Thiên thần lạnh lùng mang gương mặt của ác quỷ

Chương 64


- Ari?
- Anh Ken!

Tưởng chừng hắn sẽ đẩy cô gái ra nhưng không, hắn không những không đẩy ra mà đáp lại cái ôm của cô gái một cách dịu dàng, ánh mắt âu yếm nhìn cô gái đang trong vòng tay mình.

- Sao em lại về đây?- hắn hỏi, giọng ấm áp, không một chút lạnh lùng.
- Em nhớ anh yêu của em nên về thăm không được sao?- cô gái tên là Ari đó nói, miệng chu chu lên trông rất đáng yêu.
- Được, tất nhiên là được!- hắn nói, mỉm cười một cách nhẹ nhàng.
- Oa... Anh Ken! Anh vừa mới cười đó hả?- Ari ngạc nhiên nhìn hắn, nói.
- .... Có sao?- hắn ngập ngừng một lúc rồi mới lên tiếng.
- CÓ! Anh à, anh thay đổi rồi. Thậm chí anh còn nói nhiều hơn trước nữa. Chắc do chị Băng đây mà...- Ari nói, nhìn hắn với ánh mắt đầy nguy hiểm.
- Băng? Sao em biết!- hắn ngạc nhiên khi nghe Ari nhắc đến tên nó.
- Em phải điều tra chứ! Vừa rồi em gặp chị ấy ở cửa... chị ấy quả là rất xinh nha!- Ari nói, ánh mắt long lanh khi hồi tưởng lại vẻ mặt nó.
- Ở cửa?
- Thì chị ấy mở cửa cho em mà! Tuy chị ấy xinh nhưng lạnh lùng quá! Có khi lạnh hơn anh nữa đấy!- Ari nói, chợt cảm thấy lạnh sống lưng khi nhớ lại giọng nói của nó.
-.... Em...

" Cốcc...cốccc...!"

Tiếng gõ cửa vang lên làm hắn đamg định nói gì đó thì bị cắt ngang. Ari nghe thấy tiếng gõ cửa liền chạy ra mở cửa. Mở cửa ra thì thấy nó đứng đó, vui vẻ nở nụ cười toả nắng, Ari hỏi:
- Có chuyện gì không chị?
- Xuống ăn tối!- nó nói, giọng lạnh lùng.
- Chị nấu rồi sao? Em đang định xuống nấu... Chị đợi tụi em chút nhé! Đợi anh Ken làm khô tóc, tụi em sẽ xuống!- Ari tươi cười, nói.
Nó không nói gì, xoay lưng bước xuống nhà. Ari thấy vậy cũng im lặng đóng cửa lại rồi vào giúp hắn làm khô tóc. Tính cách lạnh lùng của nó y hệt Ken, điều đó đối với Ari rất quen thuộc nên cô bé cũng không lấy làm ngạc nhiên.

Sau 10', hắn và Ari bước xuống phòng ăn. Rất nhiều món ăn được bày ra tươm tất trên bàn. Thấy vậy, Ari lên tiếng với giọng đầy phấn khích:
- Chị Băng tài nấu ăn của chị thật tốt!Hôm nào chị chỉ em một chút được không?
- Nếu rảnh.- nó đáp, giọng hờ hững xen lẫn lạnh lùng.

Ba người bắt đầu bữa ăn của mình. Nếu như bình thường bữa ăn giữa nó và hắn diễn ra trong im lặng thì hôm nay lại hoàn toàn khác. Suốt bữa ăn, không khí của gian phòng đều vang lên tiếng nói cười của Ari và tiếng nói đầy ấm áp của hắn khiến cho không khí trở nên vui vẻ, ấm áp lạ thường.

Nó đứng dậy ngay sau khi ăn được 1/3 phần ăn của mình. Sự mệt mỏi khiến nó không tài nào ăn nỗi, ăn được 1/3 quả là kỳ tích rồi. Trước đây lúc mệt mỏi, nó hầu như không ăn thứ gì.
Thấy nó ăn ít như vậy, hắn nét mặt lộ vẻ khó chịu, lên tiếng, giọng quan tâm:
- Em ăn thêm đi!
- Không!
- Tại sao?
- Không muốn!
- Vậy uống thêm sữa đi!
- Không!
- Nhanh!
- Không!

