Thiên thần lạnh lùng mang gương mặt của ác quỷ

Chương 65


>Tại bệnh viện:

Nhỏ lê thân xác nặng nề vào nhà vệ sinh, rửa mặt cho tỉnh táo, nhìn bản thân mình trong gương, nhỏ khẻ thở dài, chưa tới một tuần mà nhìn nhỏ gầy đi hẳn, gương mặt đã không còn rạng rỡ như trước nữa. Nhỏ mà cứ như vậy nhỏ sẽ không trụ vững được nữa mất.
Sau vài phút đắm chìm trong suy nghĩ, nhỏ bước ra với chiếc khăn bông và chậu nước ấm trên tay. Nhỏ cầm chiếc khăn đã được làm ướt lau người cho anh một cách cẩn thận nhất có thể để không chạm vào vết thương, miệng vẫn không ngừng tâm sự với anh dù biết những lời nói của mình sẽ không được đáp lại.

- Anh phải mai chóng tỉnh dậy và bình phục đi chứ... đã gần 1 tuần rồi.

- Anh cứ nằm đây không chút động tĩnh gì cả... em lo lắm... Anh thật là quá đáng mà...

- Anh cứ như vậy em sợ... em sẽ không trụ nỗi nữa...em sợ lắm...

" Tingg!"

Tiếng chuông điện thoại nhỏ vang lên, cắt ngang màn độc thoại của nhỏ. Bỏ chiếc khăn xuống, nhỏ cầm lấy điện thoại mở lên, là tin nhắn từ Zen. Rất đều đặn kể từ ngày Zen về trụ sở, giờ này tối nào cô cũng nhắn tin đến hỏi thăm. Cùng một người gửi, cùng một nội dung, một câu năm chữ:

"Anh ấy thế nào rồi?"

Rất nhanh sau đó nhỏ nhắn tin lại cho cô, cũng là một câu năm chữ như mọi ngày:

"Anh ấy vẫn chưa tỉnh."

Để chiếc điện thoại lại vị trí cũ, nhỏ một lần nữa đi vào nhà vệ sinh, trên tay là chậu nước lúc nãy.

Nhỏ bước ra ngoài với gương mặt không mấy tươi tỉnh, nhỏ đến bên anh, hai tay nắm chặt lấy tay anh, miệng thì thầm gì đó. Nhỏ cứ ngồi trò truyện với anh một cách ngây ngốc mãi cho đến giữa đêm, khi sức lực đã cạn kiệt nhỏ mới ngủ thiếp đi.

Tính đến thời điểm bây giờ cũng đã được một tuần nhưng anh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy. Anh cứ nằm bất động ở đó, trên chiếc giường bệnh trắng toát, lạnh lẽo. Anh phải mau tỉnh dậy đi chứ! Mei đã trụ không nỗi nữa rồi!

> Trụ sở bang A&D:
• 1:00 am

Zen và Jun đã chìm vào giấc ngủ sâu sau 1 tuần vất vã, mất ăn mất ngủ bên chiếc laptop. Gương mặt họ lộ rõ sự mệt mỏi, mắt sưng lên, quầng mắt thâm lại vì thức trắng nhiều đêm, đôi môi khô đến nứt nẻ vì không cung cấp đủ nước. Thân hình gầy đi trông thấy vì nguyên cả tuần trời không cung cấp đầy đủ dinh dưỡng. Một tuần qua, họ đã cực khổ rồi, đã đến lúc họ phải nghỉ ngơi để có sức chống chọi trong khoảng thời gian khó khăn này.

> Phòng chế tạo và sửa chữa vũ khí:
Cặp song sinh Bin, Ben vẫn đang chăm chỉ làm công việc của mình, trông họ mệt mỏi chẳng kém gì Zen, Jun. Với tình hình như bây giờ, họ không được phép nghỉ ngơi. Những người chuyên về vũ khí, máy móc đều được phân đi làm nhiệm vụ hết, chỉ còn có hai anh em là có khả năng sửa chữa những loại thiết bị tân tiến này. Vì đây là các loại thiết bị được chế tạo riêng, chưa xuất hiện ở các thị trường lần nào trên thế giới nên họ không yên tâm để cho những đàn em của mình vào phụ giúp, họ sợ khi cho đàn em của mình vào mọi chuyện sẽ càng rắc rối hơn nữa.

