Thiên thần lạnh lùng mang gương mặt của ác quỷ

Chương 77


"Cạch"

Cửa phòng nó bật mở khiến nó, người đang chăm chú làm việc với cái laptop khẽ giật mình. Lấy lại phong thái bình tĩnh và lạnh lùng quen thuộc của mình, nó đặt laptop sang một bên, liếc mắt nhìn về phía cửa, là cái người mà nó vừa bảo "đáng ghét" vài phút trước đang đứng ngay cửa, tay cầm ly sữa với gương mặt đắc thắng.

- Sao anh vào được?- nó lạnh giọng hỏi hắn, gương mặt khó chịu trong thấy.
- Em nghĩ anh là ai? Dù em có đổi mật khẩu bao nhiêu lần đi chăng nữa thì anh cũng sẽ vào được thôi, chỉ cần ba phút à!- hắn nói, nở một nụ cười vui vẻ, gương mặt trông đáng ghét hết sức.
- Ra ngoài!- nó gằn giọng, gương mặt trở nên u ám hơn bao giờ hết.
- Không thích!- hắn nhướng mày nhìn nó đầy thách thức, cười một cái rồi nói.
Nghe câu trả lời của hắn, mặt nó trở nên u ám hơn bao giờ hết, rời khỏi giường và tiến đến gần hắn, hai tay đặt lên ngực hắn, ghé sát mặt mình tới mặt hắn, bây giờ hai người chỉ cách nhau có vài cm, chỉ cần một trong hai người tiến gần nhau hơn một chút nữa thì môi chạm môi.

- E..em tính làm gì anh?- hắn với dáng vẻ đề phòng, lùi về sau một bước, hỏi nó.
Nó không nói không rằng chỉ khẽ nhếch môi cười một cái đầy nham hiểm.

"Rầmm!"

- TRIỆU HOÀNG THIÊN BĂNG! SAO EM DÁM LÀM VẬY VỚI ANH?- hắn tức giận quát lên.
Chuyện là, trong lúc nó tiến tới gần hắn, nó đã dùng mỹ nhân kế khiến hắn lơ là phòng bị mà đẩy hắn ra ngoài, khoá cửa và tắt chế độ mở cửa bằng mật khẩu. Còn hắn, sau khi bị đẩy ra ngoài, mất đến vài phút để hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau khi đã nhận ra thì đã quá muộn màng, đứng quát ầm lên trước cửa phòng nó.

- Có chuyện gì mà anh gào thét trên đây ồn ào quá vậy?- cô nàng Ari không biết từ đâu xuất hiện, đứng ngay sau lưng hắn, hai tay chống hông, gương mặt nhăn nhó nhìn hắn, hỏi với giọng khó chịu.
- Không có gì! Cho em.- hắn lạnh lùng nói, đặt ly sữa vào tay Ari sau đó bỏ đi về phòng ngay lập tức.

- Hừmm... Chắc lại chọc giận chị Băng nữa chứ gì?- Ari lắc đầu chán nản, tự nói với bản thân mình, uống hết ly sữa người anh thân yêu vừa đưa rồi đi xuống lầu.

Về phần nó, sau khi lừa cho hắn một cú đầy đau đớn thì đã vào phòng tắm, tắm rửa, thay một bộ quần áo đơn giản, rồi rời khỏi nhà.

>Bệnh viện:

Nó vừa bước vào bệnh viện thì đã được một phen náo loạn. Không hiểu vì sao ai đi ngang qua nó, dù cho có đang cười nói vui vẻ hay làm gì khác thấy nó thì cũng giật mình hoảng hốt.

- Em gái gì đó ơi!- giọng của một chị y tá gọi nó.
Nghe được tiến gọi, nó dừng bước, quay lại nhìn chị y tá ý muốn hỏi có chuyện gì.
- À...ừm... Em có thể gỡ nón và khẩu trang ra không? Chị thấy em từ đầu đến chân toàn là một màu đen như vậy trông như người xấu ấy.
- Không liên quan đến cô.- nó lạnh lùng buông năm chữ, sau đó quay lưng bước đi.

