Thiên thần lạnh lùng mang gương mặt của ác quỷ

Chương 92



- Ice!- giọng của hắn vang lên.

   Nó đang chăm chú đọc sách nghe tiếng gọi liền dời sự chú ý của mình về nơi phát ra tiếng gọi, là hắn, hắn đang đứng cách nó chỉ vài bước chân. Không biết hắn đã giải thích với Jun và Zen như thế nào mà chỉ sau vài phút, hai người họ đã để hắn gặp nó. Gặp được nó và thấy nó có thể ngồi đọc sách như vậy hắn rất vui, hắn chỉ muốn chạy đến và ôm nó vào lòng nhưng không thể.

Nhìn những vết thương được băng bó trên khắp cơ thể nó, hắn không khỏi đau lòng. Cơ thể xanh xao, thanh mảnh thường ngày của nó đã  khiến hắn rất xót rồi, nay lại thêm những vết thương hiện diện trên người, hắn xót đến mức chỉ muốn thay nó chịu những vết thương đó.

Trái ngược với hắn, nó không cảm thấy vui mừng khi thấy hắn. Khi nó ra người gọi mình là hắn, nó nhanh chóng trả lại sự chú ý của mình về quyển sách mà không mảy may quan tâm đến hắn. Nó chỉ muốn hắn nhanh nhanh đi khỏi tầm mắt mình.

- Ice! Chúng ta cần nói chuyện.- nhận được sự thờ ơ từ nó hắn cảm thấy tim mình nhói lên, đau lòng nhìn nó và nói.

   Ice? Sao nó nghe tên mình mà thấy khó chịu thế này? Do nó không muốn hắn gọi nên cảm thấy khó chịu hay do hắn gọi nó bằng cái tên "Ice" chứ không phải "Thiên Băng" như thường ngày? Dù có thế nào thì chung quy ra thì là do cái tên ấy được phát ra từ miệng hắn.

- Về đi. Không có chuyện gì cần nói cả.- nó lạnh lùng, mắt không rời khỏi cuốn sách.

- Ice!...

- Về đi!- nó cắt ngang lời hắn.

- Làm ơn nghe anh nói đi!- hắn đến bên nó, giữ lấy vai nó, nói với giọng khẩn thiết.

Trán nó khẽ nhăn lại vì, hắn vừa chạm vào vai, nơi nó bị trật khớp, cố nén cơn đau đang âm ĩ ở vai trái, nó lấy tay còn lại gạt tay hắn ra khỏi vai mình, lạnh lùng nói:

- Ta không cần nói chuyện.

Anh bị nó gạt tay ra, có chút hụt hẫng nhưng khi nhìn biểu hiện của nó hắn nhận ra hắn vừa làm đau nó. Đau lòng nhìn nó chịu đựng cơn đau, hắn muốn ôm nó vào lòng nhưng lại sợ lại làm nó đau nên chỉ có thể nhìn nó với ánh mắt lo lắng và xót xa. Hắn lại lên tiếng, giọng như thể van nài:

- Ice! Xin em... anh và Yumi thật sự không phải như em nghĩ...e...

- Anh và cô ta có quan hệ gì cũng không liên quan đến tôi.- một lần nữa nó cắt lời hắn, ánh mắt vô cảm nhìn hắn, giọng không cảm xúc mà nói.

- Băng! Em biết rõ mà! Hãy tin anh.- hắn nói.

- Tại sao tôi phải tin anh?- nó lạnh lùng hỏi.

- Thiên Băng à...- hắn bất lực nói, nhìn nó với vẻ mặt đầy buồn bã.

- Ta nói chuyện xong rồi. Anh về đi.- nó vẫn thế, vẫn chất giọng lạnh lùng và gương mặt vô cảm.

- Em biết là chưa xong mà Băng! Sao em không chịu nghe anh giải thích?- hắn đau khổ nhìn nó, nói.

- Hai ta không có quan hệ gì cả nên anh không cần phải giải thích với tôi.- nó dứt khoát.

