Thiên thần lạnh lùng mang gương mặt của ác quỷ

Chương 87



- Bác! Thiên Băng sao rồi ạ?- hắn chạy tới với vẻ mặt đầy căng thẳng, lo lắng, hỏi ba nó khi thấy ông vừa ra khỏi phòng bệnh.

- Quân, con tới rồi. Con bé chỉ bị suy nhược thôi, nghỉ ngơi tốt sẽ khoẻ lại thôi. Con không cần lo lắng quá đâu.- ba hắn nói.

- Vâng.- hắn nghe ba nó nói vậy thì bớt căng thẳng hơn hẳn.

- Con chăm sóc con bé giúp bác nhé! Bác phải qua kia xem mẹ con bé thế nào.- ba hắn nói.

- Mẹ?... À vâng ạ...- nghe ba nó nhắc đến mẹ khiến hắn có hơi ngạc nhiên nhưng sau đó cũng bình thường trở lại.

- Vậy bác đi nhé. Thiên Băng nhờ cả vào con.- ba nó nói, vỗ nhẹ vai hắn rồi bước đi.

"Cạch!"

Hắn mở cửa bước vào phòng bệnh, thân ảnh mảnh khảnh, xanh xao kèm theo vài vết thương của nó đập vào mắt hắn khiến hắn không khỏi đau lòng.

Không phải nó không thích bệnh viện sao? Không thích mà sao chưa đầy một tháng đã nằm viện hai ba lần thế này?

Vuốt lại mái tóc đang rối của nó, hắn cứ vậy mà ngắm nó đến vài giờ đồng hồ.

•00:15 am

Nó cựa mình thoát khỏi cơn mê kéo dài vài tiếng, mùi thuốc ether xộc vào mũi khiến nó cảm thấy khó chịu. Liếc nhìn xung quanh, phòng bệnh bây giờ chỉ được thắp sáng bởi ánh sáng mập mờ của chiếc đèn ngủ và chút ánh trăng rọi qua cửa sổ.

Hình như nó thấy có gì đó nằng nặng đè lên tấm chăn của mình và có gì đó giữ lấy tay mình. Đưa mắt xuống nhìn, hắn đã ngủ gục bên giường bệnh nó từ lúc nào rồi. Trông hắn ngủ có vẻ không được thoải mái lắm, trán hơi nhăn lại, tay nắm chặt tay nó như thể chỉ cần hắn buông lỏng ra chút thì nó sẽ biến đi mất.

   Nhẹ nhàng gỡ tay hắn khỏi tay mình, kiếm một tấm chăn mỏng phủ lên người hắn rồi từ từ rời khỏi phòng bệnh. Hơn 30' trôi qua và nó vẫn chưa quay trở lại, ngay lúc này đột nhiên hắn giật mình tỉnh giấc. Nhìn thấy giường bệnh trống không, tim hắn bỗng hẫng đi một nhịp, hắn đang lo sợ gì đó. Balo, quần áo của nó vẫn còn ở đây vậy chắc là nó vẫn còn trong bệnh viện, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, hắn bắt đầu tìm kiếm nó với tất cả sức lực của mình nhưng kết quả là không tìm thấy nó, khuôn viên hay các tầng lầu đều không thấy. Hình như còn một nơi hắn chưa tìm, đó là sân thượng nhưng thường thì sân thượng giờ này đâu có mở. À phải rồi. Nó đã muốn lên thì có cái gì cản được nó chứ? Mấy ổ khoá đó nó chỉ cần một sợi kẽm hay cục đá là có thể phá được ngay rồi.

Sau khi suy nghĩ vẫn vơ, hắn ngay lập tức chạy lên sân thượng. Quả thật là nó đã phá cửa sân thượng thật, ổ khoá bị bung ra, cửa bị méo đi vài chỗ và cục đá nằm lăn lóc ngay bên cạnh.

- Này Thiên Băng! Em làm cái quái gì trên này vào lúc nửa đêm thế?!- hắn quát lên.

