Thiên thần lạnh lùng mang gương mặt của ác quỷ

Chương 69


• 4:30 pm

" Cạchh!"
Cửa phòng làm việc bật mở, nó bước ra ngoài, gương mặt lộ rõ sự mệt mỏi. Nó vừa mới hoàn thành xong công việc bên Mỹ gửi qua. Vươn vai một cái, nó di chuyển vào phòng tắm để chuẩn bị dự bữa ăn tối của hai bên gia đình.

30' sau

Nó rời khỏi phòng tắm, trên người là chiếc đầm đen xoè ngang gối, phần eo có một bông hoa được đính bằng pha lê, chân mang đôi cao gót 5 phân của Charles & Keith màu trắng, trên cổ đeo sợi dây chuyền mà mẹ nó để lại cho nó. Mái tóc được xoã tự nhiên. Xách chiếc túi Gucci Sylvie lên, nó rời khỏi phòng.
Nó vừa ra khỏi cửa phòng thì gặp hắn cũng vừa mới ra khỏi phòng. Hắn mặc chiếc áo thun trắng đơn giản, khoác ngoài chiếc áo sơmi caro đen đỏ, kết hợp với quần jeans đen rách gối, chân mang đôi Nike trắng đen. Mái tóc undercut được vuốt keo chỉnh chu.

- Chuẩn bị xong rồi sao?- hắn hỏi nó.
- Vâng.
- Vậy đi nhé?
- Vâng.

Về thế là sau cuộc hội thoại ngắn ngủi, hắn và nó xuất phát đến nơi mà người đàn ông mà nó từng gọi là ba cùng với người phụ nữ xa lạ và con của bà ta ở.

Sau 15' lái xe, hắn và nó đã có mặt tại nơi mà nó từng coi là nhà.
Bước vào với tâm trạng không mấy vui vẻ, lẽ ra nó không nên nhận lời mới phải. Mặt bỗng đanh lại khi thấy người đàn ông trước trước cửa. Là người đàn ông đó, người mà không muốn gặp nhất bây giờ lại đang đứng trước mặt nó với gương mặt tươi cười.

- Hai con đến sớm vậy?- ba nó vui vẻ nói.
- Vâng. Con chào bác.- hắn lên tiếng, giọng tuy lạnh nhưng vẫn lễ phép.
- Ừ. Hai con mau vào đi!- ba nó.
- Vâng.- hắn đáp, sau đó quay qua nó, nói:
- Băng, vào thôi em.
Nó không đáp, cũng không có ý định đi vào, mặt đanh lại, hai tay siết chặt khiến móng tay đâm vào da chảy máu. Thấy nó như vậy, hắn biết ý nên nói:
- Bác cứ vào trước đi ạ! Cháu và Thiên Băng sẽ vào sau.
- Vậy được, ta vào trước. Hai đứa cứ từ từ vào cũng được.- ba nó nở cụ cười hiền hậu nói, sau đó vào trong trước.

- Băng! Em sao vậy?- hắn hỏi nó ngay sau khi ba nó rời đi.
- Không sao hết.- nó trả lời, giọng lạnh băng.
- Như vậy mà không sao?- hắn cầm tay nó lên, hỏi, giọng khó chịu.
- Ngoài da thôi!- nó nói, ánh mắt lờ đi chỗ khác.
- Haizz... Giờ muốn vào không?- hắn thở dài một cái rồi hỏi.
Nó không trả lời chỉ lắc đầu.
- Vậy anh vào nói với mọi người em không khoẻ rồi đưa em về nhé?- hắn hỏi.
Nó lại tiếp tục lắc đầu.
- Chứ sao giờ?- hắn hỏi.
- Không biết!

( Chị tỉnh thấy sợ luôn)

- Có vào hay không đây?- hắn bất lực hỏi nó.
- Có.- nó sau một lúc suy nghĩ lên tiếng.
- Vậy vào thôi!- hắn nói, tay nắm lấy tay nó cùng đi vào.

Vào trong phòng khách, nó thấy ba hắn và ba nó đang ngồi nói chuyện,nó lễ phép lên tiếng chào ba hắn:
- Chào bác ạ.
- Con bé này! Đã dặn là cứ gọi ta là ba đi mà! Cứ gọi bác hoài vậy hả.- ba hắn nói, giọng trách móc.
- Xin lỗi bác. Do cháu không quen.- nó nói, nở một nụ cười khó hiểu.
- Lại bác rồi... Từ này phải gọi ta là ba nhiều hơn để quen nha con!- ba hắn nói, nửa đùa nửa thật.
- Vâng.- nó trả lời, miệng vẫn nở nụ cười khó hiểu ấy.
- Thôi hai con vào đây ngồi đi!- ba hắn nói.
- Vâng.- hắn và nó đồng thanh.

Nói xong hắn kéo tay nó ngồi ngay cạnh mình trên chiếc ghế đối diện ba nó. Và thế là cuộc trò chuyện giữ ba nó, ba hắn và hắn diễn ra. Nó ngồi im không nói một lời nào, ngồi nhìn gương mặt tươi cười của người đàn ông mà nó hận nhất khiến nó không tài nào chịu được, vì muốn không nhìn thấy mặt của ông ta nữa, nó lên tiếng hỏi:
- Bác trai! Bác gái đâu rồi ạ?
- Lại là bác trai... Hỏi lại ta xem nào!!- ba hắn giả vờ giận dỗi, nói.
- Cháu thật sự không quen... Cháu xin lỗi.- nó nói.
- Thì phải gọi đi cho quen chứ con.- ba hắn nói.
- Ba, đừng làm khó em ấy nữa. Mẹ đâu ạ?- hắn lên tiếng giúp nó.
- Ba biết rồi, ba chỉ đùa chút thôi... Mẹ con đang ở bếp nấu bữa tối đó!- ba hắn.
- Vậy cháu vào giúp bác.- nó.
- Được đó, dù gì ở đây bọn ta toàn nói chuyện của đàn ông con sẽ không thích. Con vào bếp vừa giúp mẹ vừa tâm sự cho vui.- ba hắn.
- Dạ.- nó nói, sau đó đứng dậy đi vào bếp.

Nó bước tới trước bếp, đang định tiến đến phụ mẹ hắn thì hình ảnh mẹ kế nó hiện lên trước mắt nó khiến nó đứng khựng lại, mặt trở nên vô cảm hơn.