Nghe câu nói này của nó khiến hắn sững người lại. Nó nói là không có quan hệ gì sao? Vậy nó xem hôn ước kia là như thế nào? Nó hiểu rõ nó là vị hôn thê của hắn và hắn là vị hôn phu của nó mà! Nó biết rất rõ là trong tương lai, nó và hắn sẽ kết hôn mà? Dù cho nó có thể không xem trọng hôn ước này nhưng không lẽ, suốt quãng thời gian bên nhau, nó không nhận ra tình cảm của hắn sao? Không phải hắn biểu hiện rất rõ sao?

- Mau đi đi! Tôi cần nghỉ ngơi.- nó thấy hắn im lặng một lúc lâu và không có dấu hiệu hồi đáp nên nó lên tiếng, lạnh lùng đuổi hắn đi.

Giọng của nó đưa hắn về thực tại, lòng hắn đau như cắt. Nó lạnh lùng thật, lạnh như tên của nó của vậy, lạnh lẽo đến mức không ai có thể chạm vào.

- Em tàn nhẫn thật.- hắn cười chua xót nhìn nó, nói.

-.....- nó có chút khó hiểu nhưng không quan tâm mấy đến nó, giữ im lặng tuyệt đối.

- Dù em không có tình cảm với anh thì cũng đừng phũi sạch quan hệ giữa chúng ta như vậy chứ...- hắn tiếp tục nói, dáng vẻ cao lãnh thường ngày đã đi đâu mất, bây giờ hắn chỉ là một con người bình thường với một nỗi đau đang không ngừng giằn xé trong lòng.

- Gì cơ?- nó có hơi ngạc nhiên.

- Những gì anh thể hiện vẫn chưa rõ sao? Em vẫn không thể nhận ra sao Thiên Băng?

- Sao?- nó vẫn chưa hiểu được ý hắn muốn nói.

- Em bắt anh phải tự mình nói ra rằng anh yêu em thì em mới có thể nhận ra sao?- hắn chua xót nói.

Lời hắn nói như tiếng sét đánh ngang tai nó. Người nó cứng đờ lại, các dây thần kinh đang hoạt động hết công suất để có thể xử lý được lời hắn vừa nói. Hắn vừa nói là hắn yêu nó? Nó nghe không lầm chứ? Mặt nó không có chút cảm xúc tuy nhiên hai hàng nước mắt lại tự động rơi ra khỏi khoé mắt nó, thả mình lăn dài trên làn da mịn màng nhưng tái nhợt của nó.

Và rồi hắn hôn nó, một nụ hôn dài chứa đựng nhiều cảm xúc phức tạp.

Nó không một chút phản ứng vì người nó cứng đờ ra rồi. Nó không thể đẩy hắn ra cũng không thể đáp trả nụ hôn của hắn. Môi chạm môi nhưng nó lại không thể cảm nhận được gì cả. Nước mắt liên tục rơi khiến cho nụ hôn trở nên ướt át hơn hẳn. Nước mắt thấm vào môi, mặn chát, đó là những gì nó có thể cảm nhận được.

Nụ hôn kéo dài hơn ba phút rồi nhưng nó laik không có bất cứ một chút phản ứng gì cả và điều đó làm hắn cảm thấy hụt hẫng. Có lẽ nó thật sự không có một chút tình cảm gì với hắn cả. Thời gian qua chỉ là do ràng buộc của hôn ước mà thôi. Hắn rời khỏi môi nó, gạt đi những giọt nước mắt vương trên mặt nó, nở một nụ cười cay đắng rồi cất chất giọng trầm trầm của mình lên, nói:

- Xin lỗi em. Có lẽ anh nên đi.

Dứt lời hắn liền đứng dậy để rời khỏi. Giọng hắn làm cho nó sực tỉnh và nó cũng ngừng khóc rồi.

- Thiên Quân! Khoan đã...- nó gấp gáp gọi với theo, nhanh chóng xoay người rời khỏi giường mà quên mất chân mình đang bị đau.

Hắn đang mở cửa để rời đi thì bị tiếng gọi của nó chặn đứng lại. Nụ cười hạnh phúc xuất hiện trên môi, hắn rời tay khỏi cánh cửa và đi trở lại chỗ nó.

