏ không còn nước mắt để khóc nữa rồi. Bỗng khung cảnh phía trước nhỏ nhoè đi, hình ảnh vị bác sĩ trước mắt, nhỏ không hề thấy rõ. Rồi tất cả tối dần đi và chìm vào một màu đen u tối, nhỏ đã ngất đi vì kiệt sức. May thay Ken đã nhanh tay đỡ được nhỏ, không để nhỏ phải ngã xuống nền đất lạnh lẽo. Bế bỗng nhỏ lên tay, hắn đưa nhỏ vào phòng để cấp cứu.

Trong khi đang chờ tin của nhỏ, Zen thì báo tin cho Ben, Jun thì đi mua cafe cho mọi người, Bin và Rei thì phải rời đi vì bang lại có chuyện. Còn hắn, hắn đang cố gắng liên lạc cho nó, để thông báo cho nó mọi chuyện và cũng để dặn dò nó phải cẩn trọng. Nhưng đáp lại sự cố gắng của hắn chỉ là tiếng của chị tổng đài văng vẳng trong điện thoại. Nó đang làm cái quái gì mà điện thoại lại không liên lạc được?

" Cạchh!"

Cánh cửa bật mở, bác sĩ bước ra, thấy vậy cô liền chạy đến và hỏi:
- Cậu ấy sao rồi thưa bác sĩ?
- Tiểu thư không sao! Tiểu thư chỉ do kiệt sức và bị sốc nên mới ngất đi, chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ sẽ khoẻ lại.
- Cảm ơn bác sĩ, bác sĩ vất vã rồi!
- Không có gì, đó là công việc của tôi mà! Tôi có việc phải đi trước, xin phép tiêut thư.- vị bác sĩ nói xong liền rời đi ngay.

Bác sĩ vừa đi cũng là lúc Jun vừa mua cafe về. Đưa cho cô và hắn mỗi người một ly, rồi lấy tiếp trong túi ra đồ ăn nhẹ, đưa cho họ, cậu nhẹ nhàng nói:
- Mọi người ăn uống một chút đi. Chúng ta phải ăn thì mới có sức xử lý những việc này.
- Ừm.- cô và hắn đồng thanh.

———————
> Tại một căn phòng ở lầu 32 của một toà nhà to lớn ở Mỹ:
Nó đang rất bận bịu với công việc, những tập tài liệu cao chất ngất đang chờ nó xử lý, ba chiếc ipad và hai chiếc laptop đang sáng đèn và được sử dụng hết công suất, người ra người vào căn phòng nó nhiều vô kể, cứ mỗi lần có người vào thì những tập tài liệu ấy lại cao thêm vài phần. Những tách cafe đã cạn được để đầy bàn.

" Cạchhh!"

Nó đặt tách cafe vừa được nó uống cạn xuống bàn, mắt hết nhìn màn hình laptop rồi nhìn những tập tài liệu trên bàn. Một tay không ngừng lật những trang tài liệu, tay còn lại thì bấm gọi cho thư ký.

" Chủ tịch cần gì ạ?"
- Cafe.
" Vâng, 2' nữa sẽ có người đem tới ạ!"
- Bên đó sao rồi?
" Dạ em vẫn đang thu xếp ạ! Bên đối tác khá phức tạp ạ."
- Không được thì huỷ!
" Vâng ạ!"

" Tútt...tútt...!"

Ngã lưng tựa vào chiếc ghế, nó mệt mỏi nhắm hờ mắt, tay day day hai bên thái dương. Kể từ lúc máy bay vừa hạ cánh, nó chưa hề nghỉ ngơi một chút nào. Vừa đặt chân xuống sân bay, nó đã nhanh chóng đến công ty giải quyết việc. Tất cả điện thoại của nó đều được tắt nguồn chỉ chừa một cái để liên lạc với thư ký. Đến bây giờ nó chưa ngủ được một giây phút nào, không có thứ gì trong bụng ngoài 9 ly cafe đen. Với tình trạng công ty bây giờ nó không thể nào nghỉ ngơi hay ăn uống gì được, công việc thì nhiều vô số, nó không thể nào phí thời gian vào mấy việc nghỉ ngơi, ăn uống. Trước đây, 4 ngày nó không ăn chỉ uống cafe, không ngủ để giải quyết công việc nó vẫn không sao hết, nói gì bây giờ chưa đến 1 ngày.

" Cốc...cốc... Cạchh!"