- Hay là em nghỉ ngơi tý đi, cả tuần nay em vất vã nhiều rồi.- Ben lên tiếng nói với Bin, giọng không giấu được sự mệt mỏi.
- Sao vậy được, cả ha chúng ta làm đã khó rồi. Giờ em nghỉ ngơi, còn mình anh sao anh chịu được! Em đã vất vã quen rồi, những chuyện như vậy sao làm khó được em. Mọi người ai ai cũng vất vã cả, em không thể sao nhãng công việc được!- Bin nói với giọng khó chịu.

Bin biết là Ben thương mình nên mới kêu mình nghỉ ngơi, nhưng cho dù Bin có mệt đến đâu đi chăng nữa cậu cũng sẽ không bao giờ để cho anh mình phải chịu khổ một mình.

- Nhưng...
- Thôi anh đừng nói nữa, em sẽ không nghỉ ngơi đâu... Không phải hai người sẽ hoàn thành công việc nhanh hơn sao?- Bin cắt ngang lời Ben, nói, miệng nở nụ cười ấm áp.


Cánh cửa căn phòng bật mở, Ken bước vào, trên vai là chiếc balo lớn màu đen. Đóng cánh cửa lại, hắn không nói một lời, tiến đến chỗ hai anh em Bin, Ben. Đặt chiếc balo qua một chỗ, hắn bắt tay vào công việc sửa chữa.

- Anh Ken! Việc bên anh như thế nào rồi?- Ben nói, mắt không rời khỏi thiết bị mình đang sửa, tay vẫn không ngừng hoạt động.
- Xong rồi!- hắn trả lời một cách lạnh lùng, mắt tập trung vào chiếc điện thoại trên bàn quan sát, tay cầm dụng cụ lên bắt đầu công việc tháo gỡ.
- Vậy tốt rồi!
- Ừ.

Cuộc hội thoại ngắn ngủi giữa hắn và Ben kết thúc, trả lại không gian im lặng cho căn phòng. Ba con người, ai làm việc nấy. Nghiêm túc, tập trung, căng thẳng là những từ dùng để miêu tả trạng thái của ba người họ bây giờ.

—————

• 5:00 am

Tại căn phòng, nơi có nó đang ngồi vùi mình vào công việc tìm kiếm, tiếng bàn phím laptop vang lên đều đặn lay động không gian tĩnh lặng của căn phòng.

" Cạchhh!"

Tiếng bàn phím vang lên một cách dứt khoát rồi tắt hẳn. Nó mệt mỏi ngã lưng vào ghế, gương mặt tái nhợt đi, đôi mắt bị sưng đỏ nhắm chặt, trán khẽ nhăn lại do cơn nhức đầu. Sau 10', cơn nhức đầu đã vơi đi, nó ngồi thẳng dậy, tay di chuyển con chuột của laptop một cách nhanh nhạy. Vừa nhấp vào chữ "OK", ngay lập tức hoàn loạt các dữ liệu, hình ảnh được hiện ra trên màn hình. Gương mặt nó tối sầm, cắn chặt đôi môi của mình đến bật máu, tay cuộn lại thành nắm đấm. Nó đập bàn một cái thật mạnh, đứng dậy một cách mạnh bạo, nó cất chiếc laptop vào balo và rời đi. Nhưng không may thay, lúc rời đi nó đã vô tình làm vết thương ở chân nặng hơn, vết thương rỉ máu khiến nó phải khựng lại trong giây lát. Mặc kệ vết thương, nó nhanh chóng rời khỏi trụ sở.

> Nhà nó và hắn:

Nó bước vào nhà với tâm trạng không mấy vui vẻ, vừa bước tới chân cầu thang nó đã gặp Ari. Ari thấy nó gương mặt rạng rỡ hơn hẳn, như thể vừa trút được một gánh nặng vậy.