Không khí cuộc nói chuyện giữa nó và hắn trở nên khá căng thẳng, thấy tình hình không ổn, Ari liền lên tiếng phá vỡ bầu không khí khó chịu đó:
- Anh Ken à, chị Băng không muốn uống thì đừng ép chị ấy!

- Thôi được rồi.- hắn bất lực nhìn nó, nói.

Nó không nói gì, đi lên phòng, đầu nó đau nhức, ngay lúc này nó chỉ muốn ngủ nhưng công việc lại không cho phép nó làm điều đó. Đáng lẽ bây giờ nó phải bên Mỹ giải quyết công việc nhưng nó không thể. Khi nghe người của mình thông báo về tình hình bên đây nó lập tức lên máy bay bay về. Đối với nó, việc ngủ gần hết hôm nay đã đủ bù lại cho mấy ngày không ăn không ngủ rồi. Bây giờ là lúc nó phải vùi đầu vào việc xử lý đống rắc rối bên Mỹ lẫn bên đây.
Nó vào phòng làm việc, lôi chiếc laptop cùng đống tài liệu dầy đặc ra, bắt đầu công việc.

Trong khi nó đang đắm mình trong công việc, hắn đang ngồi dưới phòng khách nói chuyện với Ari.

- Anh ơi, sao em thấy chị Băng có vẻ không thoải mái khi em ở đây á.- Ari nói, giọng khá buồn.
- Em ấy với mọi người trước giờ đều lạnh lùng mà.- hắn nói.
- Em cứ cảm giác là lạ sao ấy! Chị ấy có vẻ khó chịu mỗi khi em nói chuyện với chị. Không đơn thuần là lạnh lùng đâu anh.
- Đơn giản là vì em ấy không thích nói chuyện. Đặc biệt là những người nói nhiều... giống em đó...- hắn nói, mỉm cười nhẹ nhàng.
- Gì?! Anh dám bảo em nói nhiều?- Ari mặt đỏ bừng, hét.
- Còn không phải?
- Hứ... không chơi với anh nữa!- Ari sau khi bị hắn nói vậy hậm hực bỏ lên phòng, bỏ lại cho hắn một câu xanh rờn.

Hắn lại mỉm cười, nhìn theo bóng dáng của Ari với ánh mắt đầy dịu dàng. Khi bóng dáng nhỏ bé ấy đã khuất khỏi tầm mắt, hắn đứng dậy đi vào bếp, lấy một ly sữa đem lên phòng nó.

Mở cửa phòng nó ra, không khí lạnh tràn ra khiến hắn khẽ giật mình. Nó bật máy lạnh xuống mức thấp nhất. Bộ nó không biết lạnh là gì sao? Phòng thì tắt đèn tối đen, chỉ có duy nhất ánh đèn le lói qua khe cửa phòng làm việc của nó.

Nhanh chóng chỉnh lại nhiệt độ của phòng rồi tiến lại phòng làm việc. Mở cửa bước vào, bóng dáng nó đang cặm cụi bên chiếc laptop được thu trọn vào vào tầm mắt hắn. Chỉ có mấy ngày không gặp thôi mà nhìn nó gầy đi trông thấy. Không hiểu sao khi nhìn thấy nó như vậy tim hắn lại nhói lên đau đớn.
Nó tập trung vào công việc đến mức không biết đến sự hiện diện của hắn, tay thoăn thoắt trên bàn phím. Mãi cho đến khi hắn đặt ly sữa xuống bàn thì nó mới dừng tay. Ngước lên nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng, trán khẽ nhăn lại, có vẻ như nó đang khó chịu. Sao lại vậy? Chắc là do hắn làm gián đoạn công việc của nó.