- Thiên Băng, sao con lại đứng đó?- mẹ hắn lên tiếng hỏi khi thấy nó đứng bất động ở trước bếp mà không nói tiếng nào.
- Cháu vào để phụ mọi người ạ.- nó khẽ giật mình rồi lấy lại bình tĩnh, nói.
- Lại cháu rồi. Mà thôi không sao... chắc con chưa quen thôi... Muốn giúp mọi người thì mau vào đây đi con.- mẹ hắn nói.
- Vâng.
Nó nói xong, bước vào đeo chiếc tạp dề vào, buộc tóc lên và bắt đầu phụ giúp nấu nướng.

- Kỹ năng nấu ăn của con rất tốt đó nha!- mẹ hắn lên tiếng khen ngợi khi đang đứng cạnh nó rửa rau.
- Do cháu có học qua thôi ạ.- nó.
- Thằng Quân nhà bác quả là có phúc đó.- mẹ hắn nói.
Nó không nói gì chỉ cười nhẹ, nhưng lại là nụ cười đầy khó hiểu lúc nãy.

- Ba! A đây là... Cháu chào bác, em chào anh!- giọng của một cô bé từ phòng khách vọng vào.
- Giới thiệu với anh, với cháu. Đây là con gái thứ của tôi. Anh Thy đây là Chủ tịch của tập đoàn Trần Nguyễn, còn đây là Thiên Quân, anh rễ tương lai của con đó.- ba nó nói.
- Sau này mong bác và anh hãy yêu thương chị ấy thật nhiều ạ!!- Anh Thy nói.
- Tất nhiên rồi cháu!- ba hắn nói.
- À anh có quen biết ai có con trai không giới thiệu cho con bé giúp tôi đi chứ con bé cứ ở trong nhà miết tôi sợ nó không tìm được bạn trai mất.- ba nó nói, nửa thật nửa đùa.
- Ba này...
- Quen thì tôi quen nhiều đó nhưng còn phải chọn lọc nữa. Nhưng tôi nghĩ cứ để mọi chuyện tự nhiên sẽ tốt hơn.- ba hắn cười rồi nói.
- Anh nói cũng đúng, nghe anh vậy. Haha...

Nãy giờ cuộc đối thoại diễn ra ở phòng khách đều được nó nghe cả. Mặt nó tối sầm lại, tay cầm dao xắt hành trong vô thức.

- Băng! Con cắt vào tay rồi kìa!- mẹ hắn la lên, giọng hốt hoảng.
- Cháu không sao, vết thương nhỏ thôi ạ.- nó vừa nói, vừa cái ngón tay đang chảy máu lên xem xét.
- Vậy mà nói không sao! Vết cắt sâu thế này mà!- mẹ hắn nói, nhìn tay nó với vẻ mặt xót xa.
- Có chuyện gì mà giọng chị nghe có vẻ lo lắng quá vậy?- mẹ kế nó đi tới, hỏi.
- Chị nhìn xem, con bé cắt vào tay sâu như vậy mà nói không sao này.- mẹ hắn.
- Trời ơi Thiên Băng, sao con bất cẩn quá vậy?- mẹ kế nó lo lắng hỏi, tay cầm lấy tay nó xem xét.
- Không sao!- nó giật tay lại, mặt biến sắc hẳn đi, nói va giọng lạnh lùng.
- Để dì đi lấy bông băng cho con.- mẹ kế nó nói rồi chạy đi lấy bông băng.

Sau khi mẹ hắn giúp nó băng lại tay xong, mẹ hắn nói:
- Con ra kia ngồi nói chuyện với mọi người đi, việc còn lại để ta và dì làm cho.
- Cháu không sao, bị đứt tay có tý thôi mà!
- Nhưng...
- Cháu không sao thật! Nhiều người làm sẽ nhanh hơn không phải sao bác!
- Vậy con phải chú ý vết thương nhé!
- Vâng.

• 6:00 pm

Nó vừa bày món ăn cuối cùng lên bàn đánh dấu cho việc nó với mẹ hắn và mẹ kế nó đã nấu xong bữa tối.

- Mọi người vào ăn tối nào! Bữa tối nấu xong rồi.- mẹ hắn nói với mọi người ở phòng khách.
- Được.

Và bữa ăn tối diễn ra trong sự vui vẻ giữa hai bên gia đình, cho đến khi ba nó nói với nó:
- Thiên Băng này, tuần sau Anh Thy sẽ chuyển vào lớp của con học, có gì con nhớ giúp đỡ em nhé!
Không khí bỗng trở nên căng thẳng lạ thường, ánh mắt nó trở nên lạnh lẽo hơn, tay cấu chặt vào chiếc váy. Mất một lúc lấy lại bình bĩnh, nó lên tiếng, giọng lạnh đến đáng sợ:
- Vâng.
Bữa ăn lại tiếp tục diễn ra, vẫn là tiếng nói cười của mọi người nhưng lại có cảm giác căng thẳng hơn chứ không giống như lúc nãy. Bữa ăn diễn ra cho đến 7 giờ thì kết thúc. Mọi người hiện giờ đang tập trung ở phòng khách để trò chuyện.

- Hai đứa dạo này sao rồi?- mẹ hắn lên tiếng hỏi hắn và nó.
- Ổn ạ.- hắn trả lời.
- Thiên Băng, Thiên Quân nhà ta có bắt nạt con không?- mẹ hắn hỏi tiếp.
- Không ạ. Anh anh ấy rất tốt.- nó nói.
- Nó mà bắt nạt con thì cứ nói với ta ta sẽ xử lý nó cho con.- mẹ hắn nói, giọng chắc nịch.
- Vâng.- nó nói sau đó nở một nụ cười nhẹ.
- Không biết con hay Băng mới là con ruột của mẹ đây?- hắn bất bình lên tiếng.
- Con bây giờ hết quan trọng rồi nhé! Mẹ giờ chỉ có Thiên Băng thôi.- mẹ hắn vừa nói vừa một cách đầy nguy hiểm.
- Hahaaaa...- câu nói của mẹ hắn khiến cho mọi người (-nó, hắn) phải bật cười.
Mặt hắn tối sầm lại, từ khi nào mà mẹ hắn coi nó còn quan trọng hơn cả hắn vậy? Bất công mà! Sau khi câu nói của mẹ hắn thốt ra hắn ngồi im suốt cả buổi, hắn chỉ lên tiếng khi có người hỏi đến còn khi không ai hỏi đến, hắn người im như thóc, và ngồi nghịch chiếc điện thoại của mình.

• 8:00 pm
Nó và hắn chào mọi người rồi ra về, ngồi trên xe không ai nói với nhau một lời nào. Không khí trở nên thật âm u và lạnh lẽo, cho đến khi... nó đột nhiên nở một nụ cười, một nụ cười rất tươi, không một chút giả tạo.