- Chị Băng, qua giờ chị đi đâu vậy, em lo lắng cho chị lắm đó!- Ari hỏi nó, giọng quan tâm.
- Không liên quan tới cô! Tránh ra.- nó nói với giọng lanh băng xen lẫn bực dọc.
- E...em xin lỗi... Em chỉ là...

Chưa để Ari nói xong, nó đã đi ngang qua người Ari và đi lên lầu. Ari đứng bất động ở đó, cúi gằm mặt xuống đất, gương mặt đầy ắp nỗi buồn, đến khi có chị người làm đi đến, lên tiếng hỏi Ari thì lúc đó cô mới hoàn hồn:

- Tiểu thư, có chuyện gì sao ạ?
- Chị ơi, em làm cho chị Băng tức giận rồi... Em sợ chị ấy sẽ gét em!- Ari nói, mặt vẫn cuối gằm xuống đất, mắt đã ngân ngấn lệ.
- Tiểu thư đừng lo, Thiên Băng em ấy tuy có lạnh lùng đó nhưng cô ấy là người rất tốt. Cô ấy không có ghét tiểu thư đâu! Chẳng qua em ấy mệt mỏi dẫn đến tâm trạng không tốt nên mới như vậy, tiểu thư đừng lo lắng quá nhé!- chị người làm lên tiếng an ủi Ari.
- Có thật là như vậy không ạ?- Ari ngước mặt lên nhìn chị giúp việc, tay lau đi những giọt nước mắt, nói.
- Thật đúng là như vậy ạ! Khi nào Thiên Băng bình tĩnh lại sẽ như bình thường thôi! Bây giờ thì tiểu thư vào bàn ăn đi ạ, tôi sẽ chuẩn bị bữa sáng cho tiểu thư, sẽ rất nhanh thôi.- chị người làm nở một nụ cười hiền hậu, nói.
- Chị đừng xưng hô với em kiểu đó nữa, em đã dặn chị biết bao nhiêu lần rồi. Chị cứ xưng chị em như bình thường đi ạ, như vậy em mới thoải mái.- Ari không mấy hài lòng, cằn nhằn chị người làm.
- D...à không... Chị biết rồi!
- Để em giúp chị làm bữa sáng, được không ạ?- Ari vui vẻ gợi ý, tay ôm lấy tay chị người làm, cười nói.
- Không cần đâu, mình chị làm là được rồi, em cứ việc ngồi ở bàn thôi!- chị người làm từ chối.
- Cho em giúp đi, hai người làm sẽ nhanh hơn mà! Với em cũng đang muốn rèn luyện kỹ năng nấu ăn của mình mà! Được không ạ?
- Được rồi. Nhưng em không được làm quá sức đâu đấy!
- Dạ!

Cứ thế Ari và chị giúp việc cùng nhau làm bữa sáng, chẳng mấy chốc đã hoàn thành. Từng món ăn đẹp mắt được bày ra bàn, mùi thức ăn thơm phức đến nao lòng.

- Oa..cuối cùng cũng xong rồi! Em đói đến mức bụng réo lên rồi nè!- Ari cười nói, tay xoa xoa cái bụng, dáng vẻ rất đáng yêu.
- Vậy em mau ngồi vào bàn đi, chị lên gọi Thiên Băng xuống ngay.- chị người làm bật cười với bộ dạng đáng yêu của Ari, vừa cười vừa nói.
Vừa dứt lời, chị người làm đã nhanh chóng đi lên phòng nó, nhẹ nhàng gõ cánh cửa phòng nó, chị gọi:
- Thiên Băng, em mau xuống ăn sáng đi, bữa sáng đã sẵn sàng rồi.

" Cạchh!"

Cửa phòng bật mở, giọng nói nó từ khe cửa vọng ra, lạnh đến run người:
- Em không ăn. Không có chuyện gì gấp đừng gọi em.
- À...ưm...chị biết rồi!- chị người làm giật mình, nói với giọng ấp úng.

Nó không nói gì thêm chỉ gật đầu một cái với chị giúp việc sau đó đóng cửa quay trở lại làm việc. Về phía chị người làm, sau khi đứng bất động trước cửa phòng nó một hồi chị cũng đã nhanh chóng rời khỏi, xuống phòng bếp thông báo cho Ari.