- Nghĩ mình ngon lắm sao? Cầu cho cô sẽ bị bảo vệ túm lại.- bà chị y tá đay nghiến nói, nhìn theo bóng lưng nó với ánh mắt tức giận.

>Phòng bệnh của Zen:

"Cạch!"

Cửa phòng bệnh bật mở, nó bước vào, trên tay là một giỏ gì đó.

- Ice? Sao em lại tới rồi? Mọi chuyện ổn thoả rồi chứ?- Jun thấy nó liền hỏi.
- Em đến thăm Zen. Mọi chuyện đã xử lý xong.
- Em không chịu được mùi bệnh viện thì không cần ở lâu quá đâu, ở đây có anh chăm sóc cho Zen rồi.- Jun cười rồi nói.
- Anh cũng nên về nhà đi.- nó nói.
- Anh không sao mà.- cậu nói, miệng nở nụ cười dịu dàng.
- Anh ở đây suốt rồi. Về nhà chút đi. Em trông chừng Zen.- nó nói, giọng lạnh lùng, dứt khoát.
- Thôi được. Vậy một tiếng sau anh quay lại nhé! Zen nhờ em.- cậu bất lực đồng ý, đứng dậy lấy áo khoác mặc vào, không quên dặn dò nó.
- Vâng.
Đợi cậu rời khỏi phòng bệnh, nó ngồi xuống chiếc ghế ngay cạnh giường bệnh cô nằm, lấy ra một vài thứ gì đó trong giỏ mà mang theo ra, rồi lên tiếng, giọng lạnh lùng:
- Còn chưa chịu tỉnh?
Lời nó vừa dứt cũng là lúc cái con người đang nằm trên giường bệnh kia cựa mình, mở mắt ra, chu mỏ lên nói với giọng hờn dỗi, trách móc:
- Mày không thể giả vờ không biết là tao đã tỉnh rồi hả?
- Không.- nó lạnh lùng.
- Haizz... là không thể qua được mắt mày mà...Đỡ tao dậy đi, vai đau không người dậy được.- cô chán nản nói sau đó nhờ nó đỡ mình dậy.
- Cũng biết đau?- nó nhường mày nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ châm chọc, hỏi.
- Mày thử bị bắn như tao coi.- cô lườm nó một cái, nói.
- Tao không ngu như mày.- nó phũ phàng nói, hai tay bận rộn đỡ cô ngồi dậy.
- Tao không có ngu chỉ hơi bất cẩn thôi nha.- cô chu mỏ lên cãi.
- Sao cũng được. Giữ cái này đi.- nó lạnh nhạt nói, đưa cho cô chiếc giỏ mà mình mang theo lúc nãy.
- Cái gì thế...- cô vừa hỏi vừa mở ra xem.
Sau khi thấy được những thứ trong giỏ, cô quay phắt sang hỏi nó, biểu cảm đầy ngạc nhiên:
- Có lệnh chính thức rồi?
- Ừ.
- Khi nào thì hành động?- cô hỏi, giọng có chút lo lắng.
- Một tháng sau.
- S...sao nhanh vậy?- cô nói, gương mặt bắt đầu tái đi.
- Nếu mày không bị thương thì là tuần sau. Lo nghỉ ngơi cho tốt đi.- nó nói, giọng lạnh, nét mặt rất nghiêm túc.
- Mày làm cách nào để biến mất?- cô hỏi nó, gương mặt thoáng vẻ đau lòng.
- Không cần lo. Tao tự biết sẽ làm gì. Việc mày cần làm bây giờ là dưỡng thương và tự kiểm soát cảm xúc của mình.- vẫn chất giọng như cũ, nó nói.
- Tao biết rồi. Việc này để sau nói tiếp đi, nói ở đây không tiện... Bang K.O.N sao rồi?
- Dẹp rồi. Còn tên cầm đầu và ả Luli.
- Nhớ chừa lại cho tao xử lý nhá!- cô nói, giọng đầy phấn khích.
- Ừ.
- Mày là tốt nhất...Aa...- cô vui sướng nói, chồm tới ôm nó nhưng không may tác động đến vết thương khiến cô phải la lên một tiếng.
- Ngốc nghếch.
- Tao không có ng...

