Thiên thần lạnh lùng mang gương mặt của ác quỷ

Chương 68


Điện thoại hết pin, nó đem đi sạc rồi vào phòng tắm. Sau 30' ngâm mình vào nước lạnh, nó ra ngoài, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi đây.
Khoác chiếc balo lên vai, đeo khẩu trang vào, nó rời khỏi căn chung cư của mình mà không hề hay biết mình đã để quên điện thoại.

> Sân bay Berlin Tegel:

Chuyến bay sau 5' nữa sẽ cất cánh, bây giờ nó đã yên phận trên chuyên cơ riêng của mình. Đột nhiên nó nhớ ra gì đó, hết lục balo của mình rồi lại lục túi áo khoác trên người, nó vừa mới phát hiện ra nó để quên điện thoại ở chung cư. Nhìn đồng hồ trên tay, còn 3', không kịp để quay lại, thôi về mua cái khác vậy.

(Kori: Cho chị giàu quá chi không biết😅)

> Tại thời điểm đó ở căn chung cư của nó:

Điện thoại của nó đang rung lên liên hồi, là cuộc gọi từ hắn. Nãy giờ hắn đã gọi cho nó không dưới 5 lần nhưng không có ai trả lời. Vì điện thoại rung lên quá nhiều lần khiến vị trí của nó bị thay đổi và rồi, chiếc điện thoại yên vị dưới đất. Nó không sử dụng ốp lưng, cũng không dán cường lực nên chiếc điện thoại rơi xuống đất với lực mạnh như vậy khiến nó bị vỡ và tắt nguồn. Và thế là hắn mất liên lạc với nó.

( Kori: Hai anh chị này sử dụng điện thoại hao của quá😌)

" Cạchh!"
Cánh cửa bật mở, Zen bước vào, vừa đi vừa nói gì đó. Quăng chiếc giỏ của mình lên chiếc sofa, cô cất tiếng gọi:
- Ice! Mày đâu rồi?

-.....-không có tiếng đáp lại.

- Cái con này lạ đi đâu rồi...điện thoại thì lúc nào cũng không liên lạc được. Haizz...- cô chán nản nói.

Sải bước vào căn phòng làm việc của nó, vừa bước vào đập vào mắt cô là chiếc điện thoại của nó đang nằm trên đất vỡ tan, dây sạc thì vẫn còn đang cắm điện. Nhanh tay gỡ dây sạc ra cất qua một bên rồi nhặt chiếc điện thoại đã vỡ kia quăng vào thùng rác gần đó.

- Cái con này đi đâu mà để điện thoại rơi vỡ như vậy không biết....Ngày gì mà toàn chuyện bực không?!!

Trong cơn bực tức, cô lấy điện thoại ra gửi mail cho nó: "Mày đi đâu rồi?"

Rất nhanh sau đó, nó đã nhắn lại:
"Về nước."
"Mày về sao không bảo tao?!"
"Quên điện thoại."
"Cái laptop của mày để trưng kiểng hả?"
"Ở đó vài ngày đi!"
"Tao ở đây làm quái gì?"
"Xử lý việc bên đó."
"Việc gì nữa?"
"Công ty."
"Được rồi, mày về tới thì xử lý cái đống rắc rối càng nhanh càng tốt đó!"
"Ừ."

Cuộc trò chuyện giữa nó và cô kết thúc. Cất điện thoại đi, tìm laptop và một số tài liệu cô bắt tay vào công việc được giao của mình.

1 ngày sau:

Nó bước ra từ sân bay, bắt một chiếc taxi và rời khỏi. Sau 15' chiếc taxi dừng trước nhà hắn. Trả tiền taxi, khoác balo lên vai rồi bước xuống xe.

Đứng nhìn căn nhà (biệt thự đúng hơn) trước mặt mình, lưỡng lự một lúc, nó mở cổng đi vào.

Vào trong phòng khách, nó thấy cô bé Ari đang ngồi ở sofa chơi điện thoại. Bước đến gần cô bé, nó cất giọng lạnh lùng gọi:
- Ari!

Ari đang mải mê chơi điện thoại nghe có giọng nói lạnh lẽo nào gọi thì giật mình khiến cho chiếc điện thoại xém rớt khỏi tay. Ngước lên nhìn người vừa gọi mình, vừa nhìn thấy nó, mắt cô bé sáng lên, miệng cười toe toét.

- Chị Băng! Cuối cùng chị cũng chịu về rồi? Chị đi đâu cả tháng nay vậy?- Ari mừng rỡ nói, ôm chầm lấy nó.

Bị cô bé ôm bất ngờ khiến cho nó khựng lại vài giây, sau đó đẩy cô bé ra, với chất giọng lạnh lùng vốn có, nó hỏi:
- Anh Ken đâu?
- Dạ anh ấy đi đâu mấy ngày nay rồi, em gọi mãi mà anh ấy không chịu bắt máy.- Ari nói, mặt buồn hiu.
- Cho chị mượn điện thoại.-nó nói.
- Dạ đây ạ!- Ari vừa nói vừa đưa chiếc điện thoại trên tay cho nó.
Nhận điện thoại từ Ari, bấm vào lịch sử cuộc gọi, chọn số mà cô bé lưu là "Anh" và gọi. Sau 45s đổ chuông, không ai trả lời, nó tiếp tục gọi.