- Em cười cái gì vậy?- hắn hỏi nó, giọng khó hiểu.
- Chỉ là em nhớ lại những lời mẹ anh nói thôi.- nó nói, miệng vẫn còn nở nụ cười vui vẻ.
- Vui lắm sao? Mẹ anh giờ coi em còn quan trọng hơn anh nữa.- hắn nói, gương mặt không mấy vui vẻ.
- Do cách ăn ở của anh.- nó nói, gương mặt tỉnh bơ.

"Kíttttt!!"

Tiếng bánh xe cọ xát trên mặt đường tạo nên một âm thanh chói tai. Hắn đang chạy rất nhanh tự nhiên lại thắng gấp khiến nó điên tiết quát:
- ANH BỊ ĐIÊN HẢ?
- Không có!- hắn nói, trưng cái vẻ mặt tỉnh bơ như mình không hề có tội gì ra nhìn nó.
- Chứ sao anh đang chạy mà thắng lại vậy?- nó khó chịu hỏi.
- Cho em không cười anh nữa.- hắn nói.
- Điên...- nó nói nhỏ trong miệng đủ cho mình nó nghe.
- Em vừa nói gì?- hắn không nghe được nó nói gì nên hỏi lại.
- Không có gì hết! Anh mau lái xe về đi!- nó nói, giọng bực tức.
- Được rồi.- hắn cười nhẹ một cái rồi nói. Sau đó lại lái xe trở về nhà.

Sau 10' với không khí u ám trên xe, cuối cùng nó và hắn cũng về tới nhà. Xe vừa dừng nó đã nhanh chóng xuống xe và bỏ về phòng mặc cho hắn đang lẽo đẽo theo sau lưng mình.

"RẦMM!"

Xém chút nữa thì hắn bị cái cửa đập vào mặt cũng may hắn dừng lại kịp. Cho chừa cái tội lẽo đẽo sau lưng chị nhé!

- Nè! Tý nữa là cái cửa đập vào mặt anh rồi kìa!- hắn la lên, gương mặt đầy tức tối.
-....- không một tiếng hồi đáp.
- Nè! Em....- hắn đang định la lên gì đó thì bỗng nhiên dừng lại.
Hắn vừa nhớ ra một điều là phòng nó là phòng cách âm có la cỡ mấy nó cũng không nghe. Xém tý nữa là anh tốn công, tốn sức ngồi la rồi nhé.

- Em được lắm! Chờ đó!- hắn vừa trở về phòng vừa lầm bầm trong miệng.

• 9:00 pm

Hắn mở cửa phòng nó, bước vào với ly sữa trên tay, đưa mắt nhìn một vòng xung quang phòng, không thấy bóng dáng nó, hắn biết chắc là nó đang ở trong phòng làm việc.
Đi vào phòng làm việc, hắn thấy nó đang ngồi làm việc với laptop,, gương mặt lộ rõ sự mệt mỏi, hai mắt thì đỏ lên.

- Em uống sữa đi rồi làm tiếp!- hắn đặt ly sữa lên bàn rồi nói.
- Không muốn uống.- nó nói, mắt vẫn không rời khỏi màn hình máy tính.
- Không muốn cũng phải uống! Bữa tối em ăn rất ít đó.- hắn nói, trán nhăn lại tỏ vẻ không hài lòng.
- Em không thích sữa!- nó chuyển hướng sang nhìn hắn, giọng nói có vẻ khó chịu, nó nói.
- Tại sao?
- Nó ngọt.
- Cố uống một chút thôi.- với giọng nài nỉ, hắn nói.
- Em không uống được mà.
- Lúc trước em vẫn uống đó thôi!
- Thôi được rồi! Lát em uống.- nó bất lực, nói.
- Nhớ đó! Bây giờ anh ra ngoài có chút chuyện. Em làm việc vừa phải thôi, ngủ trước 12 giờ đó.- hắn dặn dò nó.
- Vâng.
- À mà Băng! Em gỡ kính áp tròng ra đeo kính thường đi. Mắt đỏ lên hết rồi kìa!- hắn vừa nói vừa đưa chiếc kính vừa lấy gần đó cho nó.
- Vâng.- nó nói, tay cầm lấy chuếc kính từ tay hắn.
- Ngoan lắm! Xíu nhớ uống sữa rồi ngủ sớm đó, giờ anh đi đây.- hắn xoa đầu nó rồi nói, sau đó rời đi ngay.

Cố gắng uống hết nửa ly sữa mà hắn đưa cho nó lại tiếp tục vùi mình vào công việc.

• 1:30 am

Hắn quay trở về nhà trong trạng thái cạn kiệt sức lực. Lê thân xác rả rời trở về phòng nhưng vừa tới cửa phòng hắn lại chuyển hướng đi qua phòng nó.
Mở cửa vào phòng, không nhìn thấy nó ở trên giường mặt hân bỗng dưng biến sắc hẳn đi, mặt tối sầm lại, di chuyển về phía phòng làm việc của nó.

- Thiên Băng! Tại sao giờ này còn chưa ngủ?!- hắn gắt lên khi thấy nó vẫn còn dán mắt vào cái laptop và đống tài liệu kia.
- Em chưa làm xong...- nó khẽ giật mình, sau khi lấy lại bình tĩnh nó mới trả lời.
- Anh dặn em sao? Em trả lời sao mà giờ còn ngồi đây?- hắn hỏi nó, giọng cáu gắt.
Nó im lặng không trả lời.
- Có biết là mới bệnh xong không?- hắn lại hỏi tiếp, giọng không kém lúc nãy là bao.
Nó lại im lặng, không trả lời.

"RẦMMM!"

Cánh cửa bị hắn đóng lại một cách thô bạo, hắn vừa mới rời phòng nó, cơn bực tức trong người ngày một lớn hơn. Sao nó không chịu nghe lời vậy nhỉ? Thật cứng đầu mà!

"Giận?!"

Nó sau một hồi suy nghĩ cật lực, cuối cùng nó cũng chịu đứng lên rời khỏi phòng, rời bỏ cái đống công việc chồng chất kia đi qua phòng hắn.

