Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi

Chương 120: Đã chơi gái nhiều rồi.



Chương 120: Đã chơi gái nhiều rồi.

Đồng Kỳ Anh lang thang hơn một tiếng đồng hồ ngoài cổng sân bay, vậy mà trong suốt một tiếng này chỉ nhìn thấy những khuôn mặt xa lạ.

Mắt thấy sắp mười hai giờ rồi vậy mà bên tai bỗng truyền đến tiếng còi xe cứu thương inh tai.

Vừa nghe thấy âm thanh này, trái tim Đồng Kỳ Anh như muốn lơ lửng trong không trung vậy, nhìn theo hướng tiếng còi xe thì nhìn thấy một chiếc xe cứu thương đang dừng lại bên đường, hai chân cô dường như không còn nghe lời chính mình nữa, không tự chủ được mà lao về hướng chiếc xe cứu thương ấy.

Lúc tới gần nhìn cô mới phát hiện ra, chẳng qua chỉ là có bệnh nhân đi máy bay để chuyển viện, xe cứu thương chuyên dụng tới đưa đi mà thôi.

Đồng Kỳ Anh cảm thấy trong lòng thật mệt mỏi, sau hết lần này tới lần khác phải thất vọng, cô mới chậm rãi hiểu ra, móc điện thoại gọi cho Phó Quân Bác.

Nhưng điện thoại của Phó Quân Bác vẫn cứ không liên lạc được.

Lúc này, dòng người đi lại ở sân bay ít dần.

Đồng Kỳ Anh vẫn lang thang ở ngoài cổng sân bay, vẫn thỉnh thoảng móc điện thoại ra gọi cho Phó Quân Bác.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô sợ hãi tới mức toàn thân run rẩy cả lên.

Rõ ràng là gió đêm thổi qua người cô ấy rất nhẹ nhàng, nhưng cô lại không lạnh mà run.

Quân Bác…

Rốt cuộc anh ta đang ở đâu?

Trái tim Đồng Kỳ Anh bỗng trống rỗng, thậm chí hoảng tới mức không biết phải làm thế nào.

Có khi nào Quân Bác đã trở về nhà rồi không?

Đợi tới một giờ sáng.

Trong lòng Đồng Kỳ Anh lại nảy lên suy nghĩ ấy, cô liền vội vã gọi một chiếc taxi để về nhà.

Suốt một đêm nay, tâm trạng của cô lên xuống thất thường.

Sau khi cô ôm theo hy vọng mở cánh cửa nhà ra, nhìn thấy trong phòng ngoài bản thân ra thì không hề có bóng dáng của Quân Bác, mũi cô bỗng cay cay, không nhịn được mà khóc nấc lên.

Lo lắng, sợ hãi, thất vọng… Từng lớp cảm xúc phức tạp đan xen nhau, khiến cho cô quỳ sụp xuống trước cửa, khóc không ra tiếng.

Quân Bác…

Rốt cuộc đang ở đâu?

Tôi nhớ anh lắm!

Anh mau trở về đi!

Nhưng mặc kệ là trong lòng cô đang gọi anh như thế nào thì vẫn không nhận được hồi đáp.

Hai giờ sáng…

Ba giờ sáng…

Bốn giờ sáng…

Năm giờ sáng…

Sáu giờ sáng…

Đồng Kỳ Anh ngồi ôm gối bên cửa suốt bốn tiếng đồng hồ.

Rõ ràng là bụng đã rất đói rồi nhưng cô lại không nghĩ gì đến việc ăn cả, trong đầu cô, trong lòng cô đều là Phó Quân Bác.

Trước giờ cô chưa từng để tâm tới ai như vậy cả.

Để tâm tới việc sợ mất đi anh ta, để tâm tới việc sợ anh ta rời xa cô…

Bảy giờ sáng.

Kỳ Anh…

“Kỳ Anh…”

Phó Quân Bác lẩm bẩm, bừng tỉnh lại từ trong giấc mộng.

Anh ta vừa mới mơ một giấc mơ vô cùng kỳ lạ, mơ thấy anh hai lấy đi mạng sống của Kỳ Anh.

Hình ảnh trong mơ vô cùng kỳ lạ.