- Chị ấy không muốn ăn sao ạ... Haizz... À hay là chị ngồi xuống ăn với em luôn đi!- Ari nói, giọng khá buồn.
- Như vậy sao được, em cứ ăn đi, lát nữa chị sẽ ăn sau.- chị người làm từ chối.
- Ăn sau gì chứ! Chị ngồi xuống ăn với em, chin nấu nhiều như vậy sao em ăn hết được!- Ari vừa nói, vừa rời khỏi chỗ ngồi, bắt chị người làm ngồi xuống đối diện mình.

Bữa ăn cứ thế diễn ra với những tiếng cười đùa của Ari và chị người làm. Nhìn họ như vậy, nếu là người ngoài thì chắc họ sẽ nghĩ họ là chị em chứ không phải là mối quan hệ giữa một cô tiểu thư danh giá với một chị người làm đâu nhỉ?
Dùng bữa xong, Ari giúp chị người làm dọn dẹp. Xong xui, Ari lên phòng thay quần áo và đi đâu đó.

> Trụ sở A&D, phòng chế tạo và sửa chữa vũ khí:
• 7:00 am

Nhờ có sự giúp đỡ của hắn mà công việc của anh em Bin, Ben nhanh hơn hẳn. Chỉ mới có vài giờ đồng hồ trôi qua thôi mà số thiết bị cần phải sửa chữa đã vơi đi rất nhiều. Bây giờ số thiết bị hỏng chỉ còn chưa đến 15 cái. Nếu như cứ tiếp tục công suất như bây giờ thì có thể chưa tới 1 tuần nữa họ sẽ sửa chữa xong hết tất cả các thiết bị.

" Cạchh!"

Cửa phòng mở, Zen và Jun bước vào. Trông họ tươi tỉnh hơn trước rất nhiều, có lẽ là do được nghỉ ngơi để bù lại khoảng thời gian mất ăn mất ngủ.

- Chị Zen, anh Jun, sao hai người lại ở đây? Công việc tìm kiếm sao rồi!- Bin lên tiếng hỏi với giọng ngạc nhiên.
- Hôm qua Băng nó có đến giúp tụi chị, kêu tụi chị đi nghỉ ngơi. Lúc nãy chị đến phòng xem thế nào nhưng lại không thấy nó đâu, chị nghĩ nó đi đến đây nên vào xem thử.- Zen giải thích.
- Chị ấy không có vào đây đâu ạ. Qua giờ chỉ có anh Ken đến đây thôi.- Ben dừng thao tác mình đang làm, ngước lên nói với cô với vẻ mặt ngây ngô rất dễ thương.
- Chị nghĩ công việc Băng nó làm xong rồi, chẳng qua là...- cô đang nói gì bỏ giữa chừng khiến cho Bin phải lên tiếng vì tò mò.
- Là sao ạ?
- À...ừm...- cô ấp úng một hồi lâu không chịu nói.

- Tụi anh thấy có vết máu trong phòng, Zen sợ Ice bị thương ở đâu đó mà không phát hiện ra.- Jun lên tiếng thay cô sau khi thấy cô cứ ấp úng nãy giờ.

Jun vừa dứt lời, hắn đã dừng ngay thao tác của mình, ngước lên nhìn Jun với anh mắt sắc lạnh khiến cậu hơi giật mình.

"Mình có tội tình gì đâu mà Ken nó nhìn mình ghê vậy?"

Lấy chiếc điện thoại trong túi ra, hắn bấm gọi cho nó. Mặt hắn tối sầm lại, tay cầm chiếc điện thoại như muốn bóp nát nó ngay tức khắc.
Lần nào cũng thế, hắn cứ gọi cho nó là lại được nghe tiếng chị tổng đài thân thương vang lên văng vẳng bên tai. Một lần nghe đã thấy tức, đằng này hắn gọi nó năm lần bảy lượt cũng chỉ có nghe được một nội dung duy nhất, hỏi sao không tức được!
Tức tối cất điện thoại vào túi, hắn lôi chiếc laptop trong balo ra làm gì đó. Từng thao tác mạnh bạo đến sợ, nhìn vào cử chỉ của hắn khiến người khác cứ tưởng hắn đang muốn phá nát chiếc laptop.