Nó vừa mở cửa phòng hắn thì đã thấy hắn đang ngồi chễm chệ trên giường chơi game.
Nó bước vào phòng, cất tiếng gọi:
- Ken...
Hắn đang chăm chú chơi game kèm theo đang đeo headphone nên không nghe tiếng nó gọi và cũng chẳng biết sự hiện diện của nó ở trong phòng. Thấy hắn chả để ý gì tới tiếng gọi của mình, nó kiên nhẫn gọi lần nữa:
- Ken...
-......- hắn vẫn dán mắt vào game, không biết gì hết.
- Anh Ken!- nó lúc này sắp hết kiên nhẫn, gằn giọng.
-......- anh Ken chưa hề hay biết gì cả vẫn chơi game.
Nó bực bội, bước tới trước mặt hắn, tay giựt lấy cái máy mà hắn đang chơi. Còn hắn, đang chơi sắp thắng rồi thì bỗng dưng bị giựt điện thoại, bực bội nói:
- Trả anh!
- Không!
- Nhanh!
- Không!
- Tại sao?
- Không thích!
- Giờ em muốn gì?
- Không gì hết!
- Vậy trả đây!
- Không!
- Tuỳ em.

Hắn nói xong nhảy xuống giường chạy đi tìm cái điện thoại khác và tiếp tục chơi game. Nó thì tất nhiên tức đến nỗi hiện rõ ra mặt. Bực bội đi ra chỗ hắn ngồi, giựt phăng luôn cái điện thoại hắn đang cầm.
- Gì nữa?- hắn nhăn nhó hỏi nó.
- Giờ muốn gì?- nó khó chịu hỏi.
- Chơi game.- hắn trả lời tỉnh bơ.
- Không cho chơi.- nó bực bội nhưng vẫn không kém phần lạnh lùng nói.
- Ok. Tuỳ em. Anh đi ngủ.- hắn bất lực nói, xong chui ra giường trùm chăn kín mít và ngủ.

Còn nó, nó đứng đó với ba đường hắc tuyến chảy dài trên mặt, u ám không tả nổi.

Nó ngồi ngẫm nghĩ một hồi thì mới sực nhớ ra điều gì đó sau đó bỏ ra ngoài luôn.
Nó bước về phòng gương mặt có chút gì đó thay đổi, suy nghĩ một hồi nó lại lết xác qua phòng hắn.
Hắn lúc này đã ngủ rồi, nó thấy vậy liền lôi chăn của hắn ra, sau đó chui vô nằm kế hắn, lấy tay chọt chọt vào má hắn, phá hắn không cho hắn ngủ.

( Hình tượng cold girl mà em tốn công xây dựng lên cho chị nay còn đâu?)

Hắn đang ngủ thấy có gì đó nhột nhột trên mặt, mở mắt ra thì thấy trước mặt mình là gương mặt nó và cái bàn tay ngứa ngáy đang chọt chọt trên má mình, đưa tay nắm lấy cổ tay nó, cất giọng lạnh lùng:
- Để yên anh ngủ!

Nó chẳng thèm quan tâm gì đến lời nói của hắn, vẫn tiếp tục lấy tay kia chọt tiếp. Hắn bực bội thả tay nó ra và quay người về phía khác ngủ. Nó vẫn không từ bỏ, ngồi dậy và bò qua phía hắn quay mặt tiếp tục công cuộc phá giấc ngủ của hắn.
Hắn lúc này tức lắm rồi, mở mắt ra nhìn nó.

(Đang mệt còn gặp chị nữa😅)

Thấy công việc phá giấc ngủ của hắn đã thành công, nó cất giọng nhẹ nhàng, chất giọng không lạnh mà cũng không ấm hỏi hắn:
- Giận?
- Không!
- Thật?
- Ừ.
Nghe hắn trả lời xong nó rời khỏi giường tiến về phía cửa và rời khỏi phòng.

"RẦMMM!"

Nó đóng cánh cửa bằng tất cả sức lực của mình khiến cho tiếng cửa vang lên một cách đầy khó chịu làm cho hắn cũng phải giật mình.

"Gì?! Giận mình?!"

Hắn thấy nó giận ngược lại mình thì lại tò tò chạy theo nó qua phòng. Đứng trước phòng nó, hắn vừa gõ cửa vừa gọi:
- Ice mở cửa cho anh.
-......- im lặng không có tiếng trả lời.
Hắn tiếp tục gõ cho đến lần thứ n thì nó mới chịu ra mở cửa, mặt mũi thì đầy sát khí.
- Sao anh gọi nãy giờ em không mở cửa vậy?
- Ngủ tiếp đi!- nó nói câu chẳng mấy liên quan.
- Không ngủ nữa.- hắn nói.
- Không ngủ nữa thì đi kiếm gì chơi đi! Em đi ngủ!- nó nói, giọng xua đuổi.
- Em đi với anh!
- Không thích!
- Không thích cũng phải thích. Đi theo anh.- hắn nói xong cầm tay nó kéo đi.
Nhưng chưa kịp kéo nó ra khỏi phòng thì hắn đã bị nó tặng cho cú đá trời giáng ngay chân khiến hắn giật mình buông tay. Nhân cơ hội đó, nó đóng cửa một cái khiến cái cửa muốn rụng khỏi cái bản lề.

- Nè sao em đá anh mạnh vậy?- hắn ngồi ôm cái chân, xuýt xoa, trách nó.
-......- im lặng là sự hồi đáp của nó.

( Phòng cách âm mà anh! Chị ấy có nghe gì đâu!)

Hắn cố gắng mở cửa phòng nó nhưng không được. Hình như nó đổi mật khẩu cửa rồi.

"Em giỏi lắm!"

Đứng suy nghĩ một rồi quay trở về phòng mình, lục lọi tìm gì đó, 5' sau hắn đi đến trước phòng nó trên tay là 1 chiếc chìa khoá.
Mở khoá được phòng nó, hắn bước vào thấy nó nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, có lẽ nó đã ngủ rồi. Hắn thấy vậy liền chui lên giường nó, ôm nó vào lòng và chuẩn bị ngủ.

- Gì vậy? Thả em ra!- nó nói với giọng lạnh lùng, vừa nói vừa đẩy hắn ra.
- Không!- hắn vẫn ôm chặt lấy nó, nhất quyết không chịu thả ní ra.
- Thả ra không?- nó hỏi giọng lạnh lùng, tay không còn đẩy nữa.
- Cho anh ôm chút đi.- hắn nói, giọng nhẹ nhàng.
- Không!
- Tại sao vậy?- hắn nói.
- Không thích! Tránh ra!- nó nói, lại bắt đầu đẩy hắn ra.
- Nằm im đi! Anh ôm một chút rồi thả! Anh đang mệt lắm không đủ sức mà đôi co với em nữa đâu.- hắn nói, giọng đầy sự mệt mỏi.
Nghe hắn nó nói vậy nó liền nằm im, không động đậy gì nữa. Hắn nói nó mới để ý, mặt hắn biểu hiện đầy sự mệt mỏi, cái ôm của hắn khi giữ nó cũng không chặt như mọi bữa. Hắn đang thật sự rất mệt! Nếu đã mệt vậy tại sao không lo đi nghỉ ngơi đi mà lại đi dây dưa với nó làm gì? Hắn cũng phải lo cho bản thân đi chứ.