Tiếng gõ cửa vang lên, một nhân viên mở cửa bước vào, trên tay là tách cafe nó vừa gọi. Nhẹ nhàng đặt tách cafe lên bàn, cô nhân viên nhẹ nhàng nói:
- Chủ tịch à, chủ tịch nên ăn gì đi ạ! Từ hôm qua tới giờ chủ tịch đã uống cafe tách là tách thứ 10 rồi đó ạ!
- Ừ. Lui đi!- nó hờ hững đáp, giọng lạnh lùng xen lẫn vẻ mệt mỏi. Đối với một người cuồng công việc như nó bây giờ không có gì quan trọng bằng công việc hết. Ăn uống bây giờ là không cần thiết.
- Dạ!
Cô nhân viên nói rồi cúi chào nó và rời khỏi phòng, trả lại không gian yên tĩnh của căn phòng.
Nâng tách cafe lên và uống hết một nửa, nó lại bắt đầu vùi mình vào công việc.

4 ngày sau, 7:00 pm

Đây là ngày thứ 5 kể từ lúc Tyler nhập viện, mọi người thay phiên nhau vào chắm sóc anh, tuy nhiên không một giờ phút nào tại căn phòng anh nằm là thiếu vắng bóng của Mei. Mặc cho mọi người khuyên nhỏ về nhà nghỉ ngơi, nhỏ luôn túc trực ở đây, bên cạnh anh, chăm sóc cho anh và hằng ngày đều đặn cầu nguyện cho anh mau tỉnh dậy.
Nhẹ nhàng nâng cánh tay của anh lên, áp vào mặt mình, đôi mắt nhắm hờ, gương mặt đườm buồn. Một giọt lệ từ khoé mắt nhỏ tràn ra, nhỏ thì thào:
- Anh ơi, anh mau tỉnh dậy đi... sao anh cứ nằm im không động tĩnh gì vậy...? Anh mau dậy chơi với em đi... anh cứ nằm im như vậy khiến em buồn lắm đấy... anh ác thật đấy...
Một lời nhỏ thốt lên, là một giọt nước mắt tràn mi. Nhỏ đau lắm, nhỏ chỉ muốn anh tỉnh dậy, khoẻ mạnh, cười đùa vui vẻ như trước thôi. Nhỏ khóc không ngừng, tay nắm chặt lấy tay anh, mãi như vậy cho đến khi nhỏ ngủ thiếp đi.

> Trụ sở bang A&D:

Hiện tại, Zen, Jun đang dốc toàn bộ sức lực của mình để tìm ra kẻ gián điệp trong bang. Đã 4 ngày liên tiếp họ ở đây mất ăn, mất ngủ để tìm ra tên gián điệp này, nhưng công sức họ bỏ ra không được đáp lại, họ hoàn toàn không tìm kiếm được dấu vết gì. Xem ra lần này tên gián điệp được phái đến rất chuyên nghiệp.

" Rầmm!"

- Mẹ nó!- cậu giận dữ đập bàn, thốt lên một câu chửi, gương mặt lộ vẻ tức tối. Cậu sắp hết kiên nhẫn với tên gián điệp này rồi.
- Anh bình tĩnh đi... kiên nhẫn chút nữa chúng ta sẽ tìm ra thôi.- cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, trấn tĩnh cậu.
- Anh xin lỗi...- cậu nắm lấy tay đang đặt lên vai mình của cô, nhẹ nhàng nói.
- Không sao mà...chúng ta tiếp tục công việc thôi!- cô mỉm cười nhẹ nhàng, nói.
- Được!

Cậu nói xong, buông tay cô ra và bắt đầu lao vào công việc tìm kiếm. Tiếng gõ bàn phím vang lên lanh lãnh trong căn phòng tối được thắp sáng bằng ánh đèn le lói của những chiếc laptop. Hai con người, một nam, một nữ, mắt không ngừng nhìn vào mang hình laptop, tay thoăn thoắt trên bàn phím, mặt ai cũng đầy sự nghiêm túc. Hai người họ rơi vào trạng thái f*ck care xung quanh, chỉ tập trung vào mục đích chính đó là tìm kiếm gián điệp của mình. Không gian căn phòng bây giờ đột nhiên lại cho ta có cảm giác lạnh lẽo, pha một chút gì đó gọi là...đáng sợ...

