Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi

Chương 103: Cuối cùng cũng đã yêu rồi



Chương 103: Cuối cùng cũng đã yêu rồi

Có thể nói biếu cảm của Phó Quân Tiêu phong phú hơn rất nhiều.

Nhiên Hoàng Minh càng nghĩ càng thấy chuyện này thú vị.

Bước vào chủ đề này, đột nhiên Nhiên Hoàng Minh nghĩ tới chuyện quan trọng nhất kia, hỏi luôn: “Quân Tiêu, tối hôm qua cậu phái người bỏ túi cho tôi đem về một vật thí nghiệm sống coi như là quà cảm ơn tôi cứu “Tạ Liên” nhà cậu đấy à?”

“Cậu nghĩ thế nào thì nghĩ” Phó Quân Tiêu lạnh nhạt trả lời.

Mày kiếm Nhiên Hoàng Minh nhíu lại, cười xấu xa: “Không thừa nhận cũng được thôi! Dù sao thì cậu cứ yên tâm đi. Tôi sẽ không làm loạn đến mức xảy ra án mạng cho cậu!”

Phó Quân Tiêu ngẩng đầu nhìn Nhiên Hoàng Minh, im lặng không lên tiếng.

Trong khi hai người đang trò chuyện, thím Lưu dân Đồng Kỳ Anh đi xuống từ trên tầng.

Lúc Nhiên Hoàng Minh dõi mắt nhìn theo chiếc váy tím nhạt lộ ra bờ vai trắng mịn của Đồng Kỳ Anh, không khỏi hiểu ý quay đầu nhìn Phó Quân Tiêu, cười một cái không rõ ý vị.

Còn nói không thích Tạ Liên, ngay cả ba vòng của người ta cũng đều nhìn kỹ mài Sáng nay Nhiên Hoàng Minh chính tai nghe được Phó Quân Tiêu anh gọi cho bà chủ của một cửa hàng quần áo cao cấp, kêu bà chủ kia đưa một đống quần áo ngoài và áo lót đầy đủ tới.

Phó Quân Tiêu còn báo hết số đo ba vòng và chiêu cao của người ta không sót một chữ cho bà chủ nghe.

Quân áo này mặc lên không chỉ vừa người như thế, mà còn sáng chói rung động lòng người.

Nếu mà bảo đàn ông không động lòng với cô gái kia thì chẳng thể tin nổi!

Phó Quân Tiêu cũng chỉ liếc Đồng Kỳ Anh một cái rồi cố ý rời tâm mắt.

Đồng Kỳ Anh vẫn đeo chiếc mặt nạ lông vũ trắng kia như trước, lúc một đường đi xuống từ cầu thang uốn lượn, nhìn hai người đàn ông đang ngôi trong phòng ăn kia, đang do dự không biết có nên đi qua lên tiếng chào hỏi hay không.

Bãy giờ thím Lưu bước qua người cô, đi về phía hai người đàn ông đối diện, cung kính nói với một người đàn ông trong số đó: “Cậu chủ! Cô Tạ Liên nói cô ấy phải về!”

“Đúng lúc tôi phải tới công ty, vậy thì cùng nhau ra ngoài đi!” Phó Quân Tiêu bỏ dao nĩa xuống luôn, cầm khăn tay trong đĩa lên lau miệng.

Thím Lưu cúi người đáp lời: “Vâng! Tôi đi gọi Duy Quang chạy xe ra!”

Nhiên Hoàng Minh lại nhìn Phó Quân Tiêu một lần nữa, cầm ly nước trái cây trên bàn lên, cười không rõ ràng mà uống một ngụm.

Bên trong xe.

Phó Quân Tiêu nhường vị trí an toàn sau ghế lái cho Đồng Kỳ Anh ngôi.

Bầu không khí trong xe có chút mập mờ.

Phó Quân Tiêu tự lên xe mới phát hiện hôm đấy túi ngọc trai thủ công Lý Nhã Uyên để lại cho anh rơi trong xe này.

Mắt thấy “Tạ Liên” ngồi bên cạnh mình, Phó Quân Tiêu cầm chiếc túi ngọc trai thủ công ấy một bên đưa cho “Tạ Liên”, một bên ngồi thẳng người.

Mặt Đồng Kỳ Anh đầy nghỉ ngờ, khó hiểu nhìn cái túi xách Phó Quân Tiêu đưa cho và kinh ngạc hồi lâu mà vẫn không cầm lấy.

Phó Quân Tiêu dứt khoát nhét cái túi ngọc trai trong tay vào trong lòng Đồng Kỳ Anh, lạnh nhạt nói: “Một cô gái đưa cho anh, anh cầm cũng vô dụng, cho em đấy!”

Lúc này Đồng Kỳ Anh mới cầm cái túi ngọc trai trong lòng lên, cẩn thận xem xét.

Thợ làm túi xách này rất tinh tế, ngọc trai óng ánh bóng loáng phía trên phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

“Túi đẹp thật đấy!”

Đồng Kỳ Anh nhìn chiếc túi này, yêu thích không rời mà khen ngợi.

Phó Quân Tiêu liếc “Tạ Liên” một cái, thấy khóe miệng cô cong lên một nụ cười, là nụ cười phát ra từ trong đáy lòng cô, mà trong lòng cũng nếm được một chút ngon ngọt không thể hiểu nổi.

Đột nhiên trong đầu anh có một loại ảo giác rằng chỉ cần cô thích thì anh sẽ rất vui vẻ.