-Ice....Ice... Em sao vậy?- hắn lo lắng gọi nó.
Nó giật mình thoát khỏi giấc ngủ, mồ hôi nhễ nhại, hơi thở gấp gáp. Sau vài phút lấy lại tinh thần, nó nhẹ nhàng nói:
- Em không sao, chỉ mơ thấy chuyện không vui thôi. Xin lỗi vì làm anh tỉnh giấc.
- Không sao! Em mau ngủ tiếp đi.- hắn nói.
- Cứ mặc em, anh ngủ tiếp đi.
- Đợi em ngủ rồi anh ngủ!- hắn nói, tay vuốt ve mái tóc nó.
- Anh mệt mà, ngủ đi, kệ em.
- Anh không sao. Ngoan, ngủ đi.- hắn nói, tay vẫn cứ vuốt ve mái tóc nó.
Nó không nói gì nữa, nhắm mắt lại và từ từ chìm vào giấc ngủ. Sau khi chắc chắn nó đã ngủ say hắn cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.

• 1 tuần sau:
• Thứ 3, 5:00 am
Nó bước ra ngoài với bộ đồ thể thao hiệu Puma, đeo tai nghe lên và bắt đầu chạy bộ. Đã lâu rồi nó không vận động lại, hôm nay nó phải chạy bù cho những tháng ngày bận rộn không có thời gian vận động.
Nó dừng chân ở một công viên cách khá xa nhà, lau đi những giọt mồ hôi, uống hết bình nước, ngắm nhìn khung cảnh yên bình, trong xanh của thành phố, đã lâu lắm rồi nó mới có thời gian ngồi lại ngắm nhìn khung cảnh của thành phố. Nán lại công viên khoảng 15', tận hưởng được không khí tươi mới của sáng sớm, nó sải bước chạy về nhà.
Về tới nhà cũng đã là 6 giờ hơn nó lên lầu tắm rửa, thay đồ rồi sau đó xuống bếp chuẩn bị bữa sáng. Nhưng vừa mới bước chân tới bếp thì nó thấy Ari đã chuẩn bị bữa sáng xong rồi.

- Chị Băng, hôm nay chị trở lại trường học phải không ạ? Chị ngồi xuống ăn sáng rồi hẳn đi nhé?- Ari thấy nó, vui vẻ nói.
- Sao em nấu sớm vậy?- nó hỏi, giọng khá lạnh.
- Em nghe hôm nay hai anh chị trở lại trường nên em cố tình dậy sớm hơn một chút để chuẩn bị bữa sáng cho anh chị đó ạ.- Ari nói, nở một nụ cười tươi rói.
- Ừm.
- Anh Ken bảo là sẽ ăn sau nên chị cứ ăn trước đi nhé!- Ari nói.
- Chị không ăn, em ăn đi.- nó nói, sau đó chuẩn bị rời đi.
- Dạ.- Ari nói, giọng có vẻ khá buồn.
- Chị ăn một chút vậy.- nó có vẻ nhận ra được vẻ buồn bã trong giọng nói của Ari nên thay đổi ý định, bỏ balo trên vai xuống và tiến vào bàn ăn.
- Vâng ạ.- Ari vui vẻ nói, tâm trạng khác hẳn lúc nãy.

Sau khi ăn được 2/3 bữa sáng, nó dọn dẹp và bắt đầu đi học. Trước kho đi nó có dặn với Ari là nó sẽ đi trước nên không cần gọi cho nó.

Sải bước trên con đường tấp nập người, nó vừa đi vừa tranh thủ ngắm khung cảnh của thành phố. Đột nhiên nó dừng lại trước một con hẻm vắng, nó nghe có tiếng kêu cứu của ai đó vọng ra từ hẻm.

- Anh là ai? Mau thả tôi ra!- cô gái nói với giọng sợ hãi.
- Cô em đừng sợ, ngoan ngoan với anh một tý rồi em muốn gì cũng được.- tiếng của một tên với chất giọng đầy nguy hiểm và điệu cười khả ố vang lên.
- Tôi không quen anh, mau tránh ra.- cô gái hét lên trong sợ hãi, dùng mọi sức lực đẩy tên lưu manh kia ra.
- Con nhỏ này! Tao nhẹ nhàng không muốn muốn tao dùng bạo lực à!- tên đó một tay giữ chặt lấy tay cô gái, một tay giật chiếc áo sơmi trên người cô gái, chiếc áo sơmi mỏng manh bị tác dụng một lực mạnh nên bị bay đi vài chiếc cúc áo, một số chỗ còn bị rách.

- Aaaaaa...- cô gái hét lên, tay còn lại cố gắng che chắn những gì cần che.
- Cô em cứ việc la hét, chẳng có ai tới cứu cô em đâu.- tên đó nói, mặt hiện rõ vẻ gian xảo, nhìn cô gái đó với ánh mắt thèm thuồng.
- Anh mau tránh ra! Nếu không....
- Nếu không thì sao? Cô em định làm gì anh? Hử...?- tên đó hỏi, tay đưa tới gần người cô gái.

- Áaaaaaaaa....- tiếng tên lưu manh vang lên thất thanh, cánh tay của hắn vừa bị ai đó bẻ ngược ra sau.

- Chị Thiên Băng!- giọng cô gái lúc nãy vang lên, vừa ngạc nhiên vừa xen lẫn vui mừng.

- M* nó! Mày là đứa ch* nào? Sao dám xen vào chuyện của tao?- tên đó dù đau nhưng vẫn dở được giọng lưu manh ra nói chuyện với nó.
Nó không thèm nói gì, mặt không cảm xúc, tác dụng một lực mạnh hơn vào tay tên đó.
- Ch* chết! Mày có thả tao ra hay không?- tên đó vẫn giữ chất giọng lưu manh nói với nó.

"Rắcc! Rắcc!"
Tiếng xương đang gãy vang lên, đúng vậy, nó vừa mới bẻ gãy gãy tay của tên lưu manh. Nó hất tên đó ngã xuống đất sau đó dần dần tiếng đến gần tên đó. Tên đó với bàn tay bị biến dạng đang nằm quằn quại ở dưới đất, rên la thảm thiết.

- Vừa nãy còn mạnh miệng chửi tao mà? Sao không chửi tiếp đi?- nó nói, chất giọng lạnh lẽo, ánh nhìn đầy chết chóc.
- Mày...
- Tao sao?
- Tao cho mày chết!- tên đó rút ra một con dao và lao về phía nó.
Nhờ kinh nghiệm học võ và thực chiến nhiều năm, nó nhanh chóng né được mũi dao của hắn, nhưng không may thay, chiếc dao bị sượt qua tay áo nó khiến cho tay áo khoác lẫn áo sơmi của nó bị rách, tay bị trầy một đường khá dài.