- Uống sữa đi!- hắn nói, giọng như ra lệnh.
- Không cần, anh mang xuống đi.- nó nói với giọng khó chịu, lạnh băng.
- Mau uống đi!- mặc kệ lời nó nói, hắn vẫn kiên quyết bắt nó uống sữa.
- Không!
- Sao em bướng thế nhỉ? Em gầy đi rồi đấy!- hắn gắt lên, trán nhăn lại, hắn sắp hết kiên nhẫn với nó rồi.
Nó khẽ giật mình với thái độ của hắn, nhưng vài giây sau nó lấy lại vẻ lạnh lùng vốn có, lên tiếng:
- Chẳng sao! Công việc vẫn là quan trọng...- nó nói với giọng bình thản như thể không có gì quan trọng bằng công việc hết.
Hắn nghe nó nói như vậy thì điên tiết, giật phăng chiếc laptop mà nó đã cặm cụi làm vài phút trước lên và....
Chiếc laptop đã yên phận nằm trên sàn, vỡ nát.

Nó đưa ánh mắt vô cảm nhìn chằm chằm những mảnh vỡ laptop của mình trên sàn, mặt tối sầm lại. Không phải vì nó tức chiếc laptop của mình bị hắn đâp cho vỡ vụn mà biểu hiện như vậy, cái nó tức ở đây đó là hắn vừa đập chiếc laptop chứa những dữ liệu mà nó tốn công, tốn sức để xử lý.

- Công việc quan trọng vậy sao? Quan trọng hơn sức khoẻ? Có nhất thiết như vậy?- hắn hỏi nó, giọng lạnh lùng, nhìn nó với cái nhìn vô cảm chứ không phải ấm áp như trước.
- Đúng!- nó đáp, giọng lạnh lùng, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào những mảnh vỡ của laptop.
- Tuỳ em...
Hắn nói xong, xoay lưng bước ra ngoài.

" Rầmm!!"
Cánh cửa bị hắn đóng lại một cách thô bạo, khiến bản lề của cánh cửa bị cong đi, điều đó cho thấy hắn tức giận như thế nào, hắn đã rời phòng, đi xuống nhà, leo lên xe và phóng đi.

Thấy thái độ của hắn như vậy, nó điên tiết hất tất cả những thứ trên bàn xuống đất. Những tập tài liệu ngay ngắn trông không khác gì đống giấy vụn bay tứ tung, điện thoại của nó cũng không cánh mà bay mà nơi đáp đó chính là nền gạch lạnh tanh. Ly sữa trên bàn cũng theo đó mà rơi xuống đất.
" Choangg..." tiếng thuỷ tinh va chạm vào nền gây nên tiếng kêu khó chịu, vỡ vụn.

Mặc kệ những thứ hộn độn xung quanh mình, nó bước ra khỏi phòng trong cơn bực tức mà không hề hay biết chân mình đã bị những mãnh vỡ của ly sữa lúc nãy đâm vào.

> Tại bệnh viện:

Nhỏ vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ khá dài, mệt mỏi vươn vai một cái rồi đứng dậy vào nhà vệ sinh làm vscn. Sau 10', nhỏ bước ra với gương mặt tươi tỉnh hơn hẳn. Lấy hai tay vỗ nhẹ vào má mình vài cái cho tỉnh táo rồi tiến lại chỗ anh.

- Anh ơi, anh đã ngủ gần một tuần rồi đó...anh mau dậy đi đừng ngủ nữa... em đang cảm thấy rất cô đơn.- nhỏ cầm tay anh áp lên má của mình, nhẹ nhàng nói.
Đáp lại lời nói ấy của nhỏ chỉ là sự im lặng đến đáng sợ. Nhỏ rất ghét sự im lặng vì nó luôn tạo cho nhỏ cảm giác cô đơn, ngột ngạt khó chịu.

- Anh mau tỉnh dậy đi...anh phải tỉnh dậy để giúp mọi người nữa chứ, công việc đầy khó khăn... mọi người ai ai cũng bận đến mức không ăn không ngủ...chỉ có em không phụ giúp được gì cho mọi người hết... em vô dụng quá phải không anh?- nhỏ nói, giọt nước mắt lăn dài trên má.