- Này! Em bước xuống đây ngay!- hắn nói, giọng nói vẫn nét mặt lộ vẻ lo lắng.

Chuyện là nó đang đứng trên một cái bàn gần ngay sát lan can sân thượng mặt ngửa lên trời. Trông nó có vẻ không được tỉnh táo lắm. Bây giờ chỉ cần một cơn gió mạnh thổi ngang cũng có thể làm nó ngã xuống.

- Thiên Băng? Em có nghe không vậy? Đừng có mà nhảy xuống.- hắn nói, từ từ tiến lại gần nó.

- Vâng?- nó đột nhiên quay lại, nhìn hắn với ánh mắt đầy ngây thơ, lên tiếng.

- Em bước xuống đây.- hắn nhăn mặt, lạnh lùng nói.

- Vâng.- nó ngoan ngoãn nghe lời, bước xuống, đi lại phía hắn.

- Có biết nguy hiểm như thế nào không? Lỡ ngã xuống thì sao?- hắn mắng nó, gõ nhẹ vào đầu nó một cái.

- Hóng gió thôi mà?- nó nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.

- Haiz... Về phòng ngủ đi.- hắn bất lực nói.

- Không. Ngột ngạt lắm.- nó dứt khoát.

- Ở đây lâu sẽ cảm lạnh đấy.

- Không sao.

- Không về đúng không?

- Vâng.

Nó vừa dứt lời thì bị hắn nhấc bổng lên, hướng về cầu thang mà đi. Chẳng mấy chốc, hai người đã có mặt ngay trước phòng bệnh nó.

Đặt nó nằm ngay ngắn xuống giường bệnh, hắn cất tiếng, giọng như ra lệnh:

- Ngủ đi. Tới 7 giờ anh làm thủ tục cho em về.

Nó có vẻ không hài lòng, nhăn mặt khoa chịu, định mở miệng cãi lại thì bị hắn chặn họng:

- Cấm ý kiến. Im lặng và ngủ đi.

Nó chán nản, chẳng buồn nhìn hắn một cái, nhắm mắt mà ngủ mặc cho cái mũi đang nhức lên vì mùi ether.

•6:00 am

Nó tỉnh giấc sau vài tiếng say giấc. Thấy hắn đang ngon giấc trên chiếc sofa ở góc phòng liền đi đến chỗ hắn, lay hắn dậy mặc cho có chút cảm giác tội lỗi, cất tiếng:

- Dậy đi Ken. Em muốn xuất viện.

- Mới có sáu giờ thôi mà.- hắn bị đánh thức, mắt nhắm mắt mở nhìn đồng hồ sau đó khó chịu càu nhàu.

- Nhưng em không muốn ở đây.- nó cương quyết.

-.....- hắn chẳng đáp, xoay mặt vào phía trong mà ngủ tiếp.

- Anh không làm chứ gì?- nó hỏi, giọng lạnh lùng.

- Ừm...em có ngon thì tự làm...- hắn nói, giọng ngái ngủ xen lẫn khó chịu.

- Được thôi.- nó lạnh lùng nói.

     Dứt lời, nó vào nhà vệ sinh, vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi tự mình đi làm thủ tục xuất viện.

- Xin lỗi tiểu thư, ông Triệu dặn dò chúng tôi rằng khi nào cô hoàn toàn hồi phục thì mới để cô xuất viện.- chị tiếp tân nói.

- Em khoẻ rồi.- nó nói.

- Vậy phiền tiểu thư trở về phòng bệnh để bác sĩ xem xét lại tình trạng của tiểu thư ạ. Khi chắc chắn tiểu thư đã ổn, chúng tôi ngay lập tức cho tiểu thư xuất viện.- chị tiếp tân vui vẻ nói.

- Không cần phiền phức vậy đâu.

- Tiểu thư thông cảm, chúng tôi chỉ làm theo những gì được dặn thôi ạ.

- Được rồi.- nó có vẻ không hài lòng cho lắm.

- Vậy em về phòng nhé, chị sẽ báo với bác sĩ ngay.