> Tại nơi hắn đang ở:
Điện thoại rung lên liên tục khiến cho hắn không tài nào tập trung vào công việc được. Cầm điện thoại lên xem, hắn lầm bầm:
- Sao nay gọi nhiều vậy?

Cuộc gọi kết thúc, hắn quăng chiếc điện thoại qua một bên nhưng chưa đầy 30s điện thoại lại rung lên. Chán nản cầm điện thoại lên, lại là số của Ari, thở dài một cái, hắn nghe máy.

"Sao?"

"Anh đang ở đâu?" giọng lạnh lùng của nó vang lên ở đầu dây bên kia.

"Sao lại là em?" hắn hỏi với giọng ngạc nhiên.

Khi nghe thấy giọng nó hắn cứ tưởng lúc nãy mình nhìn nhầm tên, để cho chắc chắn hắn còn đưa điện thoại xuống và xem lại số gọi đến.

"Điều đó không quan trọng! Anh đang đâu?"

"Có chuyện gì sao?"

"Em cần nói chuyện."

"Được. Một tiếng sau gặp em ở nhà."

"Vậy đi." Nó nói, sau đó tắt máy.

Nghe điện thoại của nó xong, hắn bắt đầu thu dọn đồ cần thiết rồi lên xe phóng đi.

• 1 tiếng sau:

Hắn có mặt tại nhà, lúc này nó ở trên phòng còn Ari thì đã đi đâu đó 30' trước. Tìm kiếm xung quanh không thấy nó, hắn biết chắc nó đang ở trên phòng nên lên đó tìm nó.

"Cốcc! Cốcc! Cốcc!"

Hắn gõ cửa phòng nó, sau đó vài giây nó ra mở cửa. Thấy hắn, mắt nó khẽ giao động rồi biến mất, cất giọng lạnh lùng, nói:
- Anh vào đi.

Khi cả hai đã ổn định được chỗ ngồi, nó lên tiếng trước:
- Em muốn nói về trước ngày hôm đó...
- À...nếu em muốn nói về chuyện huỷ đó à? Anh nghĩ em không cần nói gì nữa đâu. Anh đồng ý huỷ hôn, bây giờ chỉ cần nói chuyện với hai bên gia đình thôi.- chất giọng trầm của hắn vang lên đều đều cắt ngang lời nói của nó và nở một nụ cười đầy khó hiểu.
- Chuyện đó...em...em muốn xin lỗi anh!- nó ngập ngừng một lúc rồi cũng quyết định nói ra lời xin lỗi.
- Sao em phải xin lỗi? Chuyện này do anh mà ra cả! Xin lỗi vì đã cố kiểm soát em như vậy.- vẫn nở nụ cười đầy khó hiểu, hắn nói.
- Em...
- Thôi, em không cần nói gì nữa đâu. Mọi chuyện cứ như vậy đi! Không còn gì nữa thì anh đi đây!- hắn lại cắt lời nó, nói, rồi đứng lên ra khỏi phòng.

- Khoan...- nó gọi với theo đã không kịp, hắn đã rời khỏi phòng trước khi nghe được tiếng gọi của nó.

Nó ngồi ở ghế, suy nghĩ về một việc nào đó mà trán khẽ nhăn lại.
Tiếng chuông điện thoại (mới mua) của nó vang lên, là cuộc gọi từ ba nó. Nó nhìn cái số hiện thị trên màn hình mà trán nhăn lại, ánh mắt đầy tia thù hận. Cầm chiếc điện thoại không ngừng reo trên tay, mà nó không có ý định nghe máy. Cho tới khi đến cuộc gọi thứ 7 thì nó mới chịu bấm trả lời.

"May quá con chịu nghe máy rồi." ba nó ở đầu dây bên kia lên tiếng, giọng đầy vui mừng.

"Chuyện gì?" nó hỏi với giọng lạnh lùng.

"À...ừm...Ngày mai gia đình chúng ta có hẹn với gia đình Thiên Quân ăn tối, con đến cùng thằng bé nhé!"

"Được."

"Thật sao? Vậy ngày mai 6h tại nhà nhé!" ba nó vui mừng, dặn dò nó.

"Được."

"À mà con với thằng Quân sao rồi? Có tốt không?"

"Ông không cần biết! Tôi tắt máy đây." Nó nói, sau đó tắt máy trước khi ba nó kịp nói gì thêm.

