Thiên thần lạnh lùng mang gương mặt của ác quỷ

Chương 91



   Vì nghỉ ở nhà vì dịch nên Kori dự định sẽ mở một group chat trên Facebook nhằm giúp giảm sự buồn chán khi ở nhà. Mọi người có muốn tham gia không?

Nếu có thì tìm kiếm và kết bạn với Kori trên Facebook với gmail: [email protected] nhé.

———

> Nhà Jun & Zen:

Cậu vừa đưa nó vào nhà đã bắt gặp Zen đứng chờ sẵn ở phòng khách, nước mắt nước mũi tèm lem. Vừa thấy nó cô đã chạy ào tới, khóc toáng lên.

- May cho mày là không gãy cái xương nào nhé. Chỉ bị trật khớp thôi!- Zen nói với nó sau khi đã xem vết thương của nó.

- Như nhau cả, vẫn không đi được.- nó thản nhiên nói.

- Giống cái đầu mày chứ mà giống!- cô bực bội mắng nó, má phồng lên, hai tay chống hông trông rất đáng yêu.

- Ừ sao cũng được .- nó chẳng mấy quan tâm.

- Mày yêu bản thân hơn chút đi.- Zen dặn dò.

- Ừ. Đã tìm được bọn họ chưa?- nó ậm ừ cho qua rồi hỏi, giọng nghiêm túc hơn hẳn.

- À rồi. Bin, Ben với Rei lo hết rồi. Mày không cần bận tâm nhiều đâu. Lo nghỉ ngơi cho khoẻ rồi thích xử chúng thế nào thì xử.

- Muốn tao nghỉ ngơi thì mày cũng phải băng vết thương cho tao đã chứ?- nó nói, miệng hơi nhếch lên cười.

- Ờ thì giờ làm nè.- cô gãi gãi đầu ngượng ngùng nói.

- Haa...có ai nói mày dễ thương chưa?- nó cười lên một cái rồi giở giọng trêu chọc cô.

- M..mày bị tông xe xong khùng hả?- cô lúng túng nói, lần đầu tiên cô bị nó ghẹo như thế nên có chút ngượng ngùng.

- Tao nói thật.- nó nói rồi cười.

- Ờ thì...cũng có nhiều rồi nhưng mà...mày là lần đầu nói với tao như thế.- cô nhìn đi chỗ khác, tay cứ liên tục gãi đầu, ngượng ngùng nói.

   Thấy trò chọc ghẹo cô bạn thân của mình thành công nó chỉ biết ngồi cười mà không  biết rằng hình tượng lạnh lùng xưa nay của nó đang dần dần sụp đổ.

- Nè... tao để ý thấy...dạo này... mày cười nhiều hơn...nói cũng nhiều hơn nữa...mày thay đổi rồi.- cô e dè nói.

   Vừa nghe cô nói xong gương mặt vui vẻ cùng nụ cười trên môi liền tắt ngúm thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng như mọi ngày, khẽ ho vài tiếng, nó cất giọng lạnh lùng:

- Băng vết thương giúp tao đi.

- Ít ra trước mặt tao cũng không cần lạnh lùng vậy mà, cứ thoải mái đi.- cô nói, giọng buồn buồn.

- Làm đi.- nó gằn giọng.

- Haizzz...được rồi. Tuỳ mày.- cô thở dài rồi nói, với lấy dụng cụ để băng bó cho nó.

• 1 tiếng sau:

- Xong hết rồi. Mày nghỉ ngơi đi, hạn chế vận động nhé.- cô dặn dò nó.

- Ừ, cảm ơn.- nó lạnh nhạt nói.

- Chẳng có thành ý gì cả...- cô lầm bầm trong miệng khi đang dọn dẹp mớ bông băng bẩn.

- Gì cơ?- nó hỏi khi nghe loáng thoáng được cô nói gì đó.

- Có gì đâu.- cô trả lời, giọng có vẻ là đang giận dỗi.

- Mày biết tính tao mà?- nó nói, xoa xoa đầu cô, mỉm cười nhẹ nhàng.

- Này đừng có xoa đầu tao chứ! Bằng tuổi nhau cả nhé!- cô la lên bất bình, lấy hai tay ôm đầu mình.

- Ờ.- nó ném cho cô cái nhìn khinh bỉ, lạnh nhạt đáp.

   Gì chứ? Trước giờ nó vẫn xoa đầu cô, có bao giờ cô la làng lên đâu. Giờ còn bày đặt này nọ. Thật là...

- Nghỉ ngơi đi, tao ra ngoài. Sáng mai, 6 giờ tao sẽ đem cơm lên cho mày. Lo dậy mà ăn.- cô nói sau khi dọn dẹp xong mớ bông băng bẩn kia.

- Ừ sao cũng được. Không đem càng tốt.- nó nói.

- Tao lại đấm cho! Ở với tao không có vụ không ăn nhá!- cô hù doạ.

