Thiên thần lạnh lùng mang gương mặt của ác quỷ

Chương 66


> Nhà hắn, nó:

- Chào cậu chủ ạ!- tiếng chị người làm vang lên khi thấy hắn bước vào nhà.
Hắn gật đầu thay vì trả lời, trán khẽ nhăn lại có vẻ không hài lòng gì đó.
- Cậu chủ có muốn ăn sáng không để tôi chuẩn bị ạ?- chị người làm hỏi.
- Không... Băng với Ari đâu ạ?- hắn hỏi với giọng lễ phép (chị người làm lớn tuổi hơn hắn) nhưng chất giọng vẫn lạnh ngắt.
- Dạ cô chủ đang trên phòng còn tiểu thư Ari đã ra ngoài rồi ạ.
- Chị làm việc đi... chị còn xưng hô với tôi như vậy nữa thì nghỉ việc đi.- hắn quay lưng bước lên lầu, trước khi đi hắn không quên để lại cho chị người làm câu nói lạnh lùng khiến chị mặt mày tái mét.

> Phòng nó:

Hắn mở cửa phòng nó ra, trên tay là hộp bông băng y tế, bước vào. Căn phòng bao trùm một màu đen mù mịt, mở đèn phòng lên, không thấy bóng dáng nó đâu, hắn nghĩ rằng nó ở phòng làm việc nên đặt hộp bông băng lên bàn và vào phòng làm việc tìm nhưng cũng không thấy.
Đóng cánh cửa phòng làm việc lại, toan bước ra ngoài thì cửa phòng tắm bật mở, nó bước ra. Nó vừa mới tắm xong nên trên người còn vương vài giọt nước.
Nó nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng, vô cảm. Không thèm quan tâm đến hắn, với dáng vẻ khó khăn, nó cẩn thận từng bước, từng bước di chuyển đến chiếc giường, chắc nó tới đó để ngồi băng bó lại vết thương. Về phía hắn, thấy dáng vẻ kia của nó cộng thêm nó dám lơ hắn nên khó chịu ra mặt, mặt nhăn nhó khó coi. Bước về nó với tâm trạng khó chịu, hắn bế xốc nó lên, quăng nó lên giường một cách tàn nhẫn.
Do hành động của hắn quá bất ngờ nên nó không kịp phản ứng, chống tay ngồi dậy chỉnh chu, nhìn cái người vừa quăng mình lên giường một cách ác độc với ánh mắt đầy căm thù, nó quát lên:
- ANH ĐIÊN À?!
Hắn thấy thái độ của nó như vậy cũng không vừa, kèm theo những bực tức nó mấy ngày qua, hắn quát:
- ĐÚNG, TÔI ĐIÊN ĐÓ! EM NGHĨ LÀ DO AI HẢ?
- DO TÔI CHẮC?!- nó quát lại hắn.
- KHÔNG EM THÌ AI? EM LÀM ANH PHÁT ĐIÊN LÊN ĐÂY NÀY!
- ANH ĐỪNG CÓ Ở ĐÂY MÀ TO TIẾNG VỚI TÔI! ĐI RA!- nó điên tiết, đuổi hắn ra ngoài.

Hôm trước hắn đập nát chiếc laptop chứa tài liệu bắt nó phải dọn dẹp nó còn chưa tính sổ với hắn mà giờ hắn dám quăng nó lên giường một cách không chút gì gọi là thương hoa tiếc ngọc, đã vậy còn to tiếng với nó. Vậy thì sẵn đây nó trút hết lên hắn một lần luôn cho xong.

- GÌ?! EM ĐUỔI TÔI?
- KHÔNG ANH THÌ AI? MA CHẮC?
- OK! KHÔNG LÀM PHIỀN EM NỮA! MẶC XÁC EM!

"Rầmm!"
Hắn đóng cánh cửa một cách thô bạo sau khi rời khỏi phòng và trở về phòng mình.

- Đồ điên...

Điện thoại nó rung lên, là tin nhắn từ Zen.

" Mày bị thương phải không?"

" Sao hỏi vậy?"

" Thì tao thấy vết máu ở trong phòng... Anh Ken có đó không."

" Là sao?"

" Lúc đó tao có nói anh ấy, anh ấy nghe vậy thì liền gọi cho mày mà không được, mặt anh ấy nhìn lo lắng lắm. Lúc nghe tao mày gửi mail, anh ấy gửi mail cho mày phải không?"

" Ừ."

" Hèn gì thấy vừa làm gì với laptop xong cái là thu dọn, phân công nhiệm vụ cho tụi tao rồi bỏ đi nhanh như vậy! Ra là lo cho mày..."

Nó nhìn nội dung tin nhắn Zen gửi, nó bắt đầu ngồi trầm ngâm. Quăng chiếc điện thoại qua một bên, nó bắt đầu suy nghĩ về hành động của hắn. Nó đưa mắt nhìn xung quanh, ánh mắt nó dừng lại ngay hộp bông băng trên bàn. Hắn vào là để xem vết thương của nó? Hắn có những hành động như vậy tất cả là do lo cho nó?!