- Vâng. Cảm ơn chị.- nó nói, giọng vô cảm, lủi thủi đi về phòng với tâm trạng không mấy vui vẻ.

- Sao quay lại rồi?- hắn ngồi ở sofa, hỏi khi thấy nó mở cửa vào, giọng trêu chọc.

- Anh im đi.- nó khó chịu, bực tức đi về phía giường bệnh ngồi.

- Anh bảo rồi. Ngoan ngoãn bảy giờ anh cho về không nghe.-hắn khẽ cười, nói.

   Nó chẳng nói gì, chỉ ngồi đó nhìn với ánh mắt sắc lạnh.

   Cửa phòng bật mở, vị bác sĩ bước vào, theo sau là ba nó và cô em cùng cha khác mẹ.

- Bây giờ tôi sẽ khám cho tiểu thư nhé.- bác sĩ nói, sau đó bắt đầu công việc của mình.

   Sau khoảng 10', bác sĩ cũng đã hoàn thành, quay sang nói với ba nó:

- Tình trạng của tiểu thư đã ổn rồi tuy nhiên tôn khuyên nên để tiểu thư ở đây tịnh dưỡng thêm một ngày nữa để hoàn toàn hồi phục.

- Không được.- nó ngay lập tức phản đối.

- Băng, con vừa cho đi không ít máu, con nên ở đây tịnh dưỡng vài ngày đi.- ba nó khuyên ngăn.

- Không cần. Tôi hoàn toàn khoẻ.- nó lạnh lùng.

- Thiên Băng... Quân con mau khuyên nó giúp bác đi.- cảm thấy không khuyên được nó, ông Triệu liền quay sang nhờ hắn.

- Con nghĩ nên để em ấy về ạ. Em ấy không ngửi được mùi bệnh viện sợ ở lại lâu chỉ có hại sức khoẻ hơn. Với về nhà đã có con rồi.- hắn nói.

- Con nói cũng phải. Vậy nhờ con làm thủ tục giúp bác nhé.- ba nó.

- Vâng.- hắn đồng ý, cúi chào ba nó và vị bác ãi rồi rời đi.

- Tôi cũng có việc nên xin phép đi trước ạ.- vị bác sĩ nói sau đó liền rời đi.

   Căn phòng bây giờ chỉ còn ba người, không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Không ai nói với nhau lời nào, nó thì lạnh lùng ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, Ayden thì thấp thỏm không yên, ba nó thì cứ đắn đo mãi, muốn nói gì nhưng rồi lại thôi.

- Thiên Băng, cảm ơn con vì đã đồng ý truyền máu cho m...à...dì con.- ông Triệu sau một thời gian đắn đo cũng quyết định mở lời.

- Thật sự ơn chị rất nhiều vì đã cứu mẹ em. Nếu không có chị cầm máu cho mẹ có lẽ mẹ đã mất trên đường đi rồi. Và cũng rất cảm ơn chị vì đã truyền máu cho mẹ.- Ayden nối lời ba.

    Nó quay mặt lại, nở một nụ cười nhạt nhẽo, ánh nhìn đầy u uất và chán ghét đâm thẳng tới hai con người trước mặt.

- Cảm ơn tôi? Thật không dám.- nó cất tiếng, giọng bỡn cợt.

- Con...

- Muốn cảm ơn thì các người nên thành tâm cảm ơn mẹ tôi ấy.- nó cắt lời ông Triệu, giọng đanh lại.

   Câu nói của nó vừa dứt cũng là lúc không gian trở nên tĩnh lặng lại. Ông Triệu và cả Ayden đều không thốt nên lời.

- Các người nên cảm ơn vì mẹ sinh ra tôi mang nhóm máu giống mẹ.

- Nên cảm ơn mẹ vì lời chỉ dạy tốt đẹp của mẹ dành cho tôi năm xưa, không nên mắc nợ ai cả.