- Ừ ừ... lượn ra đi! Tao buồn ngủ. .- nó phẫy phẫy tay xua đuổi cô, mặt nhăn nhó khó chịu.

- Chắc tao thèm ở với mày! Plè...- cô giận dỗi nói, lè lưỡi trêu ngươi nó rồi bỏ ra ngoài.

  Nó chẳng mấy quan tâm đến trò mèo của cô, ung dung nằm xuống, kéo chăn đắp nửa người rồi nhắm mắt ngủ. Chỉ sau hơn 5' nó đã chìm vào giấc ngủ sâu, dù sao cũng hơn 11 giờ đêm rồi.

———

Tính đến bây giờ cũng đã là ba ngày kể từ khi nó đến ở nhà Jun và Zen. Đa phần thời gian nó ở đó, nó chỉ có nằm trên giường, ăn uống, đọc sách, nghịch điện thoại thôi vì cả cô và cậu đều không cho nó bước ra khỏi căn phòng đang ở nửa bước. Họ sợ khi nó hoạt động thì sẽ làm ảnh hưởng đến vết thương, họ đưa cho nó một đống sách và bảo rằng ráng đọc hết đi cho đỡ chán.

Mặc dù nó không phải là con người thích ra ngoài hay gì đâu nhưng mà bắt nó nằm liên tục 3 ngày trong phòng và thực hiện lặp đi lặp lại chuỗi hoạt động chán ngắt khiến nó không tài nào chịu được và bây giờ nó đang đấu tranh với Zen để có thể ra ngoài:

- Tao muốn ra ngoài.

- Với cái vai, tay và chân đang bị trật? Mày nghiêm túc à?- cô đứng khoanh tay tựa vào tường, hỏi nó, giọng khó chịu.

- Ừ.- nó đáp, thái độ hết sức nghiêm túc.

- Mày có tin tao làm cho cái chân và cái tay còn lại của mày trật luôn không?- cô hù doạ.

- Nếu mày có thể.- nó thách thức, mép nhếch lên nụ cười gợi đòn.

- Hoàn toàn có thể khi mày đang trong tình trạng thế này.- cô với sự tự tin của mình, nói với giọng chắc nịch.

- Thử xem.- nó cũng không phải vừa vặn gì.

- Tao chỉ là không muốn làm chậm tiến độ kế hoạch thôi. Không thì mày nhừ đòn với tao.- cô nhếch mép cười rồi nói, mặt cô trông gợi đòn không kém nó là bao.

- Nói thằng ra là mày không dám.- nó ném cho cô nụ cười khinh bỉ, rồi nói.

- Tao không chấp mấy đứa què quặt.- cô nói, giọng khinh khỉnh.

- Tóm lại mày có để tao đi không?- nó hỏi.

Nó đang dần cảm thấy phiền phức, nó chỉ muốn có câu trả lời ngắn gọn và đúng theo ý nó.

- Nếu mày tự đi được.- cô nhún vai rồi nói và bỏ đi ngay sau đó.

- Fuc*!- nó chửi lên một tiếng, tức giận lôi cuốn sách đang đọc mấy bữa nay lên đọc.

Với tình trạng của nó bây giờ nó chẳng thể tự mình di chuyển đi đâu được nên đành ngậm ngùi nuốt cơn giận vào trong mà đọc sách.

> Phòng khách:

- Em ấy sao rồi?- Jun hỏi khi thấy cô vừa đi xuống ngồi cạnh mình.

- Mọi thứ đều tốt hơn trừ cái tính cứng đầu của nó.- cô nói, giọng chán nản.

- Cứng đầu nhưng vẫn là bạn em mà.- cậu cười rồi nói.

- Thì đúng là vậy nhưng...

"Cạch!"

Cô đang nói thì bị tiếng mở cửa cắt ngang. Đưa mắt nhìn về phía cánh cửa, sắc mặt của cô và cậu đều thay đổi hẳn, hoàn toàn lạnh lùng.

- Ice đâu?- âm vực lạnh lùng vang lên cùng với gương mặt lạnh lùng không kém.

- Mày sẽ được gặp em ấy nếu mày có lời giải thích rõ ràng và thích đáng cho tụi tao trước đã.- cậu nói, giọng nghiêm túc.

- Để tao gặp Ice!- hắn nói, mặt và giọng ngày một lạnh hơn.

- Như anh Jun nói, anh giải thích trước còn không thì mời về!- Zen lạnh lùng.

- Được rồi...- hắn bất lực nói.

Tiến về chiếc ghế đối diện hai người kia, ngồi xuống và bắt đầu giải thích.

- Chuyện là...

>Căn nhà hoang ở đường XF:

- Trốn có vui không?- giọng Bin vang lên, giọng giễu cợt.

- THẢ BỌN TAO RA!- ả Luli gào lên.

- Này này! Bình tĩnh đã chứ! Sao mà gào ầm lên thế?- Rei.