Đúng là vậy, tất cả hành động của hắn đều là có ý quan tâm tới nó nhưng nó lại cứng đầu không nghe. Hắn đập laptop của nó cũng vì lo cho nó mãi mê làm việc mà không ăn uống gì ảnh hưởng đến sức khoẻ. Hắn quăng nó lên giường mạnh bạo như vậy, to tiếng với nó như vậy cũng là do lo lắng cho nó. Thấy nó bị thương, di chuyển khó khăn mà vẫn không chịu mở miệng nhờ hắn giúp, trong khi hắn đứng sờ sờ trước mặt nó. Nó làm vậy lỡ vết thương nặng hơn thì sao? Nó không hiểu cảm giác của hắn khi thấy nó như vậy sao? Xót lắm!

"Đều do mình!?"


• 12:30 pm

Nó đắm mình trong công việc không màng gì đến ăn trưa hay nghỉ ngơi gì. Cho đến khi, điện thoại nó lại báo hiệu, tin nhắn đến từ một số lạ:
" Mình gặp nhau được không?-Vũ Hoàng."

Nó nhìn cái tên cuối tin nhắn với ánh mắt đầy chán ghét, xoá tin nhắn đi, vứt điện thoại qua một bên, nó tiếp tục làm công việc. Một phút sau đó, điện thoại nó lại rung lên vì tin nhắn tới, lại là tên khốn đó: "Xin em, chỉ 30' thôi, anh có việc cần nói với em."

Nó vẫn tiếp tục không quan tâm, chuyên tâm với công việc. Nhưng lần này chưa đầy 30s, điện thoại nó lại tiếp tục rung lên: "Gặp anh được không? Chỉ 5-10 phút thôi! Cầu xin em!"

Khác với hai lần trước, lần này nó chưa kịp quăng điện thoại qua chỗ khác thì tin nhắn đã tới: "Gặp anh lần cuối thôi, gặp xong anh sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em thêm một lần nào nữa! Hẹn em ở quán cafe YZ, anh sẽ chờ đến khi nào em tới."

Nó nhìn nội dung tin nhắn với vẻ mặt không thể nào chán ghé hơn, khó chịu chọi chiếc điện thoại vào tường khiến nó nát không còn gì để nát, dán mắt vào laptop tiếp tục làm việc.

•3:00 pm

Nó mệt mỏi gấp chiếc laptop lại bỏ qua một bên, vươn vai một cái cho khoẻ, nó đứng dậy, nhìn chiếc điện thoại nát tươm ở góc tường, nó vào phòng thay đồ của mình.

Bước ra với chiếc áo thun đen oversize dài tay, quần jeans đen rách gối, đôi giày bata trắng, tóc buộc cao, đầu đội chiếc nón lưỡi trai, mang chiếc mắt kính đen to bản. Nó sải bước xuống lầu, lấy chiếc moto phóng đi.

> Quán cafe YZ:

Nó bước vào, đảo mắt xung quanh quán tìm bóng dáng tên khốn nạn Vũ Hoàng. Mắt nó dừng lại ngay người con trai ngồi trong một góc của quán. Bước đi một cách khó nhọc tới chỗ tên khốn đó, nó khiến cho mọi ánh mắt trong quán đều dán chặt vào nó. Một phần vì nó quá đẹp, một phần vì thương cảm cho nó đẹp mà tật.

( Kori: Wtf?! Mấy người bảo ai tật?! Chị Băng nhà tôi lành lặn nhá!! Căn bản là bị thương thôi!")

Chẳng mấy chốc nó đã đứng trước mặt Vũ Hoàng, gương mặt vô cảm, lạnh lẽo. Còn tên Vũ Hoàng khi thấy nó thì vui mừng hết cỡ, nhìn nó với ánh mắt đầy trìu mến, miệng cười toe toét, hớn hở nói:
- Cuối cùng em cũng đến... Anh cứ nghĩ em sẽ không đến! Em mau ngồi xuống đi! Em uống nước gì để anh gọi?
- Tôi không rảnh để uống nước! Có chuyện gì?- nó vừa nói với giọng băng lãnh, vừa ngồi xuống chiếc ghế đối diện Vũ Hoàng, vắt chéo chân.
- Thật ra chuyện lúc trước...
- Vào chủ đề chính! Cho anh 5'!- nó cắt ngang lời nói của Hoàng, lạnh lùng, dứt khoát.
- Thật ra... anh hẹn em ra đây là để... để nói lời xin lỗi với em...- Vũ hoàng ấp úng, nói.
- Hết rồi? Vậy tôi về!- nó nói xong đứng dậy.

Nhưng chưa kịp đi nó đã bị Hoàng giữ tay mình lại, anh ta nói:
- Khoan đã...anh vẫn chưa nói xong...