Từng lời nó thốt lên, nhẹ nhàng nhưng vô cảm như vết dao cứa vào tim ông Triệu vậy. Ông thật sự có quá nhiều lỗi lầm với hai mẹ con nó. Ông chỉ hận không thể nào quay về thời điểm 15 năm trước để có thể cứu vãn được tình thế. Phải chi lúc ấy ông đừng vô tâm, đừng bỏ mặc mẹ nó thì có lẽ bây giờ nó đã không hận ông như bây giờ.

Nó đứng dậy, xách lấy balo ngay bàn cạnh giường rồi bước đi. Khi đi ngang qua hai người họ, nó dừng lại đôi chút, đưa ánh nhìn cùng lời nói lạnh lùng của mình gửi đến hai con người đang đứng trân trân ở đó:

- Bà ta đã cứu tôi nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc tôi sẽ tha thứ cho các người. Nợ giữ tôi bà ta đã hết. Bây giờ các người cứ chuẩn bị mà tiếp đón lấy quãng thời gian đau khổ đằng đẵng đi.

Dứt lời, nó liền rời đi để lại hai con người với những giọt nước mắt đang rơi trên má.

- Có muốn ăn gì trước khi về nhà không?- hắn hỏi nó khi cả hai đang trên đường về nhà.

- Em muốn ăn đồ anh nấu.- nó khẽ đáp, ánh nhìn ra ngoài cửa xe không dứt.

- Em muốn ăn gì?- hắn khẽ cười rồi hỏi.

- Gì cũng được. Dễ nuốt một chút.- nó hờ hững.

- Vậy soup thế nào?- hắn hỏi.

Nó không nói chỉ gật nhẹ đầu thay lời đồng ý.

Chẳng mấy chốc cả hai người đã có mặt ở nhà, hắn nhanh chóng xắn tay áo và vào bếp. Hiếm khi Băng Băng của hắn muốn ăn đồ hắn nấu thì hắn nhân dịp này phải bồi bổ cho nó mới được.

- Nhóc. Em lên thay quần áo ròii nghỉ ngơi chút đi. Khi nào xong anh sẽ gọi.- hắn nói vọng ra từ nhà bếp.

- Nhóc cái gì chứ?- nó lầm bầm đủ cho mình nghe khi nghe hắn gọi mình bằng nhóc.

- Em không cho gọi "bé" thì gọi "nhóc".- hắn đột ngột trả lời khiến cho nó hơi giật mình.

Tai hắn thính như vậy sao? Nói nhỏ như vậy cơ mà. Nó biết rằng nó nói xấu hắn nhỏ cở nào thì hắn vẫn nghe được nên đành đi lên phòng thay quần áo và nghỉ ngơi chút xíu như lời hắn nói, nó thấy vẫn còn hơi chóng mặt một chút.

Hơn 30' sau, món soup thơm ngon bổ dưỡng đã hoàn thành và được hắn mang lên tới tận phòng cho nó.

- Băng, dậy ăn đi em.- hắn lay người nó, gọi.

- Ưm...em dậy rồi.- nó cựa mình rồi thức giấc, nói với giọng ngái ngủ.

- Đi rửa mặt cho tỉnh ngủ đi.- hắn cười, xoa đầu nó, ôn nhu nói.

- Vâng...

Nó đáp rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt mũi cho tỉnh táo, sau đó quay lại với bữa ăn của mình.

- Anh không ăn ạ?- nó hỏi.

- Anh không đói. Em ăn đi rồi ngủ cho lại sức.- hắn nói, tay xoa đầu nó.

- Vâng.- nó đáp rồi bắt đầu dùng bữa.

- Lát nữa anh có việc nên em ở nhà một mình nhé?

-.....- nó gật gù đồng ý vì đang bận ăn rồi.

- Có gì cần cứ gọi cho anh.- hắn dặn dò.

-.....- nó lại gật thay cho câu trả lời.

Thật sự thì hắn dặn thừa rồi. Nó đâu phải con nít lên ba, đâu phải mới ở nhà một mình lần đầu. Nó chỉ bị thương một chút và mất một ít máu thôi mà.

- Nhớ đấy. Không phải gật rồi để đó đâu.

- Vânggg.

