Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi

Chương 104: Anh không thể ép cô



Chương 104: Anh không thể ép cô

“Bây giờ tôi đang rất thiếu tiền xài! Ông không thể trả giá với tôi như thế được!” Đồng Kỳ Anh không khỏi chép miệng oán giận nói: “Hơn nữa ông rút nhiều tiên thưởng của tôi như còn ngại chưa đủ à?”

“Ông chủ nào cũng ngại kiếm được đủ tiền!”

Khóe miệng Phí Ngọc Nam cong lên.

Đồng Kỳ Anh vẫn không thỏa hiệp như cũ: “Ông ba tôi bảy, nếu ông không đồng ý, tôi không đấu giá nữa!”

“Được rồi, để đồ lại đi! Đợi lát nữa tôi tìm bộ phận kế hoạch sắp xếp hai món đồ này của cô rồi định giá! Trễ nhất là tối mai có thể tới phòng đấu giá rồi!” Phí Ngọc Nam nhấc tay lên, năm ngón tay gõ liên tục lên bàn công tác.

Đồng Kỳ Anh lập tức đặt hai món đồ đó lên bàn, lúc đang định xoay người rời đi thì liếc thấy cái túi ngọc trai thủ công đó, lại quay ngược trở lại ôm cái túi ngọc trai thủ công đó vào lòng.

“Nếu ông bảo cái túi này không đáng mấy đồng thì tôi vẫn nên giữ lại tự mình dùng vậy!”

“Tùy cô.” Phí Ngọc Nam phất tay.

Đồng Kỳ Anh ôm cái túi ngọc trai thủ công rời đi.

Cái túi xách đẹp như thể mà đấu giá thì tiếc quái Ừ, mình cứ giữa lại dùng đi!

Đồng Kỳ Anh khẽ mỉm cười, đeo túi xách lên tay mình.

Lý Dạ Lạc mất tích một ngày một đêm…

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu

“Được rồi, tôi biết rôi. Mấy người đi xuống trước đi!” Lý Tư San cau mày nói, sau đó nhanh chóng vỗ vỗ lên má Lý Dạ Lạc: “Anh ơi! Anh à?

Anh! Anh mau tỉnh lại cho em”. Các bạn vào trang nguồn trên hình đọc, để chúng mình có động lực ra chương mới nhé.

Có thể là do mặt Lý Dạ Lạc bị vỗ đến mức đau đớn, không nhịn được giơ tay lên gạt tay Lý Tư San ra, mê man lẩm bẩm nói: “Đừng quấy rầy tôi!

Để tôi tiếp tục làm chuyện đó với… Tạ Liên… Tạ Liên àI”

“Tạ Liên ư?” Lý Tư San hơi nghi ngờ, ngay sau đó đứng dậy, hai tay chống nạnh chất vấn: “Anh, anh lại chạy tới quán bar nào ăn chơi đàng điếm rồi tìm đàn bà hả?”

“Ôn muốn chết!” Lý Dạ Lạc bắt đầu khoa tay múa chân.

Lý Tư San giận, để bà vú bưng chậu nước lạnh đầy tới.

Cô ta bưng chậu nước rửa mặt trong tay bà vú lên, tạt một phát lên người Lý Dạ Lạc.

“Ào..” Một tiếng.

Sau khi Lý Dạ Lạc hoàn toàn bị dội tỉnh, trợn mắt há mồm bật dậy từ trên ghế sô pha.

“Hừ!Anh chờ bố mẹ về xử lý tên phá của nhà anh đi!” Lý Tư San tức giận quát tháo.

Lý Dạ Lạc trợn tròn mắt, lau những giọt nước trên mặt, bỗng lấy lại tỉnh thần.

Con mẹ nó!

Thì ra chẳng qua chỉ là một giấc mơ thôi!

Anh ta lại mơ được quan hệ thân mật với “Tạ Liên” trong “Dạ MỊ”.

Chẳng lẽ là do lâu lắm rồi anh ta không làm chuyện đó với phụ nữ sao?

Lý Dạ Lạc suy nghĩ một chút, lập tức móc điện thoại trong túi ra, gọi điện thoại cho “bạn gái” của mình.

Bố Lý và mẹ Lý đều không quản anh ta, Lý Tư San lại càng không để ý tới cuộc sống riêng tư rối loạn của anh trai Lý Dạ Lạc.

Trong túc xá của nhân viên “Dạ Mị”.

Hoa Mai nắm chặt tay Lý Dạ Lạc, nũng nịu: “Cậu Lý! Tay của em mềm hơn hay tay của Tạ Liên mềm hơn vậy?”