——————-
Ở một nơi khác trong quán, có một cặp nam nữ nào đó đang dán mắt về phía nó và tên Vũ Hoàng không rời, điện thoại thì chỉa về phía hai người.

" Táchh! Táchh!Táchh!..." tiếng chụp hình vang lên liên tục, kèm thèm điệu cười nham hiểm của hai con người đó.

- Ok...đã gửi! Sắp có kịch hay để xem rồi!

—————

Nó giật tay của mình lại một cách dứt khoát, ngồi xuống lại chỗ cũ, nó lạnh lùng nói:
- Lẹ! Còn 3'20s.
- A...anh... xin lỗi em... em có thể nào tha thứ cho anh được không? Lúc trước chỉ vì gia đình ép buộc nên... an..anh mới phải rời bỏ em..- Hoàng nói với giọng van xin.
- Không.- nó lạnh lùng, dứt khoát.
- Coi như anh xin em được không? Ngày mai anh đi Pháp rồi... em mà không tha thứ cho anh... anh sẽ mãi mãi không bao giờ yên lòng được... đến lúc đó anh sợ...sợ rằng anh sẽ quay về tìm em...
- Nếu như anh tìm tôi chỉ để có mục đích van xin tôi tha thứ cứ nằm mơ đi. Dù anh có van xin hàng tỷ lần thì câu trả lời của tôi vẫn mãi mãi là KHÔNG! Nếu thấy không yên lòng, cứ việc về tìm tôi... nhưng tôi không chắc chồng tương lai của tôi lại để cho tôi đi gặp loại cặn bã như anh...mà khoan... chính bản thân tôi cũng chẳng buồn gặp anh! Anh chỉ cần thở thôi tôi cũng đủ thấy kinh tởm rồi nói gì đến gặp.- nó nói, giọng lạnh lùng pha đầy sự khinh bỉ, chán ghét.

Nó đứng lên rời đi, để lại cho tên Vũ Hoàng ngồi đó với nụ cười nham hiểm.

"Để xem hai người hạnh phúc được nữa không? Tôi không có được em thì tên kia cũng đừng hòng đụng vào em! Chỉ chút nữa thôi, hai người sẽ đường ai nấy đi thôi!"

( Kori: Một tên ảo tưởng nặng! Chắc phải cho nó thăng thiên sớm thôi!)

Nó về tới nhà với tâm trạng không mấy vui vẻ, thấy hắn đang ngồi ở sofa, tay cầm điện thoại, mắt dán chặt vào màn hình, gương mặt đầy tức giận. Nó không quan tâm, đi lướt qua như không có sự hiện diện của hắn nhưng đi được vài bước đã bị ngăn lại bởi câu hỏi lạnh lùng của hắn.

- Em vừa đi đâu về?
- Không liên quan tới anh!- nó trả lời, xong tiếp tục bước đi.
- ANH HỎI EM VỪA ĐI ĐÂU VỀ?- hắn đập tay xuống bàn, quát lên.

Nó khẽ giật mình, quay lại nhìn hắn, ánh mắt đầy tức giận, quát lên:
- TÔI ĐI ĐÂU PHẢI BÁO CÁO CHO ANH CHẮC? ANH LÀ GÌ CỦA TÔI? ANH NÊN NHỚ GIỮA TÔI VÀ ANH LÀ HÔN ƯỚC ÉP BUỘC, TÔI CÓ THỂ HUỶ NÓ BẤT CỨ LÚC NÀO! ĐỪNG CÓ LÚC NÀO CŨNG MUỐN KIỂM SOÁT TÔI! HUỶ HÔN ĐI!

Nó nói xong bỏ lên lầu, trong người đầy sự bực tức. Còn hắn, hắn ngồi đó, gương mặt thẩn thờ, hai tay ôm lấy đầu. Rốt cuộc hắn làm sao mà lại thành ra như vậy đây?

"Anh quan tâm em, em lại nói anh kiểm soát em, không liên quan đến anh. Mà cũng đúng giữa anh và em chỉ là hôn ước giữa hai bên gia đình, anh đâu là gì của em."

"Nhưng do đâu mà anh lại trở nên như vậy? Do em, tất cả đều do em cả! Em bước vào cuộc đời anh, khiến cuộc đời anh xáo trộn lên, tính cách lạnh lùng của anh cũng vì em mà dần mất đi..."

" Em khiến cuộc đời anh xáo trộn lên, vậy mà giờ em dửng dưng xem như không có chuyện gì, muốn đến là đến, muốn đi là đi. Có bao giờ em để ý đến cảm nhận của những người xung quanh, của anh chưa?"

" Huỷ hôn?! Nếu như em muốn vậy... được thôi..."



End chap.

P/s: Chap này hơi ngắn và Kori thấy chap này có hơi sai sai gì đó về nội dung mọi người thông cảm nhé, do Kori đang bí ý tưởng!T.T
Kori.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status