Nó tức giận quăng chiếc điện thoại qua một bên, nó đứng lên rảo bước vào phòng làm việc. Đột nhiên, nó ôm lấy
đầu với dáng vẻ đầy đau đớn, cơn đau đầu dày vò nó suốt nhiều năm qua lại kéo đến. Cố giữ thăng bằng và đi tìm thuốc.
Cầm hộp thuốc trên tay nhưng lại không còn viên thuốc nào. Cố gắng lết thân xác nặng trĩu ra ngoài để đi mua thuốc nhưng, khi vừa đi tới phòng khách nó đã trụ không được và bị ngất.
Đúng lúc đó, Ari vừa về, thấy nó ngất trền sàn thì hốt hoảng chạy tới, vừa lay lay người nó, vừa gọi:
- Chị Băng! Chị Băng! Chị sao vậy? Chị Băng! Chị tỉnh dậy đi, đừng làm em sợ.

Mặc cho sự kêu gọi của Ari nó vẫn nằm im bất động, mặt tái nhợt đi.

- ANH KEN! ANH MAU GIÚP EM VỚI!!- Ari la lên, gọi hắn.
-....- không có lời hồi đáp.

- ANH KENN!! MAU GIÚP EM!!!- Ari lại la lên.
-....- vẫn không có lời đáp.

Thấy ngồi đây gọi hắn không có tác dụng, Ari liền nhanh chóng chạy lên phòng hắn.

- ANH KEN! ANH KEN!! MỞ CỬA CHO EM!!- Ari vừa đập cửa vừa gọi.

Cửa phòng mở, hắn hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Anh...anh mau giúp em với! Chị Băng...chị ấy bị ngất ở dưới nhà.- Ari nói, giọng gấp gáp, vẻ mặt đầy lo lắng.
Không cần trả lời Ari hắn ngay lập tức chạy xuống lầu, theo sau là Ari. Vừa đặt chân tới phòng khách, thấy thân hình của nó nằm trên sàn, tim hắn bỗng nhói lên đau đớn, dẹp cơn đau qua một bên, hắn chạy tới và bế nó lên.

- Gọi bác sĩ tới đây!- hắn nói với Ari.
- Dạ vâng ạ.

Vừa dứt lời, Ari liền lấy điện thoại ra gọi bác sĩ. Sau 30s nói chuyện, Ari quay lại nói với hắn:
- Bác sĩ hiện tại không có trong thành phố! Chúng ta đưa chị ấy vào bệnh viện đi.
- Nhưng...
- Lúc này không nên lưỡng lự! Mau đi thôi anh!- Ari nói.
- Được.

Nói xong, hắn và Ari đưa nó vào bệnh viện.

> Bệnh viện:

- Bác sĩ! Cô ấy sao rồi!- Ari hỏi khi thấy bác sĩ đi ra.
- Tiểu thư đã ổn rồi ạ. Bây giờ tiểu thư cần nghĩ ngơi nhiều và tránh gặp căng thẳng nếu không cơn đau đầu sẽ lại tái phát.- vị bác sĩ hiền hậu nói.
- Cảm ơn bác sĩ! Bác sĩ vất vã rồi!- Ari nói.
- Tiểu thư đừng nói vậy, tôi là bác sĩ nên đó là trách nhiệm của tôi. Tôi còn có hẹn với bệnh nhân, tôi xin phép đi trước.- bác sĩ nói, sau đó cuối chào hắn và Ari rồi rời đi.

- May mà chị ấy không sao....Anh, bây giờ em về nhà nấu gì đó cho chị ấy ăn khi tỉnh dậy, anh ở đây chăm sóc chị ấy nhé!- Ari nói.
- Ừ.
- Vậy em đi đây.- Ari nói xong rời đi ngay.

Hắn bước vào phòng bệnh, ngồi cạnh bên giường, tay cầm lấy tay nó. Nhìn gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống của nó mà tim hắn lại nhói lên đau đớn. Đặt tay lên phía ngực trái, nơi con tim đang nhói lên vì người con gái nằm trước mặt, hắn tự hỏi: "Từ bao giờ mà con tim này lại đau vì người khác?"
Có lẽ là từ khi nó hiện diện trong cuộc đời của hắn chăng? Nó xuất hiện như một cơn gió, nhẹ nhàng, tươi mới. Nó thay đổi dần con người hắn, biến hắn từ con người lạnh lùng, ít nói trở thành con người ấm áp hơn, nói cũng nhiều hơn. Và nó, nó cũng chính là lý do khiến hắn phải điên cuồng kiếm tìm mỗi khi nó biến mất không có lý do. Trước đây hắn đâu có như vậy! Lúc trước hắn đâu phải là dạng người hay quan tâm đến mọi người, đặc biệt là phụ nữ. Nhưng tại sao từ khi nó xuất hiện, nó luôn thu hút sự quan tâm của hắn một cách kỳ lạ, khiến hắn luôn phải để tâm đến nó? Bây giờ nhìn lại bản thân, hắn không còn nhận ra hắn nữa. Tại sao? Tại sao hắn lại thay đổi một cách đáng sợ như vậy?