- Cứ gào thế tốn calo lắm nhé.- Ben nói, nở nụ cười đầy nguy hiểm.

- TỤI MÀY THẢ LULI RA! TỤI MÀY MUỐN LÀM GÌ TAO CŨNG ĐƯỢC!- tên Đức hét lên.

- Vậy còn gì vui? Tao phải khiến hai đứa tụi mày sống không bằng chết! Phải khiến tụi mày xem người thương của mình đau khổ thế nào chứ!- Bin nói, giọng rất nghiêm túc.

- KHỐN NẠN! TỤI MÀY NGON THÌ GIẾT TAO ĐI!- ả Luli mạnh miệng.

- Chậc! Chậc! Cô xúi bậy quá! Tụi tôi phải bắt mấy người bọn cô về chịu tội với chị Ice chứ! Giết cô thì còn gì để chị Ice tiêu khiển đây?- Rei tặc lưỡi rồi một cách ranh mãnh, nói, trông cô bây giờ chẳng còn vẻ dễ thương, đáng yêu như thường ngày nữa.

- TAO ĐÃ LÀM GÌ NÓ MÀ TỤI MÀY HÀNH HẠ TAO NHƯ VẬY HẢ! TỤI MÀY THẢ TAO RA!- ả Luli lại gào lên ầm ĩ, giãy dụa không ngừng với hy vọng mớ dây đang trói chặt tay chân ả được nới lỏng.

- Sao mà hai người cứ thích gào thét ầm ĩ thế nhỉ?- Ben khó chịu lên liếng.

  Ben tiến dần về phía ả Luli, không thương tiếc mà giật ngược tóc ả ra đằng sau, kề con dao găm vào cổ ả, chậm rãi nói, giọng đầy sát khí:

- Mày mà còn sủ* nhặng lên nữa thì tao không phiền nếu cắt dây thanh quản của mày đâu.

-  T..thả tôi ra...la..làm ơn...tôi sai rồi...- trong cơn đau đang âm ĩ từ da đầu, ả cố rặn ra vài chữ, nước mắt đầm đìa.

- Sao lúc mày hại chị tao mày không thấy sai? Giờ cầu xin được tha thứ à? Mày mơ sao?- Ben gằn giọng, âm điệu chứa đầy sự tức giận, mắt hằn lên những tia máu đỏ rực, tay nắm chặt mái tóc ả mà kéo mạnh hơn.

- La..làm ơn...- ả Luli yếu ớt thốt ra vài lời trước khi ngất lịm đi.

- Chậc! Mới có thế đã ngất!- Ben tặc lưỡi thể hiện sự bất mãn, nói.

   Hất ả ra một cách đầy mạnh bạo, Ben ném chiếc dao găm sang một bên, phủi tay rồi ra ngoài, để cuộc chơi lại cho Bin và Rei.

- Sao? Thấy người yêu của mình thế có đau không?- Bin giễu cợt hỏi.

- Hèn hạ! Một thằng đàn ông mà làm thế với phụ nữ! Đáng khinh!- tên Đức nói, giọng phẫn uất.

- Gì? Tao nghe có nhầm không? Phụ nữ? Ả ta?Haha...- Bin với vẻ mặt như kiểu không tin vào những gì vừa nghe, hỏi với giọng giễu cợt rồi cười phá lên.

- Ả ta đáng làm người nữa cơ! Phụ nữ gì chứ? Nực cười mà!- Rei không nén được cười, cười xong rồi nói, giọng khinh bỉ.

- M* TỤI MÀY! ĐI CHẾT ĐI!- gã Đức gào lên, giãy dụa không ngừng.

"Bốp!"

   Một cú đấm trời giáng hạ xuống mặt tên Đức khiến gã phải câm miệng, máu bật ra không ngừng từ khoé miệng. Bin bước tới chỗ gã, nắm cổ áo gã mà lôi lên.

- Cái này là dành cho việc nãy giờ mày gào lên ầm ĩ.

"Bốp!"

- Cái này là dành cho việc mày dám nguyền rủa tụi tao.

"Bốp!"

- Cái này dành cho việc mày dám cả gan gọi mẹ tụi tao.

"Bốp!"

- Cái này cho việc mày dám hãm hại chị tao!

"Bốp!"

- Cái này là cho việc tao muốn khuây khoả!

   Sau cú đấm này, gã Đức đã bất tỉnh nhân sự, mặt hắn bê bết máu và biến dạng hẳn đi. Hất gã xuống nền đất đầy bụi bặm một cách không thương tiếc, Bin đứng dậy, nhận khăn từ Rei lau sạch vết máu dính trên tay rồi bỏ ra ngoài với Rei cùng với lời trách móc của cô bé vì Bin làm hắn ngất trước khi cô bé co thể làm gì.

Giao lũ kia lại cho đàn em, Ben, Bin, Rei lên xe và trở về trụ sở.

"Cứ chờ đi! Sẽ còn hơn thế nữa."

End chap.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status