- ZEN! Em tỉnh rồi!- giọng điệu vui mừng của cậu vang lên, cắt ngang lời cô.
- Anh J...
- Em tỉnh lâu chưa? Đã gọi bác sĩ chưa? Có thấy không ổn ở đâu không?- cậu đi tới gần cô, ngắm nghía đủ chỗ, hỏi dồn dập.
- Anh có cần hỏi em tới tấp vậy không? Em vừa mới tỉnh. Không đau ở đâu hết. Cũng không cần gọi bác sĩ.- cô trả lời từng câu hỏi của Jun, nở nụ cười bất lực nhìn cậu.
- À...ừm...Tại thấy em tỉnh dậy anh vui quá nên không kìm nén được.- cậu cười cười nói, tay gãi gãi đầu trông rất ngố.
- Thiên Băng nói anh vừa mới về nhà mà, sao giờ lại ở đây rồi?- tuy bên ngoài thể cô vẫn tươi cười hỏi cậu nhưng bên trong cô đang thầm lo lắng không biết cậu có nghe được cuộc đối thoại giữa nó và cô hay không.
- Anh để quên đồ nên quay lại lấy, vừa vào thì thấy em tỉnh dậy nên mới chạy tới hỏi em tới tấp đó.- cậu nói.
- Ra là vậy. Vậy giờ anh mau lấy đồ rồi về nghỉ ngơi đi, Ice ở lại với em được rồi.
- Thôi giờ em tỉnh lại rồi, về làm gì nữa?
- Cũng phải về nhà nghỉ ngơi chứ. Em nghe Ice nói, trong suốt thời gian em hôn mê anh toàn giành ở đây chăm sóc em thôi.- cô tỏ vẻ không hài lòng, nói với cậu.
- Anh không về đâu.- cậu kiên quyết.
- Vậy giờ em về anh có về không?- cô hỏi.
- Về gì mà về? Ai cho về mà về? Mới tỉnh dậy mà đòi xuất viện rồi hả?
- Có sao đâu. Em khoẻ rồi, ở đây ngột ngạt lắm, em không thích. Anh không cho em về em cũng tự về.- cô bướng bỉnh cãi lại.
- Em...
- Em sao? Em đẹp quá hả?
- Haizz... Hết cách với em. Chiều theo ý em hết, nhưng mà anh phải hỏi bác sĩ xem em được xuất viện chưa đã.- cậu bất lực đồng ý với cô.
- Vâng anh đi đi.- cô vui vẻ nói.
- Được rồi, đợi anh một lát.- cậu nói sau đó rời khỏi phòng bệnh tìm bác sĩ.

- Cũng biết làm nũng nhỉ?- nó lên tiếng nói với giọng châm chọc.
- Bạn thân của mày mà. Đã xuất chiêu rồi thì nam nhân khó lòng mà từ chối nhé...- cô nói với giọng đầy kiêu hãnh.
- Ờ.- nó hờ hững đáp, trông nó chẳng có vẻ gì là quan tâm đến cô bạn thân đang thao thao bất duyệt ở bên cạnh.
- Thái độ gì vậy hả?- cô bực tức hỏi nó khi thấy những lời nói của mình đối với nó bị nó xem như gió thoảng mây bay.
- Không có.- nó lạnh lùng nhả ra hai chữ.
- Còn chối hả. Mày có tin tao...

- Thôi đừng cãi nhau nữa. Bác sĩ tới khám cho em nè.- tiếng của anh vang lên cắt ngang lời của cô.
- Dạaa...- cô bất đắc dĩ dạ lên một tiếng, trong lòng không khỏi hậm hực vì không làm được gì nó.
Sau 15' được bác sĩ xem xét tình hình sức khoẻ, cuối cùng cô cũng nhận được kết quả mình mong muốn. Cô chính thức được xuất viện. Trong khi chờ cậu làm thủ tục xuất viện, nó đã nhanh chóng thu dọn các vật dụng xong xuôi và dìu cô đi ra cổng bệnh viện.