Mãi đắm chìm vào suy nghĩ mà hắn không hề hay biết nó đang dần tỉnh dậy. Mắt nó khẽ động đậy, nó đang dần lấy lại ý thức, nhưng rồi mùi thuốc ether xộc vào mũi khiến trán nó nhăn lại. Sau khi đã ý thức được mình đang ở đâu, nó ngồi bật dậy khiến hắn giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ.

- Em mau nằm xuống đi! Em cần phải nghĩ ngơi.- hắn nói.

Mặc kệ lời khuyên của hắn, nó giật hết mớ dây nhợ đang ghim vào tay mình quăng đi. Hắn thấy nó như vậy thì liền giữ tay nó lại, nói với giọng cáu gắt:
- Em bị gì vậy? Có biết là đang bệnh không?
- Thả ra! Em muốn về.- nó nói, giọng lạnh lẽo, dùng hết sức lực dằn tay ra khỏi tay hắn.
- Không về được!- hắn nói, tay giữ chặt tay nó hơn.
- EM MUỐN VỀ! THẢ EM RA!!- nó hét lên, vùng vẫy ngày càng mạnh hơn.

Hắn nói gì chỉ giữ chặt nó hơn, ôm nó vào lòng, mặc kệ sự vùng vẫy dữ dội từ nó.
Về phần nó, nó đang thoả sức vùng vẫy, la hét trong vòng tay của hắn. Và rồi những hình ảnh 13 năm về trước lại xuất hiện trong đầu nó. Hình ảnh mẹ nó nằm bất động trên chiếc giường trắng của bệnh viện, mặt tái nhợt, cổ tay thì có vết cắt đang chảy đầy máu. Vũng máu đỏ tươi ở trên sàn, cái cảm giác mùi thuốc ether hoà vào mùi máu tanh xộ vào mũi lại một lần nữa hiện diện trong đầu nó. Nhớ lại những ký ức đó khiến nó sợ hãi, vùng vẫy ngày càng mạnh hơn, miệng không ngừng la hét:
- ANH THẢ EM RA ĐI MÀ! EM KHÔNG MUỐN Ở ĐÂY! CHO EM VỀ!
- Không được đâu, em đang bệnh cần phải ở đây để bác sĩ theo dõi.- hắn dịu dàng nói với nó, tay vẫn không quên ôm chặt lấy nó.
- EM KHÔNG CẦN! ANH CHO EM VỀ ĐI!!
- Thiên Băng nghe lời đi.- vẫn là chất giọng dịu dàng đó, hắn nói với nó.
- Anh muốn sao cũng được nhưng cho em về đi! Xin anh...- nó nói với giọng cầu xin, giọt nước mắt lăn dài trên má, hai tay ôm lấy đầu và cũng không còn vùng vẫy nữa.
- Thiên Băng, em sao vậy? Sao lại khóc!- hắn hỏi nó, giọng đầy lo lắng.
- Ở đâu cũng được...đừng ở bệnh viện...- nó nói, nước mắt vẫn không ngừng chảy.
Thấy nó khóc, tim hắn lại nhói lên, vòng tay tự động siết chặt lấy nó hơn.

- Được rồi, không ở bệnh viện. Ngoan, đừng khóc nữa.- hắn dịu dàng dỗ dành nó.
Nó nghe hắn nói vậy thì cũng từ từ ngừng khóc, vùi mặt vào ngực hắn để không còn ngửi thấy được mùi thuốc ether nữa. Sau 5', nó lại ngủ thiếp đi. Đặt nó nằm ngay ngắn lại trên giường bệnh, hắn rời khỏi phòng làm thủ tục xuất viện cho nó.
Sau khi làm thủ tục xong xuôi, hắn quay trở về phòng bệnh, nơi nó đang nằm. Ngắm nhìn người con gái đang say giấc trên giường một cách sau mê, hắn nhẹ nhàng vuốt lọn tóc xoã xuống mặt nó sang một bên, bế nó lên một cách cẩn thận nhất có thể để không đánh thức nó rồi khỏi phòng.
Trên đường đi ra nhà xe, ánh nhìn của mọi cô gái đều tập trung về phía hắn và nó. Một phần vì do hắn quá đẹp, một phần vì ghen tỵ với nó khi có một người con trai vừa đẹp lại vừa ân cần chu đáo như hắn bên cạnh. Nhìn cái cách mà hắn bế nó trên tay đầy cẩn trọng, để mặt nó nép vào ngực mình để hạn chế gián đoạn giấc ngủ của nó mà khiến cho mọi chị em phụ nữ ở bệnh viện phát cuồng vì ghen tỵ.


Đặt nó ngay ngắn ngồi vào xe, kê cho nó chiếc gối chữ u vào cổ để nó có thể ngủ thoải mái, thắt dây an toàn cho nó để đảm bảo, xong xuôi mọi việc cần thiết, hắn lái xe về nhà.