Đồng Kỳ Anh thưởng thức xong chiếc túi xách này, trong nháy mắt nhận ra mình thất lễ, vội trả lại chiếc túi cho Phó Quân Tiêu: “Có vẻ rất là quý, hay và anh giữ đi!”

“Em không cần thì anh sẽ ném nó đi luôn!”

Phó Quân Tiêu hừ lạnh một tiếng, mặt đầy vẻ ghét bỏ.

Anh vừa định vươn tay lấy lại cái túi kia, Đồng Kỳ Anh lại theo bản năng bảo vệ cái túi trong ngực.

“Thế thì anh cho tôi đi! Cái túi đẹp thế này, không thể bị anh ném đi được!”

Đồng Kỳ Anh mím môi.

Khóe miệng Phó Quân Tiêu khẽ nhếch, cười như không cười quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.

Vào giờ phút này anh hoàn toàn quên mất, cái túi ngọc trai thủ công này hẳn anh phải để lại cho Tô Hoài Lan mới phải.

Trong lúc vô tình ánh mắt Đồng Kỳ Anh rơi lên cổ tay phải của người đàn ông kia.

Một cái vòng tay được bện bằng tóc xinh đẹp hấp dẫn lực chú ý của cô.

Đó là…

Đồng Kỳ Anh hơi nhíu mày.

Nhớ lại hôm đó lúc cô lên kế hoạch trang trí cho người thừa kế tương lai của chủ tịch Tập đoàn Phó thị, bỗng nhiên anh xuất hiện, sau khi mạnh mẽ cưỡng hôn cô rồi cầm dao nhỏ cắt một đoạn tóc dài của cô.

Chẳng lẽ…

Vòng tay bện bằng tóc trên cổ tay anh là dùng tóc của cô để bện ư?

Cũng có thể do cô nghĩ nhiều!

Đồng Kỳ Anh yên lặng như có điều suy nghĩ.

Giữa hai người không tiếp tục đề tài gì nữa, trong xe cũng yên tĩnh đến lạ thường.

Sau khi xe lái vào trung tâm thành phố, Đồng Kỳ Anh yêu cầu dừng xe.

Phó Quân Tiêu cũng không giữ lại, cô nói muốn xuống xe thì để tài xế Duy Quang dừng xe bên đường, để cô bước xuống.

Sau khi Đồng Kỳ Anh xuống xe, ánh mắt Phó Quân Tiêu mới dám rơi trên lưng cô Anh dõi mắt nhìn bóng lưng cô hòa vào trong dòng người, cho đến lúc kẻ đến người đi hoàn toàn chôn vùi bóng lưng cô, anh mới rời tầm mắt, từ tốn nói: “Lái xe đi!”

Sau khi Đồng Kỳ Anh về đến cửa nhà mới nhớ ra điện thoại và chìa khóa mình để ở Câu lạc bộ.

Nhưng mà may mà cửa nhà cũng có thể dùng vân tay để mở khóa.

Sau khi Đồng Kỳ Anh mở cửa ra, vừa bước vào đã băt đầu lục tung lên tìm đồ.

Cô tìm mãi mới thấy chiếc dây chuyên mặt đá thiên thạch kia trong túi có khóa kéo trong vali hành lý của mình.

Sợi dây chuyền này cũng là người đàn ông kia đưa cho cô.

Hơn nữa cô chäc chảãn người đàn ông kia cũng không nhận ra cô, chẳng quy chỉ thuần túy cho răng cô là một cô gái hát trong “Dạ Mi”.

Nếu như thế thì bồng dưng Đồng Kỳ Anh cảm thấy người đàn ông kia chính là một tên công tử bột đúng điệu.

Cho nên đồ anh đưa không có gì phải lưu luyến cả Thật ra thì cô chưa bao giờ lưu luyến.

Đồng Kỳ Anh cầm sợi dây chuyền mặt đá thiên thạch và chiếc túi ngọc trai thủ công này lên, ra cửa tới “Dạ MỊ”.

Khi cô giơ hai thứ này ra trước mặt ông chủ Phí Ngọc Nam, Phí Ngọc Nam rất tò mò thứ này không biết là người đàn ông nào lại đưa riêng cho cô.

“Ông chủ Phí, tôi biết răng Dạ Mị có phòng đấu giá ngầm, ông giúp tôi định cái giá nào xứng đáng cho hai món đồ này! Tôi chia cho ông ba phần, thế nào?” Mày liêu của Đồng Kỳ Anh nhướng lên.

“Hai thứ này của cô không có giá trị mấy đồng đâu!” Phí Ngọc Nam cố ra vẻ bình tĩnh liếc Đồng Kỳ Anh.

Nhưng Đồng Kỳ Anh vẫn cầm sợi dây chuyền mặt đá thiên thạch quơ quơ trước mặt Phí Ngọc Nam: “Cái túi xách kia thì chäc cũng chỉ tâm ba mươi triệu, nhưng sợi dây chuyên mặt đá thiên thạch này, chắc chăn có giá trị không thấp!”

Bây giờ cô thật sự rất thiếu tiên!

Phí Ngọc Nam cong môi cười, phát hiện mình không lay động được cô gái nhỏ này, bắt đầu đứng đắn mặc cả chuyện làm ăn với Đồng Kỳ Anh: “Chia năm năm, tôi giúp cô nâng giá hai món đồ này ở phòng đấu giá của “Dạ MỊị”!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status