Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi

Chương 121 : Có tình ý.



Chương 121 : Có tình ý.

Ngay sau đó, một đám mây đen kịt từ từ nhấn chìm hình bóng của Phó Quân Bác.

Đồng Kỳ Anh yếu ớt giơ tay lên, muốn chạm vào người đàn ông mà cô luôn hằng nhung nhớ, nhưng cuối cùng cô cũng kiệt sức, hai mắt tối sầm lại, cô ngất đi.

“Kỳ Anh!”

Phó Quân Bác vô thức ôm lấy Đồng Kỳ Anh, nhanh chóng bế cô đặt lên giường.

Cô thật sự vừa mệt vừa buồn ngủ, chỉ cần anh ta bình an trở về, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm.

“Kỳ Anh, tôi xin lỗi.” Sau khi đặt Đồng Kỳ Anh nằm trên giường, Phó Quân Bác ngồi xuống bên cạnh giường, miệng khẽ thì thầm rồi hôn lên trán của Đồng Kỳ Anh.

Vô tình, sau khi anh ta trông thấy đồ ăn chưa đụng đến trên bàn ăn bên cạnh, anh ta lập tức trèo lên giường, đau khổ ôm Đồng Kỳ Anh vào lòng.

Tại sao cô gái của anh ta luôn ngốc nghếch như vậy? Ngốc đến nỗi khiến anh ta cảm thấy vừa đau lòng vừa đáng thương.

“Quân Bác… Tôi rất nhớ anh…”. Không biết trôi qua bao lâu, Đồng Kỳ Anh mơ mơ màng màng nói mê.

Lời cô nói, anh ta nghe thấy rõ ràng anh ta không kìm được mà ôm chặt cô vào lòng.

Bảo vệ Kỳ Anh, cũng giống như đang bảo vệ một phiên bản yếu đuối khác của chính bản thân.

Cằm của Phó Quân Bác đặt lên đỉnh đầu của Đồng Kỳ Anh, nhắm hờ hai mắt lại.

Đợi tới khi Đồng Kỳ Anh tỉnh lại một lần nữa, tỉnh dậy vì đói, thì đã không thấy bóng dáng của Phó Quân Bác đâu.

Đồng Kỳ Anh biết, chắc chắn anh ta lại đi làm rồi, nhưng lần này điều khiến cô ngạc nhiên là đồ ăn trên bàn đã bị ai đó ăn hết sạch rồi.

Là Quân Bác ăn sao? Nhưng đồ ăn đó được nấu từ đêm qua mà!

Đồng Kỳ Anh xuống giường, đi tới bên bàn ăn, nhìn thấy tờ giấy nhắn của Phó Quân Bác.

Kỳ Anh, ở công ty tôi vẫn còn việc phải giải quyết, tôi đi làm trước, không thể ăn tối ở nhà, nhưng mà tôi sẽ về với em trước mười hai giờ.

“Kính koong…”

Đồng Kỳ Anh vừa đọc xong tờ giấy nhắn thì tiếng chuông cửa vang lên. Sau khi đặt tờ giấy nhắn xuống, cô lại chạy ra mở cửa, nhưng không ngờ rằng đó là người giao hàng.

Khi Đồng Kỳ Anh còn đang phân vân không biết có nhầm lẫn gì không, cô vô tình nhìn thấy lời nhắn trên tờ giấy giao hàng, liền dịu dàng nói với người giao hàng: “Cảm ơn.”

Quân Bác thực sự rất quan tâm đến cô, nghĩ rằng cô tỉnh dậy sẽ thấy đói, nên trực tiếp đặt đồ ăn cho cô.

Những món mà Quân Bác đặt đều là những món mà Đồng Kỳ Anh thích ăn.

Tuy rằng là cô ăn một mình, nhưng Đồng Kỳ Anh cảm thấy mình rất hạnh phúc.

Sau khi ăn xong, Đồng Kỳ Anh bắt đầu làm việc nhà như mọi khi. Khi cô trông thấy quần áo trong xô dưới bồn rửa mặt trong nhà tắm mà Phó Quân Bác đã thay ra còn chưa giặt, vì đó là áo sơ mi trắng và quần âu nên cô chủ động cầm lên bồn rửa mặt, định giặt bằng tay.

Nhưng mà, Đồng Kỳ Anh lại thấy kỳ lạ, chiếc áo sơ mi trắng này rất sạch sẽ, không giống như đã mặc cả ngày, trên chiếc sơ mi trắng còn thoang thoảng vương hương nước hoa rất thơm.