> Bệnh viện, nơi Tyler đang nằm:

Đã gần 3 ngày kể từ khi tay anh có phản ứng, nhỏ luôn túc trực bên anh 24/24, không rời khỏi phòng bệnh nửa bước. Ngày ngày ngồi bên cạnh anh, tâm sự với anh, chăm sóc cho anh.

- Anh ơi, sao anh còn chưa tỉnh dậy nữa? Không phải ngón tay của anh đã cử động rồi sao? Mau tỉnh dậy cho em đi chứ!- giọng nhỏ vang lên đầy buồn rầu, tay không quên nắm lấy tay anh.

- Em bây giờ chỉ cần anh tỉnh dậy thôi, anh mà tỉnh dậy anh muốn em làm gì cũng được hết.

- Anh mau tỉnh dậy đi mà. Anh mà không tỉnh dậy là hết ngày hôm là em mặc kệ anh luôn đó. Anh Tyler....

- Haizzz...- nhỏ thở dài mệt mỏi, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo.

Sau khi rửa mặt xong, nhỏ lại ra ngồi cạnh bên giường bệnh nơi anh nằm, tiếp tục tâm sự:

- Anh ơi anh tỉnh dậy đi! Em nhớ giọng nói của anh lắm, mau tỉnh dậy và tâm sự với em đi! Em chán phải độc thoại như thế này lắm rồi.

- Anh tỉnh dậy đi mà...

- Nếu anh tỉnh dậy rồi thì sao nữa?- một giọng trầm ấm vang lên, hỏi nhỏ.

- Thì lúc đó anh muốn sao cũng được hết!- nhỏ ngây ngô trả lời.
Nhưng sau khi vừa dứt lời, nhỏ cảm thấy có gì đó sai sai. Sao có tiếng đáp lại? Rõ ràng căn phòng chỉ có nhỏ và anh thôi mà! Nhưng anh thì vẫn đang hôn mê mà! Vậy thì đó là ai?
Nhỏ giật mình nhìn về khuôn mặt anh, thấy anh đang mở mắt nhìn mình, còn nở một nụ cười thật tươi nữa. Không tin vào mắt mình, nhỏ dụi dụi mắt, nhưng vẫn là hình ảnh đó. Lặp lại động tác đoa nhiều lần, nhưng hình ảnh đó vẫn cứ xuất hiện.

- Em đừng dụi nữa! Anh tỉnh dậy rồi đây nè!- anh bật cười thành tiếng sau đó nói với nhỏ.
- Anh... anh tỉnh thật rồi sao??- nhỏ vui đến rơi nước mắt, tay nắm chặt lấy tay anh.
- Anh mà không dậy em bỏ mặc anh luôn thì phải làm sao?- anh cười, nói.
- Thật may quá!!- nhỏ nói, nước mắt lăn dài trên má
- Thôi mà đừng khóc! Em khóc anh đau lòng lắm!- anh gạt đi giọt nước mắt trên má nhỏ, nói.
- Dạ! Em không khóc nữa!- nhỏ vừa nói, vừa lấy tay lau đi những giọt nước mắt trên má mình.
- Cười lên anh xem nào!- anh nói với nhỏ.

Nghe anh nói vậy, nhỏ cố gắng kìm nén cảm xúc và mỉm cười thật tươi cho thoả ý muốn của anh.

- Như vậy có phải xinh hơn không?- anh cười rồi nó, lấy tay nhéo nhẹ vào má nhỏ.
- Ý anh là em không cười trông xấu lắm sao?- nhỏ hỏi anh với giọng hờn dỗi.
- Có đâu! Em lúc nào cũng xinh mà! Chỉ là em cười trông xinh hơn nữa thôi!- anh dỗ dành nhỏ.
- Dạ! Bây giờ anh nằm đây nhé, em đi gọi bác sĩ vào xem tình trạng của anh và thông báo cho mọi người là anh tỉnh dậy nữa.- nhỏ.
- Được.

Nhận được sự đồng ý của anh, nhỏ rời khỏi phòng bệnh đi tìm bác sĩ.

> Nhà hắn, nó:

Hắn bế nó vào nhà, vừa bước tới chân cầu thang đã gặp Ari vừa đi xuống, thấy hắn và nó, Ari hỏi với giọng ngạc nhiên xen lẫn lo lắng:
- Sao anh chị lại về đây?
- Cô ấy muốn về.- hắn rả lời.
- Như vậy có sao không anh?
- Không sao, chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ.
- Vậy anh mau đưa chị ấy lên phòng nghỉ ngơi đi.- Ari nói, sau đó đứng né qua một bên để hắn dễ đi hơn.
Hắn không đáp, chỉ gật đầu, sau đó bế nó lên phòng.

Để nó nằm ngay ngắn trên giường, kéo chăn đắp cho nó, hắn sải bước rời đi nhưng lại bị bàn tay nhỏ nhắn của nó giữ lại.
Đứng khựng lại một chút, rồi nhanh chóng gỡ tay nó ra để lại ngay ngắn và rời đi. Nhưng, một lần nữa, hắn lại bị bàn tay nhỏ bé của nó giữ lại.