- Dao cũng sắc nhỉ?- nó nói, mắt nhìn vào vết cắt mà dao vừa đi qua, nở một nụ cười ác quỷ.

" Kenggg!!"

Chiếc dao trên tay tên đó rơi xuống đất, nó tung một vài đòn Karate ra thì đã hạ tên kia đo ván. Đá chiếc dao ra xa, nó lấy điện thoại ra và gọi cho đàn em của mình.

- Chị Băng, em cảm ơn chị vì đã cứu em!- cô gái đó nói, giọng đầy cảm kích.
- Thôi cái cách gọi thân mật đó đi! Tôi không phải chị cô!- nó nói, giọng lạnh lùng, mặt đanh lại.
- Em xin lỗi... Nhưng dù thế nào cũng rất cảm ơn chị vì đã cứu em.- cô gái đó, cũng chính là Anh Thy, con riêng của ba nó và mẹ kế nó, nói.
- Tôi thấy chuyện xấu nên ra tay! Không phải vì cô mà tôi mới ra tay, ai tôi cũng sẽ làm như vậy.- nó nói, chất giọng vẫn như cũ sau đó bỏ đi.
- Chị...

Nó rời khỏi con hẻm, đi được một đoạn bỗng dưng nó dừng lại. Quay về phía sau, không có bóng dáng của Anh Thy, mặt nó tối đen lại, bất đắc dĩ quay lại con hẻm đó.
Quả đúng như nó nghĩ, Anh Thy vẫn chưa rời khỏi con hẻm, cô bé đang đứng loay hoay với chiếc áo của mình trong một góc của con hẻm. Nó bước tới gần Anh Thy, quăng chiếc balo của mình xuống đất, cởi áo khoác của mình ra ném qua cho Anh Thy.

- Mặc vào!- nó nói, giọng vô cảm.
- C..cảm ơn chị!- Anh Thy vui mừng, nói. Mặc chiếc áo nó đưa cho xong, cô bé nói tiếp:
- Em sẽ giặt sạch sẽ rồi trả cho chị.
- Không cần! Cứ vứt đi.- nó nói, giọng vẫn như cũ, mắt thì dán vào chiếc điện thoại trên tay, tay thì bấm gì đó trên điện thoại.

Khoảng 5' sau, một chiếc siêu xe dừng lại trước hẻm. Hai người đàn ông to cao bước vào hẻm, cuối chào nó, đồng thanh nói:
- Chào bang chủ! Bang chủ có gì dặn dò ạ?
- Đem tên đó đi!- nó ra lệnh, mắt nhìn về phía tên lưu manh đang nằm dưới đất với bàn tay bị biến dạng.
- Vâng ạ.- hai người đó đồng thanh, sau đó lôi tên đó đi, cuối chào nó và leo lên chiếc xe rời đi.

Nó xách chiếc balo mà mình vừa quăng dưới đất lúc nãy lên, phủi đi đất cát rồi khoác lên vai, sải bước rời khỏi hẻm. Đi tới đầu hẻm, nó dừng lại, nhìn Anh Thy đang đứng ngây ngốc trong hẻm với ánh mắt chán ghét, nó nói vọng vào trong, giọng vừa lạnh lùng vừa như ra lệnh:
- Ra đây.
Anh Thy ngoan ngoãn nghe lời, chạy ra đứng trước mặt nó.
- Tính đứng trong đó đến khi nào?- nó hỏi, giọng lạnh thấu xương.
- Em định gọi cho bác tài xế nhưng không mang theo điện thoại.- Anh Thy nói, giọng lí nhí không dám nói to.
- Đi bộ.- nó nói, giọng lạnh.
- Nhưng...
- Tôi đi với cô.- nó rời đi ngay sau khi nói xong.
Anh Thy sau khi đứng ngây ngốc vài giây cũng chạy theo sau lưng nó.

> Nhà ba nó:

- Mở cửa!- nó nói với Anh Thy, giọng đầy sự chán ghét.
- D..dạ.- Anh Thy nghe lời, bấm mật khẩu cổng.

Cổng biệt thự mở ra, Anh Thy bước vào nhưng nó lại không có ý định đó! Nó xoay lưng chuẩn bị rời đi thì bị tiếng gọi của Anh Thy chặn lại:
- Chị Băng!
Nó không đáp, chỉ xoay lại nhìn cô bé với ánh mắt đầy chán ghét và phiền phức.
- Chị vào thay áo đi! Áo chị lúc nãy vì em mà bị rách rồi.- Anh Thy mở lời.
- Không cần!- nó lạnh lùng đáp, xoay lưng bỏ đi.
- Coi như là thay chiếc áo khoác chị đưa cho em đi được không?- Anh Thy giữ lấy cánh tay nó, nói với giọng níu kéo.
Nó giật tay mình ra khỏi tay cô bé, cất giọng lạnh lùng:
- Tôi không cần!
- Em chỉ muốn báo đáp cho chị thôi mà... Em biết là chị không muốn, nhưng... xin chị hãy vào thay áo đi rồi hẳn đi. - Anh Thy năn nỉ nó.
Nó lạnh lùng nhìn cô bé, sau đó bất đắc dĩ đi vào nơi mà nó không muốn đến nhất. Nhưng biết làm sao, nó mà không vào là Anh Thy sẽ cứ kiếm cớ là báo đáp nó để nói chuyện với nó. Điều đó hoàn toàn không có thể xảy ra được, thà bây giờ dứt điểm luôn còn hơn.

Vào tới trong phòng khách, nó gặp phải hai con người mà nó không gặp nhất. Mặt đanh lại, ánh mắt nhìn hai con người trước mặt với ánh măt đầy thù hận.