Bình thường Quân Bác cũng dùng nước hoa sao?

Đồng Kỳ Anh không khỏi thắc mắc, cô hoàn toàn không nghĩ theo hướng khác.

Ngay cả khi thực sự có người đẹp sà vào lòng Phó Quân Bác, Đồng Kỳ Anh cũng tin rằng nhất định Phó Quân Bác sẽ từ chối vì mình.

Không gì khác, chỉ vì đây là sự tin tưởng và tôn trọng tối thiểu giữa vợ và chồng.

Cho dù Quân Bác không yêu cô, với tính cách và con người Quân Bác thì nhất định anh ta sẽ từ chối tất cả những cám dỗ bên ngoài.

Đồng Kỳ Anh luôn tin tưởng Phó Quân Bác từ tận đáy lòng, vì vậy cô mới không suy nghĩ lung tung.

Vốn dĩ, Đồng Kỳ Anh còn đang tính, nếu Quân Bác về, hai người có thể cùng nhau vui vẻ ăn tối, nhưng trước khi cô làm bữa tối, Phó Quân Bác đã gửi tin nhắn thông báo cho cô, nói rằng ở công ty có liên hoan, sẽ không về nhà ăn tối.

Sau khi tan làm, Phó Quân Bác thực sự có bữa ăn liên hoan, là anh ta với tư cách là sếp khao cho những nhân viên trong khoảng thời gian này đã giúp anh làm hồ sơ mời thầu. Chuyến công tác lần này của anh không chỉ thay Tập đoàn Phó thị giành được dự án mở rộng Thành phố Bắc Bình, mà còn gây được tiếng vang đại diện cho bản thân anh trong ngành xây dựng.

Anh ta từng bước từng bước leo lên theo cách này, chứ không giống như anh hai Phó Quân Tiêu, trực tiếp nhảy dù xuống đỉnh kim tự tháp.

Phó Quân Bác biết rằng nếu so sánh với anh hai, chỉ thua ở việc đầu thai nhầm bụng mẹ mà thôi.

Có lẽ, là do bụng dạ anh ta quá hẹp hòi nên mới nghĩ như vậy…

Đột nhiên, trợ lý Triệu Bân đang ngồi cùng bàn rượu hỏi: “Tổng giám đốc Phó, bọn họ nói muốn đi “Dạ Mị” hát.”

“Vậy thì đi! Tôi mời!” Phó Quân Bác hiểu ý mỉm cười, trả lời một cách hào phóng.

Triệu Bân hơi sửng sốt, vừa muốn nói gì đó, lại ngừng lại .

Điều kiện kinh tế hiện tại của Phó Quân Bác, đi tiêu xài ở những câu lạc bộ cao cấp như “Dạ Mị” thì quả thực có chút quá sức.

Nhưng mà đàn ông thì ai mà không ưa sĩ diện?

Hơn nữa “người khởi xướng” nói rằng muốn đi “Dạ Mị” hát lại là Lý Tư San.

Mọi người đều có thể nhìn ra rằng Lý Tư San có tình ý với Phó Quân Bác, nhưng thường ngày Lý Tư San xử lý các mối quan hệ với đồng nghiệp trong công ty vô cùng hài hòa, điều này khiến mọi người đều ngầm hiểu nhưng không nói ra ngoài.

Sau bữa tối, tại quầy lễ tân của khách sạn, Phó Quân Bác thanh toán hóa đơn, Lý Tư San bước tới, đưa cho Phó Quân Bác một tấm thẻ đen “Dạ Mị”.

Phó Quân Bác liếc nhìn Lý Tư San một cái, nhưng không nhận thẻ của cô ta, Lý Tư San thấy vậy, nắm lấy tay Phó Quân Bác, nhét mạnh tấm thẻ đen từ trong tay cô ta vào tay anh ta.

“Anh trai tôi là khách VIP của “Dạ Mị”, vừa hay tối nay sẽ tặng một phòng karaoke VIP miễn phí có thể hát đến 12 giờ đêm.” Lý Tư San mỉm cười giải thích: “Hơn nữa, người hô hào mọi người đi hát là em. ”

Phó Quân Bác cau mày, vẫn nhận tấm thẻ đen mà Lý Tư San đã nhét vào lòng bàn tay mình.

Từ lúc nào, anh lại vì tiết kiệm tiền mà tham lam một món hời nhỏ thế này?