- Đừng đi...- nó nói trong cơn mê.
Nhìn bàn tay đang yếu ớt giữ lấy tay mình, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy, ngồi cạnh bên chiếc giường nơi nó đang nằm, cất giọng dịu dàng:
- Anh không đi nữa!
Dứt lời, hắn đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nó và thì thầm:
-Ngủ ngoan.

• 3:00 am ngày hôm sau:

Nó giật mình tỉnh giấc sau cơn ác mộng, mồ hôi nhễ nhại, hơi thở gấp gáp. Cảm giác thấy tay hơi tê, nó đưa mắt nhìn xuống, là hắn đang ngủ ở đó, tay nắm chặt tay mình.

"Anh ấy ở đây suốt sao?"

Nó cố gắng gỡ tay mình ra khỏi tay hắn nhẹ nhàng nhất có thể để không khiến hắn tỉnh giấc. Nhưng khi nó vưa mới vừa rút tay mình ra thì nó lại bị hắn nắm chặt lấy tay khiến nó giật mình. Nó đã cố gỡ nhẹ nhàng lắm rồi mà sao hắn lại tỉnh ngủ như vậy chứ.

Hắn lấy tay dụi dụi mắt, tay còn lại vẫn cầm tay nó, nhìn chiếc đồng hồ trên tay, mới có 3:06 sáng thôi! Sao nó dậy sớm vậy?

( Kori: Hành tượng cool ngầu của anh đâu mất rồi? Sao giờ lại thay bằng cái hành động dụi mắt đó hả?)

- Mới 3 giờ hơn thôi, sao em dậy sớm vậy? Ngủ thêm đi.- hắn nói với nó, giọng ấm áp.
-.....- nó không trả lời chỉ ngồi im nhìn hắn, mặt vô cảm.
- Lại mơ thấy ác mộng sao?- hắn hỏi.
Nó gật đầu thay cho câu trả lời.
- Ngủ thêm đi, sẽ không sao đâu!- hắn nói.
Nó không lên tiếng chỉ lắc đầu.
- Sao vậy?- hắn hỏi.
-.....- nó im lặng.
- Không ngủ được sao?- hắn lại hỏi.
Nó lại gật đầu.
Hắn ngồi lên giường, đối diện với nó, giang hai tay ra, nói, giọng đầy sự ấm áp và dịu dàng:
- Lại đây.

Ánh mắt của nó dao động mạnh mẽ trước hành động của hắn, nhưng nó vẫn ngồi im không chịu nhúc nhích.

- Lại đây.- hắn lặp lại câu nói, chất giọng vẫn như ban nãy.

Nó chần chừ một lát rồi sau đó quyết định tiến tới vòng tay của hắn. Hắn ôm lấy nó, vỗ vỗ nhẹ vào lưng nó. Quả thật vòng tay của hắn rất ấm áp và vòng tay của hắn tạo cho nó một cảm giác rất an toàn, thoải mải. Sau 30' trong vòng tay ấm áp của hắn, nó đã chìm vào giấc ngủ, hai tay vẫn ôm chặt lấy hắn không rời.

"Em cứ như vậy anh biết phải làm sao đây?"

• 6:00 am

Nó tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu, gỡ cánh tay đang ôm mình một cách nhẹ nhàng, nó rời khỏi giường và vào nhà vệ sinh.

Nhìn xem trong thời gian qua nó đã tự hành hạ bản thân nó như thế nào. Gương mặt xanh xao, hai mắt thì sưng lên, đôi môi thì khô nứt. Ngắm mình trong gương mà nó không nhận ra nó.

- Haizzz...- khẽ thở dài, nó làm vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi rời khỏi nhà ngay sau đó.

•7:00 am
Hắn tỉnh dậy, nhìn sang bên cạnh, không thấy nó đâu, lê thân xác mệt mỏi trở về phòng, làm vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi đi xuống dưới lầu.

- Ari.- hắn gọi khi thấy Ari đang ngồi ở sofa.
- Dạ?
- Thiên Băng đâu?- hắn hỏi.
- Chị ấy vừa rời đi khoảng nửa tiếng trước ạ.- Ari trả lời.
- Tyler tỉnh rồi, em muốn vào thăm không?- hắn.
- Em cũng đang định đi ạ.- Ari trả lời.
- Vậy thì đi cùng anh.
- Dạ được. Nhưng mà trước khi đi, anh phải ăn sáng đã.- Ari nói.
- Không cần, đi luôn.- hắn từ chối.
- Cái gì mà không cần? Anh phải ăn đi chứ! Qua giờ anh có ăn gì đâu!- Ari nhăn mặt, nói với giọng khó chịu.
- Được rồi.- hắn bất đắc dĩ đồng ý nếu không cô bé Ari này sẽ lèm bèm hắn cả ngày mất.

Sau hơn 30' ăn sáng, hắn và Ari xuất phát đến bệnh viện.