Bất chợt giật mình, nhỏ lau vội giọt nước mắt trên má mình, lấy hai tay vỗ vào má lấy lại tinh thần rồi lại cầm lấy tay anh, mỉm cười nhẹ nhàng, thì thầm:
- Em không được phép khóc... lúc này em phải thật mạnh mẽ phải không anh? Em không thể giúp gì cho mọi người thì em sẽ ở đây chăm sóc anh thật tốt...chờ tin của anh để báo cho mọi người... có như vậy thì mọi người mới yên tâm làm việc... đúng không anh?

Nhỏ cứ ngồi đó, tâm sự với anh mặc cho lời tâm sự của mình không được đáp lại như trước kia. Nhưng không phải vậy mà nhỏ nản lòng, nhỏ tâm sự với anh không chỉ để giải toả nỗi lòng mà còn để tự động viên mình nữa.
Nhỏ cứ thế tâm sự với anh mãi cho đến khi ngủ thiếp đi ngay bên cạnh anh.

> Trụ sở:
Zen, Jun hiện vẫn đang cắm đầu vào chiếc laptop để truy tìm kẻ gián điệp một cách miệt mài. Khẽ gấp chiếc laptop lại một cách "nhẹ nhàng", cậu tựa lưng vào ghế, mắt nhắm hờ, thở dài một cái, cậu lên tiếng với giọng không một chút sức lực:
- Chúng ta đã cắm đầu vào cái laptop gần cả tuần rồi mà vẫn không có kết quả... mắt anh sắp chịu hết nổi rồi.
Cô nghe cậu nói vậy thì dừng ngay thao tác đang làm, chuyển hướng tập trung về phía cậu tiện thể để mắt tránh xa màn hình điện tử một chút.
- Mắt anh bị loạn mà phải không? Anh nên để mắt mình nghỉ ngơi đi.- cô nói, giọng không khá hơn cậu là bao nhưng nó vẫn đủ ấm áp và tràn đầy sự quan tâm dành cho cậu.
- Anh ổn mà.- cậu nói, ngồi thẳng dậy, vươn vai một cái cho khoẻ sau khoảng thời gian cắm chặt tại một chỗ.
- Ổn chỗ nào? Mắt anh sưng và đỏ lên kìa!- cô nói với giọng khó chịu, trán nhăn lại tỏ vẻ không hài lòng.
- Do anh đeo kính sát tròng thôi, không sao đâu, anh quen rồi.- cậu nói, nở nụ cười dịu dàng nhìn cô.
- Anh thôi ngay! Để cho mắt anh nghỉ ngơi đi!- cô khó chịu gắt lên.
- Thôi mà... anh đổi qua kính kia là được mà! Với tình trạng bây giờ không cho phép anh nghỉ ngơi và anh cũng đâu có thể nào để em làm hết công việc được.- với chất giọng nhẹ nhàng, ấm áp, cậu vừa xoa đầu cô vừa nói.
- Nhưng anh...
- Em xem em kìa, mắt của em cũng đâu khá hơn anh!- cậu cắt ngang câu nói của cô với giọng trách móc xem lẫn lo lắng.
- Mắt em thì có làm sao? Vẫn bình thường mà.- cô cố cãi là mình không sao, nhưng thực chất mắt cô đang đau rát, đỏ ửng và sưng tấy lên.
- Em còn cãi nữa! Ngồi nghỉ ngơi tý đi để anh làm cho.- cậu nhăn mặt không hài lòng, nói.
- Em không muốn...

Cô chưa nói hết câu đã bị chặn đứng bằng một nụ hôn của cậu. Dù chỉ thoáng qua vài giây nhưng điều đó cũng đủ để cô đứng hình. Mặt đỏ bừng lên, cô thẹn thùng quay ngay đi chỗ khác để cho cậu với nụ cười trên môi ngồi làm việc.

30' trôi qua, sau khi nghỉ ngơi một chút với sự chỉ định của cậu, mắt cô trông đã khá hơn, cảm giác thẹn thùng lúc nãy cũng biến mất, cô bắt đầu quay lại công việc dang dở của mình. Bỗng:

- Zen giúp anh! Có manh mối rồi!- cậu gọi cô với giọng gấp gáp.
- Vâng!

Tiếng gọi của cậu vừa dứt, ngay lập tức cô kết kết nối laptop của mình với laptop của anh và bắt đầu công cuộc hack của mình.