•20' sau:

- Ăn xong chưa nhóc?- hắn hỏi nó.

- Xong rồi.

- Lại đây anh thay băng vết thương cho.- hắn nói, trên tay đã sẵn hộp y tế từ lúc nào rồi.

- Anh bận thì đi đi. Em tự làm được.- nó nói, giọng xua đuổi.

- Không cần đuổi. Lại đây nhanh lên.- hắn nghiêm giọng.

Nó chẳng nói gì lon ton đi đến chỗ hắn, ngoan ngoãn ngồi xuống để hắn thay băng vết thương. Xong xuôi, hắn cất dụng cụ, còn nó thì quay trở lại giường tiếp tục ngủ.

- Lo ngủ đi. Không được lén làm việc khi anh ra ngoài đâu đấy.- hắn lúc chỉnh lại chăn cho nó thì dặn dò.

- Vâng.

Sau khoảng 10' thì nó cũng đã ngủ ngon lành. Khẽ hôn nhẹ lên trán nó, rồi dọn dẹp bát đĩa khi nãy rồi rời đi để làm công việc của mình.

Bây giờ cũng là giữa trưa rồi, ánh nắng mặt trời rọi qua khung cửa sổ khiến gian phòng sáng bừng trong nắng. Có lẽ lượng ánh nắng quá nhiều khiến không khí trong phòng nóng hơn khiến nó tỉnh giấc.

Nó ngồi dậy, tay ôm lấy đầu. Sao càng ngủ càng đau đầu, chóng mặt thế này? Bình thường nó chỉ cần ngủ một chút là khoẻ lại ngay mà. Mệt mỏi với lấy điện thoại ở cạnh bên, nhìn xem đã 12 giờ hơn rồi, nó ngủ nhiều quá rồi. Điện thoại thì tràn ngập tin nhắn, một lượng lớn công việc đang chờ đón nó chạm đến. Thật là, thiếu nó là không được mà. Không thể nhờ Zen và Rin làm giúp được, hai người họ cũng bận túi bụi với công việc của riêng mình mà. Thôi thì tự làm vậy.

Thế là nó vào phòng làm việc lấy laptop cũng đống tài liệu. Nó trở lại giường ngồi, bắt đầu giải quyết công việc mặc cho lời nó vừa nói với hắn khi hắn nhắc nhở nó về vấn đề làm việc.

Nó mãi mê làm việc mà không biết ánh nắng mặt trời đã dần tắt hết rồi. Nó mệt mỏi tựa lưng vào cạnh giường, day day hai thái dương của mình, cơn đau đầu và chóng mặt của nó ngày càng tệ hơn. Có lẽ nó cần vài viên thuốc để khá hơn. Nhưng mà thuốc bác sĩ kê ở đâu rồi nhỉ? Hắn cất thì phải. Để tiết kiệm thời gian tìm kiếm, nó gọi điện cho hắn.

"Alo?"

Mặt nó đanh lại, có chút phẫn nộ. Giọng đầu dây bên kia không phải của hắn mà là của một cô gái.

"Alo?" Giọng nữ ấy lại vang lên, âm điệu thể hiện sự khó hiểu.

- Đây có phải điện thoại của Quân?- nó lạnh lùng hỏi.

"Đúng vậy. Có chuyện gì sao?" cô gái bên đầu dây hỏi với giọng tò mò.

- Cho tôi gặp anh ấy.- vẫn giọng điệu lúc nãy.

"Anh ấy bận rồi. Có gì cô gọi lại sau nhé."

"Tút!Tút!Tút!"

Cô gái kia vừa dứt lời xong thì liền tắt máy làm nó chưa kịp nói gì thêm.

Sắc mặt nó lúc này trông không tốt lắm, lạnh lùng và tái nhợt kèm thêm cơn đau đầu, chóng mặt khiến nó trông tệ hơn. Vứt điện thoại sang một bên, nó tự mình đứng dậy và đi tìm thuốc với dáng đi loạng choạng, không vững vàng.

"Anh đang làm gì...?"

End chap.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status