> Phòng chế tạo và sửa chữa vũ khí, trụ sở A&D:

Bin và Ben được giao nhiệm vụ sửa chữa lại các thiết bị bị hư hại trong lô hàng bị đánh cắp mấy ngày trước. Hai người họ đang cặm cụi sửa chiếc laptop tân tiến được thiết kế riêng biệt 10 cái. Trong 10 cái đó thì đã mất mất 3 cái bị hư. Bin và Ben phải mất hơn 1 ngày mới sửa được 1 cái. Quả là thiết bị tân tiến có khác, các chi tiết lắp ghép đều rất tỉ mỉ và công phu. Chỉ cần một sơ xuất nhỏ thì phải sửa lại ngay từ đầu, rất tốn thời gian, vì vậy Bin và Ben phải sửa một cách hết sức cẩn thận và đầu óc phải thật tỉnh táo để không phải gặp bất cứ sai xót nào. Cái laptop họ đang sửa là cái thứ 3 cũng là cái cuối cùng, nhưng đừng tưởng sửa xong cái laptop là xong xuôi mọi việc, đang còn hàng trăm thứ mà họ phải sửa, nào là: điện thoại, thiết bị định vị, liên lạc, vũ khí,... Có lẽ công việc sửa chữa của họ không thể nào xong trong nay mai được, nó có thể kéo dài vài tuần thậm chí là vài tháng. Kỳ này khổ hai anh em họ rồi.
Rei kỳ này bị điều qua Anh giải quyết công việc của bang nên không thể ở lại giúp họ được. Nếu có thêm Rei, công việc này sẽ dễ dàng hơn nhiều và đặc biệt sẽ không mất quá nhiều thời gian. Nói về công việc sửa chữa những thứ này thì đó chính là nghề của Rei, không có thiết bị gì mà Rei không xử lý được. Nhưng rất tiếc, lần này Rei bị điều đi Anh, không thể giúp hai anh em nhà Bi, Ben. Lý do hắn không cho Rei ở lại là vì công việc bên Anh Rei là người thích hợp để giải quyết hơn Bin, Ben nên hắn đành phải để Rei đi.
Cặp song sinh cứ thế mà làm việc, mồ hôi lấm tấm trên trán mặc dù đã bật điều hoà, tinh thần tập trung cao độ, gương mặt lộ vẻ căng thẳng. Lần này, hai người họ được giao nhiệm vụ rất quan trọng, họ phải thực hiện thật tốt, không được phép có một sai sót nào. Họ phải nhanh chóng sửa chữa những thiết bị này nhanh nhất có thể. Trong tình trạng thế giới đêm đang trở nên hỗn loạn, những thiết bị này thật sự rất cần thiết.

—————————

Về phần hắn, mấy ngày nay hắn điên cuồng tiêu diệt các bang phái lớn nhỏ trong thế giới đêm. Thế giới đêm đang hỗn loạn cũng phải dần dần lắng xuống vì sự truy sát gắt gao của hắn. Hắn đi đến đâu, máu tanh nhuộm đỏ đến đó, bất cứ bang phái nào hắn đặt chân đến tra hỏi tin tức đều bị tiêu diệt tận gốc. Nhưng không phải vì vậy mà các bang phái đang có ý định nổi dậy chống phá lại bang hắn lắng xuống, bọn chúng vẫn đang lên kế hoạch thật tỉ mỉ cho âm mưu thâm độc của mình.

> Tại nhà hắn:

Việc ra sức tận diệt mấy ngày nay để lại cho hắn không ít vết thương, từ lớn đến nhỏ, từ nặng đến nhẹ. Các vết thương cũ từ lúc bị phục kích mấy ngày trước của hắn không những không lành mà ngày một nặng thêm.
Hắn ngồi trên giường, kế bên là hộp y tế, xung quanh là những bông băng thấm đầy máu. Lấy bông lau sơ qua vết thương trên tay, hắn cầm hẳn chai Hydro peroxid đổ lên vết thương để sát trùng. Gặp người bình thường thì sẽ la lên vì đau đớn nhưng hắn một tiếng rên nhỏ cũng không có, mặt vô cảm nhìn vết thương trên tay. Lấy bông lau lại vết thương một lần nữa rồi băng vết thương lại một cách sơ xài. Quăng cuộn băng sang một bên, hắn đứng dậy tiến về phía nhà vệ sinh. Sau 20' hắn bước ra, trên người là một bộ đồ hoàn toàn mới chứ không như bôn đồ lúc nãy, thấm đầy máu. Và bây giờ bộ đồ lúc nãy đã yên phận trong sọt rác cùng với những bông băng khi nãy.
Mệt mỏi ngã lưng xuống giường, toàn thân rả rời vì mấy ngày không nghỉ ngơi. Đôi mắt nhắm nghiền, vầng trán khẽ nhăn lại, chẳng mấy chốc hắn đã chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, 5:30 am
> Sân bay:
Nó từ sân bay bước ra, khoác người chiếc ao sơmi trắng đi kèm với chân váy ôm dài trên gối, tóc buộc cao, chân đi đôi cao gót đen 10 phân. Gương mặt mệt mỏi được giấu đi bởi chiếc mắt kính đen to, tuy nhiên vẻ đẹp tựa thiên thần của nó vẫn không bị giảm đi chút nào. Bước nhanh về phía chiếc siêu xe được chuẩn bị trước, mặc cho những lời bàn tán vang lên sôi nổi xung quanh mình, nó nhấn ra phóng nhanh về nhà.