> Bệnh viện, phòng Tyler đang nằm:

Hắn và Ari bước vào, trên tay là giỏ trái cây và bó hoa. Vừa thấy hai người, Tyler đã vui vẻ chào hỏi:
- Hello Ken, hello Ari. Lâu quá không gặp.
- Em chào anh. Anh đã khoẻ hơn chưa.- Ari vui vẻ đáp lại rồi hỏi thăm anh.
- Anh khoẻ rồi, cảm ơn em.- Tyler cười nói.

Mặc Ari và Tyl vui vẻ chào hỏi, hắn chẳng thèm chào cũng chẳng thèm hỏi thăm, ung dung ra sofa gần giường bệnh ngồi.

- Ê thằng kia, mày tới đây chơi hay thăm tao vậy hả? Tới mà không thèm hỏi thăm một tiếng là sao?- Tyl thấy thằng bạn thân tới mà không để ý gì tới mình, bất bình lên tiếng.
- Thăm mày.- hắn lạnh lùng trả lời.
- Tới thăm tao mà một lời hỏi thăm cũng không có là sao?- Tyl hỏi, lườm hắn một cái.
- Không phải Ari hỏi rồi sao?- hắn trả lời tỉnh bơ.
- Cái đó Ari hỏi là khác. Mày phải hỏi thăm gì tao đi chứ!- anh phân bua.
- Thôi mà! Anh Tyl kệ ảnh đi, ảnh lúc nào chẳng vậy.- Ari thấy tình hình không ổn liền nhảy vào can ngăn. Cô bé mà không can thì cãi tới chiều cũng không xong.
- Nể mặt Ari tao không chấp với mày nhé.- anh nói.
Hắn không thèm đáp lại, dửng dưng ngồi chơi game trên điện thoại mặc cho cái con người vừa bị ăn bơ kia đang ngồi trên giường mặt đen như đít nồi.

"Cạchh!"

Cửa phòng mở, Mei bước vào trên tay là hộp cháo nóng hổi vừa mới mua. Vừa thấy Ari đang mải mê cắm hoa ở trước mặt, chưa kịp chào hỏi gì nhỏ đã bay tới ôm chầm lấy Ari khiến Ari giật mình. Sau khi lấy lại bình tĩnh, Ari vui vẻ chào hỏi:
- Chị Mei! Lâu quá không gặp chị.
- Cũng 5 năm rồi chứ ít đâu. Mà em về lúc nào mà không báo cho chị biết?- nhỏ hỏi.
- Em về được gần 2 tháng rồi.- Ari nói.
- Em về lâu như vậy rồi sao chị không biết gì hết vậy?
- Em thấy tình hình căng thẳng quá với lại em phải xử lý đống công việc bên Nhật gửi qua nữa nên không có thời gian tới gặp mọi người.- Ari giải thích.
- À ra là vậy.
- Blah...blah.....- thế là hai người đứng trò chuyện đủ thứ để mặc cho hai chàng trai nhà ta ăn một giỏ bơ to tướng.

- E...hèm...hai người tính cho tụi này ăn bơ tới bao giờ đây?- anh giả bộ giận dỗi hỏi.
- Mùa bơ đã tới đâu anh!- Ari nói.
- Hả?... À mà em nói đúng thiệt.- anh ngây thơ nói.

- Ơ khoan... anh đâu có kêu là ăn ăn bơ đó đâu!- sau một hồi ngẫm nghĩ anh mới phát hiện là hình bị gài bẫy, la lên.

- Hahaaaa...- Mei và Ari bật cười vì sự ngây thơ của anh.
- Hihi... giờ anh mới nhận ra sao?- nhỏ hỏi anh, miệng vẫn không ngừng cười được.
- Hai em được lắm!
- Được xưa giờ rồi mà!- nhỏ và Ari đồng thanh.
- Hai em....! Ken! Giúp tao!- anh bất lực gọi hắn giúp.
- Ngu tự chịu.- hắn mắt không rời khỏi điện thoại, phán một câu xanh rờn.
- Hahaaaaa...- nhỏ và Ari lại được một trận cười nữa.

- Ê rốt cuộc mày có phải bạn tao không vậy?- anh hỏi, mặt trông rất tội nghiệp.
- Chắc không.- hắn phán, giọng lạnh lùng, mặt không có một cảm xúc.
- Hahaaaa....- lại thêm một trận cười từ nhỏ và Ari.
- Mấy người quá đáng mà....- anh bất lực vì bị 3 người hùa vào trêu mình.

Và thế là 4 người ( thật ra chỉ có 3) ngồi trò chuyện với nhau suốt 2 tiếng đồng hồ. Nhưng rồi sau đó hắn và Ari phải rời đi vì Ari bận công việc.

> Nhà hắn, nó:

Hắn bước vào nhà, đập vào mắt hắn là hình ảnh của một cô gái với mái tóc màu nâu khói dài ngang lưng được uốn cong phần đuôi, khoác trên người một chiếc đầm trắng được thiết kế rất tỉ mỉ đang ngồi ở sofa.