Tối hôm qua Lý Dạ Lạc cho cô ta một khoản tiền, ra lệnh cô ta bỏ thuốc Tạ Liên.

Cô ta còn tưởng Tạ Liên là cái loại thà chết bảo vệ trinh tiết, thì ra chẳng qua cũng chỉ là một món hàng đồng ý hầu hạ dưới thân đàn ông mà thôi!

Nếu không tối hôm qua Tạ Liên bị ép làm chuyện đó với cậu Lý, sao hôm nay có thể như không có chuyện gì xảy ra mà lên sàn hát hò như thế chứ?

“Tạ Liên ư?” Lý Dạ Lạc nhíu mày hỏi ngược lại, trong đầu mơ hồ nhớ ra cái gì đó, nhưng chỉ như là một thước phim nhỏ.

Hoa Mai nở nụ cười không rõ mà gật đầu, hai tay quàng lên cổ Lý Dạ Lạc, õng à õng eo hỏi: “Cậu Lý, tối qua chắc chắn Tạ Liên hầu hạ anh thoải mái lắm nhỉ! Thuốc em dùng là loại đặc chế đói”

Lúc này Lý Dạ Lạc mới nhớ ra những chuyện tối hôm qua, chẳng lẽ không phải là mơ mà là thực sự đã xảy ra? Nhưng mà sao anh ta cảm thấy sai sai chỗ nào ấy.

Anh ta chỉ nhớ mình với Tạ Liên ở trong phòng, lúc đấy thuốc trên người Tạ Liên bắt đầu phát huy tác dụng.

Sau đó…

Sau đó anh ta ôm lấy Tạ Liên, chờ thuốc hoàn toàn phát huy tác dụng sẽ điên cuồng với anh ta.

Sau đó…

Lý Dạ Lạc luôn có cảm giác ký ức của mình bị đứt đoạn.

“Cậu Lý, anh đang suy nghĩ gì thế?” Hoa Mai lại lên tiếng gọi.

Lý Dạ Lạc lấy lại tỉnh thân, nhếch mép cười, lực trên tay mạnh hơn một chút, cúi người hôn lên đôi môi Hoa Mai.

Nhưng trong quá trình này, Lý Dạ Lạc cảm thấy chắc chăn là mình điên rồi.

Rõ ràng anh ta đang làm chuyện đó với Hoa Mai nhưng trong đầu lại ảo tưởng Hoa Mai thành Tạ Liên đang đeo mặt nạ lông vũ trăng.

Nhưng mà cho dù anh ta có nhiệt tình thế nào, điên cuồng ảo tưởng thế nào, anh ta phát hiện mình vân không có bất kỳ phản ứng sinh lý nào.

Hoa Mai cũng ra sức uốn éo thân thể mình, cố gắng làm ra các động tác quyến rũ chỉ để cám đồ dục vọng của người đàn ông trước mặt này.

Cô ta chỉ vì tiên…

Đúng, chẳng qua cô ta chỉ muốn tiên Cũng may bộ dạng người đàn ông này không xấu xí, cô ta thấy mình cũng không thua thiệt Lòng Lý Dạ Lạc có chút không yên, báu vật ở trước mặt ở trong mắt anh ta lại ảm đạm nhạt nhòa.

Hoa Mai đã chuẩn bị hết để tiếp nhận anh ra, nhưng anh ta lại chậm chạp không có hành động tiếp theo, khiến cô ta lập tức cảm thấy trống rông.

“Cậu Lý, anh không sao chứ?”

Hoa Mai thăm dò hỏi, khi tay cô ta định vươn qua, Lý Dạ Lạc lại giáng một cái tát thật mạnh lên mặt cô ta “Đồ đề tiện! Còn nói mình lợi hại hơn Tạ Liên!

Cô ngay cả một đâu ngón tay của Tạ Liên cũng không sánh bảng!” Lý Dạ Lạc nhất thời thẹn quá hóa giận Anh ta xoay người xuống giường, trực tiếp mặc lại quần vào, rồi ngồi trên ghể, cầm bao.

thuốc lá và bật lửa trên bàn thấp, châm điếu thuốc lá, tức giận rít một hơi.

Hoa Mai ngồi quỳ trên giường, bụm mặt tủi thân cầu xin tha thứ: “Cậu Lý, xin löil Đều do em không tốt! Không phục vụ tốt cho anh!”

“Phòng nghỉ của Tạ Liên là phòng nào?” Lý Dạ Lạc nhíu mày hỏi.

Hoa Mai khóc thút thít trả lời: “Tạ Liên không ở đây, mỗi đêm cô ấy đều về nhà đúng giờ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status