> Trụ sở, phòng chế tạo và sửa chữa vũ khí:

Cặp song sinh Bin, Ben hiện tại đang nghỉ ngơi lấy sức. Gần cả tuần trời số lượng thức ăn bỏ vào bụng của họ chưa bằng một bữa ăn hằng ngày bình thường, đa phần hai người họ uống nước, cafe thay ăn, có ăn thì chỉ ăn dăm ba phần những chiếc sandwich khô khan.

- Sau vụ việc này em phải xin mấy anh chị nghỉ 1,2 tuần để nghỉ ngơi quá!- Bin nói với giọng mệt mỏi.
- Anh mày cũng vậy. Quá đuối rồi.-Ben nói, giọng chẳng khá hơn tẹo nào.
- Nói gì thì nói, phải xử lý xong đống này cái đã, lúc đó anh em mình làm gì thì làm.- Bin nói, nhìn đống vũ khí trước mặt với ánh mắt ngán ngẫm.
- Ừ... Bắt tay vào việc thôi, nghỉ vậy đủ rồi!- Ben nói, uống cạn ly cafe trên tay, đứng dậy đi về chỗ chiếc súng mà mình đang sửa dở. Bin cũng nối gót theo sau.

> Tại nhà hắn, nó:

Nó bước xuống phòng khách, trên tay là chiếc điện thoại nó vừa mới thay. Trước mắt nó là Ari đang ngồi xem phim TV ở sofa, đang định quay lưng đi lên lầu thì hành động của nó đã bị chặn lại bởi tiếng gọi tràn đầy sự vui mừng của Ari:
- Chị Ice! Chị xong việc rồi sao? Chị có muốn xem phim cùng em không?
- Không. Bận.- nó lạnh lùng, nói.
Quay lưng bước lên lầu để về phòng, nhưng một lần nữa hành động của nó lại đi chặn lại bởi tiếng gọi của Ari. Nhưng lần này có vẻ khác, giọng Ari không còn vui mừng mà thay vào đó là sự gấp gáp và lo lắng:
- Chị Ice! Chân chị đang...chảy máu kìa!
Nó nghe Ari nói vậy thì liền nhìn xuống chân mình. Mãnh vỡ thuỷ tinh đang đâm vào chân nó, ngày một sâu hơn, dòng máu đỏ tươi đang từ đó mà chảy ra, không có dấu hiệu của việc ngừng.

- Chị đừng di chuyển!- Ari nói với giọng hớt hãi, vội vội vàng vàng đi tìm hộp y tế.

Sau khi tìm được hộp y tế, Ari dìu nó ra sofa ngồi một cách cẩn thận nhất có thể để vết thương của nó không nặng hơn nữa.

- Chị cố chịu đau tý nha...- Ari nói với giọng ái ngại, tay cầm cây nhíp để chuẩn bị gắp miếng thuỷ tinh ra.

Nó chẳng đáp lại lời Ari, mặt vẫn vô cảm nhìn cánh tay cầm chiếc nhíp đang run bần bật lên. Tay run lên như vậy mà đòi gắp miếng thuỷ tinh ra sao?
Lấy tay chặn lại cánh tay cầm chiếc nhíp đang đưa gần tới miếng thuỷ tinh ở chân mình lại. Nó lấy chiếc nhíp từ tay Ari, ra hiệu cho cô bé quay trở lại sofa ngồi, Ari hiểu chuyện cũng nhanh chóng làm theo ý nó, ngồi ngay ngắn trên sofa, mắt không ngừng nhìn theo nó.
Nó lấy một ít bông cầm trên tay, tay còn lại cầm chiếc nhíp, chỉ trong nháy mắt, miếng thuỷ tinh kia đã được lấy ra. Máu chảy không ngừng, vết thương cũng bị rách ra to hơn. Nó không la lấy một tiếng, mặt vẫn vô cảm cầm miếng bông được lấy sẵn và bắt đầu cầm máu.
Sau khi máu đã được cầm, nó cầm chai
Hydro peroxid đổ lên vết thương một cách dứt khoát, không chút lưỡng lự để sát trùng vết thương.
Suốt cả quá trình, sắc mặt nó không thay đổi dù chỉ một chút, cũng không hề có một tiếng rên la nào. Nhưng người chứng kiến quá trình đó cũng với nó, Ari thì không ngừng la (nhỏ) và sắc mặt thì tái nhợt đi cứ như mình mới là người bị thương.