- Thiên Băng?- hắn lên tiếng, ngữ điệu có gì đó hơi ngạc nhiên.
- Anh về rồi!- nó nói.
- Tóc em... sao lại như vậy?- hắn hỏi, giọng khá hoang mang.
- Nó sao? Em chỉ nhuộm thôi mà.- nó cầm một lọn tóc lên, nói.
-....- hắn không nói gì chỉ đứng nhìn nó.
- Anh ngồi xuống đi em có chuyện muốn nói.- nó nói.
- Có chuyện gì sao?- hắn vừa ngồi xuống chiếc sofa đối diện nó vừa nói.
- Là chuyện hôn ước....
- Anh nghĩ chuyện này đã giải quyết xong rồi mà. Anh...
- Nghe em nói đi!- nó cắt ngang lời hắn, giọng có phần hơi bực.
- Em nói đi.
- Em không muốn huỷ hôn!- nó nói, giọng nghiêm túc.
- Tại sao? Lúc trước là em muốn như vậy mà... Nếu do hai bên gia đình thì chiều nay khi gặp mặt anh sẽ nói rõ ràng. Em không cần gượng ép bản thân đâu.- hắn nói, giọng nghiêm túc không kém.
- Không phải lý do hai bên gia đình! Chỉ là em không muốn huỷ hôn.
- Nhưng....
- Đúng là lúc trước em có nói muốn huỷ hôn nhưng lúc đó em không được bình tĩnh... Vì quá bướng nên mới...
- Thôi được rồi... Em không cần nói gì nữa... không huỷ hôn nữa là được đúng không?- hắn nói, nở một nụ cười nhẹ nhàng.
- Anh....
- Thôi không nói chuyện này nữa! Mọi chuyện giải quyết rồi. Em lại đây!- hắn nói với chất giọng ấm áp.
Nghe hắn gọi, nó đi đến ngồi bên cạnh hắn. Nhẹ nhàng vuốt mái tóc của nó, hắn hỏi:
- Sao lại nhuộm tóc?
- Em muốn thay đổi bản thân thôi.- nó hờ hững nói, nở một nụ cười đầy khó hiểu.
- Thay đổi? Để làm gì? Làm theo ý muốn của bản thân không phải tốt hơn sao?- hắn hỏi.
- Ý muốn của em là như vậy mà.- nó lại nở nụ cười khó hiểu đó, nói.
- Vậy là được rồi...- hắn nói, ôm nó vào lòng.
Đáp lại cái ôm của hắn, nó thì thầm:
- Chuyện lúc trước...em xin lỗi.
- Không sao... chuyện qua rồi. Đừng nhắc lại nữa...nhé!
- Vâng...

> Trụ sở bang A&D, Pháp:

- Mày có biết tại sao mày lại ở đây không?- giọng của Bin lạnh lẽo vang lên.
- Mày là ai? Sao lại bắt tao?- tên khốn Vũ Hoàng hỏi với giọng yếu ớt, trên người chằng chịt vết thương.
- Hừ... mày còn hỏi à?- Bin nhếch mép khinh bỉ, nói, quăng một xấp hình ra trước mặt tên khốn đó.
Tên khốn đó thấy xấp hình thì mặt cắt tái xanh như tàu lá chuối, người run lên bần bật.

- Sao mày đã nhớ ra chưa?- Bin hỏi với giọng đầy khinh bỉ, gương mặt dễ thương ngày nào giờ đã thay bằng gương mặt đầy sát khí.
- Ma...mày mu...muốn gì? Mà...mày biết ta...tao là...là ai...không mà..mà dám đụng đến?- tên khốn đó sợ hãi hỏi với giọng lắp bắp nhưng vẫn cố tự cao về mình.
- Mày là ai tao đ*** cần biết. Tao chỉ biết là mày dám gài bẫy chị tao. Mày thử nghĩ xem tao sẽ làm gì mày đây hả thằng ch*?- Bin nói, giọng đầy nguy hiểm.
- T...tao... khô...không....
- Chắc là không biết đâu nhỉ? Vậy để tao nói luôn cho mày biết luôn...tất cả những đứa nào dám đụng đến chị tao... kết cục của nó chỉ có... CHẾT!
Tên khốn đó nghe xong người run còn mạnh hơn, mặt tái còn tái hơn cả lúc nãy. Và rồi....

"AAAAAAAAAAAA...." tiếng hét thất thanh của tên khốn Vũ Hoàng vang vọng khắp một khu của trụ sở. Nhưng mọi chuyện cũng nới chỉ bắt đầu thôi... tên khốn đó còn phải bị dày vò cho đến khi hắn chạm đến đáy của tuyệt vọng, tên khốn nạn đó phải cảm thấy sống cũng không bằng chết.

End chap.

P/s:
Mọi người có thích tính cách bây giờ của hai nhân vật chính không? Cho mình ý kiến nhé!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status