Kỳ Anh mặc một chiếc váy cưới đẹp như tiên nữ, nhắm hai mắt lại, đôi môi đỏ hơi nhếch lên, cô đẹp ngọt ngào, nằm bình yên trong chiếc quan tài pha lê phủ đầy hoa hồng trắng.

Còn anh hai Phó Quân Tiêu đang mặc một bộ quân phục màu xanh lá đậm, hai tay cầm một cây Tam Lăng Quân Thứ sắc nhọn, đôi mắt đen ánh lên sự độc ác thấu tâm can, đâm thẳng vào tim của Kỳ Anh.

Mặc dù giấc mơ này rất kỳ lạ, nhưng dù là trong mơ hay ngoài đời cũng đều khiến cho anh ta cảm thấy đau nhói trong tim.

Bản thân chỉ có thể chống mắt lên nhìn Kỳ Anh chết mà có lòng nhưng không có sức.

Phó Quân Bác dùng tay vuốt trán, ngồi dậy, chăn trên người tuột xuống anh ta mới phát hiện ra lúc này mình đang không mặc gì cả.

“Chào buổi sáng, anh Quân Bác!”.

Lúc này, Lý Tư San trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ bó sát bằng lụa màu trắng kem, trong tay cầm một chồng quần áo, chân đi một đôi dép lê trắng bước vào.

Lý Tư San xoã mái tóc dài như rong biển, răng trắng môi đỏ, xinh đẹp quyến rũ động lòng người.

Nhìn thấy trên tay cô ta là quần áo của mình, lúc này Phó Quân Bác =mới đột nhiên nhớ ra chuyện tối hôm qua.

Sau tiệc sinh nhật của thầy chủ nhiệm, lớp trưởng chủ trì dẫn các bạn cùng bàn tiệc tới quán karaoke. Ở đó, anh ta bị mấy bạn học nam ép rượu, cuối cùng say đến bất tỉnh nhân sự.

Lý Tư San quyến rũ bước tới, ngồi lên bên giường của Phó Quân Bác, dịu dàng nói: “Anh thật là! Đêm qua hành hạ em muốn chết đi được! Nôn oẹ khắp người! Em vừa phải tắm rửa giúp anh, vừa phải giặt đồ giúp anh đấy!”.

“Cô…” Phó Quân Bác cau mày, ngừng lại giây lát rồi lạnh nhạt nói một câu: “Cám ơn”.

Lý Tư San nháy mắt tinh nghịch, phì cười trả lời: “Anh đừng có nghĩ bậy đấy! Anh say đến mức không biết mình là ai nữa rồi, làm gì còn sức lực mà làm mấy chuyện giường chiếu với em nữa. Hơn nữa, chỉ chăm sóc anh thôi mà em đã mệt gần chết rồi!”.

“Cám ơn!” Phó Quân Bác lại nói cám ơn lần nữa, lúc đưa tay ra lấy lại quần áo của mình từ trong lòng của Lý Tư San lại vô ý đụng phải bầu ngực mềm mại của cô ta, anh ta rụt tay lại theo bản năng.

Lý Tư San biết anh ta đụng phải rồi thì giả bộ như không biết gì cả, đưa quần áo đang ôm trong lòng cho Phó Quân Bác. “Em đi làm bữa sáng cho anh. Anh thay đồ xong thì vào trong phòng tắm tắm rửa, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, ly súc miệng đều là đồ mới cả”. Lý Tư San vừa nói vừa đứng dậy bước ra khỏi phòng.

Phó Quân Bác lúc này mới mở chăn ra, xuống giường thay quần áo. Lúc anh ta vô tình nhìn thấy điện thoại và chìa khóa nhà của mình trên chiếc tủ ở đầu giường, mà điện thoại thì vẫn đang tắt nguồn, anh ta mới chợt nhớ ra không biết là Kỳ Anh có gọi cho mình không?

Chưa mở máy thì không sao, vừa mở máy thì thông báo cuộc gọi nhỡ và tin nhắn hiện lên dồn dập.

Nhìn thấy Kỳ Anh gọi cho mình nhiều cuộc như vậy, Phó Quân Bác vội vã lấy chìa khóa và điện thoại, đi ra khỏi phòng.

Lý Tư San nhìn thấy Phó Quân Bác vội vã như vậy, định mở miệng nói thì chỉ thấy Phó Quân bác phi như bay ra cửa, đi giày, không nói một lời mà rời đi.