" Tingg!"

Tiếng chuông điện thoại cô vang lên. Có mail được gửi đến. Cô mở ra xem, là mail của nó, nó vừa gửi tất cả dữ liệu hôm qua nó đã lấy được.

- Băng nó vừa gửi mail tới! Là thông tin của tên gián điệp.- Zen thông báo cho mọi người, giọng mừng rỡ.
- May quá! Công việc giờ sẽ dễ dàng hơn nhiều rồi.- Jun nói, giọng như vừa trút được một gánh nặng.
Về phía Ken, sau khi nghe cô thông báo, hắn lập tức gửi mail cho nó với nội dung ngắn gọn, súc tích: " Em đang đâu?"
Rất nhanh sau đó nó đã gửi mail hồi âm, nội dung mail còn ngắn hơn cả hắn, chỉ vỏn vẹn một chữ duy nhất và một dấu chấm câu: "Nhà."

Nhận được mail, hắn cất laptop vào balo rồi đeo lên vai. Hắn lên tiếng phân công nhiệm vụ, giọng lạnh lùng:
- Zen, em ở lại giúp Bin, Ben. Jun, mày đi bắt tên gián điệp về. Cố gắng trong ngày hôm nay! Ngày mốt sẽ tổng tấn công vào bang phái chống lại chúng ta.
- Được!- Zen, Jun, Bin, Ben đồng thanh.

Nhận được câu trả lời, hắn rời khỏi trụ sở. Phóng xe lao nhanh trên đường với tốc độ không thể nào nhanh hơn, đích đến của hắn bây giờ là bệnh viện, nơi mà Tyler đang nằm ở đó.

Sau 10', hắn đã có mặt tại bệnh viện, trên tay xách hộp cháo đang còn nóng hổi, hắn ghé vào tiệm mua nó lúc trên đường đến bệnh viện. Hắn vừa bước vào phòng bệnh cũng là lúc Mei vừa bước từ nhà vệ sinh ra.

- Anh Ken, anh bận như vậy sao lại đến đây? Có chuyện gì sao anh?- nhỏ hỏi khi thấy hắn, mặt không giấu được vẻ lo lắng.
Hắn khẽ lắc đầu phủ nhận, với chất giọng lạnh vốn có, hắn nói, mắt nhìn Tyler đang nằm trên giường:
- Anh đến thăm nó!
- Ra là vậy... làm em cứ tưởng...- nhỏ thở phào nhẹ nhõm, nói.
Hắn quay lại nhìn nhỏ, trán khẽ nhăn lại, tiến đến gần nhỏ, hắn cất giọng lạnh lùng, cùng với hành động đưa hộp cháo cho nhỏ, nói:
- Ăn đi!
Nhỏ nghệch mặt ra nhìn hắn với ánh mắt đầy ngu ngơ. Thấy biểu hiện của nhỏ như vậy, hắn thở hắt một cái, nói, chất giọng tuy có lạnh nhưng lại xen lẫn sự ấm áp:
- Mau ăn đi! Tyl nó tỉnh dậy thấy bộ dạng gầy guộc, xanh xao của em nó lại trách anh.
Nghe hắn nói vậy, nhỏ tự ngắm nghía lại bản thân mình. Hắn nói không sai, người nhỏ gầy đi rõ rệt, làn da trắng hồng lúc trước trở nên xanh xao, tái nhợt. Tyler mà thấy bộ dạng nhỏ như vậy chắc chắn sẽ mắng nhỏ te tua.
Nhận lấy hộp cháo từ hắn, nhỏ nở một nụ cười gượng gạo rồi nói:
- Cảm ơn anh, lát nữa em sẽ ăn. Anh bận như vậy còn đến đây nữa, anh cứ về đi ở đây có em được rồi.
- Đang còn nóng mau ăn đi, em ăn xong anh đi. Mọi việc đã giải quyết ổn thoả, đừng lo.- hắn nói, giọng trầm ấm.
- Vâng.

