Thiên thần lạnh lùng mang gương mặt của ác quỷ

Chương 78


- Chị Băng! Cái này mẹ nhờ em đưa cho chị.- Ari gọi với theo nó, hai tay đưa chiếc túi lúc nãy ra.
- Cảm ơn.- nó nhận lấy chiếc túi, buông hai từ cảm ơn rồi đi lên phòng mình.

>Phòng nó:

Nó vào phòng, tiện tay đặt chiếc túi ở cái bàn gần đó rồi đi thay đồ để chuẩn bị đi đâu đó. Sau hơn 30' sửa soạn, nó bước ra ngoài với chiếc áo sơmi trắng cách điệu cùng với chân váy ôm màu đen trên gối 3cm, chân mang đôi cao gót Christian Louboutin 10 phân màu đen, mái tóc bồng bềnh thường ngày được nó chải gọn gàng và buộc thấp, cầm trên tay chiếc túi xách màu đen của thương hiệu Louis Vuitton. Và đặc biệt bộ trang sức của Harry Winston nó đeo trên người khiến cho vẻ đẹp của nó càng thêm hoàn hảo.( Những vết bầm tím trên người đã được nó che đi bằng lớp phấn phủ).
Sau khi lấy một vài tài liệu cần thiết bỏ vào túi xách của mình, nó vội vàng lấy chìa khoá của chiếc BMW và rời đi.

>Tập đoàn Triệu Hoàng:

Nó vừa bước vào đại sảnh thì ngay lập tức thu hút được ánh nhìn của tất cả mọi người tại đó, mọi người bắt đầu bàn tán về nó. Nó mặc kệ tất cả, đứng quan ngấm ngầm quan sát xung quanh và âm thầm vẽ ra một bản kế hoạch tỉ mỉ.

- Chào mừng tổng giám đốc lần đầu đến với công ty ạ. Chủ tịch đang đợi giám đốc ở trên phòng ạ, mời giám đốc theo tôi.- một người đàn ông họ Tần được cho là thư ký của chủ tich Triệu, tức là ba nó cung kính nói với nó.
Nó chẳng nói gì chỉ gật đầu và bắt đầu đi theo sự chỉ dẫn của thư ký Tần.

"Cốc! Cốc! Cốc!"

- Thưa chủ tịch, tổng giám đốc đã đến rồi ạ.- thư ký Tần gõ cửa phòng làm việc của ba nó rồi nói.

"Vào đi!" Giọng ba nó từ trong phòng vọng ra.

- Mời tổng giám đốc ạ.- thư ký Tần cung kính, mở cửa phòng cho nó rồi nói.
- Cảm ơn.- nó nói với chất giọng lạnh lùng rồi bước vào trong.

- Con mau ngồi xuống đi.- ba nó vui vẻ nói.
Nó không nói cũng không gật đầu, ngồi xuống chiếc sofa đối diện ba nó.