- Thiên Băng? Con tới có chuyện gì sao?- ba nó hỏi với giọng ngạc nhiên.
-...- nó im lặng không trả lời, nhìn ba nó với ánh mắt đầy chán ghét và thù hận.
- Ba!
- Anh Thy? Sao giờ này con còn ở đây? Cái áo khoác đó là sao? Sáng con đâu có mặc áo khoác!- ngạc nhiên nối tiếp ngạc nhiên, ba nó thấy Anh Thy ở đây thì tiếp tục hỏi.
- Con gặp chuyện không may trên đường đi học. Chị Băng đã cứu con, cái áo này cũng là của chị ấy. Chị ấy đưa con về đây nên con kêu chị ấy vào thay áo vì áo của chị ấy vì con mà không may bị rách.- Anh Thy giải thích.
- Trời ơi! Vậy con có sao không hả? Ta đã bảo con để tài xế đưa đi mà con không chịu nghe! Giờ xảy ra chuyện này đây!- ba nó lo lắng cho Anh Thy, hỏi han, trách móc này nọ.
- Con không sao mà!- Anh Thy nói.
- Có thật là không sao không con? Có trầy xước gì ở đâu không?- mẹ Anh Thy, cũng là mẹ kế của nó hỏi Anh Thy, giọng lo lắng không kém ba nó.
- Con không sao hết! Chỉ có chị Thiên Băng mới là người đáng lo thôi, chị ấy không may bị dao sượt qua tay.- Anh Thy.
- Hả...? Thiên Băng tay con có sao không? Vết thương có nặng không con?- mẹ kế nó hỏi nó, giọng cũng đầy sự lo lắng.
Chẳng buồn quan tâm đến lời hỏi han của mẹ kế, nó im lặng không trả lời.
- Băng! Con có ổn không?- ba nó hỏi nó, giọng lo lắng.
- Không đến lượt các người lo! Áo đâu đưa tôi thay nhanh! Tôi không có rảnh mà phí thời gian với các người!- nó nói, chất giọng lạnh băng.
- Dạ...ở trên phòng. Chị lên với em đi ạ!- Anh Thy bối rối nói.
Nó không đáp chỉ lẳng lặng đi theo sau Anh Thy.

- Đây ạ! Chị vào phòng thay đi ạ!- Anh Thy nói, tay đưa cho nó chiếc áo đồng phục trường mới tinh.
Nhận lấy chiếc áo, nó vào phòng thay đồ và thay chiếc áo bị rách và dính máu kia ra. Lấy chiếc bảng tên từ áo cũ rồi gắn bảng tên lại ngay ngắn, nó thẳng tay quăng chiếc áo cũ kia vào thùng rác gần đó rồi rời khỏi căn phòng.

Cùng lúc đó Anh Thy cũng vừa thay xong, bước ra với bộ đồng phục giống nó, nhưng có điều áo của Anh Thy là áo tay ngắn và cô bé có mang nơ và đóng thùng đàng hoàng.

- Áo có vừa không ạ?- Anh Thy hỏi khi thấy nó đi ra.
- Ổn.- nó trả lời ngắn gọn, giọng không cảm xúc.
(Thật ra nó mặc áo có hơi chật ở phần ngực, có lẽ là do số đo của nó lớn hơn.)

Khoác balo lên vai, nó bỏ đi xuống lầu. Xuống đó thì bắt gặp mẹ kế nó đang đứng dưới lầu, trên tay là vài cái băng cá nhân. Vừa thấy nó, mẹ kế nó đã lên tiếng:
- Thiên Băng! Dì có lấy vài cái băng cá nhân, con cầm rồi lát nữa dán vào! Đừng để vết thương nặng thêm.
Nó không quan tâm đến những gì mẹ kế nó nói, lướt ngang mẹ kế nó một cách vô tình nhất có thể!

"Giả bộ quan tâm tôi sao? Không cần!"

- Thiên Băng, giờ cũng trễ rồi, con đi chung với em đi! Ba con đang đợi ở ngoài đó.- mẹ kế nó gọi với theo nó, gương mặt lộ rõ nét buồn bã.

Mặc kệ lời gọi, nó không quan tâm, cứ vậy mà đi, ra tới trước cửa, thấy ba nó đã đậu sẵn xe ở ngoài, chán ghét đi ngang qua nhưng lại một lần nữa bước chân nó phải dừng lại vì tiếng gọi của Anh Thy:
- Chị Băng! Chị đi chung với em đi! Chúng ta bị trễ hơn nửa tiếng rồi!

Nó không quan tâm tiếp tục đi tiếp.

- Thiên Băng, con đi chung với ba và em đi!- ba nó nói, giọng nài nỉ.
- Tôi...
Lời nói của nó bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại của mình, nhìn số gọi tới, là hắn, nó nhấc máy, chưa kịp nói gì đã bị hắn quát ầm lên ở bên kia đầu dây:
"Em đi học kiểu gì mà giờ này chưa có ở lớp hả?"

(Hắn đang ở phòng Hội học sinh nên mới to tiếng như vậy. Hắn vừa được Mei báo tin là nó chưa có mặt ở lớp nên giờ hắn mới gọi.)

- Em bận chuyện.- nó trả lời, giọng không còn lạnh như lúc nói chuyện với ba người kia.

"Bận thì cũng phải canh giờ chứ! Hôm nay có bài kiểm tra để xét học lực! Em bắt buộc phải làm nó!"

- Tiết thứ mấy?- nó hỏi.

"Tiết hai! Em còn chính xác 8'29s."

- Vâng.

"Có cần anh đón không?"

- Không cần.

"Vậy thì nhanh nhé!"

- Vâng.

Nó nói xong rồi cúp máy luôn. Hiện tại nó còn 7'56s nếu chạy bộ thì nó sẽ đến kịp, nhưng mà nó vừa phát hiện ra, hôm nay nó mang giày cao gót. Vậy thì sao mà chạy được? Có chạy thì cũng sẽ chậm hơn, sẽ không kịp.

- Chị Băng! Đi cùng em nhé!- Anh Thy mở lời khi thấy nó nghe điện thoại xong.
Nó không nói gì tiến về xe mà ba nó đang cầm lái. Bây giờ thì chỉ còn có cách này là sẽ kịp giờ thôi! Gọi hắn thì không được, hắn đang bận rất nhiều việc! Gọi cho đàn em thì cũng mất đến 5' để họ có thể tới nơi, nó cũng phải mất 5' nữa để đến trường, cũng sẽ trễ giờ nên nó mới chọn cách đi chung với ba nó và em kế.

Thấy nó chịu đi chung, ba nó và Anh Thy vui mừng hết cỡ. Miệng nở nụ cười tươi rói. Trên đường đi ba nó và Anh Thy trò chuyện rất vui vẻ, chỉ có riêng nó là không nói gì, nhìn hai cha con họ với ánh mắt đầy chán ghét và thù hận. Hai con người đó nó thù còn không hết sao lại có thể ngồi mà trò chuyện với họ được.

- Thiên Băng. Dạo này công việc con ổn không?- ba nó hỏi nó.
Nó phớt lờ câu hỏi của ba nó, không trả lời.
Ba nó thấy nó không trả lời thì cũng không hỏi nữa, nỗi buồn hiện rõ ra mặt. Bầu không khí trong xe bỗng trở nên ngột ngạt và lạnh lẽo lạ thường.