- Thủ tục làm xong rồi. Hai em chờ anh một tý, để anh lái xe qua.- cậu nói với hai người con gái đang đợi mình trước cổng bệnh viện.
- Dạ.- cô nói.
Còn nó chỉ khẽ gật đầu thay cho lời đồng ý.

Khoảng 2-3' sau, cậu cùng chiếc siêu xe của mình đã xuất hiện trước mặt hai người đẹp của chúng ta.
Sau khi cùng cậu dìu cô vào xe, nó lên tiếng nói với cậu:
- Giờ em có việc. Anh đưa Zen về trước đi.
- Được, vậy anh và Zen về trước, em lái xe cẩn thận đấy.
- Vâng.

Tạm biệt cặp đôi kia xong xuôi, nó lấy xe của mình, lái xe đến khu Trung Tâm Mua Sắm gần đó, mua một vài vật dụng cần thiết rồi lái xe về nhà.

> Nhà hắn và nó:

Nó bước vào nhà, trên tay là một vài giỏ đồ mà nó mua lúc nãy. Chán nản ngã mình xuống chiếc sofa êm ái ở phòng khách, nó rũ bỏ mũ nón, khẩu trang ra và thở dài. Việc ở trong bệnh viện và ngửi mùi thuốc ether khiến cho cảm thấy khó chịu, đầu óc choáng váng. Đáng lẽ nó không nên ghé vào Trung Tâm Mua Sắm mà nên về nha ngay lập tức, nếu nó làm như vậy thì bây giờ đã không thê thảm như bây giờ.

- Chị Băng, chị có sao không?- Ari từ thư phòng đi ra hỏi khi thấy nó có vẻ mệt mỏi ở nơi sofa.
- Không sao.- nó lạnh lùng trả lời.
- Nhưng trông chị có vẻ như... À thôi không có gì đâu, chị đừng để ý, em lên lầu trước đây. Chị nghỉ ngơi đi.- Ari nói xong rồi chạy lên lầu, vẻ mặt có gì đó không đúng cho lắm.
Nó cũng chẳng mấy để tâm đến cô bé Ari kia, mệt mỏi nhắm hờ đôi mắt, chẳng mấy chốc nó đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Sau gần 30' chợp mắt, nó tỉnh dậy, bây giờ nó cảm thấy khá hơn, cơn choáng váng đã không còn nữa, nhưng mũi vẫn còn cảm thấy khó chịu vì ngửi mùi thuốc ether quá lâu. Thu dọn đồ vừa mua sau khi rời khỏi bệnh viện, nó chậm rải đi lên phòng của mình.

Cất những món đồ mình đã mua đi, nó vào phòng tắm và bắt đầu ngâm mình trong nước nóng để thư giản.
Ngâm mình xong, nó dường như đã khẻo hẳn, nó ra ngoài, khoác lên mình bộ đồ đơn giản với áo sơmi trắng phông rộng, chiếc quần short jeans đen cùng đôi dép đi trong nhà đơn điệu. Liếc nhìn đồng hồ, gần 12 giờ trưa. Nó sực nhớ ra, hôm nay người giúp việc không đến, bữa trưa vẫn chưa có ai nấu, thôi thì hôm nay nó xuống bếp nấu bữa trưa vậy.

> Trong bếp:
Với lấy chiếc tạp dề và đeo vào, nó bắt tay vào sự nghiệp nấu bữa trưa. Khi nó bắt tay vào làm được chẳng bao lâu thì cô bé Ari cũng xuất hiện tại nhà bếp, có vẻ như cô bé cũng xuống chuẩn bị bữa trưa.