- Lần đầu đến công ty con thấy thế nào?- ba nó hỏi.
- Tạm ổn.- nó lạnh lùng trả lời.
- Có gì của công ty khiến con không hài lòng sao?- ba thắc mắc hỏi tiếp.
- Rất nhiều.- nó vẫn như cũ, ngắn gọn, súc tích và băng lãnh.
- Con không hài lòng chỗ nào cứ nói, ba sẽ thay đổi hết.- ba nó cưng chiều nó.
- Ngay cả cái ghế chủ tịch của ông?- nó lạnh lùng hỏi.
- Nếu con muốn, ba lập tức sang 30% cổ phần công ty qua tên con, cho họp cổ đông và thay đổi chủ tịch ngay lập tức.- ba nó nói không chút do dự.
- Nếu tôi muốn tôi sẽ tự tay làm, không cần sự giúp đỡ của ông. Đây là thông tin của công ty bên Mỹ trong 6 tháng qua. Xong việc rồi, tôi đi đây.- nó lạnh lùng nói, đưa tập tài liệu lúc nãy nó mang theo cho ông Triệu sau đó xách túi đứng dậy bỏ đi.
- Khoan đã con gái!- ba nó lên tiếng gọi khi nó chỉ vừa đi được vài bước.
Nghe tiếng gọi của ba mình, nó dừng bước, xoay người về phía ông, giọng lạnh lùng hỏi:
- Còn chuyện gì?
- Chuyện là... sắp tới Anh Thy chuẩn bị học cách tiếp quản công việc của công ty, mới bắt đầu có thể con bé sẽ gặp nhiều khó khăn, nếu có thời gian...con có thể đến nhà và giúp đỡ con bé không?
- Tôi không rảnh.- nó lạnh lùng dứt khoát.
- Còn đừng trả lời vội nh...
- Tôi không rảnh!- nó cắt lời ông Triệu, lạnh lùng nhấn mạnh lại câu trả lời của mình.
- À..ừm... nếu con đã nói như thế thì thôi vậy. Bây giờ không còn việc gì nữa, con về nhà đi, lái xe cẩn thận một chút.- ba nó nói, nở nụ cười gượng nhìn nó, mặt hiện lên những buồn bã.
Nó chẳng nói gì, lạng lùng xoay lưng cất bước đi. Khi cánh cửa phòng khép lại cũng là lúc nó dừng bước. Gương mặt nó hiện lên vẻ đau khổ, tay ôm lấy ngực trái của mình và khuỵa xuống.
Nó làm sao thế này? Tại sao lại cảm thấy khó chịu như thế này? Tại sao nó lại thấy có lỗi khi buông ra những lời lẽ lạnh lùng vô tình với ông ta? Tại sao lại cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy nét mặt buồn bã của người đàn ông đó? Tại sao? Ông ta là người nó hận tới tận xương tuỷ cơ mà! Là người đã phụ tình và hại mẹ nó đi đến mức đường cùng cơ mà! Tại sao lại cảm thấy có lỗi chứ? Chẳng lẽ là do dòng máu đang chảy trong người nó làm khơi dậy tình cảm ruột thịt sao?
Không! Không phải như vậy! Chắc hẳn dạo này xảy ra quá nhiều chuyện khiến cho nó dễ dàng yếu lòng. Chắc chắn là như thế! Nó tự nhủ lòng như thế.
Nó đứng dậy, lấy lại phong thái bình thường vốn có, lấy từ chiếc túi của mình ra một chiếc kính đen và đeo lên, đi khỏi công ty.

> Nhà hắn và nó:

- Em vừa đi đâu về vậy?- hắn đang ngồi ở sofa thấy nó bước vào thì lên tiếng hỏi.
- Công ty.- nó lạnh lùng trả lời.
- Trả lời anh vậy à?- hắn hỏi, mặt nhăn lại tỏ vẻ không hài lòng.
- Anh nên cảm thấy may mắn vì em còn trả lời.- nó nói, giọng băng lãnh.
- Haizz...
Hắn thở dài một cái rồi đứng dậy, đi ra đứng đối diện nó, hai tay giữ vai nó, hỏi:
- Ai chọc gì em?
- Không có.
- Vậy lên phòng thay quần áo rồi ngủ đi.- hắn nói.
- Ngủ? Giờ này?
- Đúng. Ngủ nhiều chút!- hắn dặn dò.
- Không.- nó lạnh lùng.
- Haizz... Không thì lên phòng thay quần áo đi.- hắn bất lực nói.
- Không thích.- nó lạnh lùng nói, đi thẳng đến sofa ngồi.
- Haizz...- hắn thở dài bất lực nhìn đó sau đó xoay người bỏ lên lầu.
Về phần nó, nó chẳng quan tâm hắn làm gì, ngồi nghịch điện thoại. Vài phút trôi qua, hắn lại xuất hiện ở dưới căn phòng khách, trên tay là đôi dép đi trong nhà màu đen đặc trưng của nó và hộp y tế.
Hắn tiếng về phía nó đang ngồi, âm thầm ngồi xuống tháo đôi cao gót nó đang mang ra, thay vào đó là đôi dép hắn vừa đem theo xuống đây, vừa làm vừa lèm bèm:
- Mai mốt có mua giày cao gót mua rộng size ra một chút, đi chật thế này trầy hết chân rồi.
-.....- nó im lặng, không một chút phản ứng nào về những lời hắn vừa nói, chỉ biết giương mắt nhìn hắn, có vẻ nó vẫn chưa tiếp nhận được tất cả những gì hắn vừa làm với nó.
- Nghe anh nói gì không vậy?- hắn hỏi khi thấy nó chỉ chăm chăm nhìn mình mà không có ý định phản ứng lại.
- À...vâng... Em biết rồi.- nó thoáng giật mình, ấp úng.
- Haha... Không ngờ... em cũng có lúc đáng yêu như vậy...haha...- hắn bật cười thành tiếng trước phản ứng của nó.
- Đủ rồi đó.- nó lạnh lùng buông lời nói như dội thẳng xô nước lạnh vào mặt người đang cười như được mùa trước mặt mình.
- Rồi... không cười nữa. Giờ ngồi im anh bôi thuốc cho nè, không ít bữa để lại sẹo.- hắn ngưng cười, nói với nó.
- Không cần. Vết trầy nhỏ thôi.- nó thẳng thừng từ chối.
- Anh mất công lấy dụng cụ xuống rồi. Ngồi im tý thôi là xong.
- Không!
- Cấm cãi! Ngồi im một chút là xong rồi.- hắn nói, giọng ra lệnh, vừa nói vừa cởi chiếc áo khoác sơmi sọc caro trên người mình ra, đắp ngang đùi nó.
Có lẽ vấn đề của nó đã được giải quyết nên nó rất ngoan ngoãn để im cho hắn bôi thuốc, chưa đầy 5' thì hắn đã làm xong, hai miếng băng dán cá nhân xinh xắn đã yên vị sau gót chân nó.

- Xong rồi.- hắn nói, ngước nhìn nó cười nhẹ nhàng.
- Cảm ơn anh.
- Ừ. Bữa sau chú ý hơn.- hắn nói, nụ cười vẫn ở trên môi, đứng dậy, tay xoa đầu nó.
- Đừng xoa đầu em.- nó nhăn mặt khó chịu, nói, tuy nhiên không lấy tay hắn ra khỏi đầu mình.
- Khó chịu quá!- hắn cười nói, tay từ xoa đầu chuyển sang búng nhẹ lên trán nó.
-.....
- Đôi giày này anh bỏ đi nhé?- hắn hỏi nó trong lúc thu dọn vài thứ bỏ vào hộp y tế.
- Không được.
- Sao không? Em mang bị trầy chân kìa.- hắn thắc mắc.
- Quà Zen tặng.- nó trả lời.
- Zen tặng? Vậy Zen không biết size giày của em à?- hắn hỏi nó, giọng đầy nghi hoặc.
- Cửa hàng chuyển nhầm size, thủ tục rắc rối nên không đổi.
- Được rồi. Em ngồi chơi đi, anh lên phòng chút. Để anh cất giày cho em luôn.- hắn nói với nó sau đó xách hộp y tế và đôi giày của nó đi lên lầu.

"Kinggg kongg! Kinggg konggg!..."

Sau khi hắn lên phòng không được bao lâu thì chuông cửa vang lên. Cùng lúc đó Ari không biết từ đâu xuất hiện ngay phòng khách, lên tiếng:
- Chị ngồi đó đi, để em mở cửa cho!

"Cạch!" Cửa bật mở, trước mặt Ari là một cô gái khá là xinh xắn.

- Xin lỗi, tiểu thư Thiên Băng có nhà không?- cô gái đó lên tiếng hỏi Ari.
- Có, chị ấy đang ở nhà. Cô tìm chị ấy có việc gì không?- Ari nói, gương mặt có vẻ khó chịu, cô bé biết chính xác người con gái đang đứng trước mặt mình là ai.
- Tôi có việc muốn nói với cô ấy, có thể cho tôi gặp cô ấy không?
- Chị ấy không có thói quen gặp người lạ. Phiền cô về cho!- Ari khó chịu ra mặt, nói, có vẻ cô bé không muốn Thiên Băng gặp người con gái này.
- Nhưng mà tôi có chuyện gấp muốn nói với cô ấy.- người con gái kia kiên quyết.
- Tôi đã nói là...