Chiếc xe dừng lại trước cổng trường K&Q, nó bước xuống xe, nhìn đồng hồ trên tay, còn 1'37s, chạy lên sẽ kịp. Nó rời đi, trước khi đi nó còn để lại cho ba nó một câu với chất giọng đầy lạnh lùng khiến cho ba nó và Anh Thy buồn bã tột cùng:
- Tốt nhất, đừng dành mấy sự quan tâm thừa thải của mấy cho tôi! Đi mà dành nó cho nhau đi!

Nó chạy hết sức lên lớp mặc cho chân mình đang đau rát lên vì bị cọ xát với giày. Nó vừa bước vào trong lớp cũng là lúc giáo viên vừa lên. Bước về chỗ ngồi, thấy hắn đang ngồi đó, gương mặt thì nhăn nhó, nhìn nó với ánh mắt không hài lòng, nó cất tiếng hỏi hắn ngay sau khi ngồi vào chỗ:
- Sao vậy?
- Em cũng gan nhỉ? Xém nữa bỏ lỡ bài kiểm tra rồi.- hắn nói.
- Em không biết.- nó trả lời, mặt tỉnh bơ.
- Đến anh còn không dám bỏ lỡ nó đây này.- hắn nói, giọng chán ghét.
- Sao?
- Anh bỏ lỡ nó mấy lần nên mới không ra được cái trường này đây!- hắn giải thích.
- Có bằng đại học rồi còn gì?- nó nói.
- Vậy mục đích em tới đây làm gì?- hắn hỏi.
- Cho vui.
- Em...

-Các em tập trung nào! Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu bài kiểm tra nhé! Thời gian là 30'.- giọng giáo viên vang lên sau đó đi phát đề lần lượt.

- Các em bắt đầu làm bài!

Mọi người bắt đầu làm bài của mình nhưng riêng nó, nó ngồi im không nhúc nhích, thấy lạ, hắn liền hỏi:
- Sao không làm?
- Có bút đâu làm.- nó trả lời tỉnh bơ.
- Em đi chơi hay đi học vậy hả? Cầm lấy!- hắn bất lực nói, đưa cây bút của mình cho nó rồi lấy cây bút khác trong cặp ra làm bài tiếp.

Nhận được cây bút nó bắt đầu làm bài. Với IQ cao ngất ngưỡng, nó làm xong đề chưa tới 10' nhưng vì mất công viết lại nữa nên khoảng 15' nó đã làm hoàn thành.
Hắn thì tất nhiên cũng đã làm xong, hiện giờ hắn đang ngồi nghịch cây bút trên tay mình. Và rồi lần lượt Jun, Tyler, Mei... cũng hoàn thành xong bài kiểm tra và bắt đầu ngồi nghịch phá.

- Ba em hai bàn gần cuối! Ngồi im cho các bạn làm bài!- giáo viên lên tiếng nhắc nhở Jun, Tyl và Mei.
- Vâng!- ba người họ đồng thanh.

Thời gian kiểm tra cuối cùng cũng kết thúc, mọi người lần lượt nộp bài và yên phận ở chỗ ngồi của mình.

- Vậy là các em đã hoàn thành xong bài kiểm tra! Riêng bạn Thục Di sẽ được đặt cách làm sau vì bạn ấy có việc phải sang nước ngoài một thời gian! Kết quả sẽ sớm có thôi! Mong rằng lớp chúng ta sẽ thống trị hết top 50 của khối!- giáo viên nói, sau đó cho lớp nghĩ sớm.

- Sao nay đi trễ vậy?- hắn hỏi nó, khi thấy nó đang ngồi phá cây bút mà mình đưa cho.
- Nói rồi mà!- nó trả lời, mắt vẫn không rời khỏi cây bút trên tay.
- Haizz... bướng bỉnh!- hắn chán nản nói, sau đó gục mặt xuống bàn ngủ.

Còn nó, nó ngồi phá cây bút đã đời chuyển hướng sang nghịch hắn. Lôi tay hắn ra, vẽ đủ thứ ở trên đó, nào là chó, mèo, chuột, sóc... Hắn tuy ngủ nhưng vẫn biết là nó đang vẽ lên tay mình nhưng lại không có bất kỳ phản ứng nào, để yên cho nó thoả sức vẽ vời.

- Ice nè! Em có biết Zen qua Đức làm gì không? Em ấy bảo sẽ về sớm mà giờ gần nửa tháng rồi!- Jun quay xuống hỏi nó.
Nó đang chăm chú vẽ con chuột túi nghe cậu hỏi thì ngừng không vẽ nữa, ngồi thẳng dậy, lấy lại vẻ nghiêm túc, nó nói:
- Sớm của nó chắc 4-5 tháng.
- Cái gì?- cậu không tin được nên hỏi lại nó.
- Nó đang xử lý việc. Xong sẽ về.- nó giải thích.
- Haizz.... em ấy làm xong chắc cũng lâu.- cậu nói, sau đó chán nản quay lên gục mặt xuống bàn ngủ.
Còn nó, nó tiếp tục vẽ chuột túi trên tay hắn, rất say mê cho đến khi cô Linh, gvcn lớp 12Avip bước vào, theo sau là Anh Thy. Mặt nó biến sắc hoàn toàn, tuy là có biết trước nhưng nó vẫn cảm thấy rất khó chịu.

- Lớp chúng ta hôm nay có học sinh mới! Các em nhớ giúp đỡ em ấy thật nhiều nhé!- cô Linh nói với cả lớp.
- Vâng.- cả lớp (- mấy con người ở 3 bàn cuối) đồng thanh.
- Em giới thiệu về mình đi!- cô Linh nói với Anh Thy.
- Chào mọi người! Em là Triệu Anh Thy mọi người có thể gọi em là Ayden, 16 tuổi, là du học sinh bên Anh về! Mong mọi người sẽ giúp đỡ em!- Anh Thy (về sau sẽ gọi là Ayden) nở nụ cười thân thiện, nói.
- Anh Thy! Em muốn ngồi ở đâu?- cô Linh hỏi Ayden.
- Em muốn ngồi gần chị Thiên Băng ạ!

End chap.


Xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ của Kori nhé! Vì điện thoại Kori lại bị hư phải dùng laptop thay thế nên có vài chỗ không quen! Mong mọi người thứ lỗi cho Kori!
Chap này Kori viết tận 7755 từ là để bù lại cho sự chậm trễ của Kori. Mong người thông cảm cho Kori và tiếp tục ủng hộ truyện cho Kori nhé!
Kori.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status