- Chị đã làm bữa trưa rồi sao? Em xin lỗi nãy giờ em lo làm việc quá nên không chú ý thời gian.- Ari nói với giọng hối lỗi.
- Sao xin lỗi? Cô là người giúp việc sao? Đây không phải nghĩa vụ của cô.- nó dừng mọi hoạt động của mình lại, lạnh lùng nói.
- V...vâng ạ.
- Haiz... cùng làm đi.- nó thở dài một cái rồi lên tiếng đề nghị.
- S..sao ạ?- Ari ngạc nhiên đến mức phải hỏi lại, cô bé sợ mình nghe nhầm.
- Không phải cô muốn học nấu sao? Mau đi.- nó lạnh lùng.
- Vâng em sẽ vào ngay đây ạ.
Ari phấn khởi chạy tới bên nó, lấy tạp dề đeo vào, trên miệng không ngừng nở nụ cười. Cô bé không ngờ Thiên Băng vẫn còn nhớ đến lời yêu cầu nho nhỏ của cô bé.
Hơn ba mươi phút miệt mài bên gian bếp, cuối cùng hai người cũng đã hoàn thành xong bữa trưa. Các món ăn được bày biện trong rất đẹp mắt và được để trên bàn theo một trật tự nhất định. Những món ăn này, chỉ cần nhìn thôi cũng đã khiến con người ta muốn ăn ngay lập tức, chưa kể đến hương thơm nồng nàn toả ra từ những món ăn cũng kích thích không ít đến vị giác của người khác.

- Cảm ơn chị đã dạy em nấu nhé! Tài nấu ăn của chị thật sự rất đỉnh, em cần phải học hỏi rất nhiều từ chị đó.- Ari vui vẻ, hết lòng khen ngợi nó.
- Ừ. Tôi lên gọi Ken.
- Dạ.

"Kinggg kongg! Kinggg konggg!..."

- Ai lại đến vào giờ này cơ chứ? Thật là...- Ari vừa chạy ra ngoài mở cửa vừa lầm bầm một mình.

"Cạchh!"
Cánh cửa mở ra, là mẹ của hắn.

- Mẹ!? Sao mẹ tới đây vậy ạ?- Ari hỏi.
- Sao? Không hoan nghênh mẹ à?- mẹ hắn chọc ghẹo cô con gái của bà, nở một nụ cười hiền hậu.
- Con nào dám chứ. Nhớ mẹ yêu chết đi được.- Ari giở giọng nịnh nọt, ôm chầm lấy mẹ mình mà nhõng nhẽo.
- Thôi đi cô! Lớn rồi!- mẹ hắn ký nhẹ vào đầu cô bé, mắng yêu.
- Lớn thì lớn nhưng vẫn là đứa con gái nhỏ của mẹ mà.
- Rồi rồi! Anh chị con đâu?
- Con với chị Băng vừa nấu bữa trưa xong, chị đang lên gọi anh Quân xuống rồi ạ. Mẹ đã dùng bữa chưa? Cùng ăn với tụi con đi.- Ari.
- Mẹ ăn rồi. Mẹ đến để đưa cái này cho Thiên Băng, con đưa cho con bé giúp mẹ. Giờ mẹ có việc phải đi rồi.- mẹ hắn nói, tay đưa cho Ari một chiếc túi nhỏ bằng giấy trông khá đẹp mắt.
- Dạ con biết rồi. Mẹ đi đường cẩn thận ạ.- Ari nhận lấy chiếc túi, cười nói.
- Ừ, mẹ đi đây.
- Dạ.

- Ai vừa tới vậy?- giọng hắn đột nhiên vang lên làm cho ai đó được một phen giật mình.
- Aizzzz... Anh đi làm ơn phát ra chút tiếng động đi chứ! Doạ chết em rồi này!- Ari mặt mày nhăn nhó, tay ôm lấy ngực trái, nói với giọng bực dọc.
- Thế anh mày đang nói chuyện với ma à?- hắn lạnh lùng hỏi.
- Anh đang trù em đó hả?!- Ari bực tức, hỏi hắn.
- Không phải em nói doạ chết em rồi sao?- vẫn tông giọng như cũ, hắn tiếp tục hỏi.
- An...anh... Quá đáng! Không chơi với anh nữa!- Ari không cãi lại hắn, hét lên, ôm cục tức bỏ đi vào bếp.
- Cãi không lại rồi bảo anh quá đáng? Hay nhỉ?- hắn đi theo sau Ari vào bếp, vừa đi vừa trêu ghẹo cô em của mình.
-ANH CÓ THÔI ĐI KHÔNG?!- Ari phát cáu, quát lên.
- Nếu không?
- Nếu anh không thôi đi em sẽ...sẽ...
- Sẽ thế nào?- hắn nhướng mày khiêu khích Ari, hỏi với giọng châm chọc.
- Em sẽ... méc chị Thiên Băng là anh bắt nạt em.- Ari nói, giọng đắc ý.
- Em nghĩ anh sợ?- hắn nhếch mép cười một cái, hỏi với giọng lạnh lùng.
- Hmm... cái này phải để coi biểu hiện của anh khi thấy người phía sau lưng anh đã.- cô em tinh quái của hắn nói với giọng khoái chí, mặt thì nghếch lên khiêu khích, hai tay khoanh trước ngực.
Nghe lời cô em, hắn quay ra sau, là nó. Từ khi hai anh em nhà họ Trần này cãi nhau, nó đã có mặt rồi, chẳng qua hai anh em quá chú tâm vào việc cãi nhau nên không để ý thấy nó. Đối với nó những lời hắn vừa nói, nó thấy rất bình thường nhưng việc hai anh em nhà họ cãi nhau khiến nó thấy khó chịu vì hai người họ quá ồn ào, ồn ào là một trong bảy thứ nó ghét nhất.