- Cho cô ấy vào đi Ari!- giọng lạnh lùng của nó vang lên cắt ngang lời nói của Ari.

Nghe được lời nó, Ari đứng né sang một bên để người con gái kia vào, sau đó đi vào bếp lấy nước cho người khách không mời mà đến kia.

- Xin chào Triệu tiểu thư! Rất vui được gặp cô.- cô gái kia nở nụ cười giả tạo nhìn nó, nói, tay đưa ra ngụ ý muốn bắt tay nó.
Tuy nhiên 1' trôi qua, nó không có ý định đáp lại cái bắt tay đó, người con gái đó hiểu ý, ngượng ngung rút tay về, gượng cười, hỏi:
- Tôi có thể ngồi không?
- Mời.- nó lạnh lùng.
- Có lẽ tôi không cần giới thiệu thì Triệu tiểu thư đây cũng biết tôi là ai nhỉ?- cô gái đó sau ổn định chỗ ngồi của mình, giương dáng vẻ tự đắc ra, nói.
- Tôi quen cô? Cô là ai?- nó lạnh lùng hỏi, mặc dù nó biết rõ người đang ngồi trước mặt mình là ai và mục đích của cô ta đến đây để làm gì.
- Cô không biết tôi?!- người con gái đó nhận được câu hỏi của nó không khỏi ngạc nhiên xen lẫn xấu hổ, hỏi ngược lại nó. Tuy nhiên lại không nhận được câu trả lời từ nó nên đành mặt dày tự giới thiệu:
- V...vậy tôi xin tự giới thiệu, tôi là Rose, con gái của tập đoàn July.- dáng vẻ tự đắc ban nãy lại xuất hiện trên người cô ta.
- Chào.- nó lạnh lùng.
- Hôm nay tôi đến đây là có chuyện muốn nói với...

"Cạchh!" Ly nước được Ari đặt lên bàn, cắt ngang lời nói của Rose.

- Xin lỗi vì cắt ngang. Mời cô uống nước.- Ari nói, sau đó đi lại chỗ bên cạnh nó, ngồi xuống và nói tiếp:
- Cô tiếp tục chuyện của mình đi.
- Cô...- Rose tức đến đỏ cả mặt nhưng vì thể diện nên phải kìm nén, cầm lấy ly nước Ari vừa mang ra uống hết nửa ly để nguôi cơn bực tức rồi nói:
- Tôi vào thẳng vấn đề luôn! Hôm nay tôi đến đây là muốn cô, Triệu Hoàng Thiên Băng rời khỏi anh Thiên Quân!
- Này! Cô dựa vào đâu mà dám yêu cầu chị Băng như thế hả?!- Ari tức giận hỏi.
- Tôi dựa vào việc tôi yêu anh Thiên Quân thật lòng còn cô ta thì không, hai người bọn họ đến với nhau chỉ do sắp đặt của gia đình thôi! Tôi tự tin sẽ làm cho anh Thiên Quân yêu tôi vì vậy cô ta phải tránh xa anh Quân ra.- cô ả Rose trơ trẽn nói.
- Này! Cô có điên không vậy? Cô nghĩ anh Quân mà đi yêu loại người trơ tráo như cô sao? Loại như cô chó cũng chẳng thèm nữa là. Tốt nhất là cô nên rời khỏi đây trước khi tôi lấy chổi quét cô ra!- Ari tức giận nói.
- Con ranh con này! Mày nghĩ mày là ai mà dám nói như vậy với tao?- ả Rose bị Ari nói như vậy tức giận đến mức mặt đỏ như ớt, quên luôn phải giữ hình tượng tiểu thư khuê các, quát vào mặt Ari.
- Tôi dựa vào việc tôi là...
- ARI!... Không cần nhiều lời với loại như cô ta.- giọng nói lạnh lùng của nó vang lên cắt ngang lời Ari.
- Vâng ạ.- Ari ngoan ngoãn nghe lời.