Mệt mỏi quăng đôi giày Dior sang một góc, nó vào nhà vệ sinh, sau 30' nó bước ra, trên người là chiếc áo sơmi oversize, quần short jeans, chân mang dép trong nhà, tóc buông thả tự nhiên. Lê thân xác nặng nề nằm vào chiếc giường êm ái, nó từ từ chìm vào giấc ngủ sâu, đã mấy ngày rồi nó chưa ngủ một chút nào, gương mặt đầy mệt mỏi, xanh xao do không ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ.

• 6:00 pm

" Kinggg konggg...Kinggg konggg...!"

Tiếng chuông cửa vang lên liên hồi, nó cựa mình rồi choàng tỉnh. Đầu nó đau nhức, lấy tay ôm lấy đầu mình, nó đứng dậy đi vào nhà vệ sinh làm vscn xong rồi sau đi xuống lầu.

" Kinggg konggg...Kinggg konggg...!"

Tiếng chuông cửa vẫn cứ vang lên điên cuồng, ngày càng nhiều và nhanh cho đến khi cánh cửa bật mở, tiếng chuông ấy mới tắt hẳn.
Trước mắt nó bây giờ là một cô gái khoảng 16-17 tuổi, cao khoảng 1m70, mái tóc màu đỏ được xoả tự nhiên, đôi mắt màu nâu to tròn, hàng mi dài cong vút, mũi cao thanh tú, môi chúm chím đo đỏ, gương mặt khá bầu bĩnh trong rất đáng yêu. Khoác trên người chiếc đầm lụa trắng, chân mang đôi cao gót trắng 5 phân, tay kéo theo cái vali cũng màu trắng. Trông cô gái không khác gì thiên sứ giáng trần. Ta thấy nó đẹp 10 phần tuyệt đối, cô gái này cũng không thua kém, đẹp mất 9 phần.

Cô gái đó thấy nó thì nở một nụ cười toả nắng, vẻ mặt vui mừng, nói:
- Chào chị, chị chắc là chị Thiên Băng đúng không ạ?
- Có việc gì?- mặc kệ câu hỏi của cô gái, nó lạnh lùng hỏi.
Khẽ rùng mình trước độ lạnh lùng của nó, cô gái lấy lại bình tĩnh, nói:
- Em đến tìm anh Thiên Quân ạ. Anh ấy có nhà không ạ?
- Trên phòng.- nó lạnh lùng.
- Em có thể vào không ạ?- cô gái lại nở một nụ cười, hỏi.
Nó không nói gì chỉ đứng né sang một bên ngụ ý để cô gái bước vào. Cô gái vui vẻ gật đầu như cảm ơn nó, kéo vali bước vào đi thẳng lên phòng hắn. Cử chỉ của cô gái ấy không hề một chút lúng túng, cứ như cô ấy rất rành về mọi ngóc ngách ở căn biệt thự này.
Mặc kệ cô gái ấy đi đâu, nó đóng cửa, bước vào bếp chuẩn bị bữa tối. Mấy bữa nay nó không ăn uống gì nhiều, dù gì nó cũng là con người mà, cũng phải ăn chứ, dù chỉ một chút.

> Trên phòng hắn:

Cô gái lúc nãy đang đứng trước cửa phòng hắn, lay hoay với cái mật khẩu cửa một lúc cuối cùng cô cũng mở được. Đi vào phòng, đưa mắt tìm kiếm xung quanh, không thấy một bóng người, căn phòng thì tối đen, u ám, lạnh lẽo. Để chiếc vali của mình ở cửa, cô gái tiến sâu vào bên trong tìm kiếm, vẫn không thấy ai. Bỗng, cánh cửa phòng tắm bật mở, hắn bước ra với bộ đồ đơn giản trên người, cùng với mái tóc ướt nhẹp, có vẻ hắn vừa mới tắm xong.
Nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình với vẻ mặt ngạc nhiên, hắn khẽ thốt lên:
- Ari?
- Anh Ken!!- cô gái vui mừng hét lên, chạy tới ôm choàng lấy hắn.

Và rồi.....

End chap.

Hello mọi người!
Kori đã quay trở lại. Xin lỗi mọi người vì mấy tuần nay không đăng chap. Vì lý do sức khoẻ bà bận công việc trên trường nên giờ Kori mới có thời gian đăng chap. Mong mọi người sẽ thông cảm co Kori và tiếp tục ủng hộ truyện của Kori nha!!
Kori.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status