Nhỏ chán nản ngồi ăn từng muỗng cháo. Hắn thì ngồi nghịch điện thoại, gương mặt lạnh băng vô cảm.
15' lẳng lặng trôi qua, nhỏ sau khi gượng ép bản thân chỉ ăn được khoảng 1/3 hộp cháo. Hắn nhìn nhỏ với ý định thu dọn hộp cháo với vẻ không hài lòng một chút nào, trán hắn nhăn lại, nói với tông giọng trầm đáng sợ:
- Ăn tiếp đi.
- Em no rồi.- nhỏ nói, giọng lí nhí.
- Gì?- hắn hỏi lại, giọng khá gay gắt.
- E...em no rồi.- nhỏ e dè, ấm úng nói.
- Haiz... ăn thêm đi, em ăn còn chưa được 1/3.
- Em không muốn ăn...
- Không hợp khẩu vị?
- Không phải, em hơi mệt...
- Mấy ngày chưa về nhà?
- S...sáu ngày ạ...
- Về nhà đi!- hắn nói, giọng như ra lệnh.
- Không được! Em sẽ ở đây đến khi nào anh ấy tỉnh lại!- nhỏ kiên quyết.
- Em như vậy thì trụ được bao lâu? Một ngày? Anh sợ nửa ngày còn không được!
- Nhưng em...
- Khô...

" Cạchh!"

Cánh cửa phòng bật mở cắt ngang câu nói của hắn. Mẹ của Tyl bước vào, theo sau là quản gia của nhà. Nhỏ thấy mẹ anh, lập tức đứng lên, hắn cũng đứng lên gật đầu ngụ ý chào.

- Bác...cháu chào bác ạ!- nhỏ lễ phép.
- Trời ơi Hạ Vy, con nhìn con xem! Sao lại ra nông nỗi này hả?- mẹ Tyl lo lắng, nhìn nhỏ với ánh mắt đầy xót xa, nói.
- Cháu không sao mà!- nhỏ nở nụ cười gượng gạo, nói.
- Như vậy mà không sao cái gì? Con mau về nhà nghỉ ngơi đi, nguyên tuần nay con vất vã quá rồi. Có ta ở đây, còn đừng lo gì hết!- mẹ anh nói, giọng gấp gáp.
- Con không sao mà, bác bận nhiều việc như vậy, con ở đây là được rồi!- nhỏ vẫn cố chấp đòi ở lại.
- Không được con về nghỉ ngơi cho khoẻ đi rồi hãy vào đây!
- Nhưng...
- Mẹ (nuôi) nói đúng... em về nghỉ đi!- hắn cắt ngang câu nói của nhỏ, khuyên bảo.
- Nhưng mà...
- Không nhưng nhị gì hết! Con về nhà cho bác! Quân, nhờ con đưa con bé về nhé!- mẹ anh dứt khoát nói với nhỏ rồi quay qua nhờ hắn.
- Vâng.- hắn trả lời.

- Bác...
- Đi! Anh đưa em về!- một lần nữa hắn cắt ngang lời nhỏ, tay cầm lấy tay nhỏ dắt đi nhưng vẫn không quên gật đầu chào mẹ nuôi mình.

Trên xe, hắn tập trung lái xe, còn nhỏ, nhỏ ngay bên cạnh, gương mặt tỏ vẻ không hài lòng xen lẫn lo lắng. Nhỏ không muốn rời khỏi anh một chút nào cả, nhưng mọi mong muốn của nhỏ đều bị dập tắt bởi Ken và mẹ chồng (tương lai) của mình. Mặc kệ nhỏ đang ngồi ấm ức kế bên, hắn vẫn lao xe nhanh trên đường. Chẳng mấy chốc đã đến nơi, để nhỏ xuống xe, dặn dò đôi lời, chờ cho nhỏ vào nhà hẳn hắn mới phóng xe về nhà.

End chap.

P/s:
Xin lỗi mọi người vì giờ mới đăng chap mới và không đăng đủ 2 chap/tuần. Vì trong tuần trước Kori bận quá nên trong tuần này Kori sẽ đăng thêm 3 chap nữa để bù lại cho tuần trước. Mong mọi người thông cảm cho Kori và tiếp tục ủng hộ truyện nhé! Cảm ơn mọi người.
Kori.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status