- Những gì cô vừa nói với tôi, tôi trả lời luôn là không!- nó lạnh lùng trả lời với ả Rose một cách dứt khoát.
- Cô...
- Với danh nghĩa là vị hôn thê của Thiên Quân, tôi yêu cầu cô tránh xa anh ấy ra... nếu không thì đừng trách!
Ari tiễn khách!- nó lạnh lùng nói, sau đó bỏ đi lên lầu.


- Thiên Băng? Không ngồi chơi nữa hả?- hắn hỏi nó khi bắt gặp nó ở giữ cầu thang.
Nó không nói gì, lạnh lùng lướt qua hắn như hắn là người vô hình để cho hắn đứng lại một mình ngây ngốc ở giữa cầu thang.

"Chuyện gì vậy? Lúc nãy còn bình thường mà?"

Sau khi ngây ngốc một lúc cuối cùng hắn cũng bừng tỉnh và đi xuống phòng khách. Vừa xuống thì cảnh tượng cô em gái mà hắn yêu quý, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ đánh hay nặng lời với cô bé nay bị xô ngã bởi con ả Rose.

- CÔ VỪA LÀM GÌ ĐÓ?!- hắn quát lên, giọng đầy sát khí, bước vội đến chỗ Ari đỡ cô bé dậy.
- Anh Quân... Em không có làm gì hết... là do cô ta...
- Im miệng! hắn quá ả Rose khiến cho ả khiếp sợ im bặt, sau hắn quay sang hỏi Ari:
- Ari chuyện này là sao?
- Cô không biết từ đâu, tự nhiên đến đây đòi gặp chị Thiên Băng rồi yêu cầu chị ấy phải tránh xa anh vì chị ấy không yêu anh, không xứng với anh, chỉ có cô ta mới xứng với anh vì cô ta yêu anh. Mặc dù chị Băng đã trả lời rõ ràng với cô ta và bảo em tiễn khách rồi nhưng cô ta một mực đòi gặp anh, không chịu về, em không cho, kéo cô ta ra cửa thì bị cô ta xô ngã. Anh làm sao làm, em chỉ chấp nhận một mình chị Băng làm chị dâu em thôi!- Ari kể lại đầu đuôi câu chuyện cho hắn nghe và cũng không quên nhắc nhẹ hắn vào câu cuối cùng.
- Không có... em chỉ là lỡ tay làm em ấy ngã thôi... em không có ý xô em ấy.- ả Rose khi nghe câu nói cuối cùng của Ari thì cũng ngộ ra được thân phận của cô bé, liền lật mặt, giả vờ vô tội trước mặt hắn.
- Im miệng!- mặt hắn hiện lên vẻ tức giận tột cùng, lời nói lạnh lùng mang sát khí ngùn ngụt khiến ả kia có thể cảm nhận được rằng chỉ cần ả mở miệng thốt ra lời nào nữa thì hắn có thể bóp cổ ả cho đến chết ngay lập tức.
- Anh ơi bình tĩnh đi! Chuyện này để em giải quyết được rồi!- Ari cảm nhận được sát khi từ hắn liền lên tiếng khiến hắn bình tĩnh hơn.
- Em lên phòng xem Băng thế nào đi. Ở đây anh sẽ lo.- hắn lạnh lùng nói.
- Nhưng...
- Nhanh!
- D...dạ...- Ari ngoan ngoãn nghe lời anh trai và chạy lên lầu.

- Cô chán sống rồi?- hắn tiến tới gần ả Rose, hỏi với giọng lạnh băng, sát khí tràn ngập trong ánh mắt.
- Thiên Quân...em...



- CHỊ THIÊN BĂNG! CHỊ ĐI ĐÂU VẬY?! ĐỪNG CÓ ĐI MÀ!!


.....


End chap.

P/s:
Lịch đăng chap mới của mình thường không ổn định cho lắm, có thể
1 tuần sẽ có 2 chap mới (hoặc hơn) chap mới thường được đăng vào tối muộn và không được đăng vào ngày xác định nên mọi người hãy thông cảm cho mình nhé!
SuJi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status