Từ đầu tới cuối anh ta không nhìn cô ta lấy một cái, như thể cô ta không tồn tại vậy.

Anh ta bước đi vội vã, phải chăng là công ty đã xảy ra chuyện gì?

Lý Tư San không hề đuổi theo, chỉ im lặng ngồi một mình bên bàn ăn ăn bữa sáng.

Cô ta không vội vàng, cô ta phải từng bước từng bước hành động.

Cô ta nhất định phải đoạt lại trái tim của Quân Bác.

Vừa nghĩ tới đây thì người anh trai luôn không quan tâm đến chuyện gì gọi tới.

Lý Tư San cầm chiếc điện thoại đang rung cạnh bát lên, vuốt phím trả lời.

“Alo, có gì thì nói ngay đi, không có gì thì em cúp máy đây”.

“Đây là thái độ nói chuyện với anh trai của em sao?”.

“Anh à, anh tìm em có việc gì không?” Lý Tư San mím môi, thay đổi giọng điệu.

Lý Lập Thành lúc này mới nghiêm túc trả lời: “Tối nay có một bữa tiệc quyên góp từ thiện, Phó Quân Tiêu cũng tới”.

“Thì sao?” Lý Tư San lơ đãng hỏi.

“Thường ngày em thông minh như vậy, bây giờ lại đi hỏi anh “thì sao” tức là sao?” Lý Lập Thành không hài lòng nói.

Lý Tư San hít một hơi sâu, nhẹ nhàng trả lời: “Em biết rồi, ban ngày em sẽ đi chuẩn bị, còn chuyện gì nữa không?”.

“Còn, em có quen biết bác sĩ nam khoa cao tay nào không?” Lý Lập Thành đột nhiên buồn bực nói.

Lý Tư San chế nhạo: “Anh à, anh chơi gái nhiều quá lây bệnh rồi hả? Tự nhiên lại nghĩ tới việc muốn đi gặp bác sĩ nam khoa”.

“Nói nhảm ít thôi, nói mau đi, có quen không?” Lý Lập Thành giận giữ nói.

Lý Tư San nhẹ nhàng trả lời: “Lát nữa em tìm trong danh bạ điện thoại thử xem, tìm thấy thì sẽ giới thiệu cho anh”.

“Ờ!” nghe xong thì Lý Lập Thành cúp luôn điện thoại.

Lý Tư San nhún vai theo thói quen, sau đó mở danh bạ điện thoại ra.

Bác sĩ nam khoa thì không có, nhưng lại có một bạn học nam thời trung học học về y, tối qua còn còn trao đổi số liên lạc tại tiệc sinh nhật của thầy chủ nhiệm, không ngờ là lại có lúc cần đến.

Vậy là Lý Tư San gửi tin nhắn cho bạn học thời trung học đó, hỏi về bác sĩ nam khoa.

Cô ta còn tưởng anh trai mình muốn tăng cường sinh lực, thực ra Lý Lập Thành là đang muốn chữa bệnh bất lực của mình.

Từ sau cái lần anh ta muốn ra tay với Tạ Liên mà không được, bản thân liền trở lên bất lực với tất cả những người phụ nữ khác.

Người đàn ông thích trêu hoa ghẹo nguyệt như Lý Lập Thành, nếu như để phụ nữ biết anh ta bị bất lực, mặt mũi của anh ta biết giấu đi đâu đây?

Lúc Phó Quân Bác vội vã chạy về nhà, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Đồng Kỳ Anh khuôn mặt hốc hác với hai mắt thâm quầng đang đứng trước mặt mình.

“Kỳ Anh…” Phó Quân Bác chết lặng gọi.

Đồng Kỳ Anh nhìn thấy Phó Quân Bác, đôi mắt rưng rưng, môi mấp máy định nói gì đó, cuối cùng lại thôi.

Cả một đêm trái tim của cô đã mệt mỏi vô cùng.

Lo lắng không yên.

Lúc này đây Đồng Kỳ Anh đã nhìn thấy Phó Quân Bác bình an vô sự trở về, rốt cuộc trên khuôn mặt của cô cùng cũng lộ ra nụ cười mừng rỡ.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status