- Thiên Băng à, chuyện này...
- Im lặng, bắt đầu ăn trưa đi.- nó lạnh lùng chặn ngang lời nói của hắn, đi thẳng tới bàn ăn và ngồi xuống.
Sau khi hai anh em nhà họ Trần kia đã ổn định chỗ ngồi của mình, cả ba người họ bắt đầu dùng bữa.

- Nãy ai đến vậy Ri?- hắn lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng với chất giọng trầm lạnh của mình.
- Lúc trước em đã nói với anh đừng có tuỳ tiện rút gọn tên của em như vậy nữa mà!- Ari khó chịu khi nghe anh trai gọi mình bằng cái tên lúc trước.
- Không phải đã gọi như vậy đến hết cấp hai sao?- hắn nhìn cô em của mình với anh mắt châm chọc, buông lời lạnh lùng.
- Không phải lúc trước anh đã hứa không gọi như vậy nữa sao? Gọi như vậy nghe rất kỳ anh biết không?- Ari nhăn nhó, nói.
- Biết rồi! Em chưa trả lời câu hỏi của anh!
- Là mẹ, mẹ đến để đưa đồ xong rời đi vì có việc rồi.- Ari trả lời.
- Mày trả lời anh mày như vậy à?- hắn lạnh lùng hỏi Ari khiến Ari khẽ chột dạ, nhưng chỉ sau đó vài chục giây, cô bé đã lấy lại bình tĩnh, nói với giọng chế giễu:
- Thiết nghĩ... anh kiệm lời như lúc trước có vẻ tốt hơn... Bây giờ anh nói nhiều hơn nhưng những gì anh thốt ra đều là có ý châm chọc em... vì vậy tốt nhất, ở gần em anh nói ít lại... À không, không nói luôn cũng được để em khỏi rước bực tức vào người...

"Cốpp!"

- AA~ SAO ANH GÕ ĐẦU EM?!- Ari oan ức la lên.
- Anh đây không có đứa em yêu nghiệt như mày.- hắn lạnh lùng nói, nhìn Ari với ánh mắt xua đuổi.
- Chị Băng! Anh Quân đánh em, chị phải đòi lại công bằng cho em!- Ari chạy lại bên chỗ nó, ôm lấy cánh tay nó, nhõng nhẽo.

Vì hành động của Ari quá bất ngờ khiến cho nó không kịp phản ứng mà đơ ra vài giây. Sau khi não đã tiếp nhận được chuỗi sự kiện nó mới bắt đầu phản ứng. Đầu tiên là gỡ tay của cô bé đang ôm tay mình cứng ngắc ra, thứ hai đứng dậy dọn dẹp chén dĩa mình đã ăn xong, thứ ba bỏ đi lên lầu, trong lúc đi ngang qua chỗ hắn tiện tay ký đầu hắn một cái thật đau.

- Lêu lêu~ Ai mượn đánh em! Cho anh chừa.- Ari khoái chí, lè lưỡi chọc tức hắn rồi bỏ chạy ngay lập tức.

"Thiên Băng!...Ari!... Anh chiều hư hai em quá rồi!"

End chap.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status