Nó vội vàng muốn chạy giữ hắn lại mà không mảy may gì đến cái chân đang bị trật kia. Chi đến khi chỉ còn cách hắn vài bước, nó cảm nhận được cơn đau dữ dội ập đến ở chân và khiến nó ngã xuống.

- Băng!- hắn hốt hoãng kêu lên, chạy đến bên nó.

- Em ổn không?- hắn lo lắng hỏi.

Nó không nói gì, trán nhăn lại vì cơn đau, tay giữ phía cổ chân để kìm chế cơn đau. Nó không ngờ bị trật chân lại đau thế này.

- Băng, em sao rồi? Anh đưa em đến bệnh viện nhé? Trả lời anh đi! Em ổn chứ?- hắn lo lắng khi thấy nó cứ im lặng chịu đựng, liên lục hỏi.

- Đau...- nó khẽ thốt lên, cắn chặt môi để không bật ra tiếng rên rĩ.

- Anh xin lỗi, tại anh cả.- hắn đau xót nhìn nó, nói.

- Không...- nó cố nén cơn đau để có thể đáp lại hắn.

- Anh sẽ xoa thuốc cho em. Mau lên giường ngồi nào.- hắn nói, sau đó bế nó lên một cách nhẹ nhàng, cẩn thận để không chạm vào vết thương của nó.

Sau khi đặt nó ngồi trên giường xong xuôi, hắn mở tủ để lấy thuốc giảm đau để xoa cho nó.

- Đau thì nói anh nhé!- hắn nói khi đang chăm chú xoa thuốc vào cổ chân nó.

Từng cử chỉ của hắn rất nhẹ nhàng, tỉ mỉ như sợ rằng chỉ cần hắn dùng lực một chút cũng sẽ làm nó đau. Nhìn cổ chân vốn dĩ nhỏ nhắn bây giờ sưng tấy lên, bầm tím của nó khiến hắn rất xót.

- Nhìn xem! Cổ chân em bị thành ra thế này rồi.- hắn xót xa nói.

- Không sao.- nó khẽ đáp.

- Còn nói không sao? Nó sưng và bầm tím thế này mà!- hắn có chút tức giận.

- Em đâu có muốn vậy...A~!- nó cãi, rồi la lên một tiếng, mặt nhăn lại vì hắn hắn vừa dùng hơi quá sức khi xoa thuốc cho nó.

- Anh xin lỗi.- hắn hơi giật mình rút tay về, sau đó lại cẩn thận xoa thuốc cho nó.

Vì việc bôi thuốc này chẳng có gì phức tạp nên việc đó chỉ mất có hai ba phút là xong ngay rồi.

- Em đợi một chút rồi anh băng chân lại cho! Lần sau phải chú ý nghe chưa? Phải nhớ là chân đang bị trật đấy.- hắn dặn dò.

- Ừm.- nó gật gù đáp.

- Ngoan lắm.- hắn hài lòng xoa đầu nó.

- U..ừm... cho em mượn chai thuốc.- nó nói với hắn.

- Sao em còn đau ở đâu sao?- hắn lo lắng.

- À...ở vai...- nó ngập ngừng nói.

- Xin lỗi, do lúc nãy anh làm em đau.-hắn nói với giọng hối lỗi.

- Không... vận động mạnh thôi...- nó không đồng tình với hắn.

- Thì cũng do anh mà.- hắn nói, giọng có chút buồn.

- Không phải...

- Haiz...em tự xoa thuốc được chứ?- hắn thở dài rồi hỏi nó.

Nó không nói chỉ gật đầu. Nhận chai thuốc từ hắn, nó cứ ngập ngừng mãi không làm, thấy vậy hắn mới hỏi:

- Sao vậy?

- Anh ra ngoài một chút được không?- nó hỏi.

- Tại sao?- hắn vẫn chưa hiểu.

- Vết thương ở vai nên...- nó ngập ngừng nói, giọng có chút ngượng ngùng.