Phó Quân Bác tự chế giễu trong lòng, cuối cùng vẫn thất bại trước thực tế nghèo nàn.

Đoàn có hơn mười người, sau khi vào cổng “Dạ Mị”, thì có một lối đi nguy nga lộng lẫy, bên phải lối đi là quán bar, muốn đến khu karaoke của “Dạ Mị” thì buộc phải đi qua đây .

Đột nhiên một giọng hát êm dịu truyền vào tai, giọng hát quen thuộc này khiến Phó Quân Bác sững sờ một lúc, vô tình dừng lại, nhìn theo hướng phát ra tiếng hát và bắt gặp một bóng trắng xinh đẹp .

Mấy người bên cạnh thấy Phó Quân Bác dừng lại nên cũng dựng lại theo. Lúc này, một đồng nghiệp nam quen thuộc với chỗ này nhìn theo hướng Phó Quân Bác đang nhìn, mỉm cười giới thiệu: “Cô gái đang hát trên sân khấu bây giờ có nghệ danh là “Tạ Liên”, vì giọng hát rất ngọt ngào. Mức độ nổi tiếng ở quán bar rất cao. Nghe đồn mấy hôm trước có hai gã trai giàu có đã đánh nhau vì cô ấy. ”

Phó Quân Bác nhíu mày từ lúc nào không biết.

Cô gái trên sân khấu đằng kia, đeo mặt nạ lông vũ màu trắng, chải đầu công chúa, mặc váy trắng, hát một ca khúc tiếng Anh nhẹ nhàng sâu lắng.

Có lẽ người khác sẽ không thể nhìn ra khuôn mặt thật của cô gái trên sân khấu.

Nhưng Phó Quân Bác có thể nhìn thấu trong nháy mắt.

Tạ Liên ư? Nghệ danh sao?

Cô là Kỳ Anh của anh ta mà!

Tại sao Kỳ Anh lại hát trong câu lạc bộ này?

Cho dù chỉ là hát trong quán bar, nhưng cũng…

Phó Quân Bác thu hồi ánh mắt lại, tâm trạng u ám nhưng nét mặt lại rất thờ ơ, tiếp tục đi về phía trước.

Vừa rồi, Lý Tư San đều nhìn thấy từng cái nhíu mày và nụ cười của anh ta, thậm chí còn có ảo giác rằng anh ta rất đế ý tới người phụ nữ đang hát kia.

Một người phụ nữ hát trong câu lạc bộ đêm, cả thể xác lẫn tâm hồn đều không trong sạch gì, nhất định Quân Bác sẽ không thích, là cô ta nghĩ nhiều rồi!

Lý Tư San tự nhủ trong lòng.

Sau khi vào trong phòng VIP bọn họ bắt đầu hát, nhưng Phó Quân Bác lại ngồi xuống ghế sô pha trong góc tối để suy nghĩ về việc riêng của mình.

Nếu như anh đoán không sai, nhất định là vì muốn thay anh ta trả nợ nên Kỳ Anh mới ra ngoài làm thêm kiếm tiền.

Ban ngày, cô làm thiết kế cho một công ty nhỏ, buổi tối cô lại đi hát trong câu lạc bộ đêm.

Cô không tin vào khả năng của anh ta đến vậy sao?

Cô cho rằng, anh ta không thể nuôi nổi cô nên mới như vậy sao?

Hàng loạt cảm xúc phức tạp đan xen trong lòng khiến lòng dạ Phó Quân Bác rối bời.

Bây giờ Kỳ Anh là chỗ dựa tinh thần duy nhất của anh ta, nhưng lúc này ngay đến cả chỗ dựa tinh thần còn không tin vào khả năng của anh ta, vậy khoảng thời gian này anh ta vất vả nỗ lực làm việc như vậy còn nghĩa lý gì?

Có lẽ anh ta đã quá gia trưởng rồi.

Thực ra anh ta không hề muốn Kỳ Anh ra ngoài làm việc chút nào.

Anh cảm thấy mình là một người đàn ông, nên kiếm tiền nuôi gia đình, còn phụ nữ nên ngoan ngoãn ở nhà.

Thấy Phó Quân Bác ngồi một mình trong góc không lên tiếng, Lý Tư San bưng hai cốc bia bước tới, ngồi xuống bên cạnh anh ta.

“Quân Bác! Chúng ta uống một cốc đi!” Lý Tư San dịu dàng nói nhỏ vào tai Phó Quân Bác: “Chúc cho sự nghiệp của anh ngày một thăng tiến trong tương lai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status