Băng bó xong vết thương, dọn dẹp sạch sẽ chỗ máu rơi vào, nó bước lên phòng để mặc cho Ari đang ngồi hoá đá tại chỗ, hồn vẫn đang dạo chơi đâu đó chưa về với xác. Mãi một lúc sau, khi hồn và xác đã nhập lại thành một, Ari mới ngớ người ra, ngồi lẩm bẩm:
- Sao chị ấy có thể chịu được như vậy? Không một tiếng la, gương mặt bình thản? Gặp mình chắc nãy giờ khóc ngất luôn rồi! Sao chị ấy có thể chịu được? Không lẽ chị ấy bị mất cảm giác sao? Không không có chuyện đó được...

• 15' sau:
Nó đi xuống, trên người là bộ đồ hoàn toàn khác lúc nãy. Áo thun trắng tay dài, khoác trên vai chiếc balo đen, quần jeans đen rách gối. Do chân bị thương nên nó chỉ mang dép quai ngang màu đen. Tóc buộc đuôi ngựa, đội chiếc nón lưỡi trai đen che khuất một phần mặt, đeo chiếc khẩu trang đen che đi phần còn lại của mặt.
Khi thấy nó, Ari giật mình tưởng ăn trộm nhưng sau khi định hình được là nó, cô bé mới thở phào nhẹ nhõm và hỏi:
- Chị đi đâu vậy ạ, cũng đã trễ rồi, sẽ nguy hiểm lắm đấy ạ!
- Công việc.- nó trả lời Ari rồi rời đi ngay. Có vẻ nó đang rất vội.

Lao chiếc moto trên đường với tốc độ bàn thờ, nó khiến người đang lưu thông trên đường phải né hết vào mép đường nếu không muốn gặp tổ tiên sớm.
Chẳng mấy chốc nó đã đến trụ sở của A&D. Bước vào với tấm thẻ bang chủ trên tay, ngay lập tức hàng loạt anh em xuất hiện, cuối người 45°, hô to:
- CHÀO MỪNG BANG CHỦ ĐẾN TRỤ SỞ Ạ!
Nó gật đầu nhẹ, sau đó đi sâu vào bên trong và đến là căn phòng mà Zen và Jun đang làm việc.

"Cạchh!"

Nó mở cửa bước vào, ngay lập tức sự tập trung của cô và cậu chuyển tới nó.

- May mà mày đã về... tao nghĩ loại bảo mật này chỉ có mỗi mày phá được!- cô nói, giọng như vừa trút được gánh nặng.
Nó không nói chỉ lẳng lặng tiến ra chiếc bàn trống gần chỗ cô, ngồi xuống, lấy chiếc laptop trong balo ra, kết nối với máy cô, bắt đầu công việc.

- Có cần tụi tao giúp không?- cô hỏi nó.
- Không. Hai người nghỉ ngơi đi.- nó lạnh lùng nói, mắt vẫn không rời khỏi màn hình laptop, tay vẫn không ngừng gõ trên bàn phím.
- Ừ.- cô ừ nhẹ, quay qua nhìn cậu ngụ ý cùng rời đi.
Như hiểu ý cô, cậu đứng dậy, nói:
- Tụi anh đi trước. Nếu em cần giúp đỡ cứ gọi tụi anh.
Dứt lời cậu cùng cô rời khỏi căn phòng, di chuyển căn phòng khác để nghỉ ngơi sau gần một tuần làm việc cật lực.

< Còn nữa...>

Xin lỗi mọi người vì bây giờ mới đăng chap mới. Vì mấy tuần nay Kori bị bệnh nặng và bận sinh hoạt clb của trường nên không cơ thời gian viết chap mới. Mong mọi người thông cảm cho Kori và tiếp tục ủng hộ truyện nhé! Cảm ơn mọi người.

Kori.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status