Hắn lập tức hiểu ra được vấn đề nó muốn nói, ngay tức khắc rời khỏi căn phòng. Hắn đã ra ngoài rồi nên nó đã có thể thoải mái xoa thuốc rồi. Nó cởi một bên chiếc áo sơmi trên người mình ra, tháo từng dải băng cũ quấn trên vai mình ra rồi nhẹ nhàng xoa thuốc. Xoa thuốc khiến cơn đau của nó giảm đi hẳn, nó cảm thấy dễ chịu hơn một chút rồi. Sau khi xoa thuốc xong, nó bắt đầu băng cố định lại vai mình. Tuy nhiên quá trình diễn ra không mấy suôn sẻ, vì chỉ có thể làm bằng một tay nên mọi thứ trở nên bất tiện hơn hẳn và không may là nó làm rơi chiếc khay để trên đùi trong lúc đang loay hoay quấn băng lên vai.

"Choangg! Keengg! Kengg!"

Những vật dụng làm va chạm với nền gạch tạo nên những âm thành thật chói tai. Nó khẽ nhăn mặt vì những tiếng ồn mà mình vừa tạo ra. Sao nó bất cẩn thế này?

"Cạch!"

- Em có sao không?

———

>Ý, toà nhà I.F:

-Cô chủ?- giọng của một người đàn ông vang lên.

- Vâng ạ?- giọng của một cô gái, chính xác là của Ari vang lên đáp lại.

- Con gái của tập đoàn July...

- À ra là cô ta. Cô ta sao rồi ạ.- Ari nói, giọng bình thản.

- Người của ta vừa đưa cô ta sang đây. Các thông tin đều đã nắm đầy đủ rồi, chỉ cần tung ra thôi ạ.- người đàn ông kia báo cáo, giọng kính cẩn.

- Đừng vội ạ. Chú cứ nhốt cô ta lại. Chúng ta còn nhiều việc với cô ta lắm.- Ari nói, nở nụ cười ranh mãnh.

- Vâng ạ.

- Chú Han, chú đừng có nói chuyện kính cẩn như thế! Chú đáng tuổi ba con đó.- Ari hơi chau mày lại rồi nói.

- Nhưng tôi đã quen rồi thưa cô chủ.- chú Han khó xử.

- Con không biết. Chú mà nói chuyện với thái độ như vậy nữa con sẽ giận chú.- Ari giận dỗi.

- Được rồi. Chú hiểu rồi, con đừng giận.- chú Han nở nụ cười hiền hậu, rồi nói.

- Vâng. À nhưng mà tình hình anh cháu với chị dâu sao rồi ạ?- Ari hỏi chú Han.

- Theo thông tin thì dạo gần đây, tiểu thư Thiên Băng bị tai nạn và đang có một chút hiểu lầm với cậu chủ, tình hình có vẻ khá căng thẳng.- chú Han đáp.

- Tai nạn? Chị ấy bị có nặng không ạ?- Ari lo lắng.

- Theo như chú biết thì, Thiên Băng tiểu thư bị tai nạn hai lần nhưng đã không sao rồi.

- Phùu...may quá...- Ari thở phào nhẹ nhõm.

- Còn chuyện hiểu lầm giữa anh với chị thì sao ạ?- Ari hỏi tiếp.

- Chú chỉ tìm hiểu được mọi chuyện bắt nguồn từ một cô gái tên Yumi thôi, còn lại chú không biết thêm gì nữa.

- Yumi? Nghe có chút quen...- Ari lẩm bẩm một mình.

- Con có cần chú tìm hiểu về cô gái đó không?- chú Han thấy cô chủ của mình tò mò nên tinh ý hỏi.

-.... Dạ không cần đâu ạ. Nếu cần cháu sẽ nhờ chú sau, bây giờ cứ tập trung vào Rose đi ạ.- Ari suy tính gì đó rồi nói, gương mặt có chút nguy hiểm.

- Chú hiểu rồi. Con nghỉ ngơi một chút đi, một tiếng sau ta có hẹn gặp với đối tác đấy.

- Vâng ạ.

  Nói xong chú Han chào Ari rồi ra ngoài, để lại Ari một mình với một vài suy nghĩ khó lường. Một nụ cười tinh ranh xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp của cô bé.

"Lại thêm một con hồ ly! Thử đụng vào chị dâu tôi xem...tôi sẽ chặt đứt hết chín đuôi của cô!"

End chap.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status